Sói Đi Thành Đôi

Chương 27: Chương 27




Ngạt thở khi bị ấn xuống nước với khi đang nghịch nước đột ngột phát hiện mình bị chìm, cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Đặc biệt là khi lời chưa nói xong đã trực tiếp biến thành bong bóng.

Biên Nam vừa thổi bọt khí vừa sặc nước, sặc đến mức từ trán đến ót khó chịu như bị xốc ngược, nuốt phải mười muỗng mù tạc.

Cậu vội vàng muốn đạp đáy sông để đứng dậy, nước nơi này hẳn là chỉ tới ngực, nhưng cả hai chân đều trượt.

Má!

Một tuyển thủ tennis tài năng lại sắp chết đuối ở nơi nước chỉ tới ngực!

Còn tên huấn luyện viên ngốc nghếch kia lại không biết qua cứu!

Khốn kiếp!

Khưu Dịch nhìn Biên Nam xẹt qua trước mặt mình, tư thế dưới nước của Biên Nam rất đúng chuẩn, thân thể thẳng băng, cộng thêm màu da lúa mì khỏe mạnh dưới ánh mặt trời và dáng người rắn chắc cân đối, trông như cao thủ bơi lội vậy.

Ai ngờ chưa được hai mét đã chìm nghỉm.

Khưu Dịch đợi mấy giây, phát hiện Biên Nam không có ý định trồi lên, lúc này mới vội vàng bơi tới, túm cánh tay cậu, nâng cằm cậu lên.

“Mẹ —— nó!” Biên Nam hét một tiếng, bắt lấy cánh tay Khưu Dịch, vừa lau mặt vừa ho khù khụ, hồi lâu sau mới quay đầu lườm Khưu Dịch, “Mày dạy người ta thế hả! Tao suýt chết đuối rồi nè!”

Hai mắt Biên Nam đỏ bừng, Khưu Dịch hơi áy náy, đưa tay vỗ vỗ mặt cậu: “Tôi chỉ chậm có hai giây thôi, tôi tưởng cậu có thể đứng lên chứ.”

Vỗ xong không ai lên tiếng, lát sau Biên Nam mới bật cười, thuận tay đẩy đầu Khưu Dịch: “Có phải mày dỗ nhị bảo quen rồi không?”

“Anh hai ——” Khưu Ngạn từ giữa sông trồi lên, giơ một viên đá lớn trong tay, “Em tìm được một viên bảo thạch nè!”

“Giỏi lắm!” Khưu Dịch lên tiếng, “Ném đi rồi mò thêm viên nữa.”

“Anh không xem thử hả!” Khưu Ngạn đạp nước hai tay giơ viên đá bơi tới, “Bảo thạch thật đó, không giống mấy cái trước đâu!”

“Để anh xem nào.” Thấy Khưu Dịch không mấy hứng thú với viên “bảo thạch” này, Biên Nam chìa tay nhận viên đá trong tay Khưu Ngạn.

Chỉ là một viên đá bình thường, mặt trên có một ít đường vân trắng, ném lên bờ sông là có thể dung nhập giữa muôn nghìn viên khác.

Khưu Ngạn đứng không tới đáy, nhóc ôm cánh tay Biên Nam bám trên người cậu, mong chờ hỏi: “Bảo thạch đúng không anh!”

“Bảo thạch đúng rồi!” Biên Nam gật đầu khẳng định, đưa viên đá đến trước mặt Khưu Dịch: “Xem này, bảo thạch hoa văn.”

Khưu Dịch mấp máy môi không biết nên nói gì, Biên Nam nhét viên đá vào túi sau quần bơi của mình, ôm lấy Khưu Ngạn, “Mò nữa xem còn viên bảo thạch nào khác không.”

“Vâng ạ!” Được khích lệ, Khưu Ngạn hưng phấn chuẩn bị tiếp tục bơi ra ngoài.

“Cậu bơi nữa không?” Khưu Dịch nhìn Biên Nam.

