Sáng sớm, sương mai vừa tan, Hoán Sa chải tóc, rửa mặt, trang điểm, mặc quần áo, đến sảnh giữa dùng bữa. Lan phu nhân đã ngồi ngay ngắn trên ghế đàn hương khắc hình vật tổ của Lan Tộc, điềm tĩnh mỉm cười. Hoán Linh đứng ngổi không yên, vừa nhìn thấy nàng đã lén nháy mắt ra hiệu.
“Mẫu thân, buổi sáng tốt lành.” Hoán Sa chậm rãi đi đến bên cạnh Hoán Linh rồi ngồi xuống, liếc trộm Lan phu nhân. Chỉ thấy sắc mặt bà vẫn ôn hòa. Hôm nay, bà mặc váy gấm màu tím nhạt, tay và cổ áo điểm xuyết những hoa văn hình hoa lan trang nhã, trông đẹp như một đóa u lan. Đây là bộ y phục mẫu thân nàng thích nhất, cho thấy tâm trạng hôm nay của bà nhất định không tồi, nàng thầm thở phào cho Hoán Linh.
“Sa Nhi, hôm nay mẫu thân sai người làm món bánh hạnh nhân mà con thích ăn nhất, mau nếm thử đi.” Lan phu nhân ân cần gắp một chiếc bánh hạnh nhân đến trước mặt nàng. Nàng chưa ăn mà hương thơm như đã vấn vương trong miệng.
Lan phu nhân khẽ thổi làn hơi tỏa ra từ chén trà nóng, nói: “Linh Nhi, nghe nói con quen Vũ Văn Sở Thiên.”
“A!” Hoán Linh vội bịt chặt miệng, cố gắng nuốt miếng bánh hạnh nhân nghẹn ở cổ, kết quả bị ho khù khụ một tràng, phải uống nước mới nuốt trôi. Nàng ta nhìn sang Hoán Sa. Hoán Sa khẽ lắc đầu, tỏ ý: Không phải tỷ nói.
Lan phu nhân cũng không nhiều lời, chỉ nói đơn giản và rõ ràng: “Từ nay về sau, con không được phép gặp y nữa.”
Hoán Linh lập tức đứng bật dậy: “Tại sao ạ?”
“Chẳng tại sao cả, sau này con hãy ngoan ngoãn ở trong phủ, không được phép đi đâu.”
“Con nhất định phải ra ngoài, hừ!” Hoán Linh bực bội hét lớn: “Chân ở trên người con, con muốn đi đâu là quyền của con.”
“Được! Nếu con thực sự có bản lĩnh, đi rồi đừng có về nữa.”
“Giờ con sẽ…” Hoán Linh mới nói được nửa câu, con ngươi linh hoạt liền đảo, lập tức chuyển ý: “Người đuổi con đi, con càng không đi, hừ!”
Thấy vậy, Hoán Sa liền khuyên nhủ: “Mẫu thân bớt giận, người không cho Hoán Linh tiếp cận Vũ Văn Sở Thiên, nhất định là có nguyên do, sao người không nói cho Hoán Linh để muội ấy hiểu nỗi khổ tâm của người?”
Ngữ khí của Lan phu nhân dịu đi một chút: “Vũ Văn Sở Thiên là người thế nào, có lẽ con ít nhiều cũng nghe qua.”
“Tin đồn chưa chắc đã đáng tin cậy.” Hoán Sa nói.
“Đúng thế!” Thấy có người nói đỡ cho, Hoán Linh liền phấn chấn. “Người chưa từng gặp chàng, làm sao biết chàng là người thế nào? Con đã gặp, chàng là một nam nhân cực kỳ, cực kỳ…tốt!”
“Con thì biết cái gì?” Lan phu nhân lạnh lùng lườm Hoán Linh, rồi lại nhìn về phía Tú Yên, thị nữ thân cận của Hoán Linh: “Ngươi đưa nhị tiểu thư về phòng, chép ba lần cuốn Nữ giới cho ta. Khi nào nhị tiểu thư chép xong, lúc đó mới cho tiểu thư ăn cơm!”
Hình phạt này quả thực rất hữu hiệu với Hoán Linh. Vốn đang hừng hực khí thế, nàng lập tức cứng họng, bị Tú Yên thương xót kéo đi khỏi sảnh giữa, trở về phòng chép Nữ giới.
