Sói Tài Gái Sắc

Chương 64: Chương 64: Đòi hỏi quá đáng




Edit: Thiên Kết

“Chị Mạn Phỉ cứu em.” Tiếng kêu gào vô lực phát ra từ cổ họng Lục Tư Kỳ. Cô bé vươn tay, ôm chặt lấy cánh tay Xà Mạn Phỉ, giống như người sắp chết đuối vớ được bè gỗ.

Xà Mạn Phỉ sợ hết hồn, cô ta xoay tay nắm lấy Lục Tư Kỳ theo bản năng, Bởi vì quá khẩn trương, mà móng tay cô ta cào rách làn da trắng nõn của Lục Tư Kỳ, máu tươi ứa ra.

Vậy mà, một chút đau đớn Lục Tư Kỳ cũng không cảm thấy. Đôi mắt của cô bé mông lung vì đẫm lệ ngước lên nhìn qua người phụ nữ đối diện, trong lòng tràn đầy cảm kích. Ở thời khắc như vậy, quả nhiên người thân cận nhất sẽ giúp mình.

Hai người phụ nữ mặc dù yếu ớt, nhưng khi lâm vào tình thế nguy cấp cũng sẽ khiến cho đàn ông cảm thấy khó khăn.

“Lão Lưu, mày con mẹ nó bị sao vậy?” Người đàn ông cầm súng không nhịn được mà cười nhạo: “Hai con nhóc mà cũng không bắt được?”

“Thúi quá.” Người đàn ông được gọi là lão Lưu dường như trở nên tức giận, xoay người lại để lộ hai tròng mắt đỏ bừng bừng, thuận tiện liền tát rồi gào lên với Xà Mạn Phỉ: “Đồ đàn bà thúi. Cút ra xa một chút cho tao.”

Một cái tát kia dùng sức lực rất lớn, đành cho Xà Mạn Phỉ đầu óc đều mơ hồ, mắt nổ đom đóm, cả người lệch qua một bên, còn chưa kịp ngồi vững đã hứng tiếp một cú đá.

“A.” Xà Mạn Phỉ đưa tay che bụng, vì đau mà ngã lăn ra tại chỗ, một cú đá kia vừa vặn đá vào xương sườn, thật sự là đau khó nhịn.

“Chị Mạn Phỉ, chị không sao chứ?” Trong cổ họng Lục Tư Kỳ phát ra tiếng gào thét thê lương, cô bé khóc lớn tiếng hơn, giống như cú đá kia đá vào người cô bé.

Thật ra thì trẻ con rất đơn giản, con bé cảm thấy ai đối tốt với nó, tự nhiên nó cũng sẽ thích người đó.

Lục Tư Kỳ lo lắng vô cùng, vì sốt ruột nên ra sức vùng vẫy, thoát ra khỏi sự kiềm chế của lão Lưu, hướng về phía Xà Mạn Phỉ mà chạy qua, cô bé ôm lấy cánh tay của cô ta.

“Sao rồi? Đau lắm hả? Ô ô…..” Tiếng khóc nghẹn ngào của cô bé làm cho người ta cảm thấy chua xót. Tô San đang âm thầm tìm cách mở sợi dây ở sau lưng, cũng không khỏi ngừng lại một chút.

Cô khẽ thở dài một tiếng, sự ghét bỏ với Lục Tư Kỳ và Xà Mạn Phỉ ở trong lòng cũng nhất thời mà bớt đi một chút. Tình cảm chị em không rời, cũng làm cho người xem cảm động.

Vì Lục Tư Kỳ chạy trốn, rốt cuộc cũng hoàn toàn chọc giận lão Lưu. Hắn ta thuận tay nhặt lên con dao bấm, tức giận đằng đằng như muốn giết người đi về phía Xà Mạn Phỉ: “Con nhỏ chết tiệt kia. Không muốn sống nữa hả?”

