Sau khi club LAX đóng cửa, lại một lần nữa trở lại hoạt động, tuần lễ đầu tiên đã tổ chức tiệc cưới cho con trai của chủ tịch tập đoàn Hoa Thịnh, khách khứa nườm nượp không dứt, bãi đậu xe như nơi triển lãm ô tô, những chiếc xe cao cấp xếp thành hàng.
Sảnh tiệc nơi tòa nhà chính vô cùng náo nhiệt, tưng bừng tiếng nói tiếng cười, phần lớn là bạn làm ăn của hai gia tộc; những phòng riêng chuyên để tiêu khiển ở tòa bên lại vô cùng im ắng.
Phần lớn nhân viên được điều tới tòa nhà chính phục vụ, trước bàn lễ tân chỉ có một nhân viên mới tới. Cô đang chán đến chết, nằm bò trên bàn nghịch điện thoại di động.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh buốt xương ùa vào, cô rùng mình một cái, tức giận nhìn kẻ đầu sỏ…..
Một cô gái cao gầy mặc đồ trắng, xách một chiếc túi màu đen hình chữ nhật xem chừng rất nặng, đẩy cửa đi vào.
Cô gái ấy không cầm chắc, cộng thêm đúng lúc cơn gió ùa tới, cánh cửa không chịu lực khống chế mà mở ra, chính cô ấy cũng giật mình, vội vàng đưa một tay giữ lấy, tay còn lại ôm khư khư cái túi đen kì cục.
Nhưng gió vừa lùa tới, cô ấy lại bị kéo ngược vào phòng.
Cửa thủy tinh bị bật mở đập duỳnh lên tường, tiếng động rất lớn.
Cô gái lảo đảo lấy lại trọng tâm, nhìn về phía này với vẻ áy náy. Cô nhân viên nhìn cô ấy, liền bắt gặp đôi mắt trong suốt màu hổ phách, to tròn tuyệt đẹp, hơi mơ màng.
Hơi lạnh xộc vào, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô ấy đỏ bừng vì bị gió thổi, mái tóc dài đen nhánh mềm mại như tảo biển bay múa trong gió.
Cô nhân viên thầm khó chịu, muốn trừng mắt nhìn cô ta nhưng bỗng nhớ ra mình là nhân viên phục vụ, âm thầm bĩu môi.
Gió lạnh như chiếc dao buốt giá, cô thật sự muốn mắng chửi người.
Cô gái ấy một tay kéo cửa, tốn bao sức mới có thể đóng cánh cửa ngược cơn gió.
Cuối cùng cơn gió cũng ngừng, tiếng nhạc lắng xuống, đại sảnh trở nên im ắng, hơi ấm bỗng ngập tràn.
Cô liếc nhìn cái túi đen xì mà cô gái vẫn ôm khư khư, cảm thấy giống như giao dịch ngầm trong phim ảnh, nói một câu lấy lệ: “Chào mừng quý khách!”
Cô gái đưa một cuốn sổ nhỏ, khẽ mỉm cười, giọng nói vừa nhỏ vừa thanh, vô cùng êm tai: “Đây là giấy chứng nhận của tôi, tôi đã liên lạc với quản lý chỗ cô rồi.”
Không phải là khách.
Cô nhân viên thờ ơ liếc mắt nhìn, bên cạnh ảnh chân dung xinh đẹp là hàng chữ: Chân Noãn.
Liếc nhìn nghề nghiệp, pháp y?!
Cô tặc lưỡi, cô gái thanh tú gầy yếu này làm gì mà không được, sao phải làm cái nghề đó?
Liếc nhìn cái túi màu đen Chân Noãn vác theo, cô hỏi: “Quản lý chỗ chúng tôi không nói rõ, phòng nào vậy?”
“307.”
Cô cau mày: “Phòng 307 có khách rồi, phiền cô chờ chút.”
“Khách á?” Chân Noãn vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, hơi khó hiểu, “Bằng chứng ở phòng đó đã được xử lí xong đâu, sao có thể cho khách vào được?”
“Cô đi mà hỏi quản lý, làm sao tôi biết được chứ?” Cô nhân viên đưa tay ngoáy tai.
Mấy người bạn của cô dâu tụ hội ở đây. Có ai dở hơi mà đóng cửa căn phòng xa hoa nhất vì chuyện cỏn con vớ vẩn của cô ta chứ?
Chân Noãn không nhiều lời, xoay người lên tầng.
Ban ngày rất ít khách đặt phòng, hành lang vừa tối vừa yên lặng, hệt như đường hầm.
Cửa phòng 307 không đóng kín mà để hé ra một khe hở, tiếng nói chuyện ồn ào không ngớt.
