Edit by tytydauphu on wattpad
Làn đạn lập tức nổ tung.
“Tiểu Vu! Tiểu Vu a a a con còn nhỏ ma ma không cho phép con có người yêu a a a!!”
“Từ từ, có phải chỉ mình tôi không nhìn rõ gương mặt tuyển thủ này không? 360° đều mờ -- đau lòng cho Tiểu Vu nhà tôi quá, đây không phải hợp mắt mà là nhắm mắt chọn bừa a a!!!”
Ứng Tương Tương lại không ngạc nhiên: “Số người tối đa của phó bản “The Lovers” là 14 người, Tá Y đã bị quy tắc chặn ngoài cửa. Nhìn tình hình, tuyển thủ này là lựa chọn duy nhất của Tiểu Vu. Nào chúng ta cùng xem qua hồ sơ của tuyển thủ này --”
Cô đột nhiên khựng lại.
Họ tên: Vệ Thời.
Giới tính: Nam.
Cấp thực tập sinh: C.
Chân dung mờ rất khéo, người chụp có vẻ run tay nên mới tạo ra hiệu ứng như vậy. Chỉ có thể thấy tuyển thủ Vệ có hình dáng đậm, đường nét rõ ràng, những cái khác hoàn toàn không rõ.
Chiều cao chưa điền, cân nặng chưa điền, sở thích chưa điền, tính hướng chưa điền...... Thông tin công ty bỏ trống, chỉ đánh dấu “Thực tập sinh tự do” ở trang cuối.
Cũng may Ứng Tương Tương phản ứng nhanh, lấp lỗ hổng: “Như vậy tới vòng loại thứ 3, dựa vào thống kê chúng ta có thể thấy chỉ còn lại 3 thực tập sinh tự do trong Crowson Show......”
Đồng thời cô cũng nhanh chóng đưa tay xuống dưới bàn để ra hiệu cho staff cập nhật thông tin.
Hậu trường.
PD Crowson Show mang vẻ mặt mờ mịt: “Show chúng ta có người này à?”
Trợ lý cũng không khác gì, kiểm tra lại những video theo dõi thực tập sinh: “Tuyển thủ Vệ ở phó bản Judgement trong trận đầu tiên, trận thứ 2 đổi bài thành The Chariot, trận thứ 3 chặn tay bắn tỉa của Bạch Nguyệt Quang tiến vào.”
PD liên tục gật đầu: “Thực lực không tệ, sao lúc trước không có cảnh nào?”
Tiểu biên đạo ngập ngừng: “Anh ta lên từ cấp D, do tuyển thủ quá nhiều nên không quay từ cấp D trở xuống --”
PD hiểu rõ: “Cũng không còn cách nào khác, chúng ta phải ưu tiên lấy lòng nhà đầu tư. Nhìn xem, dù không có tiền nhưng có thể ở lại đến vòng 3 thì vàng cũng phải sáng...... sáng......”
Ánh mắt PD đang nhìn màn hình chợt dừng lại, sau đó vỗ đùi, hận không thể xách cấp dưới ra dạy bảo cẩn thận: “Gương mặt này, cô cậu nhìn gương mặt này xem! Vòng đầu tiên cho lên hình thì đã thu thêm được phí đại diện 2 vòng rồi! Haiz không hiểu các cô cậu nhìn người thế nào, Vương Chiêu Quân dâng tận miệng còn không quay, coi người xem là Hán Nguyên Đế mà lừa hả? A?”
Crowson Show, phó bản “The Lovers“.
Cột sáng chiếu xuống, tuyển thủ đi xuống từ khu chuẩn bị. Khoảnh khắc ống kính đảo qua Vệ Thời, làn đạn chợt im bặt rồi lập tức trào lên --
“Khoan đã, ca ca này có vẻ đẹp trai.”, “Đậu móa đây là ai?? Tại sao vừa rồi không thấy trong danh sách tuyển thủ?”, “Đây là người mới tới đó!”, “Mới tới, cộng, cộng sự của Tiểu Vu?? Bỗng nhiên phấn khích!!”