Xà Mạn Phỉ vốn là đang bị đau không cầm được mà rơi lệ, lại bị Lục Tư Kỳ không biết nặng nhẹ bám víu càng làm cho cô ta khó chịu, trong lòng bỗng phát hỏa, cô ta miễn cưỡng lên tinh thần ngẩng đầu, vừa định khiển trách Lục Tư Kỳ thì nhìn thấy lão Lưu đang hung hăng lao tới.

“Đừng có giết tôi.” Sợ sệt trong giây lát trôi qua, cô ta dường như phản xạ theo bản năng mà hét lên một tiếng: “Anh mang nó đi đi. Muốn làm cái gì thì làm. Đừng có giết tôi. Cầu xin anh đừng giết tôi.” Vừa nói chuyện, Xà Mạn Phỉ càng thêm hung hăng đẩy Lục Tư Kỳ về phía lão Lưu ở bên kia.

Vẻ mặt khéo léo, mặt nạ chị em giả nhân giả nghĩa bị gỡ bỏ, giờ phút này người phụ nữ này lại xấu xa đến như vậy.

Tô San nắm chặt tay, trong lòng bàn tay lưu lại những hình trăng khuyết. Trong lòng cô chợt nảy sinh vẻ chán ghét, cô chưa bao giờ mong đợi Xà Mạn Phỉ sẽ quên mình vì người khác, nhưng có cần phủi sạch quan hệ nhanh như vậy không?

Mà Lục Tư Kỳ thì thảm hại hơn, bộ dạng ngây ngốc, ngồi dưới đất, ánh mắt mờ mịt mông lung, há hốc mồm máy móc kêu: “Chị Mạn Phỉ.”

“Đừng gọi tao.” Xà Mạn Phỉ sợ bị liên lụy, căm hận quát: “Ai là chị mày? Ở đây còn có chị dâu mày, ở bên kia kìa.” Nói xong, đôi mắt đẹp nhuốm lửa giận, hung hăng trừng mắt về phía Tô San.

Lục Tư Kỳ quay đầu nhìn theo ánh mắt Xà Mạn Phỉ, chỉ thấy Tô San đang căng thẳng chau mày nhìn cô mình.

Thật kỳ quái, rõ ràng toàn thân cô bé lúc này đều là phẫn hận, vừa mới bị Xà Mạn Phỉ đả kích nên lòng cũng lạnh lẽo, nhưng vào giờ phút này, cô bé còn có thể phân biệt được ánh mắt Tô San có gì đó như---thương hại.

Đúng, chính là thương hại.

Nhưng cô là Lục Tư Kỳ, Lục đại tiểu thư, cô chưa bao giờ cần thương hại, càng không cần kẻ địch thương hại.

Trong lòng chợt trở nên an định xuống, cô bé chạm rãi quay đầu lại, lẳng lặng nhìn về phía lão Lưu đang đem dao găm hướng về phía cổ mình. Có lẽ chỉ qua một giây đồng hồ, cũng có lẽ rất giống qua một thế kỷ.

Cô bé chợt nói: “Đừng giết tôi…tôi nghe lời."

Bên trong phòng chợt trầm xuống.

Cô bé nho nhỏ đứng lên, xinh đẹp tuyệt trần như thiên nga trắng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất thật to, chiếu xạ lên đỉnh băng đô bằng pha lê, tản ra ánh sáng chói mắt. Giờ khắc này, không có ai phủ nhận---Lục Tư Kỳ trời sinh ra đã là một công chúa.

Tay của cô bé run rẩy, cả người giống như một chiếc lá bay lạc trong gió thu, đôi tay thanh mảnh che chắn trước ngực. Hàm ăng xinh xắn khẽ cắn môi dưới, ngụy trang kiên cường, chỉ có ánh mắt….Hẳn là giống y hệt với Lục Minh Viễn anh cùng cha khác mẹ của cô bé.

Ánh mắt---cao cao tại thượng.

Không, cô bé sẽ không xảy ra chuyện gì. Trong lòng Tô san không khỏi khẩn trương, cô bé là em gái Lục Minh Viễn yêu thương nhất, là bảo bối của cái gia đình cô sắp bước vào. Nếu như không thể bảo vệ chu toàn cho cô bé, cô còn mặt mũi nào đi gặp Lục Minh Viễn?