Chân Noãn gõ nhẹ lên cửa, đợi vài giây, trong phòng vô cùng ầm ĩ, không ai thèm để ý đến cô.
Cô hé cánh cửa thêm một chút, trong căn phòng xa hoa ấy, ánh đèn mông lung, chỉ có một chiếc đèn chùm sáng ngời, mười mấy người cả nam lẫn nữ vây quanh bàn xem người ta chơi bài, như động vật tụ họp theo bầy đàn.
Những người túm tụm xung quanh bàn luận về ván bài, bày chiêu cho người đang chơi. Còn những người chơi bài thì mạnh miệng chém gió làm đối thủ của mình hoang mang.
Trong đám người sinh động, chỉ có một người mỉm cười mà không lên tiếng;
Nổi bật giữa những kẻ hoặc đứng hoặc cười, chỉ có mình anh đối diện với cô. Bóng người che mất nửa mặt dưới của anh ấy, chỉ thấy sóng mũi cao, đôi mắt đen nhánh và mái tóc đan xen với ánh sáng.
Cho dù chỉ nhìn nửa gương mặt cũng có thể nhận ra rằng anh ta vô cùng điển trai.
Chân Noãn thu hồi ánh mắt, lại gõ cửa thêm lần nữa. Lần này, cuối cùng căn phòng cũng im ắng. Nhưng cô lại căng thẳng, ngước mắt nhìn lên, mọi người im bặt không phải vì chú ý đến cô, mà toàn bộ đang nín thở quan sát ván bài.
“…” Cô không giỏi giao thiệp với người khác, túng quẫn cắn môi, nắm tay, quyết định gõ cửa thật mạnh.
Ngăn cách bởi ánh đèn và bóng người, lông mi của người đàn ông đối diện khẽ chớp, giương mắt lên, ánh đèn tràn vào đáy mắt khiến nó tỏa sáng chói lòa.
Trái tim Chân Noãn không khỏi khựng lại.
Bóng người tránh ra, cô thấy rõ người đàn ông đó.
Anh khẽ nhếch môi, không hề nhìn cô. Đó là một nụ cười chắc thắng, tự tin đến mức chói mắt. Ngay sau đó, anh trải số bài trong tay, ném lên bàn với lực vừa phải.
Mọi người nhao nhao ngồi thẳng dậy, mắt trố ra, thốt lên mấy tiếng như: “Ôi”, “Wow”, “Ah”….
Vô số tiếng than thở và ca ngợi.
Căn phòng rộn rã huyên náo hẳn lên, bàn tán rối rít, còn có người vỗ tay bồm bộp, át mất tiếng gõ cửa của Chân Noãn.
“Ngôn Hàm lại thắng rồi!” Đối thủ thở dài.
Bóng người đan xen, ánh sáng giao hòa, nụ cười của anh hé thêm chút ít, tâm trạng có vẻ khá khẩm.
Tiền cược dẫu ít dẫu nhiều, đối với đàn ông, chữ “thắng” này luôn có sức hấp dẫn trí mạng.
“Ngôn Hàm giỏi thật đấy, tôi chưa bao giờ thấy bài nào đẹp như vậy cả.” Một anh chàng vây xem lên tiếng khen ngợi.
“Hôm nay chắc chắn các anh chẳng còn quần để về đâu.” Đám phụ nữ vây quanh cười.
Chân Noãn xoay người, dựa vào tường nhìn trời. Cô không thể xông vào nói: “Tôi muốn căn phòng này”, rồi đuổi hết mọi người ra ngoài được.
Điện thoại trong túi rung lên bần bật, đồng nghiệp Quan Tiểu Du gọi tới:
“Noãn Noãn, xin lỗi, xin lỗi, tớ báo nhầm. Không phải phòng 307 mà là 107.”
“… Không sao, đồ cẩu thả!”
Chân Noãn cúp máy, day trán, may mà chưa vào, suýt nữa làm trò cười rồi. Cô không chôn chân ở đây nữa mà nhích người đi tới phòng107.
Đi xuống cầu thang máy, một nhân viên bưng cốc nước đi ngang qua, lễ phép nói: “Quý khách có muốn uống nước không ạ?”
Chân Noãn nhìn nước nóng bốc hơi, gật đầu, cầm cốc giấy rồi rời đi. Vừa mới để sát vào khóe miệng, cô liền cảm thấy có điều bất thường.
Cô quay đầu lại nhìn, nhân viên kia đã mất dạng.
Chân Noãn ngẫm nghĩ một lát, sau đó ném cái cốc vào thùng rác.
…
Trong phòng 307, mọi người đang nghiên cứu bài trên bài, sau khi phân tích, ba tay bài còn lại cũng lật bài nghiên cứu.