Ở giữa màn hình, người đàn ông có ngũ quan lãnh đạm, dáng người tinh tráng nhanh nhẹn dũng mãnh, tự trên xuống dưới, kính bảo hộ, súng bắn tỉa, shotgun, áo chống đạn và lưỡi lê được trang bị đầy đủ hết. Dưới kính bảo hộ là sống mũi cao thẳng, tạo ra cái bóng sắc nét, khi quét về phía ống kính, đường nét cứng rắn lạnh lùng, đồng tử sau tròng kính màu trà sâu không thấy ánh sáng, đứng một chỗ đã tỏa ra sức uy hiếp xuyên thấu cả màn hình.
Đây là kiểu hoàn toàn tương phản với Vu Cẩn, tính xâm lược đẩy sự gợi cảm lên mức tối đa.
Trường quay trực tiếp nháy mắt bị đốt cháy, khi ống kính chếch đi lại càng đẩy không khí lên cao trào.
Vu Cẩn hơi nghiêng đầu, nhìn về hướng Vệ Thời.
Hiện tại trong phó bản “The Lovers”, bao gồm cả song C Tỉnh Nghi, tất cả tuyển thủ đều đã được tự động chuyển tới nơi tập hợp với đồng đội. Người quen thì cổ vũ nhau, không quen thì nhanh chóng tự giới thiệu.
Nhìn sang Vu Cẩn, đồng tử màu hổ phách chợt phóng đại ngay khi tầm mắt hai người giao nhau, phản chiếu động tác rút súng không chút do dự của người đàn ông --
Người xem, người chủ trì, PD cùng hít một ngụm khí lạnh:...... Đậu! Phát triển thần kỳ gì thế này!
Khi mọi người cùng cho rằng Vệ Thời muốn “bạo hành người yêu”, giết Vu Cẩn kiếm ít điểm thì thiếu niên đã duỗi tay ra -- sung sướng tiếp lấy khẩu shotgun mà lão đại ném tới, nhanh nhẹn thay cho súng tiểu liên.
Trong trường quay, Ứng Tương Tương suýt nữa không khống chế được biểu cảm, khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần ở giây tiếp theo. Huyết Cáp ngồi bên cạnh lập tức giảm bớt bối rối: “Hẳn là mọi người đã biết, trong phó bản có chiều rộng 100m, súng ngắn là lựa chọn hàng đầu khi áp sát kẻ địch, qua sự bố trí các tiểu đội có thể thấy......”
Cùng lúc đó, bình luận đã nổ tung.
“Không phải rút súng mà là cho súng à? Tôi không nhìn nhầm chứ?”
“Biểu cảm lạnh lùng quá đi -- nếu tôi là Tiểu Vu thì đã bị dọa cho chạy mất dép, à không, phản kích! À mà khoan, sao Tiểu Vu biết là cho súng? Tôi thấy cậu ấy không có ý định trốn.”
“Không biết...... hai người bọn họ vừa rồi giao lưu bằng cách nào? Sóng điện não sao??”
Trong màn hình, Vu Cẩn lắp ráp xong, lúc ngẩng lên nhìn lão đại thì giật mình.
Một đống camera đang chen chúc kéo đến từ bốn phương tám hướng.
Mật độ camera trong phó bản “The Lovers” rõ ràng cao hơn các phó bản khác, ekip đã chuẩn bị đầy đủ -- xem ra dù là 1000 năm sau, sự quan tâm của công chúng vẫn đơn giản dễ đoán.
Vu Cẩn lập tức cẩn thận hơn, mặc dù cậu muốn bung sự vui vẻ trong lòng ra lắm rồi, nhưng lý trí nhắc nhở phải kiềm chế, không được gây rắc rối cho đại ca.
Bọn họ một ở tại tháp Nam, một ở tháp Bắc, muốn biên tập cũng không có điểm chung.
Tất cả những manh mối dù nhỏ nhặt cũng sẽ kích thích lòng hiếu kỳ và sức đào bới mạnh mẽ của fan.
Vu Cẩn ngẩng đầu, đồng tử tròn xoe chiếu lên cặp kính màu trà. Kính phân cực loại bỏ tầng tầng sâu thẳm trong mắt người đàn ông, giống như có ánh sáng ấm áp nhảy nhót.