Càng gấp càng không cởi được sợi dây, mắt tháy Lục Tư Kỳ sắp bị mang vào phòng, người đàn ông kia cũng sắp đóng cửa, rốt cuộc Tô San không nhịn được mà hô lên: “Khoan đã. Tôi đi theo cùng con bé.”

“Cùng nhau?” Ba người đàn ông trong nhà nhất thời ngây dại. Chốc lát sau, lại đồng loạt lộ ra ánh sáng tham lam mà hèn nhát.

Lão Lưu nuốt một ngụm nước miếng, không tự chủ mà buông lỏng Lục Tư Kỳ ra, tiến lên một bước, dán mắt vào gương mặt cực xinh đẹp của Tô San rồi dời xuống bộ ngực cao vút, vòng eo mảnh khảnh, bờ mông ưỡn lên ngạo nghễ….

Lúc nãy tại sao không phát hiện ra….Cô nàng này so với con nhóc kia còn kiều mị hơn nhiều…..

Tô San phát hiện ra hắn ta đang dao động, tự đè nén ghê tởm, cố ý ngẩng đầu, chớp mắt với hắn ta, sau đó cố ý làm bộ thẹn thùng cúi đầu.

Loại đàn ông này, càng có người quyến rũ hắn, hắn càng muốn.

Quả nhiên, trong mắt lão Lưu muốn phun lửa, hắn ta bước tới mấy bước, vội vàng đẩy Tô San ra sau, ôm cô một cái.

Người đàn ông cầm súng vẫn còn một chút lý trí, nói: “Đừng để cô ta cởi sợi dây trên tay. Còn có….” Cổ họng của hắn ta nhô lên hạ xuống, giọng nói thô đục: “Đánh nhanh thắng nhanh, sau đó tới hai chúng tao vào.”

“Yes sir.” Lão Lưu mừng rõ đồng ý một tiếng, một tay dắt Tô San, một tay kéo Lục Tư Kỳ, không dằn lòng nổi đi vào phòng.

Có lẽ xuất phát từ tâm lý hận thù, vừa vào phòng hắn ta cũng không xuống tay với thân hình hấp dẫn hơn của Tô San, mà đem chân cô trói vào một cái cột, sau đó xoay người hung hăng đẩy Lục Tư Kỳ xuống giường lớn, kéo áo khoác bên ngoài rồi lại xé rách áo đầm bên trong.

“Roạt---“ Một tiếng vang lên, bả vai mượt mà của cô gái nhỏ lộ ra, Lục Tư Kỳ hét lên chói tai, nhưng âm thanh như vậy càng làm cho tên đàn ông thêm kích động.

Cặp mắt hắn ta giống như phóng lửa, nhìn chằm chằm bộ phận đang lộ ra ngoài của cô bé, con nhóc xinh đẹp, nhà có tiền. Bình thường đều nhìn bọn hắn bằng con mắt khinh thường của một đại tiểu thư.

Hiện tại, đều nằm ở dưới thân thể hắn, mặc hắn cần thì lấy.

Lão Lưu cảm giác được hạ thể lập tức cứng rắn, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong nháy mắt liền cúi xuống, giống như là dã thú dùng sức cắn lên da thịt mê người này.

“A.” Lục Tư Kỳ lại hét thảm thiết một lần nữa, lần này cũng là đau. Bộ ngực đang trổ mã của cô bé bị bàn tay gã đàn ông nắn bóp, thân thể nhỏ bé bị hắn áp bức không chút thương tiếc, hơn nữa đây còn là một gã đàn ông vô sỉ hạ đẳng.

Lục Tư Kỳ hung hăng cắn chặt môi, cho đến khi trong miệng chảy ra vị gỉ sắt cũng không buông tha, trong lòng cảm thấy nhục nhã ê chề. Trong nháy mắt kia, cô thật sự cảm thấy, bản thân chết đi cho xong.

