Socrates Yêu Dấu

Chương 4: Chương 4




Chân Noãn cúi đầu nhìn người đàn ông tuấn tú đang ngồi xổm dưới đất, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm được mối liên hệ giữa khuôn mặt đẹp trai của anh ta và “Ngôn Hàm” – tên đầu sỏ đã bóp khớp cằm của cô trong căn phòng tối ban nãy.

“Noãn Noãn!”

Đồng nghiệp của Chân Noãn, nhân viên nghiệm chứng Quan Tiểu Du chen vào từ giữa đám đông.

Cô thở không ra hơi, quay sang chớp mắt nhìn Chân Noãn, khẽ giọng nói:

“Bên tổ chúng ta vừa gọi điện tới, mình nói mình đang ở hiện trường…” Vừa quay đầu sang, cô lập tức trông thấy Ngôn Hàm, sắc mặt hơi tái đi, nói năng cũng kém lưu loát hơn.

“Đội… Đội trưởng Ngôn, thật trùng hợp, anh… Sao anh lại ngồi xổm ở đây?”

Ngôn Hàm lại hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ tôi nên ‘nằm’ ở đây hay sao?”

Quan Tiểu Du nhăn nhó cười gượng hai tiếng, lập tức nhanh chân nhanh tay mang hòm thiết bị chuồn lên tầng kiểm tra dấu vết.

Chân Noãn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đội trưởng?

Hoàn thành nhiệm vụ xong xuôi, Quan Tiểu Du vui vẻ chạy tới nói với cô: “Người đẹp Noãn Noãn, ta không đem theo quà ra mắt, đành lấy hoa hàm tặng nàng. Về sau, nàng và đội trưởng sẽ là bảng hiệu sống của bọn ta, có thể chụp thành biển quảng cáo ‘Công an Dự Thành chúc bạn năm mới tốt lành, gia đình an khang’ đó. Đội trưởng của chúng ta moe(*) lắm.”

(*) Moe: (Đọc là mô-ê) Từ lóng tiếng Nhật, thường dùng với các nhân vật hư cấu trong truyện tranh và hoạt hình. Chỉ những người/nhân vật khiến mình nảy sinh cảm giác thích thú, yêu thương; khiến mình muốn nhào tới ôm hay nhéo ý

Nói chung “moe” không có định nghĩa nhất định, mỗi người sẽ có cảm nhận riêng của mình. Vì vậy, dù có thể hiểu “moe” là đáng yêu/dễ thương nhưng Chic quyết định giữ nguyên là “moe” mà không thay bằng dễ thương hay đáng yêu. Các bạn có thể xem K-on hoặc Chuunibyou để có thể mường tượng, hai bộ này đặc moe luôn >”Trà: Hóa học ლ (ಠ _ ಠ ლ) ლ (ಠ _ ಠ ლ)

Hung thủ đeo găng tay ư?

Chân Noãn muốn hỏi han thử vài câu, định bụng giao lưu, chừa chút ấn tượng tốt với boss, nhưng cô không giỏi giao tiếp. Trước mặt anh, cô không dám hé nửa lời. Mà vừa nãy đối đầu với boss trong bóng tối như vậy, chỉ nghĩ lại thôi da đầu cô đã tê rần, không dám nhìn thẳng vào anh nữa.

“Nhớ mang chiếc thắt lưng này về xử lý hóa học.” Anh dặn dò.

Chân Noãn lập tức thu hồi dòng suy nghĩ, chợt nhận ra anh đang nói với mình, hoảng hốt luống cuống hô “Dạ” một tiếng.

Tâm trạng căng thẳng của cô không hề lọt khỏi tầm mắt anh.

Ngôn Hàm ngẩng mặt lên, nhìn cô một cách sâu xa, nửa cười nửa không hỏi cô: “Cô sợ tôi à?”

Chân Noãn chột dạ lắc đầu.

Anh cười một tiếng: “Tôi không ăn thịt cô đâu mà lo.”

Da đầu căng đét, não bộ nóng lên, cô cúi đầu tiếp tục nhìn quan sát thể nạn nhân.

Trước khi chết, Khương Hiểu đi một đôi giày đế bằng, mũi giày bên trái va xuống mặt đất, máu chảy đầm đìa. Đế giày của cô coi như sạch sẽ, chỉ có vài vệt bùn đất lẫn với đó là vài mẩu vụn giấy nhỏ có màu sắc sặc sỡ, xanh xanh đỏ đỏ các kiểu.

