Sói Tài Gái Sắc

Chương 11: Chương 11: Ở chung?...






Khi Tô San lảo đảo nghiêng ngả chạy tới bệnh viện thì Lâm Duệ đã tỉnh lại từ trong cơn hôn mê tạm thời.

Anh thản nhiên liếc mắt nhìn Tô San quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời, ngay sau đó vẻ mặt không có gì cúi đầu xuống, không để ý y tá bên cạnh khuyên giải, soạt một cái rút ống truyền dịch trên tay ra.

“Lâm Duệ!” Tô San hô to một tiếng nhào qua, nhưng cũng không còn kịp nữa rồi.

Cô nhìn Lâm Duệ không chút bận tâm vứt kim tiêm dính máu qua một bên, tức giận muốn giơ chân: “Anh bị xe đâm đầu óc cũng hỏng rồi phải không?!”

“Ha ha!” Lâm Duệ cười khẽ một tiếng coi như trả lời, mang theo tư vị không thèm quan tâm, sau đó thản nhiên dựa vào đầu giường.

Tô San oán hận trợn mắt nhìn anh hồi lâu, thấy Lâm Duệ căn bản không có ý muốn trả lời, chỉ có thể chuyển sang y tá bên cạnh: “Cô ý tá, rốt cuộc anh ấy như thế nào? Không sao chứ?”

Hành động quái quỷ, chẳng lẽ thật sự đầu bị đụng hỏng rồi hay sao?

Y tá tốt bụng an ủi: “Tiểu thư cô đừng nóng vọi, vị tiên sinh này chỉ bị trầy ít da trên tay, không có vấn đề gì lớn.”

“Nếu không có vấn đề gì lớn, vậy mau chóng làm cho tôi thủ tục xuất viện.” Lâm Duệ một cánh tay mất tự nhiên đặt trên bụng, lạnh lùng nói.

Y tá kia có chút xấu hổ: “Không phải, tuy trên người anh vết thương không đáng lo, nhưng mà anh bị viêm dạ dày cấp tính dẫn đến xuất huyết, phải nằm viện quan sát.”

Bác sĩ cũng nghe tiếng chạy vào, thấy Lâm Duệ rút ống truyền dịch ra, lập tức nhíu chạt lông mày.

“Tiên sinh, thân thể là của anh, mời anh hợp tác một chút có được không?”

Nhìn Lâm Duệ biến sắc, như muốn nổi giận, Tô San vội vàng tiến lên một bước, đè anh xuống, cười cười xin lỗi bác sĩ: “Thật xấu hổ với bác sĩ, anh ấy không thoải mái, cảm xúc không được ổn định.”

“Cô là bạn gái của anh ta?” Bác sĩ kia đẩy gọng kính, gọng kính bằng kim loại phản chiếu ánh sáng lạnh, cực kỳ nghiêm túc dạy dỗ : “Cô có biết anh ta đau dạ dày rất nghiêm trọng hay không ? Tại sao có thể để cho anh ta bụng rỗng uống cà phê, còn tăng ca ? Đây không phải là tự tìm chuyện không may đó sao ?”

Ba câu chất vấn liên tiếp, Tô San cúi đầu, cũng không để ý tới việc phủ nhân mình không phải là bạn gái Lâm Duệ.

“Thật xin lỗi, tôi…. Về sau tôi sẽ chú ý.”

Bác sĩ thấy “thái độ nhận tội” của Tô San tốt, khí tức cũng thuận hơn, khoát khoát tay : “Được rồi, tốt nhất là cô nên chăm sóc anh ta đi, tôi lại bảo người truyền dịch lại cho anh ta.”

“Được được được, cám ơn bác sