Thẩm Dực đặt một phòng tại lầu Thúc Lan –nơi chuyên các món Quảng Đông ở trung tâm thành phố. Như lời anh nói, tiết trời lạnh uống nhiều súp có thể giúp cô giữ ấm thân thể.
Căn phòng được trang trí theo phong cách cổ điển, trên tường còn treo vài bức tranh Trung Quốc. Chân Noãn nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Trong số đồng nghiệp của em cũng có một họa sĩ đó”.
Anh không lên tiếng, chỉ lặng lẽ rót một chén trà hoa cúc, đặt vào tay cô.
“Trước kia em có năng khiếu gì đặc biệt không?”.
Thẩm Dực nhấp một ngụm trà rồi nói: “Múa. Đặc biệt là ba lê”.
Chân Noãn chép miệng: “Nhưng khả năng giữ thăng bằng của em rất kém”.
Thẩm Dực nâng tay phủ lên tay cô: “Trời lạnh nên cảm thấy khó chịu à?”.
Nụ cười của Chân Noãn nhạt dần, vẻ mặt bất đắc dĩ lại sầu thảm: “Không sao cả, em cũng quen rồi”. Cô nhìn cánh tay phải đã tàn phế của anh, hỏi: “Còn anh thì sao, tay còn đau không?”.
“Vết thương không để lại di chứng, không giống em”. Đột nhiên, anh đề nghị, “Chúng ta đi du lịch Hải Nam nhé”.
“Nhưng hiện giờ công việc của em rất bận”.
“Mùa xuân trở về làm việc là được”.
“Không được đâu”. Chân Noãn nói, “Sẽ có người thay thế vị trí của em ngay, lúc trở về sẽ không được nhận chức vị cũ nữa”.
“Vậy em thử tìm công việc khác xem sao. Em có thể tới Hoa Thịnh”.
“Em không muốn…”. Chân Noãn rũ mắt. Trong ký ức ngắn ngủi của cô, thế giới này chỉ có duy nhất một chuyện mà cô nắm rõ nhất, cũng quen thuộc nhất. Cô không muốn từ bỏ. Ngập ngừng giây lát, cô chậm rãi nói, “Em không muốn thế giới của mình chẳng tồn tại điều gì khác ngoại trừ anh”.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, mắt Thẩm Dực bất chợt lóe lên vẻ đăm chiêu.
Về phần Chân Noãn, cô chăm chú nhìn cánh hoa cúc đang trôi chậm rãi trong chén trà, “Thẩm Dực, tuy không biết tại sao, nhưng nếu cứ thế này, em sẽ lo lắng, mất phương hướng”.
Con ngươi đen nhánh của anh tập trung vào cô: “Đó là lý do em nhận công việc này sao, chỉ vì muốn rời khỏi anh?”.
Cô nhìn anh một cách kinh ngạc: “Anh đừng hiểu lầm, em…”.
Thẩm Dực nhìn cô, ngoài ý muốn nhếch khóe miệng. Anh rất ít khi cười, nhưng mỗi khi cười lên, nụ cười ấy luôn thực sự chân thành, tỏa sáng. Chân Noãn sững người.
Anh lại tiếp: “Trêu em thôi”.
Trái tim cô bỗng trở nên mềm nhũn.
Dưới ánh nến mờ ảo, khuôn mặt cô khẽ ửng hồng. Nụ cười kia của Thẩm Dực, mặc dù nhạt nhưng rất đẹp, trong lành như bầu trời sau cơn mưa.
“Vẫn dễ đỏ mặt như vậy”.
“Không biết tại sao nữa”. Cô ngượng ngùng xoa mặt, cười hi hi. Chẳng biết nghĩ tới cái gì, nửa phút sau, cô ngập ngừng nói: “Hình như… em vĩnh viễn không thể nhớ lại những sự việc từng xảy ra trước kia”.