Hoán Sa nhìn thấy muội muội trước khi đi còn nhìn nàng với ánh mắt khấn thiết, khổ sở không nói thành lời mà lực bất tòng tâm. Nàng cân nhắc một hổi, rồi lựa lời thăm dò: “Mẫu thân, dường như người cực kỳ không thích Vũ Văn Sở Thiên.”
Lan phu nhân nắm lấy tay Hoán Sa, bàn tay bà mểm mại và ấm áp. “Sa Nhi, ta biết con thương Hoán Linh, không muốn nó phải tiếc nuối. Nhưng có lẽ con không biết, Vũ Văn Sớ Thiên không thực sự thật lòng với Hoán Linh!”
“Tại sao ạ?”
Lan Phu nhân im lặng một hồi, rồi mới nói: “Haizz... Là vì, cha mẹ của y sớm qua đời, từ nhỏ đã phiêu bạt giang hồ. Những kẻ có thể lăn lộn trong giang hồ, có chút tiếng tăm, đều không tốt đẹp gì. Chốn giang hồ, không kẻ nào dám gây chuyện với Vũ Văn Sở Thiên kia, con chắc cũng biết vì sao?”
“Vì võ công của y vô địch thiên hạ.”
“Không chỉ có vậy, còn vì y là sát thủ cùa Dạ Kiêu. Những kẻ làm sát thủ đều máu lạnh vô tình, hành sự quyết tuyệt, muốn làm y động lòng rất khó, còn khó hơn cả lấy đi sinh mệnh của y!”
Nàng gật đầu, tán đồng với suy nghĩ của mẫu thân.
“Haizz, ta đồng ý cho Hoán Linh đi Phong Thành với Tiêu Lăng, vốn tưởng sẽ giúp hai đứa có nhiều thời gian tiếp xúc với nhau, bồi đắp tình cảm, ai dè nó lại gặp gỡ Vũ Văn Sở Thiên, đúng là duyên kiếp!”
Lan phu nhân đang than thở thì quản gia cầm một tấm thiệp tới, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người: “Phu nhân, bên ngoài có một người xưng là Vũ Văn Sở Thiên xin cầu kiến người, y nói muốn gặp phu nhân ngay bây giờ, nếu người không gặp, y sẽ tự vào.”
Hoán Sa liếc nhìn tấm thiệp. Thiệp màu trắng, trên giấy phác hoạ vài cánh phượng tím, một cánh bướm, nét bút rành mạch dứt khoát, nhưng lại rất có thần.
Vừa nhìn thấy tấm thiệp, sắc mặt Lan phu nhân liền thay đổi. “Mời y vào phòng ngoài đợi ta một chút, ta sẽ tới sau.”
“Mẫu thân, con đi cùng với người nhé?”
“Con hãy đi xem Hoán Linh thế nào, giúp ta khuyên nhủ nó, để nó dứt tình với Vũ Văn Sở Thiên đi.”
Biết mẫu thân có ý để nàng tránh đi nên Hoán Sa cũng không nói nữa. Nàng tránh khỏi sảnh giữa, rồi đến hậu viện tìm Hoán Linh. Nhưng Hoán Linh lại không ở trong phòng, cũng không ở trong vườn. Nàng tìm khắp hậu viện vẫn không thấy bóng dáng muội muội. Trong lúc tìm kiếm, nàng vô tình bước tới phòng ngoài.
Cửa phòng đóng chặt, hộ vệ canh gác nghiêm ngặt bên ngoài, không cho bất kỳ ai tới gần. Hoán Sa đang định rời đi thì cửa bị đẩy ra từ bên trong, một dáng người hiên ngang bước ra, chân bước tới đâu, khí lạnh tỏa ra tới đó, khiến người ta không lạnh mà rùng mình. Theo luồng khí lạnh, nàng quay lại, lần đầu tiên thực sự nhìn rõ Vũ Văn Sở Thiên.
Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ tại sao Hoán Linh lại dùng những ngôn từ quá mức phóng đại như vậy để mô tả về y, bời vì những ngôn từ đó dùng cho y không hề thái quá.
Y mặc áo chùng màu xanh đen, hông thắt dây lưng thêu mây bạc, mặc dù y phục có gam màu tối lạnh nhưng khi mặc trên người y lại toát ra sự thâm trầm nội liễm. Ánh nắng ban mai xuyên qua màn mây, tỏa vàng óng ánh, rơi trên khóe mắt chân mày, làm dịu đi nét u ám trong đáy mắt, ánh lên nét trong trẻo trong con ngươi đen láy của y. Gương mặt anh tuấn như được tạc từ băng nhuộm trong nắng mai ấm áp, đã bớt đi vẻ cao ngạo, lại tăng thêm vài phần ấm áp.