Bên tai, đôi tuyển thủ gần bọn họ nhất còn đang làm quen, trao đổi tên họ, hoàn cảnh công tác, thống nhất thỏa thuận.
Trong màn hình, Vu Cẩn rốt cuộc cũng lên tiếng, chất giọng trong trẻo tươi sáng của thiếu niên mang theo mấy phần soái như khi giao đấu vừa rồi vì thận trọng, nhưng cũng không thể hoàn toàn nghiêm túc.
Thiếu niên ngẩng gương mặt tròn nhỏ, vươn tay phải: “Chào anh, tôi là Vu Cẩn.”
Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông hơi thả lỏng: “Vệ Thời.”
Bắt tay là phép lịch sự căn bản, cho người lạ chạm vào lòng bàn tay để tỏ ý trong tay không có vũ khí.
Bàn tay khô ráo, nóng bỏng, phủ kín vết chai duỗi về phía Vu Cẩn, lọn tóc mềm khẽ rung rinh theo gió ngay khi da thịt tiếp xúc.
Giống như đột nhiên được đút một viên kẹo sữa, rõ ràng vui vẻ muốn chết vẫn phải giả vờ không quen biết. Vu Cẩn muốn cười, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, mặt tròn nhỏ lập tức nghiêm túc lại, nhếch một chút, lại kiềm lại.
Phấn khích tràn đầy, dùng sức cũng không ấn xuống được. Giống như chồng những chú thỏ con trên thảm cỏ thơm mềm của mùa xuân, 1 con 2 con 3 con, chồng không được lại ùng ục ùng ục lăn ra ngoài.
Vệ Thời nhìn Vu Cẩn vui vẻ đến phát ngốc, khẽ vuốt ve lòng bàn tay ướt mềm của thiếu niên một chút rồi nhanh chóng rút tay về.
Camera thu lại cuộc gặp gỡ thân thiện giữa hai người, ngoài mấy thiếu nữ đặc biệt nhạy bén mang đôi mắt kính hiển vi ra, những người khác vẫn đang đắm chìm trong cuộc thảo luận “Nổ súng hay cho súng” không hồi kết.
Giữa không trung phó bản, thiên sứ mỉm cười dịu dàng, bảng điểm từ từ mở ra -- phó bản “The Lovers” bắt đầu!
Cùng lúc này, tại Phù Không Thành ở Uất Lam Thâm Không.
A Tuấn đang đánh nhau với mèo đen bỗng ngẩn người, nhìn vào màn hình giả lập: “Vệ, Vệ, Vệ ca?!”
Mèo đen nắm lấy cơ hội, thu lại móng vuốt tát một cái vào mặt hắn, thình lình bị đầu A Tuấn đẩy ngã ra sô pha.
2 vị quan chấp pháp, trưởng phòng thí nghiệm, Ngự Miêu đời đầu cùng với chuột lang tôn quý nhất của Phù Không Thành cùng ngồi trong một căn phòng rộng rãi. Crowson Show là chương trình mà họ bắt buộc phải xem mỗi 2 tuần.
A Tuấn không để ý mèo ồn ào một lúc lâu mới phát hiện mình là người bị sốc duy nhất trong phòng.
Đầu kia của sô pha, trưởng phòng nghiên cứu Phù Không Thành, nghiên cứu viên Tống nhấp ngụm nước trà, ánh mắt vui mừng: “Sớm muộn cũng phải ra mắt, xuất hiện trước cũng tốt.”
“Lúc khuyên Vệ ca tham gia Crowson Show, mong muốn ban đầu chính là anh ấy học cách hòa nhập với tập thể trong thân phận mới, giao lưu biểu đạt cảm xúc bình thường, tiện thể giật 2 vị trí ra mắt để về xây dựng chiến đội, kích thích kinh tế...... Không ngờ không chỉ trốn học mà còn bắn vỡ camera.”
Nghiên cứu viên Tống lại liếc nhìn màn hình: “Nhưng bây giờ đã khác. Tích cực lên hình là biểu hiện phương pháp trị liệu có hiệu quả, là thành quả của tất cả nghiên cứu viên dưới sự dẫn dắt của kẻ hèn này.”