Ngôn Hàm tựa vào lưng ghế, ánh mắt vẫn mang nét cười lười nhác mà ngạo mạn không đổi.
“Không chơi, không chơi nữa, đi đọc sách với Thái tử.”
Có cô gái nói giúp Ngôn Hàm: “Hơ, thua không dậy nổi chứ gì?”
Đối phương mặt đỏ tới mang tai, không thể rút trận.
Ngôn Hàm cười một tiếng vô cùng đúng lúc: “Không chơi nữa, đám cưới sắp bắt đầu rồi.”
Sự ngượng nghịu được xua tan một cách kì diệu. Có một cô gái tóc ngắn lấy làm thú vị: “Bao giờ Ngôn Hàm kết hôn thế? Đến lúc đó chúng ta có thể gặp mặt lần nữa rồi.”
Ngôn Hàm đứng dậy, nhất thời cao hơn cô gái tóc ngắn một cái đầu. Anh nở nụ cười nhạt: “Chờ em lấy chồng trước đã.”
Câu nói đùa của người đàn ông điển trai khiến ai ai cũng vui vẻ, cô gái tóc ngắn cười khanh khách: “Lại lôi em xuống nước đấy! Em chờ Tần Xu lấy chồng rồi làm phù dâu cho chị ấy. Anh đừng để Tần Xu nhà em đợi lâu quá đấy nhé.”
Nụ cười của cô gái tóc dài tên Tần Xu mang vẻ lúng túng khó có thể phát hiện: “Mấy người đừng đùa nữa.”
Nói rồi nhìn Ngôn Hàm theo bản năng. Anh vẫn nở nụ cười quyến rũ, mở lời không rõ quan điểm: “Cô ấy không vội thì em vội gì chứ. Muốn bắt hoa cưới hả? Được, lát nữa anh lấy cho em.”
Cô gái tóc ngắn cười đến mức đỏ mặt.
Anh không nhiều lời, đẩy chồng tiền trên bàn mà không cầm lấy: “Tối nay chơi vui nhé!” Dứt lời, anh đứng dậy, cầm áo gió khoác trên vai rồi đi ra ngoài.
…
Ngôn Hàm đi tới đầu bậc thang, nhìn gió mưa mịt mùng ngoài cánh cửa thủy tinh, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, hoàn toàn tắt lịm.
Một mùa đông nữa lại tới.
Em ở nơi đó có lạnh lắm không?
Ở dưới đất, chắc hẳn lạnh thấu xương nhỉ?
Anh cô độc đứng lặng vài giây, dần dần, dần dần lại nở nụ cười vốn dĩ, lúc bước xuống cầu thang, anh thò tay vào túi lấy thuốc theo thói quen, bỗng dưng điện thoại di động đổ chuông. Anh nhận điện, đi xuống tầng một, nhân viên túc trực mở cửa hành lang, anh tưởng lối này nối liền với tòa nhà chính nên cứ thế đi tiếp.
Xem chừng anh nói chuyện vô cùng vui vẻ, bất tri bất giác đã kéo dài vài phút đồng hồ, đi qua khúc quanh hành lang. Anh vừa nói vừa cười, lúc vô ý ngẩng đầu lên, bỗng nhìn thấy một cô gái tóc dài đứng ở cửa cầu thang trong ánh sáng mờ ảo.
Cô quay lưng lại với anh, cúi đầu đeo dây chuyền. Mái tóc dài vuốt sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng nõn thon dài và một cái tai trắng ngần, dưới ánh sáng mông lung, làn da ấy mịn màng như mơ.
Anh nghe điện thoại, đi tới chỗ cô: Cô vươn hai tay ra sau cổ, loay hoay mãi với cái chốt dây chuyền.
Ngôn Hàm cười nói với người ở đầu dây bên kia, nghiêng đầu kẹp di động vào vai, giơ tay cầm lấy chốt dây chuyền nhỏ xíu từ tay cô.
#
Chân Noãn mỏi cổ lắm rồi, đang định buông tay cất dây chuyền đi thì một đôi tay ấm áp mà hơi thô ráp nắm hờ lấy tay cô… Xúc cảm này, là đàn ông.
Cô giật mình, chủ nhân của bàn tay ấy đã đoạt lấy cái chốt tinh xảo trong tay cô. Cảm giác nóng rực chuyển từ mu bàn tay tới cổ, ngón tay ấm áp mà chai sạn.
Hình như người phía sau đang cười, tản mạn mà thờ ơ, cổ họng ậm ừ: “Hử?” Chất giọng trầm lắng của đàn ông kề cận bên tai, lan tỏa trong hành lang mờ tối.
Chân Noãn không hiểu ra sao, sững sờ quay đầu lại.