Anh thản nhiên nói: “Muốn biết điều gì sao, anh có thể kể lại cho em”.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Cô có vẻ rất đói bụng, vừa nhìn thấy thức ăn mắt đã sáng lên. Gắp miếng cá vược bỏ vào miệng, lại gắp miếng sườn chưng gặm một cái, chan thêm một bát canh tôm nõn lột vỏ thả nấm uống ngon lành.
Thẩm Dực lặng lẽ nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì ăn đồ nóng của cô. Ngũ quan trên khuôn mặt cô rất đẹp, khi đỏ mặt trông càng xinh tươi. Hơn nữa, lúc cô thẹn thùng, càng khiến người ta muốn vuốt ve, tim như ngừng đập.
Anh không biết, những lúc bị đồng nghiệp nhắc nhở hay trêu đùa, cô có dễ đỏ mặt như vậy không?
Đột nhiên, Thẩm Dực chợt nhớ tới cuộc nói chuyện giữa mình và Kỷ Pháp Lạp hồi chiều: “Anh Thẩm Dực, anh phải bảo vệ Noãn Noãn cho tốt vào. Em thấy lúc đứng trước mặt Ngôn Hàm, trông chị cứ có vẻ khép nép, sợ sệt ấy”.
Anh cúi đầu, đưa tay lên xoa chân mày. Chợt trên tay có cảm giác ấm áp, là bát canh tôm nõn lột vỏ.
Chân Noãn: “Lần này đi công tác, anh có mệt lắm không?”.
“Không sao”. Thẩm Dực cầm thìa, nhấp một ngụm canh.
“À phải rồi, chắc anh đã nghe tin về bạn gái cũ của Thân Trạch Thiên rồi đúng không? Em nghe Pháp Lạp kể, gần đây giá cổ phiếu của Hoa Thịnh giảm mạnh, hội đồng quản trị rất không hài lòng với anh ta”.
“Ừ”.
“Pháp Lạp có vẻ rất vui mừng, em ấy còn nói, trong buổi họp hội đồng quản trị cuối năm nay, Kỷ Sâm sẽ đưa ra quyết định cách chức Chủ tịch của Thân Trạch Thiên”.
Reng reng… Thẩm Dực tiếp di động, vừa nghe bên kia báo cáo tình hình, thỉnh thoảng đáp lại vài câu ngắn gọn. Chân Noãn hiểu rõ, sự có mặt của cô khiến anh có chỗ bất tiện. Cô lặng lẽ đưa tay ra dấu cho anh rằng mình muốn đi rửa tay rồi yên lặng rời khỏi phòng.
…
Rửa tay xong xuôi, cô bước tới chỗ máy sưởi.
Ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, sau đó có người tiến vào. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều khẽ giật mình.
Thân Trạch Thiên mỉm cười, ngả ngớn chào một tiếng: “Hi”. Chân Noãn chỉ lặng thinh, nghiêng người muốn lách ra ngoài. Mắt thấy con mồi muốn bỏ trốn, anh ta lập tức bước sang chặn đường rút lui của cô. Cô bất ngờ, không kịp đề phòng liền bị anh ta bức vào một góc chật hẹp, thân hình to lớn của anh ta hoàn toàn che phủ tầm nhìn của cô, tựa như mây đen áp tại đỉnh đầu. Sắc mặt cô tái nhợt, mang theo chút hoảng hốt.
Chân Noãn quay đầu, không kìm được tựa dần về phía vách tường phía sau. Cô có tật sợ tiếp xúc với người lạ mặt, đồng thời càng sợ va chạm với họ. Tuy rằng mấy năm nay, cô luôn không ngừng cố gắng nhắc nhở bản thân, song thật khó để kiềm chế sự khủng hoảng vô cớ luôn tồn tại sâu trong tiềm thức.
