Sói Tài Gái Sắc

Chương 52: Chương 52




Editor: nhuandong

Dân đen, dân đen…

Hai chữ này đáng ghét giống như một con quạ vậy, cơn đau đầu của Tô San nối tiếp nhau. Cô cắn răng nghiến lợi trợn mắt giận dữ nhìn ông bác Widjan hồi lâu, cuối cùng lại thành giận quá hóa cười.

“Vậy thì thật là ngại, là tôi không có mắt, cái Trắc phi gì gì kia tôi không hiếm gì! Người nào thích thì cứ mời!”

“Cô!” Tô San không chút lưu tình chọc giận Widjan, đột nhiên ông ta đứng lêm, khẽ quát một tiếng: “Cô không cần ỷ vào việc Điện hạ sủng ái mà không sợ gì! Nói cho cô biết, Vị trí Trắc phi đã là cực hạn! Muốn yêu cầu hơn nữa, cẩn thận đến cả danh phận cũng không có.

Một thoáng kia, Widjan thật sự có suy nghĩ này. Dứt khoát bắt Tô San âm thầm trở về nước, đặt ở bên trong phòng Điện hạ.

Người phụ nữ này lớn hơn Điện hạ bảy tuổi, không quá mấy năm nữa sắp đẹp sẽ suy sụp, đến lúc đó tùy tiện ném cô ta đến một trang nào đó. Điện hạ cũng sẽ không nói gì.

Nhưng, hiện tại ông ta chuyển suy tính đến gia đình Tô San, cô ta và vị hôn phu của cô ta. Nếu như cô ta âm thầm mất tích, đại khái bên này cũng không bỏ qua.

Widjan càng nghĩ càng thấy, người phụ nữ này thật phiền toái! Sao cô ta lại không phải là cô nhi không cha không mẹ cơ chứ? Như vậy sống chết cũng sẽ không có người quản.

Trên thực tế, Tô San cũng không biết Widjan đang suy nghĩ gì, nếu như cô biết, nói không chừng có lẽ sẽ cầm chổi đánh đuổi ông ta ra ngoài.

Nhìn lồng ngực Widjan kịch liệt phập phồng, lại nghĩ đến tuổi của ông ta, cuối cùng Tô San cũng nuốt lời mắng chửi lên đã lên đến miệng trở về bụng.

Cô chỉ lạnh lùng nhìn Widjan nói: “Mặc kệ là Trắc phi hay Chính phi, thậm chí là Vương hậu, tôi đều không có hứng thú.”

“Đúng thật là tôi thừa nhận, cuộc sống giai cấp đặc quyền rất mê người. Nhưng nếu như tôi gia nhập vào tầng giai cấp này, trước mặt tôi sẽ vĩnh viễn có người có địa vị cao hơn tôi.”

“Nếu như người khác quỳ lạy tôi, là muốn dựa vào tôi để quỳ lạy người khác, vậy tôi tình nguyện không cần.”

Tô San sải bước về phía cửa, kéo mấy cánh cửa chống trộm ra, tao nhã ngẩng đầu lên: “Hiện tại ông có thể đi, Widjan tiên sinh.”

Một giây này, Tô San kiêu ngạo như nữ vương.

*

Wayne nhìn lúc Widjan đi ra còn rất kinh ngạc, đợi đến khi nghe ông a bẩm báo ngọn nguồn xong, quả thận là hận không thưởng cho ông ta mười mấy gậy được.

Cậu biết rõ, Tô San tuyệt đối không phải là người phụ nữ ham hư vinh. Nếu như thật sự như vậy, lúc trước trong nháy mắt khi máy cháy, cô cũng sẽ không quay trở lại cứu mình.

Nhưng, nếu không phải là người tự bản thân trải nghiệm qua cảnh tượng đó, vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ lúc đó cậu rung động đến như thế nào. Trên thực tế, cậu cũng không tính toán nói cho Widjan nhưng thưc này, Widjan chỉ là người hầu mà thôi.

Cậu chỉ dùng ánh mắt cực lạnh chăm chú nhìn vào Widjan, ra lệnh: “Ở đây tôi không cần chú. Chú trở về nước đi!”

“Điện hạ!” Widjan luống cuống: “Ngài, ngài không thể đối với thần như vậy! Thần đã ở bên phu nhân gần mười năm, thần phải thay phu nhân chăm sóc ngài!”

