Socrates Yêu Dấu

Chương 14: Chương 14




Bình minh, ánh mặt trời sáng rỡ, làm lu mờ dần ánh đèn huỳnh quang trên trần văn phòng.

Văn phòng của Tần Xu khá lộn xộn, trên bàn là xấp bản vẽ phác hoạ vân tay, tổng thể có, chi tiết cũng có, khiến người ta hoa mắt.

Chỉ mới nhìn qua, Chân Noãn đã chóng hết cả mặt, lại nhìn hai mắt sưng đỏ của Tần Xu liền ân cần hỏi thăm: “Cô thức cả đêm phải không?”.

Tần Xu dụi mắt vài cái, cười nhẹ đáp: “Không có việc gì. Cuối cùng tôi đã tìm được dấu vân tay khớp với dấu vết để lại trên chiếc thắt lưng kia rồi. Nhờ có đường vân trên mặt nghiêng ngón tay trái mà tôi dễ tìm hơn rất nhiều. Tuy nhiên, đây không phải dấu vân tay của Thân Trạch Thiên hay Đổng Tư Tư, mà là của Khương Hiểu”.

Chân Noãn sửng sốt: “Nếu dấu vân tay là của nạn nhân, vậy nó không còn giá trị điều tra nữa đúng không?”.

Tần Xu thở dài: “Đôi lúc cũng cảm thấy khá thất vọng, nhưng đây là công việc của chúng tôi. Tốn rất nhiều thời gian nghiệm chứng, cuối cùng lại thành công dã tràng, chẳng có tác dụng gì. Song dù là như thế, bất kỳ manh mối nhỏ nhặt nào cũng không được bỏ sót”.

Chân Noãn gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy mệt mỏi thay Tần Xu. Nhưng ngay lập tức cô nhớ tới lời nhắc nhở của Ngôn Hàm, lại không nhịn được nghĩ: Đây chính là bước cuối cùng mà anh từng đề cập sao?

Cầm lây túi đựng vật chứng, cô tập trung quan sát hình dạng dấu vân tay thật cẩn thận. Dần dần, cô nhận ra hình dạng dấu vết có điểm đáng ngờ.

Vừa định nhìn kỹ hơn, Tần Xu liền đưa cho cô hai tờ giấy khác: “Kết quả so sánh dấu giày cũng đã hoàn thành”. Là vết giày giống hệt nhau, cùng cỡ ba mươi tám.

Chân Noãn nói: “Dấu chân mờ mờ lưu lại ở vườn hoa khớp với đế chiếc giày thu được từ ống thoát nước, chiếc giày đó và chiếc Đổng Tư Tư đi là cùng một đôi sao?”.

“Đúng”. Tần Xu nói, “Nhưng dấu vết để lại không phải do Đổng Tư Tư gây ra”.

“Điều đó có nghĩa là?”.

“Hai dấu giày nhìn qua có cùng hình dạng hoa văn; nhưng phân tích dấu giày không những chỉ tập trung vào kích thước, hình dáng hoa văn mà còn phải suy từ nó dáng điệu và thói quen của người sử dụng. Bên trái là dấu giày của Đổng Tư Tư, bên phải là dấu vết do chiếc giày tương tự để lại (chưa rõ chủ sở hữu). Bề ngoài, hai dấu giày này có điểm tương tự nhau, song nếu nhìn vào mô hình 3D lại cho ra kết quả khác hẳn”.

Tần Xu đẩy tới hai mô hình. Chân Noãn đưa tay sờ thử, quả nhiên cảm giác không hề giống nhau.

Lúc này, tiếng Quan Tiểu Du từ bên ngoài truyền tới: “Người đẹp Noãn Noãn, biết ngay là cậu ở đây mà”.

“Có kết quả rồi sao?”. Cô quay đầu lại hỏi.

Tối qua lúc xét nghiệm được vết máu lưu lại trên hoa không phải của Đổng Tư Tư hay Thân Trạch Thiên, Chân Noãn vô cùng chán nản. Nhưng sau khi về đến nhà, cô vẫn gọi cho Quan Tiểu Du, nhờ cô ấy xét nghiệm xem vết máu có phải thuộc về Khương Hiểu hay không. Cô hoàn toàn không biết rằng, Quan Tiểu Du cũng nhận được chỉ thị tương tự từ Ngôn Hàm.

Quan Tiểu Du đưa cho cô một biểu đồ, là kết quả xét nghiệm DNA.

Vừa liếc qua, Chân Noãn lập tức thấy rõ: “Vết máu thu được từ cây hoa trong vườn là của Khương Hiểu sao?”.