Về phần Thân Trạch Thiên, anh ta rất hứng thú với dáng vẻ luống cuống, yếu đuối của cô. Đêm ấy, trong làn gió bấc lạnh lẽo, cô đứng đó, cần cổ thon nhỏ, trắng muốt như thiên nga. Không nhịn được, anh ta cúi thấp người tiến sát gần cô. Chân Noãn hoảng sợ, vội đẩy anh ta ra rồi chạy trốn. Nhưng sức lực cô vốn yếu ớt, cho dù có ra sức đẩy như thế nào cũng chỉ như mèo con đang cào loạn trên ngực anh ta mà thôi. Thấy cảnh này, ý cười bên miệng của Thân Trạch Thiên càng đậm. Anh ta lập tức ôm chặt thắt lưng cô, dùng thân mình đè chặt Chân Noãn vào vách tường.
Tim cô như đập như trống, giật mình hét lên thất thanh “A” rồi lập tức che miệng lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn anh ta một cách lo sợ. Thấy vẻ mặt này của cô, Thân Trạch Thiên càng thêm thích thú. Biểu cảm theo bản năng thoáng qua trên mặt Chân Noãn rồi biến mất, trong nháy mắt ấy, cô cố gắng bình tĩnh lại, quay lại nhìn trực diện ta: “Anh Thân, chắc hẳn chị nhà cũng ở gần đây phải không?”.
“Đúng”. Nhìn thấu lớp nguỵ trang non nớt của cô, Thân Trạch Thiên cười cười, đưa tay khẽ nắm cằm cô rồi nói: “Tôi cũng biết Thẩm Dực đang ở đây”.
Chân Noãn ngược lại trở nên bình tĩnh hơn, vội vàng nói ngay: “Gần đây anh đã gặp vô số rắc rối rồi, đừng vì tôi mà chuốc thêm một chuyện nữa cho đau đầu”.
Thân Trạch Thiên khẽ nheo mắt lại: “Tên đó gây rắc rối cho tôi còn ít hay sao? Cái chết của Khương Hiểu cũng là do một tay hắn bày mưu”. Anh ta tựa như bị chạm trúng chỗ đau, cười lạnh một tiếng rồi áp sát gần môi cô. Chân Noãn sửng sốt, vội nghiêng đầu, bờ môi anh ta chỉ kịp đáp lên má cô.
Thân Trạch Thiên biết, tuổi của cô không còn nhỏ, song làn da lại mềm mại đến lạ kỳ. Tuy vậy, trong một giây lơ đễnh, anh ta chợt cảm thấy một áp lực vô hình ập tới hạ thân, trực tiếp hướng vào giữa hai chân mình. Anh ta vội né sang bên, đầu gối của Chân Noãn đập lên đùi anh ta. Thân Trạch Thiên vừa sợ lại chật vật, chưa kịp phản ứng gì, Chân Noãn đã lách qua người anh ta chạy thoát.
Khẽ cười lạnh một tiếng, anh ta vuốt phẳng lại nếp nhăn trên bộ vest sang trọng rồi xoay người ra ngoài hành lang.
Đổng Tư Tư không biết đã xuất hiện từ lúc nào, trên tay là chiếc túi Chanel màu đen, đứng đó một cách đoan trang. Cho dù nhìn thấy cảnh chồng mới cưới của mình chòng ghẹo người phụ nữ khác, cô ta cũng chỉ thờ ơ buông một câu: “Anh nên đợi cảnh sát kết án rồi muốn làm gì thì làm, được chứ? Trước mắt, chúng ta tạm thời đừng động vào Thẩm Dực”.
Thân Trạch Thiên thu lại vẻ mặt vô lại vừa rồi, tựa vào tường, rút một hộp thuốc từ trong túi ra và nói: “Thằng nhãi kia làm việc tàn nhẫn hơn hẳn tay Kỷ Sâm”.
Đổng Tư Tư tiếp lấy chiếc bật lửa trong tay chồng mình, giúp anh ta châm thuốc: “Nếu Thẩm Dực đoạn tuyệt với Kỷ Sâm thì hay biết mấy. Nội chiến, lưỡng bại câu thương”.