Hai bàn tay của Tô San cũng bị chói vô cùng chặt, tư thế này làm cho cô không thể nào tháo sợi dây ở chân, mà cô lại không thể gây ra một chút động tĩnh nào. Nếu không, tên đàn ông cầm súng bên ngoài chỉ sợ sẽ bắn giết lung tung.

Đáng sợ hơn nữa, cô rất sợ những người đàn ông này giấu thuốc nổ trên người. Loại công nhân bị quỵt tiền lương, lại còn bị dồn đến đường cùng, cô đã chứng kiến quá nhiều ở trong xã hội này. Sự khác biệt duy nhất chính là lần này cô cũng là một nhân vật trong đó.

Trương Tử Nam đáng chết. Tô San hung hăng mà mắng chửi ở trong lòng.

Chợt, trước mắt cô sáng lên, tầm mắt chiếu vào cây gỗ lim ở trên kệ. Ở ô thứ tư của cái kệ có môt cái tượng gỗ chắc chắn, theo góc độ của cô, vừa đúng tầm có thể đá vào.

Tim cô đâp bịch bịch, cố gắng đè nén khẩn trương xoay người, cô tính toán đá rơi cây gỗ xuống trúng đầu lão Lưu.

Nói thật, đây là thực tế, cũng không phải là trò chơi, sao có thể tính toán chuẩn xác như vậy chứ? Vậy mà, sự tình không cho cô được phép do dự nữa, Bởi vì tiếng khóc của Lục Tư Kỳ chợt lớn lên. Tên đàn ông kia đang cố gắng xé quần áo của cô bé.

Tô San nhắm mắt lại, quyết tâm, dùng chân bị trói chặt giữ thăng bằng, một chân khác mạnh mẽ quét về phía tượng gỗ.

“Bốp.” Tượng gỗ mang theo một lực cực lớn, bất ngời hướng về cái ót của lão Lưu. Vậy mà, lại bị bắn ra sau không giống như dự tính của Tô San, rơi trên ghế sofa, mà rơi thẳng về phía cửa sổ thủy tinh.

“Ầm.” Một tiếng, miểng thủy tinh đầy đất, tượng gỗ cứ như vậy mà bay ra khỏi cửa sổ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bên ngoài truyền đến tiếng la đầy cảnh giác của đàn ông.

Một khắc kia, Tô San cảm thấy tim mình như ngừng đập. Phản ứng đầu tiên của cô chính là---xong rồi, sắp trở thành bia của cái súng.

Dường như không có bất kỳ thời gian do dự, Tô San nhanh nhẹn đi tới chỗ Lục Tư Kỳ, tung người hướng về phía cửa sổ mà đánh tới. Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng của Lục Minh Viễn.

“Các người đã bị bao vây, ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ. Có yêu cầu gì cứ nói, nhưng tuyệt đối không được tổn thương con tin.” Giọng nói Lục Minh Viễn trầm thấp: “Tôi nói lại một lần nữa, tuyệt đối không được tổn thương con tin, nếu không hôm nay các người đừng hòng tìm được lối ra khỏi đây.”

Giọng nói anh vững vàng, thân thể cũng đứng thẳng tắp, giống như loại kiên cường mạnh mẽ, giống như người bị bắt có hôm nay không phải là vị thôn thê và em gái anh, mà chỉ là khách hàng râu ria. Viên cảnh sát ở bên cạnh không khỏi cảm thấy khâm phục anh.

Tuy hôm nay dẫn theo những tinh anh, nhưng trong lòng anh ta không khỏi âm thầm thở dài. Mới vừa nãy khi Lục Minh Viễn nhìn thấy cái tượng gỗ từ cửa sổ trên cao rơi xuống thì vội vàng cướp lấy loa phát thanh trong tay anh ta. Cái đụng chạm ngắn ngủi, nhưng anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng, bàn tay Lục Minh Viễn cứng ngắc lạnh lẽo giống như người chết. Nếu như không có phản ứng run rẩy kịch liệt, chứng minh đôi tay này là của người sống, chỉ sợ ngay chính bản thân anh ta cũng đều phải giật mình.