“Bơi chứ,” Biên Nam hất đầu, lau nước trên mặt, “Tao nói này huấn luyện viên Khưu, mày quá thiếu chuyên nghiệp, tao mới bơi được một mét mà mày đã buông tay, mày cố tình phải không?”

“Tôi không theo kịp cậu, hay là cậu thử bơi ngược dòng đi,” Khưu Dịch nhìn xuống nước một chút, “Cậu tính mang bảo thạch bơi chung à?”

“Không mang,” Biên Nam móc viên đá ném vào trong nước, “Chắc chưa tới ba phút nó đã quên viên bảo thạch này.”

“Cậu lừa con nít như vậy sao?” Khưu Dịch cười.

“Vậy cũng đỡ hơn mày không thèm để ý tới nó, nó đang hưng phấn mà mày không chịu phối hợp gì cả,” Biên Nam tặc lưỡi, “Nhị bảo chắc muốn có một người anh như tao lắm.”

“Cho cậu đó, dẫn nó đi đi, phiền chết tôi.” Khưu Dịch trầm mình xuống, sải cánh tay ra, chân đạp nhẹ trong nước, thân thể nhanh chóng lủi đi.

Biên Nam đứng yên không nhúc nhích, thấy Khưu Dịch đã bơi ra rất xa, cậu mới học theo Khưu Dịch đạp chân.

Nhưng mà nương theo quán tính chỉ lướt được một mét, lực cản từ dòng nước khiến cậu dừng lại, tiếp đó lại chìm xuống.

Lúc này cậu đã có kinh nghiệm, nhanh chóng rụt chân đạp xuống đáy, sông ở đây không sâu, tốt xấu gì mình cũng 1m86, đứng thẳng chắc…

Ủa! Đáy đâu?

Biên Nam ngụp trong nước, chửi thầm một câu, địa hình quỷ gì mà lại đạp không tới đáy!

Đang giãy dụa nghĩ xem hay là đầu tiên học bơi đứng cho tốt thì một bàn tay đưa đến trước mặt cậu.

Lần này huấn luyện viên phản ứng nhanh đấy! Biên Nam vội túm lấy, Khưu Dịch kéo cậu khỏi mặt nước.

“Mẹ nó chỗ sâu chỗ cạn là thế quái nào!” Biên Nam vừa nổi lên mặt nước đã mắng to.

“Sông này trước kia từng bị đào cát, có hố.” Khưu Dịch kéo cậu lùi về một đoạn.

Biên Nam liếc Khưu Dịch một cái, tuy biết Khưu Dịch nói đáy sông có hố, nhưng sao nghe cứ như đang móc mỉa mình.

“Nếu không cậu bơi kiểu này đi,” Khưu Dịch rút tay khỏi tay Biên Nam, ngón tay nâng cằm cậu lên, “Tôi thấy cậu cũng hiểu động tác cơ bản rồi.”

Mất đi sự chống đỡ từ Khưu Dịch, Biên Nam vội vàng vừa quạt tay vừa đạp chân, cằm bị Khưu Ngạn nâng lên, cảm giác hệt như thằng ngốc.

“Tay và chân chuyển động cùng một lúc, tay quạt, chân đạp,” Khưu Dịch khẽ nghiêng người ra sau, một tay nâng Biên Nam, một tay quạt nước, chân thỉnh thoảng đạp một cái, mang Biên Nam đi về phía trước, “Khỏi lo cho cái đầu, tôi đảm bảo sẽ không để cậu bị sặc.”

“Tao sặc hai lần rồi mày.” Biên Nam cố gắng đạp chân, đồng thời quạt hai tay.

“Lúc quạt nước nhớ hạ tay xuống một chút, như vậy sẽ không dễ chìm,” Đầu ngón tay Khưu Dịch ngoéo cằm cậu một cái, “Đừng ngẩng cao quá, sau này biết bơi rồi thì không cần nâng đầu, lấy hơi là được.”

“Đừng gãi cằm tao, ngứa.” Biên Nam tặc lưỡi.

Biên Nam không sợ nước, sau khi uống hai lần cậu cảm thấy sặc nước cũng chẳng sao, vả lại dù gì cũng là dân trường Thể thao, khả năng điều phối cơ thể và sức lực vốn tốt sẵn, Khưu Dịch dẫn cậu qua lại mấy vòng trong nước, cậu đã có thể bơi được.

“Tôi bỏ tay ra đây.” Khưu Dịch nói.

“Ừ,” Biên Nam đạp đạp nước, cơ thể nhích tới trước một đoạn, “Tao thấy tao có thể khiêu chiến độ khó cao hơn.”

“Như vầy nè!” Khưu Ngạn đột nhiên xông ra bên cạnh Biên Nam, vùi mặt xuống nước song song với cơ thể bơi một đoạn, “Thế này bơi nhanh hơn!”

“Ừ!” Biên Nam học theo bộ dạng của nhóc để đầu nằm ngang, bơi thử vài cái, lúc lấy hơi có hớp phải một ngụm nước, cậu tiếp tục cố gắng, lần thứ hai lấy hơi lại hớp thêm ngụm nữa.

“Về nhà coi chừng tiêu chảy.” Khưu Dịch vẫn luôn đứng bên cạnh cậu.

“Mày im miệng đi.” Biên Nam bận đạp chân quạt tay đến mức không muốn cãi lại.

“Thả lỏng,” Khưu Dịch vỗ lưng cậu một cái, “Để nước nâng cậu lên.”

Biên Nam rất thông minh, hay nên nói là thông minh ở phương diện vận động. Nửa tiếng sau, tuy cậu tự đánh giá “sao tao thấy mình như bò sát”, nhưng trên thực tế cậu đã có thể bơi qua bơi lại nhẹ nhàng trong nước, xuôi dòng ngược dòng gì cũng vèo vèo.

“Thấy sao!” Biên Nam bơi mấy vòng rồi dừng bên người Khưu Dịch.

Khi muốn đạp xuống đáy sông để đứng thì lại đạp trúng khoảng không, cậu đành đưa tay ấn vai Khưu Dịch, muốn mượn lực vịn một chút.

Khưu Dịch cũng không đứng tới đáy, Khưu Dịch cũng đang bơi đứng, Biên Nam đột ngột ấn một cái làm cho Khưu Dịch chìm thẳng xuống.

Biên Nam vội buông tay, sợ Khưu Dịch nổi nóng kéo mình xuống theo nên bơi sang nơi khác, tìm chỗ đứng được mới quay đầu lại, thế nhưng không thấy Khưu Dịch trồi lên, cậu hoảng sợ: “Khưu đại bảo! Huấn luyện viên Khưu! Khưu Dịch! Mày đừng làm tao sợ!”

Nước phía sau đột nhiên đẩy về phía Biên Nam, mặc dù bây giờ bơi lội chỉ là chuyện nhỏ với cậu, nhưng độ linh hoạt trong nước vẫn cần cơ hội bồi dưỡng, điều đó Biên Nam tự hiểu.

Vậy nên dù biết người tới nhất định là Khưu Dịch, Biên Nam cũng không quay đầu lại nghiên cứu xem Khưu Dịch từ đâu nhô ra, mà là trực tiếp nín thở.

Khưu Dịch vọt lên từ mặt nước sau lưng cậu, tông thẳng vào người cậu, nhấn cậu xuống nước.

Biên Nam đang đắc ý âm mưu của Khưu Dịch không thành công, ai ngờ Khưu Dịch cũng lặn xuống theo, một tay ấn vai cậu, một tay vòng ra sau giật ngược quần bơi của cậu.

Biên Nam giống như món đồ chơi bị Khưu Dịch ném lộn mèo trong nước.

Nước lập tức ào vào mũi.

Chờ cậu sặc nước xong đứng dậy được thì Khưu Dịch đã lủi ra xa vài mét.

“Mày giỏi lắm!” Biên Nam bịt mũi chỉ vào Khưu Dịch, “Mẹ nó chơi người ta mà cũng độc đáo như vậy!”