“Tôi cũng không muốn đuổi chú đi mà.” Wayne nhìn chằm chằm Widjan, lại chậm rãi cười: “Chỉ là tôi muốn chú về nước trước, thay tôi dọn dẹp tát Bảo thôi mà. Nơi đó, sắp nghênh đón nữ chủ nhân chân chính của nó rồi.”

Cậu xoay người, cũng không quay đầu đi vào trong tòa nhà, bỏ toàn bộ khẩn cầu của Widjan lại đằng sau. Cậu quyến luyến sự dịu dàng của mẹ, cho nên bất cứ chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn Widjan ba phần, nhưng, duy chỉ có Tô San là không được.

Bởi vì, so với người mẹ đã mất, cậu càng muốn quý trọng thực tế hơn.

Wayne cười, nhấn vang chuông cửa trước mắt.

*

“Ai vậy?” Tô San vội vàng lấy mu bàn tay gõ gõ dầu, sải bước đi tới mở cửa. Cô thề, nếu như lão gia hỏa kia còn trở lại nói nhảm với cô cái gì dân đen, quý tộc… nhất định cô sẽ không chút do dự đẩy ông ta chạy khỏi đây.

Vừa mở cửa, vẻ giận dữ trên mặt cô cứng lại. Một bộ đồ tây màu xám tro nhỏ , trang phục dành cho thiếu niên, đang mở một đôi mắt long lanh nhìn cô.

“Ơ… Sao cậu lại trở lại rồi?” Tô San rất muốn kéo ra một nụ cười ở trên mặt, nhưng bởi vì sự tức giận vừa rồi vẫn còn chưa hết, làm cho nụ cười này nhìn có chút vặn vẹo.

Nhưng, dường như Tiểu Chính Thái trước mặt này cũng không quan tâm tới những thứ này. Cậu khẽ mấp máy môi, dùng loại âm thanh làm người ta hận không nhào tới chà đạp được, non nớt hỏi: “Em có thể đi vào không?”

Ông trời ơi, mẹ đất ơi, Thánh mẫu Maria ơi! Tô San theo bản năng đột ngột ngẩng đầu lên, một tay che mũi, một tay mở rộng cửa ra: “Đi vào ngồi, đi vào ngồi, không cần khách khí.”

Tiểu vương tử cao ngạo đột nhiên biến thành một bé trai chưa dứt sữa, khiến tình thương người mẹ trong lòng Tô San lan tràn rối tinh rối mù lên, ngay cả lý do tại sao Wayne đột nhiên có biến hóa lớn như vậy cũng không để ý nghĩ tới nữa.

Cô nhìn cậu ta đắn đo ngồi mép ghế salon, mắt nhìn chằm chằm một ít điểm tâm trên khay trà mà Tô San vừa mới bày ra, vội vàng cầm cái đĩa đẩy tới trước mặt cậu: “Nếm thử một chút đi, tôi rất thích vị này.”

“Có thể không?” Mắt Wayne sáng lên, mừng rỡ nhìn Tô San.

“Đương nhiên rồi.” Cô vội vàng dùng lực gật đầu.

Nhìn đứa bé ăn như hổ đói ít điểm tâm trên khay trà, Tô San sợ cậu ta sẽ sặc, nhandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n không ngừng đưa nước trái cây bên cạnh sang.

“Này, cậu ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn…”

Wayne tranh thủ lúc rảnh rỗi gật đầu, động tác nhét thức ăn vào miệng cũng không ngừng. Tô San nhìn bộ dáng ăn kia, cực kỳ đau lòng.

“Buổi tối cậu chưa ăn cơm sao?” Cô vuốt vuốt đầu cậu ra hỏi.

“Một ngày em chưa ăn cơm rồi.” Wayne được nuôi dạy cực tốt, nuốt đồ ăn trong miệng xong, lại dùng khăn giấy lau chùi miệng, mới ngẩng mặt lên, làm bộ đáng thương: “Buổi chiều vừa xuống máy bay em đã tới đây tìm chị rồi.”

“Lúc trưa ở trên máy bay cũng phát đồ ăn chứ!”

“Buổi trưa…”Wayne chỉ nói hai chữ này, rồi chậm rãi cúi đầu, tay thắt vạt áo nói: “Widjan không muốn em tới Trung Quốc tìm chị, cho nên buổi trưa…”

Cậu không nói thêm gì nữa, Tô San cũng đã tức giận hận không đi tìm lão gia hỏa kia liều mạng. Đứa bé nhỏ như vậy, mới 15 tuổi, chính là lúc đang phát triển, sao ông ta lại dám để Wayne đói một ngày?