“Phải”.

Chân Noãn hết sức kinh ngạc: “Nhưng trên người Khương Hiểu không có vết thương nào phù hợp với vết thương được tạo ra bởi cây gai!”.

Rốt cục vấn đề nằm ở đâu?

Cô xem lại hình chỉ tay, lại xem dấu giày, cuối cùng đưa mắt nhìn chuỗi DNA, đột nhiên một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu…



Ngoài cửa sổ, gió bấc vẫn thổi; song văn phòng Ngôn Hàm lại vô cùng ấm áp.

Chân Noãn hai chân khép lại, lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trên ghế. Cầm trong tay một tách trà nóng còn toả hơi nghi ngút, tâm trạng cô bình tĩnh nhưng thoáng chút kích động.

Bỏ cả bữa trưa, cuối cùng cô đã hoàn thành bản báo cáo thứ hai, nộp sớm để Ngôn Hàm kiểm tra.

Mấy ngày nay, từng manh mối dần dần được tập trung lại, cho đến sáng nay rốt cuộc biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất; mọi chứng cớ đã hợp thành một dây xích hoàn chỉnh. Lúc này, Chân Noãn tràn đầy tự tin.

Cách bàn làm việc màu đỏ sậm, Ngôn Hàm đang cúi đầu tập trung xem tài liệu.

Cô không thể nhịn được hít sâu một hơi, âm thầm quan sát vẻ mặt của anh, hy vọng có thể đoán được thái độ của “boss”.

Lúc Ngôn Hàm im lặng và lúc anh mở miệng nói chuyện là hai con người hoàn toàn khác biệt. Giờ phút này, trông anh hết sức vô hại.

Anh chăm chú lật từng trang giấy, làn mi dài khẽ buông, sống mũi vừa cao vừa thẳng. Nhìn Ngôn Hàm tập trung như thế, dĩ nhiên cô không dám thở mạnh. Có thể thấy mỗi khi chân mày anh nhăn lại dù chỉ một chút, cô sợ anh lại bắt lỗi mình.

Cô rất sợ những lời chỉ trích tưởng chừng như vô hại của anh, chỉ vài chữ đơn giản đã chẳng khác nào con dao lột da bạn.

Mấy phút sau, hàng mi của anh khẽ chớp, Chân Noãn lập tức ngồi thẳng lưng;

Anh liếc cô một cái, cố ý trêu: “Cô ngồi thẳng như vậy làm gì, hồi hộp à?”.

“… Dạ không”. Chân Noãn thả lỏng hai vai, nâng chén trà lên uống một ngụm.

Tới đây anh mới bắt đầu vào việc chính: “Dấu vân tay thu được trên chiếc thắt lưng là của nạn nhân sao?”.

“Vâng”.

“Nếu là vậy, hẳn nó không có tác dụng nữa đúng không?”. Anh làm như vô tình hỏi một câu. Chân Noãn khẽ sửng sốt, buổi sáng cô cũng từng nói một câu tương tự như vậy; nhưng sau đó, cô lại tự nhắc nhở mình phải thật cẩn thận. Cuối cùng sau khi kiểm tra chiếc thắt lưng lại một lần nữa, cô bỗng phát hiện ra một điểm sơ hở.

Chân Noãn định đề nghị với Ngôn Hàm rằng về sau sẽ xem; nhưng bắt gặp ánh mắt sắng quắc của anh, cô chợt hiểu ra: Nếu là Ngôn Hàm, anh sẽ không chỉ ngừng lại ở đây, mà vẫn tiếp tục nghiên cứu chi tiết này sâu hơn. Vấn đề này là anh cố ý hỏi cô.

Theo bản năng, cô nắm chặt chiếc cốc thuỷ tinh, cố gắng nói một cách thật mạch lạc, rõ ràng: “Không thể coi dấu vân tay thu được từ nạn nhân là vô dụng. Em đã kiểm tra, và phát hiện vị trí của dấu vân tay có điểm rất bất thường”.

Chân Noãn dùng một tờ giấy mô phỏng chiếc thắt lưng, quấn nó xung quanh cốc trà, “Dấu vân tay thu được nằm ở phía sau, hơn nữa lại nằm ở mặt trong chiếc thắt lưng”.

Ngôn Hàm phối hợp đề ra nghi vấn: “Liệu đó có phải dấu vết để lại do nạn nhân điều chỉnh thắt lưng không?”.

Chân Noãn hiểu, anh đang dùng cách này trao đổi cùng cô, khuyến khích cô biểu đạt ý tưởng của mình một cách hợp lý, chặt chẽ hơn.