Chân Noãn nghi ngờ, cách lớp vải đưa tay nắn chân người chết, dọc theo xương mác xương đùi nắn tới xương chậu, lại tiếp tục nắn theo xương sống tới đầu vai. Dần dần, trong lòng cô đã có chút manh mối.

Lần thứ hai ngẩng đầu lên, Ngôn Hàm đã rời khỏi nơi thi thể nằm, hiện đang cúi đầu tìm thứ gì đó trên mặt đất. Anh tìm cái gì, Chân Noãn không biết.

Rất nhanh sau đó, cảnh sát thuộc Đội hình sự đã chạy tới, bố trí dải phân cách, ngăn đám đông tụ tập vây xem hiện trường ở bên ngoài;

Lúc này, Ngôn Hàm đứng thẳng dậy, mở miệng nói: “Lên tầng xem một chút.” Lại quay sang Chân Noãn lúc này vẫn còn ngồi xổm : “Cô cũng đi cùng luôn.”

…………

Ngay phía trên vị trí thi thể, căn phòng để mở cửa sổ tại tầng bảy nằm ngay cạnh phòng nghỉ của chú rể.

Vài nhân viên nghiệm chứng đang tiếp tục đo lường kiểm tra.

Vừa vào phòng liền nhận ra chỗ không ổn, sô pha nhỏ và thảm bị xê dịch, hẳn là do quá trình giằng co kịch liệt tạo thành. Bàn trà nhỏ hình vuông cũng không ở đúng vị trí, trên bàn còn để gạt tàn bằng thủy tinh và một bó hoa. Nhưng gạt tàn bị mẻ mất một góc, dưới dất rải rác mảnh vụn thủy tinh, cánh hoa và giấy vụn màu sắc sặc sỡ.

Trên giàn hoa hồng còn vướng vài sợi vải màu trắng.

Nhân viên nghiệm chứng đang chụp lại ảnh.

Chân Noãn qua đó nhìn. Từ hoạ tiết và và hình dạng độ dài miếng vải có thể thấy, đây đúng là mảnh vải bị rách từ chiếc váy Khương Hiểu mặc.

Trên hành lang, một vị cảnh sát đang hỏi Thân Trạch Thiên: “Anh có biết người chết từng xảy ra tranh chấp với ai trong căn phòng này không?”.

Vẻ mặt Thân Trạch Thiên không thoải mái như ban nãy, lặng im một lúc mới nói: “Tôi biết…”.

Anh ta còn chưa dứt lời thì một giọng nữ vang lên cắt ngang: “Tôi ở cùng anh ấy.”

Người tới chính là cô dâu của buổi lễ hôm nay – Đổng Tư Tư. Cô ấy mặc bộ váy cưới thủ công Italy, trông cô vô cùng cao quý, thanh lịch.

Lại nói đến Khương Hiểu, bạn gái cũ của Thân Trạch Thiên, bộ váy cưới cô ấy mặc lúc rơi xuống lầu rẻ tiền hơn nhiều.

Cô dâu Đổng Tư Tư hết sức xinh đẹp, phong thái nổi bật, đeo một chiếc găng tay ren tinh xảo, đẹp đẽ. Cô hiện đang cầm tay Thân Thiên Trạch, thể hiện sự ủng hộ.

Bạn gái cũ của chồng vừa chết, cô trái lại có vẻ thật bình tĩnh, hững hờ: “Có mỗi Khương Hiểu ở trong phòng này làm mình làm mẩy. Cô ta đập nọ đập kia, ai rảnh mà để ý được.”

“Ai bảo chị ta ở đây một mình, tôi còn nghe thấy chị và chị ta cãi nhau, rất to tiếng nữa là đằng khác.” Một giọng nữ trong trẻo vọng tới, từ giọng điệu có thể dễ dàng nhận ra, cô cũng chạy tới xem trò hay, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Chân Noãn rất quen với giọng nói của cô, lập tức quay người nhìn lại.

Con gái nhà họ Kỷ –Kỷ Pháp Lạp. Cách ăn mặc chín chắn hoàn toàn che lấp tuổi thật của cô, ngoại trừ vài người quen biết, không ai nhận ra cô năm nay còn chưa đầy mười tám. Từ khuôn mặt cho đến dáng người đều rất đẹp, tuy gương mặt còn mang nét trẻ con nhưng bộ váy hở ngực màu đỏ lại phô bày dáng người khêu gợi của cô.

Mười năm trước, hai nhà Kỷ, Thân cùng chung tay xây dựng tập đoàn Hoa Thịnh.

Cha mẹ hai nhà họ Kỷ, Thân đều là xã hội đen. Sau khi cùng nhau trải qua bao mưa gió, hai anh em cùng cải tà quy chính, rửa tay chậu vàng, dùng tiền tài và nhân lực trước kia vơ vét được để xây dựng Hoa Thịnh.