Nhưng ngay sau đó cô liền mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

“Không phải…” Tô San nhớ lại tình hình chung sống vừa rồi của Wayne và Widjan: “Tôi cảm thấy ông ta rất sợ cậu. Hơn nữa cậu là vương tử, ông ta là thần tử sao dám làm như vậy với cậu?”

Sắc mặt Wayne hơi cứng lại, ngay sau đó cười khổ nói: “Thế lực trong vương tộc của Widjan rất rộng, làm sao có hể để một hoàng tử xuất thân thường dân như em ở trong mắt? Mới vừa rồi…Mới vừa rồi ông ta cầu xin em cũng chỉ là giữ uy nghiêm trước mặt người ngoài mà thôi.

Tô San cau mày, trong bụng có chút nghi ngờ, mà đúng lúc này, bụng Wayne lại hợp với tình hình kêu “ục ục” một tiếng.

Wayne giống như sợ hết hồn, vội vàng che bụng, mặt đỏ như mông khỉ, nhỏ giọng mà sợ hãi nói: “Đúng, đúng, không dậy nổi…”

Bộ dạng gặp cảnh khốn cùng này, rốt cuộc Tô San cũng loại bỏ tia nghi ngờ cuối trong lòng, cô đã hoàn toàn ném ánh mắt bạo ngược vừa rồi của Wayne ra sau gáy.

Cô “đinh” một tiếng, hung hăng đặt ly thủy tinh trong tay xuống bàn, giọng căm hận mắng: “Cái gì gọi là nô lớn hơn chủ, coi như hôm nay tôi được lãnh giáo rồi.”

Dùng sức nắm bả vai Wayne, giống như là muốn mượn động tác này, truyền sức lực của mình cho cậu ta. Cô nói: “Đừng ăn những thứ này, chị làm đồ ngon cho cậu ăn.”

(Thay đổi ngôi từ “tôi” sang “chị” nha)

Su si cuộn cơm, súp nấm, sa lát ngô, thức ăn vô cùng đơn giản, Wayne lại ăn vô cùng ngon lành. Tô San gục xuống bàn nhìn cậu, hốc mắt không khỏi có chút ê ẩm.

Đứa bé mười lăm tuổi của nhà người ta đều có dạng gì?

Đánh nhau với mấy bạn trai trong trường, theo đuổi cô bạn xinh đẹp cùng bàn, ở nhà bắt bẻ mẹ làm thức ăn không ngon, quân cha muốn máy chơi game…

Lại nhìn Wayne, chỉ với danh hiệu hoàng tử, lại trôi qua được mấy ngày? Tô San vuốt mũi che giấu cảm xúc.

“Chị San San, em ăn no rồi, cám ơn chị.” Wayne đứng lên, cười ngọt ngào với Tô San, sau đó thuận tiện thu dọn khay trên bàn, bưng vào trong phòng bếp. Ngay sau đó, trong phòng bếp liền vang lên tiếng nước chảy ào ào.

Tô San vội vàng lập tức đứng lên: “Đừng rửa, để chị là được rồi.”

“Không có việc gì mà.” Trong phòng bếp truyền đến giọng nói kèm theo nụ cười của Wayne: “Mệt mỏi hơn như thế này, từ nhỏ em đã làm qua.”

Tô San ngẩn người, đang muốn bước vào lại ngừng lại. Trên mặt có chút ướt ướt, cô vươn tay lên sờ, chắc là do nước mắt chảy ra.

*

Đêm đã khuya, Wayne ngồi trên ghế sa lon, kì kèo mè nheo không muốn đi, còn bất chợt dùng cặp mắt y hệt nai nhỏ kia, ánh mắt trong veo như nước nghiêng nghiêng nhìn Tô San, sáng vẻ muốn nói lại không dám.

Cuối cùng, vẫn là Tô San thua trận trước.

“Buổi tối không muốn đi về, đúng không?” Cô dịu dàng hỏi.

“Ừ.” Wayne cắn môi, khẽ gật đầu một cái.

“Vậy được, ở đây đi, sáng mai chị mua cháo xương gà cho cậu, vừa vặn muốn ăn nó.” Cô cười khanh khách nói.

