Lemon đau đớn nghiến răng nói ra từng chữ
- Người đâu, bắt hết lũ này lại cho ta.
Alex nhìn hắn khinh bỉ nói
- Lemon, mày vẫn không nhận ra sao. Tất cả người của mày bọn tao đã khử sạch rồi.
Lemon nhìn xung quanh không thấy thuộc hạ mình đâu liền hốt hoẳng. Đảo mắt một vòng, hắn nhìn thấy Lãnh Thiên Long liền bò đến ôm chân anh cầu xin:
- Long đại ca, anh giúp tôi với. Chỉ cần anh giúp, anh muốn cái gì tôi cũng đáp ứng.
Lãnh Thiên Ngôn ngồi đằng sau Lãnh Thiên Long và Hàn Linh Hương khinh bỉ nhìn hắn nói:
- Bang Thần Long chúng tôi không có cái gì mà lại cần một bang Lemon nhỏ bé phải đáp ứng sao.
Mọi người nghe Thiên Ngôn nói liền có những lời bàn tán phát ra, nào là bang lemon xếp thứ 10 mà là nhỏ bé sao, hay là xếp thứ 10 trong giới xếp thứ 5 trong nước Italy thì nhỏ bé cái gì. Lemon nghe vậy liền biết mình không thể nào kêu cứu được từ Lãnh Thiên Long. Đoàn Tấn Mộc (Đoàn Gia) lúc này mới đứng dậy, lão ta gõ cái gậy nhẹ nhẹ xuống đất rồi đi ra chỗ Lemon, lão ta nói:
- Bây giờ bang Wolf cũng lấy được bang Lemon rồi, các người về báo lại với lão đại các người nể tình lão già ta bỏ qua cho hắn, dù gì hắn cũng có ân tình với ta.
Hàn Linh Hương nhìn bộ mặt giả tạo của ông ta liền cau mày lại, hiện giờ cô chỉ muốn khử từng tên giả tạo một. Lãnh Thiên Long đứng bên cạnh cảm nhận được cô đang tức liền cầm tay cô chặt hơn. Cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, cô bình tĩnh lại. Lan Chi nhìn lão ta nói:
- Xin phép được thất lễ, chắc ai cũng đã nghe qua đụng vào bang Wolf cái giá phải trả gấp 10 lần.
Tĩnh Ngộ (cánh tay phải của Đoàn Tấn Mộc) nghe Lan Chi nói vậy liền sửng cồ phi tới lên tiếng:
- Mày là cái thá gì mà dám lên tiếng ở đây.
Hắn định rút súng ra thì Alex đã tặng cho hắn 2 phát vào bả vai rồi. Alex cười nói:
- Muốn biết là cái thá gì thì cứ thử đụng vào đi.
Tĩnh Ngộ đau đớn nói:
- Mày...mày dám.
Đoàn Tấn Mộc tức giận, chỉ là 1 thuộc hạ mà dám tác oai tác quái. Lão ta nhìn qua thấy lạ tại sao từ nãy giờ ồn ào như vậy mà Lãnh Thiên Long vẫn ngồi im. Hàn Linh Hương nhìn anh ra hiệu đi thôi chỗ này hết cái hay để xem rồi , anh gật đầu đỡ cô đứng dậy rồi nhìn Lãnh Thiên Ngôn, hiểu ý Lãnh Thiên Ngôn vẩy tay cho thuộc hạ rút. Cố Gia và Đoàn Gia chán ghét tức giận khi thấy tên nhãi ranh này không coi ai ra gì, ngang nhiên đến rồi cũng ngang nhiên đi. Cố Gia nghĩ trong lòng cục tức này Cố Gia sẽ trả dần.
Trong xe, bầu không khí thật ngột ngạt. Cô kết nối đến máy Tần Lã Minh, lạnh giọng nói:
- Lập tức đưa hắn đi. Ai cản khử luôn.
Tần Lã Minh nhận lệnh liền đi tới Đoàn Tấn Mộc nói:
- Đoàn lão gia, lão đại hạ lệnh phải đưa Lemon đi. Chúng tôi xin phép thất lễ.
Nói xong, Tần Lã Minh ra hiệu cho thuộc hạ đưa Lemon đi, để lại cho Đoàn Gia cục tức không thể nào quên được.