Trong chớp mắt y nhìn thấy Hoán Sa, đôi mày lập tức dãn ra, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nở ý cười, vẻ kiêu ngạo không thể với tới cũng trở nên ấm áp, dịu dàng. Lúc này, trông y có vẻ nhã nhặn, ôn hòa, không hề nham hiểm chút nào, đích thực là một nam nhân khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy đáng tin cậy.
Lưu quản gia vốn định dẫn đường cho khách quý, lại nhìn thấy khách quý và đại tiểu thư lặng lẽ nhìn nhau, không nói lời nào, bèn lập tức rảo bước tiến về phía họ, giới thiệu: “Vũ Văn công tử, đây là đại tiểu thư nhà chúng tôi. Đại tiểu thư, đây là Vũ Văn công tử, khách quý của phu nhân. Phu nhân giữ ngài ấy ở lại phủ vài ngày, còn đặc biệt dặn dò người tiếp đón chu đáo, không được thất lễ với công tử.”
Nàng khom người, tỏ lòng thành hành lễ: “Vũ Văn công tử, thật vinh hạnh.”
Vũ Văn Sở Thiên khẽ gật đầu, khoé miệng nở nụ cười thâm sâu khó dò. “Lan tiểu thư, quả là vinh hạnh.”
Sau khi chào hỏi xong, nàng chực rời đi thì Vũ Văn Sở Thiên bỗng nói: “Sắc mặt của Lan tiểu thư trông có vẻ không được tốt lắm, phải chăng gần đây ngủ không ngon, thường xuyên gặp ác mộng?”
Hoán Sa giật mình. Mặc dù nàng đã nghe nói Vũ Văn Sở Thiên có y thuật phi phàm, nhưng không ngờ y lại thông tường đến vậy, chỉ nhìn sắc mặt của nàng đã đoán ra nàng thường gặp ác mộng.
Nàng ngẩng mặt lên, mỉm cười nhàn nhạt. “Đêm qua đúng là ngủ không ngon, vì gặp một chút việc quấy nhiễu, hy vọng sau này sẽ không như vậy nữa.”
Vũ Văn Sở Thiên đương nhiên hiểu ra ý của nàng nên không nhiều lời mà rút một chiếc túi thơm từ trong vạt áo của mình ra, đưa đến trước mặt nàng. “Trong chiếc túi thơm này là thuốc an thẩn ta tự chế, đeo bên người có thể trị chứng lo âu mất ngủ, tâm tình không yên. Ta nghĩ nó sẽ có ích cho Lan tiểu thư nên tặng nàng.”
Túi thơm được đưa đến trước mặt nàng, hương thuốc toả ra nhẹ nhàng, dễ chịu, còn mang theo một mùi hương như đã từng quen thuộc. Nàng bất giác nhận lấy túi thơm, đưa lên mũi thận trọng ngửi. Thuốc an thần trong túi ít nhất phải do mười mấy loại cỏ quý điều chế thành, đều là thuốc hay giúp an thần dưỡng khí, đủ thấy tiếng tăm thần y của Vũ Văn Sở Thiên không phải là hư danh.
Sau khi ngửi xong, nàng lại nhìn kĩ chiếc túi thơm, trên vải gấm trơn mềm thêu một rừng đào, mỗi cánh hoa đều chứa tình, cho thấy người thêu đã dồn hết tâm tư vào đó, từng đường kim mũi chỉ đều chất chứa những tâm tư tinh tế, e rằng chỉ làm cho người mình yêu thương mới có thể thêu được những đóa hoa như vậy.
Nàng đang định trả lại, nhưng ngẩng đầu lên đã thấy Vũ Văn Sở Thiên theo quản gia rời đi, còn nàng vừa rồi đã không nhận ra rằng, công hiệu của túi hương an thần này quả thực không giống bình thường. Tay cầm túi hương, nàng bỗng cảm thấy bất an, Vũ Văn Sở Thiên là Ninh vương cao quý, lẽ ra nên ở trong dịch quán lộng lẫy xa hoa, tại sao lại đột nhiên đến Lan Phủ nhỏ bé này, vừa gặp đã tặng nàng túi thơm, hơn nữa còn chủ động tiếp cận Hoán Linh, xem ra nhất định là có âm mưu gì đó.