Nói xong, chính cô cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới đề được cảm giác tội ác ttrong lòng xuống được. Buổi tối mà đuổi đứa nhỏ ra ngoài cửa, chính là chán ghét nhất!

“Có thật không? Cám ơn chị Tô San!” Trong mắt Wayne lập tức sáng lên chói hơn cả đèn điện, cậu ta cười hì hì ôm lấy tay Tô San, thân mật cọ cô. Nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Một đứa trẻ mười lăm tuổi, làm lũng hơn thế cũng là tự nhiên.

Tô San cưng chiều đưa tay đặt lên đầu Wayne, cảm giác từng sợi tóc bong mượt xuyên qua ngón tay. Trong nháy mắt kia, trong đầu cô thoáng qu một suy nghĩ hoang đường_có lẽ, kiếp trước Wayne chính là con của cô.

“Được rồi, chớ dính lại.” Cô bị chính ý tưởng của mình chọc cho vui lên, khẽ đẩy Wayne, vuốt vuốt cái mũi cao thẳng của cậu: “Chị đi trải giường cho cậu.”

“Em ngủ phòng chị, vậy chị nghỉ ngơi ở đâu?” Wayne đi theo sau Tô San hỏi.

“Chị đến ở nhà chị Tô Yên của cậu, dù sao cô ấy cũng không có ở đây.” Tô San vừa khom lưng thay chăn mới cho Wayne, vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi đáp lại.

“Tô Yên?”

“Đúng vậy, chính là cô gái cùng quay lại với chị cứu cậu, còn nhớ không?”

“Dĩ nhiên.” Wayne khó chịu bĩu môi, chính là cô nhóc miệng lưỡi bén nhọn chứ gì.

“Thì ra các cậu đã sớm quen biết à?”

“Không phải, là sau đó mới quen.”

Trong khi nói chuyện, cô cũng dọn giường xong, xoay người cười nói : “Được rồi, nói chuyện trên trời dưới biển cũng đã đến lúc kết thúc, cậu nên lên giường, trẻ con phải ngủ sớm dậy sướm mới có được thân thể khỏe mạnh được.”

“Chị San San ngủ ngon.” Wayne dịu ngon bỏ lên giường, khéo léo vẫy tay với Tô San. Nhìn cánh cửa trước mắt chậm rãi khép lại, cậu ta mới từ từ nằm xuống.

Giường đệm mềm mại, hương thơm quen thuộc, mùi vị an tâm. Wayne hít một hơi sâu, vùi đầu vào trong gối đầu, câu nói Widijan nói ở dưới tần bất ngờ lại hiện lên trong đầu.

“Lúc Tô tiểu thư nghe tôi nói đến chuyện phu nhân, rõ ràng rất khổ sở, sau khi nghe tôi nhắc đến phong phi, cô ấy mới tức giận.

Wayne nhắm mắt lại. Quả nhiên, muốn làm Tô San cảm động, vẫn nên dùng mềm.

*

Thật đúng là vài người vui mừng vài người lo, tối nay, Wayne hài lòng ngủ, Lâm Duệ lại trợn tròn mắt đến khi trời sáng.

Đôi mắt lạnh lùng đã vương đầy tơ máu, râu ria mới mọc khiến cho cả người anh có vẻ nhếch nhác mà chán chường. Anh vô cảm nhìn gương, đột nhiên không biết mình là ai, mình ở đây làm cái gì.

Hết lần này đến lần khác anh muốn trả thù cha mình, nhưng quay đầu lại, người bị thương tổn vĩnh viễn đều là Tô San. Nghĩ đến Tô San chỉ vì một viên kim cương rách mà bị một thằng oắt con tôi cần tôi cứ lấy, trong ngực anh giống như nổi lên một cây đuốc, thiêu đốt thân thể sắp nổ tung.

Lân Duệ thở hổn hển tùng ngụm một, anh muốn kết thúc màn kịch này, nhất định phải kết thúc.

Lấy điện thoại di động ra, anh gọi đến số của Trương Tử Nam.

“Alo, Tử Nam à? Bảo người thợ gia công kim cương mang Chloe chi tâm trở về thôi.”

“Cái gì…” Đột nhiên Lâm Duệ cứng người lại, giống như ban ngày gặp ma, sắc mặt tái nhợt đến khiếp người.

------------------lời của nhuandong----------------------

Chương sau lâm Duệ biết mặt. Hô hô hô……

Cơ mà cũng thương thương…………..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.