“Nếu nạn nhân làm động tác như vậy…”. Chân Noãn đứng dậy, hơi xoay người sang bên, đưa tay ra sau lưng minh hoạ.

“Ngón cái của em hẳn phải chúc xuống thế này, dấu vân tay cũng sẽ hướng xuống dưới. Nhưng như hình ảnh thu được từ chỗ Tần Xu mà em đã đề cập trong báo cáo, dấu vân tay thu được trên chiếc thắt lưng lại hướng lên trên, chỉ hướng mười giờ… Vì vậy, tay của nạn nhân kéo thắt lưng từ phía dưới, như thế này. Cô ấy muốn giả vờ như có người kéo mình từ phía sau”.

Chân Noãn nghiêng một bên vai, thân mình khẽ ngửa ra sau, ngón tay để xuống phía dưới thắt lưng, ngón cái hướng lên trên, nắm lấy thắt lưng và kéo xuống.

Quan sát tư thế mô phỏng kì cục của cô, Ngôn Hàm im lặng vài giây, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng, lộ cả hàm răng trắng sáng.

“Anh thấy đấy…”. Cô quay đầu, thấy anh vẫn mải cười, bỗng nhận ra hành động vừa rồi của mình thật khôi hài.

Anh càng cười lớn, cô lại càng luống cuống, mặt đỏ bừng ngồi lại ghế, nghiêm nghị nói, “Với tư thế như vậy, người chết mới có thể lưu lại dấu vân tay ngón cái tay phải chỉ hướng mười giờ”.

Anh “ừ” một tiếng, nhìn cô một cách sâu xa, “Cô vẫn nhát gan như trước, sao, không thích nói đùa à?”.

Cô sững người, ngạc nhiên nhìn anh, lại nhanh chóng rũ mắt xuống, nói nhỏ như muỗi: “Anh là boss”.

Ngôn Hàm suy tư cười một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục xem báo cáo.

Chân Noãn khẽ thở phào, không hiểu câu nói kia của anh có ý gì; cô vội nâng cốc trà lên, một hơi uống liền mấy ngụm.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy sột soạt. Lát sau, anh lại hỏi: “Tần Xu đã đối chiếu dấu giày rồi à?”.

“Dạ”. Cô vươn người nhìn báo cáo trong tay Ngôn Hàm, “Hai dấu giày có hoa văn tương tự, nhưng sau khi so sánh với mô hình 3D lại cho ra kết quả trái ngược. Đổng Tư Tư bước đi vững vàng, trọng tâm hướng về phía trước, độ mài mòn đế giày thường tập trung phần lớn vào phần mũi giày, cường độ chân phải lớn hơn chân trái. Nhưng chủ nhân của dấu giày thu được ở vườn hoa là người có dáng đi nhẹ nhàng, trọng tâm hướng về phía sau. Từ đó suy ra, đây không phải dấu chân của Đổng Tư Tư, có người muốn hãm hại cô ấy, ngoài ra, người này có cỡ chân nhỏ hơn Đổng Tư Tư”.

Sau khi nghe cô thuyết minh một chuỗi thông tin không thuộc lĩnh vực chuyên môn của mình, Ngôn Hàm mở lời, giọng nói mang chút khen ngợi: “Xem ra cô đã học tập được không ít”.

Chân Noãn đỏ mặt, khẽ “Vâng” một tiếng.

“Không so sánh dấu chân của nhân vật chưa xác định này với Khương Hiểu sao?”.

“Tần Xu nói cô ấy đã thu được dấu chân của Khương Hiểu, nhưng dấu vết đã hư hại khá nhiều, không thể tiến hành so sánh hiệu quả. Tuy nhiên…”. Chân Noãn hé miệng, hơi đắc ý nói, “Đội trưởng cứ xem tiếp rồi sẽ hiểu”.

Anh liếc cô một cái rồi lật sang trang kế tiếp – báo cáo xét nghiệm DNA.

“Vết máu thu được trong vườn là của Khương Hiểu?”.

“Vâng”.

“Khương Hiểu vô tình đi qua vườn hoa, bị gai hoa làm chảy máu cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Sau khi làm nhận được kết quả này, chắc hẳn cô cảm thấy rất tiếc đúng không? Dấu vết mình vất vả phát hiện ra cuối cùng lại thành manh mối vô dụng”.

Chân Noãn thầm than sự tinh mắt của anh, thành thật giải thích: “Thực ra cũng có đôi chút thất vọng. Tuy nhiên, sau khi suy ngẫm thật kỹ…”. Cô cười nhẹ, “Trên người Khương Hiểu không có vết thương nào phù hợp với vết do gai hoa gây ra cả”.