Thân Trạch Thiên cúi đầu dí điếu thuốc vào ngọn lửa đang cháy dở trên tay cô ta, sau đó chậm rãi nhả khói. Đám sương khói màu xanh vấn vít một bên sườn mặt thanh nhã của Đổng Tư Tư. Thân Trach Thiên cúi đầu, cắn mạnh lên bờ môi khêu gợi của cô ta, mút chặt lấy. Khói thuốc thấm dần vào cổ họng Đổng Tư Tư, hương vị khiến người ta trầm mê.
…
Chân Noãn đẩy cửa bước vào, trông thấy cô, ánh mắt Thẩm Dực loé lên một chút, anh lãnh đạm “ừ” một tiếng với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy.
Cô không quá để tâm, chỉ ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Anh lại nhìn cô chằm chằm, dần dần, hàng mày đen lạnh lẽo chau lại. Chân Noãn cầm thìa, nhìn anh một cách khó hiểu: “Có chuyện gì…”.
Chưa kịp dứt lời, Thẩm Dực đã duỗi một tay tới, ngón tay thon dài níu lấy cằm của cô, ánh mắt trầm xuống: “Vừa rồi em đã gặp ai?”.
Cô vô cùng ngạc nhiên, thành thực trả lời: “Là tên Thân Trạch Thiên… nhưng em đã đá vào háng anh ta một phát, coi như anh ta cũng ăn quả báo rồi. Anh đừng tức giận”.
Ngón tay cái của anh xoa nhẹ lên cằm cô rồi thu lại, sau đó bình tĩnh nói: “Anh biết rồi”.
…
Chân Noãn về đến nhà, vào phòng ngủ bật đèn rồi nhìn qua cửa sổ xuống dưới đường, lúc này Thẩm Dực mới lái xe rời đi.
Sau khi tắm rửa xong, cô nằm lên giường đọc sách, dần dần cảm thấy không yên lòng. Hồi tưởng lại vụ án của Khương Hiểu, Chân Noãn không tài nào hiểu được hàm ý trong câu nói của Thân Trạch Thiên. Tại sao vụ này lại có liên quan đến Thẩm Dực được chứ.
Đồng hồ điểm tám giờ rưỡi. Đêm, còn rất dài. Cô không có bạn bè, cũng không có sở thích hay đam mê gì đặc biệt. Thành phố này, với cô mà nói, chẳng có gì để giết thời gian cả.
Chung cư nơi cô sống cách sở công an rất gần, chỉ qua hai bến xe.
Chân Noãn trở mình xuống giường nhảy dây một lúc, trong lòng miên man suy nghĩ liệu có nên đến sở công an xem xét một chút không, có lẽ giờ này mọi người còn đang tăng ca ấy chứ.
Nghĩ như vậy, cô liền ném dây sang một bên rồi thay quần áo, quyết định ra khỏi nhà.
Nhưng trước khi mở cửa, vừa chạm tay vào điện thoại, Chân Noãn lập tức phát hoảng. Không biết cô đã vô tình nhấn phím tắt tiếng từ lúc nào. Bây giờ, trên màn hình hiển thị tận bảy cuộc gọi nhỡ!
Cú đầu tiên là Ngôn Hàm gọi tới, chỉ một cú duy nhất. Những lần tiếp theo đều do Quan Tiểu Du gọi, cộng với đó là tin nhắn: “Tổ tông của tôi ơi, cậu đang trốn ở đâu vậy?”.
Chân Noãn giật nảy mình, lập tức gọi lại ngay.
Quan Tiểu Du: “Sếp tìm cậu đấy, không biết có chuyện gì nữa. Tớ khuyên cậu không nên gọi lại mà đến thẳng đơn vị thì hơn”.
Chân Noãn ba chân bốn cẳng gọi xe taxi tới sở, trong đầu suy đi tính lại, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm gọi cho Ngôn Hàm, nhưng… đầu dây bên kia trực tiếp ngắt máy.
Cô thở dài, tính tình sếp thật không được tốt như vẻ bề ngoài!