“Lần sau phải nhớ lúc này nên đẩy khí ra,” Khưu Dịch cười nói, “Nước sẽ không vào được…”

“Anh hai!” Khưu Ngạn đột nhiên vừa bơi đứng vừa chỉ lên bờ.

Biên Nam và Khưu Dịch cùng quay đầu lại, trông thấy một ông già đứng trên bờ, thoạt nhìn giống như thôn dân vùng phụ cận.

“Ổng làm gì vậy? Tham quan à?” Biên Nam vừa lau mặt vừa hỏi, có thể ông già này đi ra nhặt củi, nhưng ổng cứ nhìn chằm chằm bọn họ khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Khưu Dịch không lên tiếng, sững lại một giây rồi bất thình lình bơi về phía bờ, tốc độ rất nhanh.

Biên Nam không ngờ Khưu Dịch có thể bơi với tốc độ như thế, cậu có hơi giật mình.

Nhưng vài giây sau cậu không giật mình nổi nữa, vội cùng xông lên bờ.

Ông già kia lại dám xách túi của cậu xoay người bỏ chạy.

“Ê!” Biên Nam hét một tiếng, cái túi đó ông ta có xách đi cũng không sao.

Có sao là quần áo bọn họ đều cất trong đó!

Chân của Khưu Dịch không hoạt động hơn một tháng, động tác không mấy linh hoạt, Biên Nam không quan tâm đá cấn chân, vừa lăn vừa bò lên bờ đuổi theo, đuổi tới ven đường thì không còn thấy bóng dáng ông già nữa.

Lúc Khưu Dịch chạy ra từ trong rừng, Biên Nam đang đứng ở bên đường chửi đổng.

“Khốn kiếp!” Biên Nam hết biết nói gì, “Chuyện quái gì đây! Đồ ăn vặt mua cho nhị bảo đều cất trong đó! Quần áo cũng mất mẹ nó luôn…”

Khưu Dịch cau mày nhìn bốn phía: “Ông già này coi bộ là dân chuyên nghiệp.”

“May là mày cất tiền trong túi khác, chứng minh thư thẻ ngân hàng linh tinh của tao cũng ở trong đó,” Biên Nam tặc lưỡi, đột nhiên quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Có phải mày biết chuyện này sẽ xảy ra không?”

“Tôi chưa từng gặp chuyện này bao giờ,” Khưu Dịch thở dài, “Túi của cậu… dân quê mùa nhìn cũng biết hàng xịn, trước đây tôi dẫn nhị bảo đi toàn dùng túi nilon.”

“Làm sao đây? Ba chúng ta về bằng cách nào?” Biên Nam chỉ quần bơi trên người, “May mà ổng thấy dắt xe chạy không thoát, nếu không chúng ta đi bộ về luôn à?”

Khưu Dịch không trả lời, nhìn Biên Nam rồi lại cúi đầu nhìn mình, cuối cùng khom người chống chân bật cười: “Cậu thì đỡ rồi, tôi đây xanh tươi… như châu chấu này…”

Biên Nam nhịn không được, cũng cười theo.

Hai người ngồi xổm ven đường tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi cười đến không dừng được.

Khưu Ngạn lảo đảo chạy tới, ở đằng xa la lớn: “Túi đâu rồi ——”

“Ông già kia lấy rồi.” Khưu Dịch cười nói.

“Vậy làm sao bây giờ?” Khưu Ngạn giật giật quần bơi của mình, “Không có quần mặc rồi.”

“Em là con nít ngại cái gì,” Biên Nam vẫn muốn cười, ra ngoài sông bơi đến độ mất luôn quần áo coi như là một kỷ niệm đáng nhớ, cậu chọt chọt bụng Khưu Ngạn, “Anh với anh hai em mới đẹp nè.”

Khưu Dịch cười đứng dậy: “Bơi thêm chút nữa đi, nhưng bơi xong không có đồ ăn đâu.”