Ngôn Hàm lại phối hợp hỏi tiếp: “Liệu có phải do trên người Khương Hiểu có ngoại thương nên đã che lấp vết thương nhỏ?”.

“Em cũng từng nghĩ vậy, nhưng chẳng phải sếp đã nói, không có sự thật nghiệm chứng, không thể tuỳ tiện đưa ra kết luận hay sao. Bởi vậy, em nhờ Quan Tiểu Du kiểm tra, vết máu kia không phải bị vẩy lên hay nhỏ xuống, mà đích thực do gai hoa cứa vào mới lưu lại”.

Ngôn Hàm tựa lưng vào ghế, hứng thú nhìn khuôn mặt lo lắng nhưng bừng sáng của cô.

“Do vậy em nghĩ, nếu cây hoa mọc thấp, sát với mặt đất như vậy thì gai của chúng có thể đâm vào bộ phận nào trên cơ thể nạn nhân?”. Chân Noãn tự hỏi đồng thời tự đưa ra câu trả lời, “Lúc Khương Hiểu ngã từ trên tầng xuống, móng ngón chân cái bên trái đã bị vỡ nát”.

“Chiếc giày chúng ta thu được lại rất sạch sẽ, bề ngoài không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Song khi đưa gương cán dài vào trong giày để xem xét, em thấy có một vệt máu khô đã chuyển sang màu đen. Cây gai kia có thể đã đâm vào ngón cái chân trái của Khương Hiểu. Vì chứng thực suy đoán này, em đã nhờ người xét nghiệm lại…”.Nụ cười của cô tươi rói, khuôn mặt ánh lên nét vui vẻ hệt trẻ thơ.

“Đúng là Khương Hiểu. Kẻ tình nghi gây xung đột với nạn nhân trên sân thượng lại chính là cô ta. Dấu vân tay thu được trên chiếc thắt lưng cũng đã có lời giải thích, chỉ là điều chỉnh thắt lưng mà thôi, tại sao nạn nhân lại sử dụng tư thế kỳ lạ như vậy?”.

Ngôn Hàm: “Những chứng cứ này có thể chứng minh Khương Hiểu cố ý giả tạo hiện trường rằng có người kéo cô ta từ phía sau, đồng thời vu oan Đổng Tư Tư đã xảy ra xung đột với cô ta ở vườn hoa. Cô ta hiển nhiên muốn hãm hại Đổng Tư Tư; nhưng những chứng cớ này chưa đủ để chứng minh cô ta không bị người khác đẩy xuống dưới”.

Chân Noãn hít sâu một hơi rồi trả lời:

“1) Trong vườn hoa, ngoại trừ Khương Hiểu và người sở hữu dấu chân thu được trong vườn hoa thì không còn ai khác. Muốn đi tới cạnh lan can, lẽ tất yếu phải đi qua vườn hoa;

2) Trên người nạn nhân không có vết thương do phản kháng hay giãy giụa. Vấn đề này khiến em băn khoăn rất lâu. Hiện tại có thể khẳng định, Khương Hiểu tự sát”.

3) Camera theo dõi cho thấy, Thân Trạch Thiên và Đổng Tư Tư không có mặt ở hiện trường khi vụ án xảy ra”.

Ngôn Hàm trầm ngâm nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của cô, chợt cười nhẹ: “Hãy nhớ tâm trạng khi cô nộp báo cáo cho tôi ngày hôm nay”.

Chân Noãn sửng sốt. Giờ khắc này, cuối cùng cô đã hiểu. Dấu vân tay của Khương Hiểu, vết máu thu được trong vườn… Vô số những manh mối mà theo thói quen bình thường ta hay coi là vô dụng, đôi khi lại là manh mối mấu chốt để giải quyết vụ án. Mạng người là điều quan trọng hàng đầu, những chi tiết nhỏ nhặt hay thậm chí “vô dụng”nhất đều phải được cân nhắc tỉ mỉ, kỹ càng.

Chân Noãn nhìn đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm của Ngôn Hàm, cô chợt nhận ra, anh quả là một tấm gương tốt để người khác học tập và noi theo.

Cô gật đầu một cách tâm phục khẩu phục: “Em đã nhớ rồi, cảm ơn… đội trưởng”.

Anh cười cười, cúi đầu nói: “Tuy nhiên, Khương Hiểu không có khuynh hướng tự sát. Lý do tại sao cô ta lại chết, vấn đề này cô thử nghĩ lại xem”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.