Nơi cốc vắng, sương chiều trĩu nặng, bầu trời xa vời vợi, ánh tà dương trên đỉnh Phù Sơn bị mây mù che lấp. Giữa không gian mờ mịt, chi nhìn thấy sắc đỏ yếu ớt. Trong ráng chiều, Vũ Văn Lạc Trân đứng trên đỉnh núi, toàn thân hổng y, tay áo mềm khẽ lay động theo gió tựa như bất cứ lúc nào cũng có thê tan biến vào hư vô.
”Biếu ca.” Lạc Trần quay đầu lại nhìn Lục Khung Y đang mặc một bộ cẩm sam trắng tựa tuyết đứng phía sau, thoáng nở nụ cười. “Nếu như bây giờ muội nói với huynh rằng, muội đã lừa huynh, trước nay muội chỉ biết chế thuốc độc, chưa từng biết điểu chế thuốc giải, thuốc độc mà muội hạ lên người huynh, muội vốn không giải được thi huynh sẽ thế nào?”
Lục Khung Y lặng thinh không đáp. Nhưng từ ánh mắt không cam tâm của hắn, nàng đã có được câu trả lời. Hắn muốn sống tiếp, vô cùng muốn. Vì vậy, hắn sẽ không từ thủ đoạn, bất chấp mọi giá, chưa biết chừng còn sẵn sàng hạ chín mươi chín cây kim độc lên người nàng, khiến nàng sống không bằng chết, để ép nàng chế ra thuốc giải.
Nàng không sợ, nhưng tấm thân tàn này đã bị rút kiệt đến tim gan này chỉ còn chống đỡ được nhiều nhất là ba ngày nữa, thực không đáng để lãng phí những cây kim luyện trong bách độc cả trăm ngày kia.
Ngẩng đầu nhìn trời cao lồng lộng, Lạc Trần nhớ lại đêm đó ở Phù Sơn, nhớ lại tình yêu tội nghiệt đó, nhớ lại những dãy núi trùng điệp và mây khói bống bềnh khi đó, thực là... đẹp không bút nào tả xiết.
”Biếu ca, nếu huynh gặp chàng, xin huynh hăy giúp muội chuyến lời đến chàng rằng, muội không hận chàng, muội chỉ mong kiếp sau nếu gặp lại chàng, bọn muội sẽ là hai người dưng chưa từng quen biết mà thôi.” Nàng vẫn nở nụ cười, nhích một bưóc cuối cùng ra vực sâu vạn trượng.
”Tiếu Trần!” Lục Khung Y giật minh kinh sợ, vội đưa tay ra tóm lấy nàng. Nhưng nàng đã nhanh hơn một bước, giậm chân nhảy ra khoảng không vô định.
Cơ thể mất đi trọng tâm, dường như có một sức mạnh vô hình kéo nàng xuống vực sâu. Nhắm mắt lại, nàng nghe thấy tiếng gió thổi bên tai, còn có cả tiếng gọi như từ cõi mơ theo gió vọng tới: “Tiếu Trần, không...”
Là tiếng của y.
Nàng choàng mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng đang lướt như bay đến bên vách núi, nhưng cảnh vật trước mắt nàng bỗng nhiên trắng xóa, mờ mịt như mây mù. Nàng thực sự muốn nhìn y thêm chút nữa, tiếc là đã quá muộn rồi, mắt nàng bị sương dày che khuất, không còn nhìn rõ vẻ mặt cùa y, chi thấy hổng y cùa mình tựa như sương, tóc đen như màn phủ.
Trời đất quay cuồng, cơ thể mỏng manh của nàng bị những phiến đá lởm chởm trên vách núi xé toạc, đâm thủng. Váy nhuộm đẫm máu, đỏ càng thêm đỏ, tựa như bộ giá y (1) mà nàng tự tay may cho mình. Có lẽ vì quá đau đớn, nên nàng đã tê liệt, không còn cảm giác đau , chỉ là trong lòng vẫn còn chút luyến lưu, luyến lưu biết bao kỷ niệm ngọt ngào, luyến lưu trong hồi ức dó...
(1).Giá y: áo cưới.
Một buổi sáng cuối xuân, khi ban mai vừa ló rạng, nàng ngồi trước bàn trang điếm, lăng kinh hoa phản chiếu, gương mặt tròn trịa thơ ngây cùa nàng và cả mày mắt dịu dàng đầy ý cười của y. Y giúp nàng chải lại mái tóc dài rối tung, người y hơi dựa vào nàng. Mái tóc đen mượt của y rơi trên bờ vai nàng, quấn quýt cùng tóc nàng. Nàng vụn về buộc tóc hai người lại với nhau, nở nụ cười hồn nhiên “Nghe cha nói, thế này là kết tóc, những ai kết tóc với nhau sẽ mãi mãi không chia lìa.” Y nhẹ nhàng gỡ mái tóc của nàng ra. “Nha đầu ngốc, chỉ phu thê mới kết tóc còn huynh muội thì không.”
Một sáng tinh mơ mùa hạ, mưa lất phất rơi, y đứng phía sau nàng, gương mặt tuấn tú cúi xuống, dịu dàng cẩm tay nàng dạy viết chữ. Bên tai nàng, hơi thở thanh tân của y tựa hương trúc sau cơn mưa, khiến lòng nàng xuyến xao. Đầu ngón tay nàng khẽ run, bốn chữ “Vù Văn Sở Thiên” từ từ hiện ra trên giấy, uyển chuyến uốn lượn.
Hoàng hôn cuối thu, một dáng hình khôi ngô tuấn tú cưỡi ngựa lao đến như bay. Vó ngựa hất tung khói bụi, làm nàng mờ mắt. Nàng chực đưa tay dụi mắt, nhưng y đã khom người kéo nàng lên lưng ngựa. Vòm ngực cúa y áp sát vào lưng nàng, khiến trái tim nàng đập liên hồi như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Một đêm đông thanh vắng, ánh trăng dường như còn không lạnh lẽo băng sắc mặt của y. Y nhẫn tâm nhét viên thuốc vào miệng nàng. “Cho dù nàng oán ta, hận ta, ta vẫn sẽ làm như vậy...” Giọng y không có một chút hơi ấm, mà sắc lạnh như dao cứa vào tim. Khi đó, nàng không oán trách, cũng không hận y. Nàng chi muốn biết vì sao y lại có thế tuyệt tình đến thế, nhẫn tâm đến thế...
Tiếng nước bắn lên cực lớn cắt đứt chuỗi hổi ức, cùng với đó là một lực đập mạnh, nàng bị nhấn chìm trong đầm băng. Nàng nhắm mắt lại, đế mặc cơ thể chìm xuống, nước nhuộm máu đó tươi như nuốt chửng lấy nàng.
”Vũ Văn Sớ Thiên, chàng có biết ta đã từng yêu chàng đến nhường nào không...”