Chín năm trước, Kỷ Lão Đại qua đời vì tai nạn xe cộ, để lại hai đứa con nhỏ, một trai một gái. Quyền kinh doanh Hoa Thịnh rơi vào tay Thân Lão Nhị.

Sau này, Thân Lão Nhị trao quyền kinh doanh lại cho con trai là Thân Trạch Thiên. Có điều, toàn bộ cơ ngơi này thực ra đều thuộc về nhà họ Kỷ.

Từ đó, Thân Thiên Trạch trở thành đối thủ của anh em nhà họ Kỷ và Thẩm Dực –phụ tá của gia tộc.

Hai bên tranh chấp vô cùng gay gắt để giành quyền kinh doanh cũng như số cổ phần của công ty.

Vì lợi ích gia tộc, Thân Trạch Thiên chấp nhận vứt bỏ bạn gái cũ từng quen năm năm để lấy thiên kim nhà họ Đổng là Đổng Tư Tư.

………..

Kỷ Pháp Lạp không ưa Thân Thiên Trạch, cũng ghét Đổng Tư Tư. Lúc này có cơ hội, cô đương nhiên phải sáp một chân vào phá rối.

Cô nói xong thì nhìn thấy Chân Noãn, mắt lập tức phát sáng. Từ bé cô đã thân với Thẩm Dực, đương nhiên cũng thân với Chân Noãn.

Nhấc dải phân cách lên, cô bước vào, kéo tay Chân Noãn: “Chị Noãn Noãn, chị đến đúng lúc lắm. Em vừa đứng ra làm chứng, ban nãy, Đổng Tư Tư và cái cô Khương Hiểu vừa chết kia thực sự cãi nhau.”

Ngôn Hàm nhìn thoáng qua chân của Kỷ Pháp Lạp, cô gái này chạy tới chạy lui để lại mấy dấu chân trên thảm.

Một vị cảnh sát tỏ ý mời Kỷ Pháp Lạp ra ngoài, nhưng cô không thèm để tâm, chỉ một mực lắc lắc tay Chân Noãn: “Chị Noãn Noãn, em nghe thấy tiếng Thân Trạch Thiên và Đổng Tư Tư cãi nhau với Khương Hiểu trong phòng. Chắc chắn bọn họ đánh nhau, sau đó hai người kia liên thủ đẩy Khương Hiểu xuống lầu.”

Vẻ mặt Đổng Tư Tư không chút lo lắng, cười ngạo nghễ, nói: “Khương Hiểu đập phá đồ trong phòng, tôi tới kéo Trạch Thiên đi, để cô ta một mình muốn làm gì thì làm. Sau đó, tôi không biết chuyện gì xảy ra cả. Theo tôi thấy, cô ta cố tình nhảy lầu để đổ vận xui cho tôi thì đúng hơn.”

“Chị nói bậy!” Kỷ Pháp Lạp phản bác, đi một vòng quanh phòng, chỉ trỏ lung tung, “Căn phòng này hỗn loạn như vậy, tất cả đều do chị ta tự biên tự diễn được hay sao? Chị cho rằng mình đang lừa trẻ con chắc…”

Kỷ Pháp Lạp còn chưa nói xong, Ngôn Cách đã ngắt lời.

“Đi ra ngoài!” Vẻ mặt anh thật nghiêm túc, lạnh lùng ra lệnh. Áp suất trong phòng chợt hạ xuống.

Kỷ Pháp Lạp sửng sốt.

Người đàn ông vừa lên tiếng mặc áo khoác màu đen, khăn quàng cổ màu xám, thân hình cao lớn. Hàng mày tuấn tú khẽ nhíu, anh không hề liếc mắt nhìn cô, mà chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm xuống dưới chân cô.

Nhân viên nghiệm chứng Quan Tiểu Du rệu rã ngồi bên không nói được tiếng nào. Cô còn chưa kịp chụp ảnh, càng chưa kịp thu thập mảnh vỡ làm vật chứng đã bị Kỷ Pháp Lạp giẫm nát bét.

Chân Noãn lập tức túm lấy Kỷ Pháp Lạp, tuy rằng không dám nói câu gì với người đàn ông không quen thân trước mặt, nhưng vì lo cho Kỷ Pháp Lạp, cô cố lấy dũng khí, nhỏ giọng lấy lòng Ngôn Hàm: “Xin lỗi, đội trưởng, con bé là em gái của tôi, nó không hiểu biết, anh…”

“Chuyện nhà cô thì liên quan gì đến tôi?” Ngôn Hàm lạnh lùng chặn miệng cô.