“Vâng ạ!” Khưu Ngạn đang hào hứng nên không để bụng việc không có đồ ăn, nhóc xoay người chạy trở về bờ sông.

“Tao cũng bơi thêm chút.” Biên Nam nhìn chân mình, vừa rồi chạy không chú ý, bàn chân bị đá cấn đau điếng, may là không rách da.

“Xin lỗi.” Khưu Dịch thốt ra một câu.

“Hả?” Biên Nam sửng sốt, “Mày xin lỗi làm gì!”

“Đi hồ bơi sẽ không bị mất đồ.” Khưu Dịch cười.

“Đi hồ bơi đâu có vui, tao làm sao học bơi được giữa nguyên một đống người.” Biên Nam đi về phía trước.

“Nếu tôi cũng chôn túi của cậu thì được rồi…” Sau khi cười xong, Khưu Dịch càng nghĩ thì càng bực, nhíu mày.

“Thôi được rồi,” Biên Nam với tay kéo Khưu Dịch, “Một cái túi có là gì, ông già kia ăn mặc rách rưới vậy chắc nghèo quá hóa liều, cũng không mất thứ gì quan trọng, mày nghĩ nhiều làm chi, ra bơi tiếp đi.”

Khưu Dịch không lên tiếng, hai người trở lại bờ sông, Khưu Dịch ngồi xuống một tảng đá, “Tôi nghỉ một chút.”

“Chịu hết nổi rồi hả?” Biên Nam nhìn sang.

Khưu Dịch duỗi thẳng chân: “Thấy hơi…”

“Hơi gì, đau à?” Biên Nam sốt ruột, quỳ xuống ngay bên chân Khưu Dịch, nhìn chằm chằm chân cậu ta, “Vẫn chưa khỏi sao?”

“Cậu…” Khưu Dịch chống tay lên đầu gối, tay còn lại thì bụm miệng.

Biên Nam nhìn bộ dạng nhịn cười không nổi của Khưu Dịch, rồi lại nhìn tư thế của mình, đích thực rất là thành kính, còn thiếu điều dập đầu nữa thôi.

“Mày như vậy là không được,” Biên Nam ngồi xuống, “Tao đang quan tâm mày mà.”

“Không sao,” Khưu Dịch sờ bắp chân, “Chỉ thấy hơi mỏi, có lẽ do lâu rồi không vận động.”

“Vậy thì bình thường thôi,” Biên Nam chỉ chân Khưu Dịch, “Mày không phát hiện bên này không thô như bên kia à?”

“Hầy,” Khưu Dịch thở dài, sau đó từ từ nằm xuống bên bờ, “Tôi phơi nắng, bồi bổ canxi.”

Biên Nam mặc kệ Khưu Dịch, chạy ào xuống sông, Khưu Ngạn đang bơi dưới nước, cậu bơi tới lặn tìm bảo thạch với Khưu Ngạn.

“Lúc lặn phải nhả khí một chút,” Khưu Ngạn hướng dẫn, “Nếu không sẽ nổi lên, sau đó dùng lực bơi xuống là được.”

Khưu Ngạn làm huấn luyện viên tích cực hơn Khưu Dịch nhiều, mỗi tội quá dong dài, cũng may Biên Nam đã có chút kinh nghiệm, chẳng mấy chốc đã có thể lặn xuống đáy sông với nhóc.

Nhưng Khưu Ngạn quá thừa tinh lực, hoặc có lẽ do ham nghịch nước, Biên Nam chơi với nhóc chưa bao lâu đã thấy mệt, cậu cầm ba bốn viên bảo thạch Khưu Ngạn tìm được, nói: “Nhị bảo, em mệt chưa?”

“Chưa mệt,” Khưu Ngạn xoay người nằm ngửa trên mặt nước, “Anh nhìn nè, em có thể trôi như vậy đó.”