A Tuấn: “...... Tích cực lên hình chỗ nào, Vệ ca căn bản vì Tiểu Vu mới lộ mặt, gọi là cái gì nhỉ, à, tuyên bố chủ quyền --”
Mèo đen chạy nhảy lung tung, thấy sắp đụng vào chuột lang trên trục lăn, quan chấp pháp Mao Đông Thanh bỗng duỗi tay, mặt không cảm xúc ném mèo đen về lại chỗ A Tuấn.
Trong màn hình, lượt tranh điểm đầu tiên vừa nổ ra.
Trong phó bản, tình hình giống như Vu Cẩn đã nghĩ, song C Tỉnh Nghi dẫn đầu hành động.
Có thể coi “The Lovers” như át chủ bài, chắc chắn Tỉnh Nghi hiểu rất rõ quy tắc trên mặt bài.
Phía sau công sự, Vu Cẩn híp mắt theo dõi động tác của Tỉnh Nghi ở đối diện -- so với lý luận logic phức tạp trong quá khứ, phương pháp phá giải quy tắc của cậu lúc này rất đơn giản.
Tỉnh Nghi làm cái gì, cậu liền làm theo cái đó, đồng thời chú ý bảng điểm trên phó bản.
Trong vườn địa đàng, rắn bò qua bò lại dưới chân, những quả táo vàng đung đưa trên cành cây, phía xa có lửa cháy hừng hực, dòng sông thì không có gì đáng sợ, cuồn cuộn trôi.
Trong song C Tỉnh Nghi, Tả Bạc Đường cảnh giác cao độ, thỉnh thoảng bắn những con rắn cỏ như đi săn thú, trong khi Minh Nghiêu chỉnh ống kính phóng đại bắn mấy quả táo liên tục đong đưa.
Trong 6 phút đầu, song C Tỉnh Nghi được 26 điểm, trừ cái đó ra, các đội khác chỉ được tối đa 12 điểm.
Vu Cẩn vẫn âm thầm quan sát phía sau công sự, Vệ Thời ung dung theo thỏ con, thỉnh thoảng bị thỏ con kéo đi, chỉ khi cần thiết mới nổ súng -- rắn đen nhỏ hóa thành khoang cứu nạn lộc cộc lộc cộc lăn đi.
Lửa rơi từ trên đỉnh phó bản nhưng không rơi đồng đều với các tiểu đội.
Vu Cẩn bị lửa đặc biệt quan tâm, cỏ chỗ hai người nhanh chóng biến thành than, Vu Cẩn lại đổi vị trí âm thầm quan sát.
Trên bảng điểm, hai người cộng lại chỉ có 2 điểm giết rắn, xếp cuối cùng.
Sau một lúc lâu, Vu Cẩn rốt cuộc cũng hít sâu một hơi, khi quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên đã nắm được quy tắc: “Bắn táo đổi điểm có thể làm giảm tỷ lệ lửa rơi trúng......”
Vệ Thời nhướng mày: “Đi?”
Vu Cẩn gật đầu.
Vệ Thời: “Táo hay là Tỉnh Nghi.”
Vu Cẩn vô cùng vui vẻ: “Tỉnh Nghi! Diệt bọn họ!”
Người đàn ông ừ một tiếng, ngón tay hơi kéo cò súng, theo Vu Cẩn tiến lên phía trước
Edit by tytydauphu on wattpad
Dưới chân là nước sông chảy xiết, bên cạnh là mưa đạn cùng lửa cháy hừng hực. Tỉnh Nghi chiếm địa hình gần như hoàn mỹ nhất, 2 tay bắn tỉa phối hợp ăn ý, tấn công phòng thủ không có trở ngại.
Tả Bạc Đường từ đầu đến cuối chắn trước Minh Nghiêu, vật tư mà hai người cướp được xếp thành núi nhỏ. Hai người kết hợp kính phóng đại và góc nhìn rộng, tạo thành tuyến hỏa lực vuông góc dữ dội.