Chân Noãn bị nghẹn, mắt đỏ bừng cả lên.

Lại thấy anh nhìn Kỷ Pháp Lạp, trống rỗng buông một câu: “Cố ý vượt qua dải phân cách cảnh sát bố trí để thi hành nhiệm vụ.”

Đầu Chân Noãn nổ tung, mơ hồ đoán được ý định của anh, liền nhanh chân kéo người đi.

Nhưng Kỷ Pháp Lạp bị mất mặt, thấy anh coi thường mình thì càng tức giận, nói: “Khách sạn là của nhà tôi, tôi thích làm gì thì làm đấy.” Vừa nói vừa đưa chân đạp vào giàn hoa, giàn hoa đổ vào thùng dụng cụ, mảnh sứ văng tung tóe đầy đất.

Ngôn Hàm nhìn cô một lúc, khóe môi khẽ nhếch, cuối cùng nở nụ cười, nói: “Dùng bạo lực cản trở cảnh sát thực thi chức trách.”

Chân Noãn lúc này hoàn toàn hiểu rõ anh định làm gì, lạnh cả sống lưng, lập tức tha Kỷ Pháp Lạp ra ngoài. Song Kỷ Pháp Lạp vừa bị Ngôn Hàm lơ đễnh nói vài câu làm mất mặt, cơn tức bộc phát liền không màng sống chết chạy tới đá Ngôn Hàm một phát.

Ngôn Hàm linh hoạt nghiêng người né đi, nói đều đều: “Tấn công cảnh sát.”

Như có một sợi dây trong đầu Chân Noãn bị đứt phựt.

Giây tiếp theo, Ngôn Hàm bước nhanh tới, kéo Kỷ Pháp Lạp ra khỏi tay Chân Noãn.

Kỷ Pháp Lạp không đủ sức chống cự, trong nháy mắt bị anh kéo tới hành lang đối diện, rắc rắc hai tiếng, hai tay cô bị khóa vào nắm đấm cửa.

Kỷ Pháp Lạp ngơ ngác.

Chân Noãn sửng sốt: Quả nhiên…

Cô đuổi theo, sau khi cắn môi đến phát đau mới dám há miệng, khẽ cất giọng thương thượng với anh, âm thanh có thể so với muỗi kêu: “Đội trưởng, con bé còn nhỏ không hiểu biết, bỏ qua cho nó đi.”

Ngôn Hàm gật đầu: “Được.”

Chân Noãn không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy nên hết sức cảm động, vừa định nói câu cảm ơn, anh liền nói: “Nể mặt cô, tôi sẽ không dùng côn cảnh sát.”

Chân Noãn lập tức ngậm miệng.

Kỷ Pháp Lạp nghẹn họng, trố mắt nhìn anh song cũng không dám gây ầm ĩ nữa.

Hai bên hành lang có rất nhiều khách vây lại xem, cô không thể tiếp tục làm mất mặt nhà họ Kỷ thêm nữa.

Cô lập tức đứng thẳng thân mình che đi còng tay, trong mắt tuy tràn ngập uất ức, căm phẫn nhưng vẫn cố ngẩng đầu, ưỡn ngực, trên mặt treo một nụ cười cứng ngắc.

Tên Tiểu Hỏa này, được lắm, dám lên mặt dạy dỗ cô như vậy!

Hay là,

Anh đã quên cô mất rồi?

Chân Noãn thấy cô trở nên ngoan ngoãn, không biết vì sao, sau phen căng thẳng vừa rồi, cô lại đột nhiên muốn cười.

Đổng Tư Tư liếc qua chỗ Kỷ Pháp Lạp, cũng không hứng thú xem người khác gặp họa, cũng không định bụng châm biếm con nhóc này.

Cô quay đầu nói với Ngôn Hàm: “Anh cảnh sát, ngoài cửa có phù rể, chắc hẳn họ cũng biết, sau khi tôi và Trạch Thiên đi rồi, Khương Hiểu vẫn còn khỏe re.”

Mấy phù rể cũng gật đầu nói: “Đúng vậy. Sau khi bọn họ đi, Khương Hiểu vẫn tự gây loạn, đứng ngoài cũng nghe thấy tiếng.”

Ánh mắt Ngôn Hàm trở nên sâu thẳm, dường như ẩn chứa ý cười lạnh: “Ai nói đây là hiện trường vụ án?”

Đồng thời Chân Noãn cũng thốt lên: “Đây không phải hiện trường vụ án.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.