“Em thật biết cách giày vò người khác,” Biên Nam đã hiểu tại sao Khưu Dịch lại nói tặng Khưu Ngạn cho cậu, nhóc quả thật cứ như được gắn động cơ vĩnh viễn trên người, cậu nhéo mũi Khưu Ngạn, “Anh lên bờ nghỉ một chút, anh giúp em cầm bảo thạch lên nhé.”

“Vâng ạ.” Khưu Ngạn nhắm mắt thả trôi trên mặt nước.

Biên Nam cầm mấy viên đá mẻ lên bờ, ném xuống đất.

Khưu Dịch đang gối tay nhắm mắt phơi nắng, khẽ hé mắt ra: “Không bơi nữa sao?”

“Nghỉ một chút,” Biên Nam ngồi xuống bên cạnh, “Chân mày không sao chứ?”

“Không sao, bây giờ không có cảm giác gì.” Khưu Dịch gập chân huơ huơ.

“Thật không ngờ một gậy lại có thể đập thành như vậy,” Biên Nam ngồi một lát rồi cũng nằm xuống, “Sớm biết thế đá mấy cái được rồi.”

“Vậy cậu tiêu đời là cái chắc.” Khưu Dịch nói.

“Ý mày là giờ mày khỏe rồi, tao cũng nên chuẩn bị tiêu đời?” Biên Nam uốn éo người, dưới lưng có mấy khối đá lớn cấn trúng khó chịu vô cùng, cậu nhích sang bên phải, khối bên phải lại cấn ngay mông cậu, cậu chỉ đành nhích sang phía Khưu Dịch.

Nhích nhích đến khi áp sát vào Khưu Dịch mới tìm được vị trí bằng phẳng một chút.

“Cậu không thấy nóng hả?” Khưu Dịch quay đầu nhìn Biên Nam.

“Bên này không nằm được,” Biên Nam cũng quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Mày chiếm chỗ bằng phẳng nhất rồi, chia cho tao chút không được à.”

“Cậu còn phơi nắng nữa nói không chừng có thể nằm vùng trong đống than.” Khưu Dịch kê một tảng đá dưới đầu làm gối.

“Mày nói nhảm nữa có tin tao đánh mày không, đồ cà thọt!” Biên Nam tặc lưỡi, cũng mò một tảng đá kê dưới đầu.

“Tới luôn đi, tôi đang ngứa ngáy đây.” Khưu Dịch cũng tặc lưỡi một tiếng.

Biên Nam phì cười, cười hồi lâu mới do dự nói: “Này, chuyện kia chắc mày biết rồi nhỉ?”

“Chuyện gì?” Khưu Dịch giơ tay lên đón ánh mặt trời, ánh nắng xuyên qua kẽ tay chiếu lên mặt cậu.

“Thì chuyện bọn Thân Đào bị thằng chó Phan chặn đánh.” Biên Nam nói.

“Ừ,” Khưu Dịch đưa tay tới trước mặt nắm thành quyền, dùng ngón trỏ bao lấy ngón cái, ngón cái cử động lên xuống, trông như cái miệng đang khép mở, “Biết rồi.”

“Má,” Biên Nam bứt cọng cỏ nhét vào “miệng”, “Mày thật ấu trĩ.”

Khưu Dịch cử động ngón tay, “ăn” cỏ xong lại đẩy ra đầu khác, “Vào thẳng ruột, ăn xong sẽ…”

“Thôi bớt đi!” Biên Nam tát văng tay Khưu Dịch, “Tao đang nói chuyện nghiêm túc với mày, mày cẩn thận một chút, bây giờ Phan Nghị Phong đang tìm người bên ngoài, không cùng đẳng cấp với trước kia đâu.”

“Biết rồi,” Khưu Dịch thả tay xuống, từ từ ngồi dậy, tay chống đất nhìn Biên Nam, “Cậu tự lo cho mình trước đi.”

“Có ý gì?” Biên Nam híp mắt nhìn Khưu Dịch, Khưu Dịch lưng trần, gương mặt được ánh mặt trời phủ một tầng vàng nhạt.

“Tôi xử nó xong sẽ tới phiên cậu.” Khưu Dịch cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.