…
Đi vào sở công an, vài tầng lầu vẫn sáng đèn, nơi đây mỗi đêm đều có rất nhiều cảnh sát ở lại tăng ca.
Chân Noãn lòng đầy thấp thỏm, áy náy chạy tới văn phòng của Ngôn Hàm, nhưng trong phòng không có ai. Chạy đi khắp nơi hỏi han, cuối cùng mới biết, hoá ra anh đang ở phòng thẩm vấn.
Chân Noãn cẩn thận đẩy cửa phòng điều tra, mọi người, bao gồm cả Ngôn Hàm cũng có mặt, đang tập trung quan sát hai phòng thẩm vấn biệt lập. Một bên là Thân Trạch Thiên, bên còn lại là vợ anh ta – Đổng Tư Tư. Chân Noãn ngẫm nghĩ, rồi yên lặng nhích người tới đứng cạnh Ngôn Hàm.
Anh dường như không cảm nhận được sự tồn tại của cô, chỉ chăm chú nhìn qua lớp thuỷ tinh phía đối diện.
…
Nhân viên thẩm vấn là Lâm Tử:
“Chúng tôi đã kiểm tra camera theo dõi của khách sạn. Hôm xảy ra vụ án, cô từng đi qua sân thượng hai lần. Cô tới đó để làm gì?”.
Đổng Tư Tư nhìn qua có vẻ khá bình tĩnh: “Lúc trước Khương Hiểu tới gây sự ở phòng nghỉ, sau khi tôi và Trạch Thiên rời đi liền gọi bảo vệ tới đưa cô ta đi nơi khác. Song không biết sau đó cô ta đã đi đâu. Tâm trạng của tôi không tốt nên muốn lên sân thượng một mình để giải sầu. Lần thứ hai là do Khương Hiểu gọi tôi tới, cô ta điện cho tôi và nói đang ở trên sân thượng. Cô ta còn đe dọa, nếu tôi không lên, cô ta sẽ tự tử”.
“Cô lo lắng cô ấy sẽ tử tử ư?”.
“Tôi ước gì cô ta nhảy quách đi cho xong”. Đổng Tư Tư nhướng mày, “Nhưng nếu tôi không đi, e rằng cô ta sẽ tìm Trạch Thiên, vì thế tôi mới lên đó”.
“Trên sân thượng, cô và nạn nhân có nảy sinh tranh chấp hay không?”.
“Tôi đâu có điên, tranh chấp với hạng đàn bà như cô ta ư?… Có lẽ chỉ cần tôi nhục mạ vài câu, cô ta đã tức đến mức nhảy lầu luôn rồi”. Đổng Tư Tư nhẹ nhàng gõ móng tay, “Tuy nhiên, đả kích bằng ngôn từ không được tính là phạm pháp, phải không?”.
Tại một phòng thẩm vấn khác.
“Anh Thân, hôm xảy ra vụ án, có phải anh từng lên tầng thượng khu khách sạn một lần?”.
Thân Trạch Thiên: “Bỗng nhiên không thấy bóng dáng Tư Tư đâu, lại nghe nói cô ấy đang ở trên sân thượng nên tôi lên đó xem sao. Nhưng khi tới cửa lại nghe thấy tiếng Khương Hiểu, lúc ấy Tư Tư cũng có mặt, tôi không muốn Tư Tư hiểu lầm mình và Khương Hiểu hẹn hò bí mật nên xuống tầng trước”.
“Anh có trông thấy vợ mình và cô Khương Hiểu đánh nhau hay cãi cọ gì không?”.
“Không. Ngược lại tiếng Khương Hiểu quá chói tai, vừa nghe thấy giọng cô ấy, tôi liền bỏ đi”.
…
Phòng điều tra bên này, Đàm Ca đang báo cáo với Ngôn Hàm.