Từ vị trí của Vu Cẩn đến chỗ hai người, đến tuyến phòng thủ đầu tiên là Tả Bạc Đường thôi đã gian nan.
Nếu đồng đội không phải là lão đại, Vu Cẩn nắm không tới 50% chắc chắn với chiến lược này.
Thiếu niên hơi nghiêng người.
Người đàn ông chỉ chỉ cằm, ý bảo mình ở ngay sau cậu. Vu Cẩn dắt shotgun ra sau lưng, đổi sang vũ khí chính là súng tiểu liên, quay đầu lại cong khóe miệng.
Trong trường quay Crowson Show.
Ứng Tương Tương vừa giải thích xong quy tắc phó bản: “ Theo《 Cựu Ước(1) 》, trong vườn địa đàng có 4 con sông là Pishon, Gihon, Tigris, Euphrates. Lửa trong lá bài đại diện cho dục vọng và hình phạt của trời, ngẫu nhiên rơi xuống nơi tuyển thủ ẩn nấp, lan rộng theo hình chữ thập và dừng lại khi gặp con sông.”
(1) Cựu Ước: là phần đầu của Kinh Thánh Công giáo. Cựu Ước được sắp xếp thành các phần khác nhau như luật pháp, lịch sử, thi ca (hay các sách về sự khôn ngoan) và tiên tri - theo Wikipedia
“Điểm từ bắn táo vàng là “chuộc tội” của tuyển thủ. Điểm càng cao, tỷ lệ bị trời phạt càng nhỏ. Đương nhiên, ngoài cái đó ra còn có rắn đại diện cho Satan, liên tục bò trên cỏ quấy rầy tuyển thủ.”
Huyết Cáp dẫn tiếp câu chuyện: “Đây là phó bản được thiết kế đặc biệt cho các xạ thủ. Bắn trúng táo trong hoàn cảnh khắc nghiệt, từ đó tích lũy lợi thế để dễ dàng loại bỏ đối thủ. Bố trí đề xuất cho phó bản này là ngắm bắn cận chiến hoặc bắn tỉa đôi, trong đó bắn tỉa đôi có nhiều lợi thế hơn.”
“Từ Tả Bạc Đường rút trúng lá bài này, sau đó đồng đội của cậu ấy đi trúng phó bản “The Lovers”, thăm dò quy tắc --”
“Át chủ bài này chính là “lá bài định mệnh” của Tỉnh Nghi.”
Ứng Tương Tương cười tủm tỉm nói: “Nhưng tôi nghĩ Tiểu Vu cũng sẽ không từ bỏ. Phiền đạo diễn cung cấp hình ảnh, nhóm tuyển thủ Vu và tuyển thủ Vệ rất thú vị, ồ, vừa bắt đầu đã đem bảo đao tặng mỹ nhân, hai tuyển thủ rất ăn ý! A, bọn họ đang di chuyển tới mặt bên.”
Huyết Cáp thấy mùi ngon: “Chẳng lẽ bọn họ định khiêu chiến với sự ăn ý của Tỉnh Nghi?”
Trong màn hình, Vu Cẩn ra hiệu với Vệ Thời.
Súng tiểu liên mạnh mẽ vang lên, Vu Cẩn nhảy ra, kéo đường đạn đầu tiên, giành giật từng giây phóng tới Minh Nghiêu.
Tả Bạc Đường nhíu mày, không sợ, đổi súng máy muốn đẩy lui cậu.
Cùng lúc đó, sau lưng Vu Cẩn, đường đạn thứ 2 vững vàng bay ra.
Trong vườn địa đàng trải đầy ánh sáng thần thánh, Vệ Thời trung thành canh giữ ở vị trí nhỏ bé phía sau. Nòng súng lắp ống giảm thanh lập loè, 4 lần bắn tỉa ở cự ly xa cùng Vu Cẩn tạo thành hỏa lực đan xen, cố tình áp bức không gian sinh tồn của Minh Nghiêu, ép tới đường đạn của Vu Cẩn.
Huyết Cáp há to miệng, không thể tin nổi nhìn Vệ Thời trong màn hình.