Giọng nói trầm tĩnh lại manh theo uy hiếp cùng nhắc nhở không nhỏ, không khỏi làm cho lòng Tô San an tĩnh lại, cô chạy không ngừng về phía cửa sổ. Bởi vì giằng co trong này một lúc, làm cho tên đàn ông mang súng cũng chạy vào. Nghe thấy lời nói của Lục Minh Viễn, trên mặt hắn thoáng qua một tia do dự cùng hoảng hốt, nhưng sau đó liền bị độc ác cùng oán hận thay thế.

“Cái gì mà rời khỏi đây? Hôm nay lão tử căn bản không muốn rời khỏi nơi này.” Hắn ta cầm súng lên, hướng về phía Tô San mà bóp cò.

“Đi.” Đồng thời lúc đó Tô San cũng ôm lấy Lục Tư Kỳ hướng về phía cửa sổ bể tan tành nhảy một cái. Ngay cả chỗ này là tầng ba cũng không thèm để ý.

“Rầm.” Một tiếng, Tô San dùng thân thể của mình làm đệm, đem Lục Tư Kỳ bảo vệ bên trong ngực. Khoảnh khắc rơi xuống đất, cô hung hăng cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt. Trên ngực có một hồi đau đớn ập đến, có lẽ là bị gãy xương sườn.

Cô được huấn luyện chuyên nghiệp, vốn là không chật vật như vậy, nhưng mà phải mang theo một cô gái nhỏ hoảng sợ không ngừng cựa quậy nên không tránh được.

Nhưng thực tế không cho phép cô được nằm lỳ trên mặt đất. Tô san nén đau, trở mình bò dậy, dường như là muốn ôm Lục Tư Kỳ đi về phía Lục Minh Viễn.

Lục Minh Viễn theo bản năng đón lấy cô, lại bị một đội ngũ kéo lại, hung hăng kéo anh ngồi xổm xuống, đưa tay kéo đầu anh xuống, muốn đem mặt anh đặt kề với nền xi măng trên mặt đất. Mà lúc đó, trên bầu trời vang lên vài tiếng súng.

Chỉ thấy tên đàn ông cầm súng hoàn toàn phát điên rồi, hắn ta nhô đầu ra hét lớn: “Tao giết chết chúng mày những đứa có tiền. Làm giàu bất nhân. Tất cả đều chết cho tao.” Vừa la lớn, vừa điên cuồng bắn càn quét.

“Tư Kỳ! San San.” Kèm theo đó là tiếng la tê tâm liệt phế của Lục Minh Viễn, Tô San quay đầu lại, tầm mắt nhất thời định hình lại, rõ ràng là đại não trống rỗng, nhưng tiếng la lúc nãy của Lục Minh Viễn lại vô cùng rõ ràng.

Anh gọi ---- Tư Kỳ, San San….

Một màn sau đó, vĩnh viễn ghi khắc trong đầu Lục Minh Viễn.

Thật ra thì động tác lúc đó của Tô San vô cùng nhanh, nhưng lọt vào mắt anh thì giống như một màn quay chậm---Tô San ôm chặt Lục Tư Kỳ theo bản năng, dùng cả tấm lưng che chở Lục Tư Kỳ. Âm thanh thân thể trúng đạn, thời gian vì vậy mà dừng lại.

Giống như đoạn phim đen trắng cũ. Gương mặt chết lặng, máu đỏ tươi chói mắt, tạo thành bức họa thảm thiết.

……

Bệnh viện.

“Tránh ra. Tránh hết ra.” Mấy bác sỹ trụ cột của khoa ngoại tự mình đẩy một chiếc băng ca đặt một cô gái máu me bê bết chạy như điên trên hành lang, sắc mặt nóng nảy, vẻ mặt khẩn trương. Trên cột bên cạnh băng ca có treo một túi máu, trần nhà màu trắng càng làm ánh đèn thêm nổi bật, có vẻ hết sức khiếp người……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.