Căn cứ vào những gì họ điều tra được từcamera theo dõi, băng ghi hình chỉ thu được hình ảnh tại đoạn hành lang dẫn lên tầng; song điều đó chưa đủ để xác định liệu Thân Trạch Thiên có lên tầng thượng hay không. Nhưng xét trên mốc thời gian, Đổng Tư Tư lên sân thượng giải sầu, sau đó rời đi; Khương Hiểu lên tầng thượng, Đổng Tư Tư lên đó lần thứ hai; Thân Trạch Thiên ngay sau đó cũng tới nhưng lập tức bỏ đi, cuối cùng Đổng Tư Tư xuống lầu.
Đối chiếu với thời gian xảy ra vụ án mà Chân Noãn báo cáo, Thân Trạch Thiên rời khỏi hiện trường vụ án trước sáu mươi giây, Đổng Tư Tư rời đi sau khi vụ án xảy ra mười giây. Đàm Ca từng làm thí nghiệm mô phỏng. Cho dù là một người đàn ông, thì lan can nơi xảy ra vụ án chạy đến cầu thang, xuống tầng, rẽ ra hành lang cũng phải mất ít nhất hai mươi giây. Huống hồ Đổng Tư Tư còn mặc áo cưới rườm rà, khó hoạt động linh hoạt, sau khi gây án còn dư thời gian nhét giày vào ống nước. Điều này là bất khả thi.
Chân Noãn nhíu mày: Chẳng lẽ họ có bằng chứng ngoại phạm ư? Vào thời điểm xảy ra vụ án, cô và Ngôn Hàm đều có mặt ở gần đó, giác quan nghề nghiệp khiến anh ghi chép lại thời gian xảy ra vụ án theo phản xạ có điều kiện. Chẳng lẽ vụ này có vấn đề, có người đứng đằng sau lợi dụng?
Sau khi lấy lời khai từ Đổng Tư Tư và Thân Trạch Thiên xong, mọi người lục tục ra về.
Ngôn Hàm còn ở lại, Chân Noãn cũng không dám ra ngoài, chỉ biết cúi đầu theo sau anh. Sau khi lấy đủ dũng khí, cô mới dám mở miệng: “Đội trưởng, em lỡ ấn nhầm phím tắt tiếng trên di động…”. Lại khép nép bỏ thêm một câu, “Đội trưởng đừng giận nữa”.
Câu thứ hai của Chân Noãn mang giọng điệu trẻ con, ngây thơ lại cẩn thận, có tác dụng làm yên lòng đến lạ, khiến Ngôn Hàm không tài nào nổi nóng được nữa, thậm chí có chút dở khóc dở cười.
Anh nói: “Trong vòng ba tháng đầu tiên, không những làm khám nghiệm tử thi, mà những việc như phân tích vụ án, kiểm tra dấu vết hay điều tra suy luận, cô đều có trách nhiệm phải tham gia đầy đủ”.
Chân Noãn thoáng kinh ngạc.
“Tất cả đều là kiến thức cơ bản trước khi gia nhập đội ngũ. Cô hẳn phải biết rõ, nếu muốn trở thành một nhân viên pháp y ưu tú, cô buộc phải nắm chắc kiến thức về điều tra hình sự, tâm lý, kiểm nghiệm dấu vết, điều tra hiện trường, tư duy logic, rất nhiều kiến thức đều là bắt buộc. Khám nghiệm tử thi là điểm xuất phát cơ bản nhất, một khi phán đoán sai về một chi tiết bất kỳ, điều đó có thể dễ dàng ảnh hưởng tới phương hướng điều tra”.
Chân Noãn mặt mày nóng bừng, một phần là vì xấu hổ nhưng phần nhiều là bởi, cô thực sự cảm nhận được trách nhiệm nặng nề đang đặt trên vai mình. Những lời anh nói hẳn là để giáo huấn cô, song khi nghe, Chân Noãn hết sức chú tâm tiếp thu. Cô âm thầm thề với lòng, nhất định phải cố gắng học hỏi các đồng nghiệp thật nhiều.
“Còn vấn đề gì nữa không?”. Anh thản nhiên hỏi.
Cô lập tức lắc đầu như trống bỏi: “ Dạ không có!”.