Nhưng hầu hết người xem không chú ý tới chi tiết này, từ góc độ của người nghiệp dư chỉ thấy như Minh Nghiêu tự nhảy vào họng súng của Vu Cẩn.
Cũng may Tả Bạc Đường bố trí chặt chẽ, lắp một khẩu súng máy yểm trợ đồng đội. Lúc này Tỉnh Nghi bị hai người đội Vu Cẩn hình thành thế gọng kìm, Minh Nghiêu bị bao vây cũng làm Vệ Thời bại lộ, ngay khi Tả Bạc Đường hành động --
Vệ Thời, Vu Cẩn đồng thời đổi súng!
Tả Bạc Đường không kịp đề phòng đối diện với súng máy của Vu Cẩn cùng với súng tiểu liên mà Vệ Thời vừa đổi cho súng máy.
Đội trưởng Tỉnh Nghi gặp nguy hiểm.
Trường quay Crowson, sau sự im lặng ngắn ngủi, Ứng Tương Tương đột nhiên thốt lên: “Bọn họ cùng đổi súng?”
Huyết Cáp: “Đúng vậy, nhưng mà --”
Ứng Tương Tương: “Bọn họ chỉ mất mấy giây?!”
Huyết Cáp: “Đúng, nhưng --”
Ứng Tương Tương: “Họ liên lạc với nhau à?” Nhưng lập tức phản bác: “Không đúng, Tiểu Vu chỉ có kênh liên lạc của Bạch Nguyệt Quang. Chỉ là phối hợp mà thôi?!”
Huyết Cáp rốt cuộc cũng chen được lời: “Đúng vậy, phối hợp ăn ý. Nhưng mà, hiện tại đột kích có bất lợi. Tỉnh Nghi đã có 79 điểm, Tiểu Vu và đồng đội vẫn chỉ có 2 điểm. Dựa theo quy tắc phó bản, đến lúc “Thần phạt” rồi.”
Trong màn hình, Tả Bạc Đường bị tấn công hai mặt, liên tục lùi về phía sau. Súng của Minh Nghiêu có vẻ không phát huy được tác dụng khi cận chiến, đành cắn răng dựa vào đội trưởng kéo dài khoảng cách với 3 người.
Đúng lúc này, Minh Nghiêu vui ra mặt.
Ngọn lửa hừng hực từ trên trời giáng xuống, nhắm thẳng Vu Cẩn.
Thiếu niên lộn vòng một cái, “Thần phạt” vừa vặn bổ xuống chỗ cậu vừa đứng, Tả Bạc Đường nắm chuẩn cơ hội nổ súng, lại bị một viên đạn hung hãn đánh văng ra. Khi Vu Cẩn đứng dậy đã thay sang shotgun AA17 dùng tốt nhất trong cận chiến.
Ở phía xa, đạn của Minh Nghiêu gào thét bay đến, nhưng Vu Cẩn đều nhẹ nhàng tránh thoát.
Trong trường quay, Ứng Tương Tương hơi không dám tin: “...... Không được, Minh Nghiêu sai lầm rồi.”
Huyết Cáp lập tức phản bác: “Không phải sai lầm.”
Ứng Tương Tương sửng sốt.
Huyết Cáp: “Là lửa. Tốc độ gió, nhiệt độ, tốc độ cháy đều ảnh hưởng tới phán đoán của xạ thủ. Minh Nghiêu không đủ kinh nghiệm, chỉ cần lửa trời xuất hiện, đường đạn sẽ lệch đi trong môi trường khắc nghiệt.”
“Tuyển thủ Vu và tuyển thủ Vệ giữ điểm chính là vì chiến thuật này, từ lúc bắt đầu đã đợi lửa trời giáng xuống. Mục tiêu của họ là chặn đánh giết Tả Bạc Đường, nhưng mục tiêu công kích không phải Tả Bạc Đường, mà là Minh Nghiêu -- một xạ thủ không đủ kinh nghiệm, không thể lấp lỗ hổng cho đồng đội.”
Trong phó bản, sau khi đường đạn của Minh Nghiêu lệch khỏi quỹ đạo, Vu Cẩn cuối cùng cũng chĩa súng vào Tả Bạc Đường, không do dự bóp cò --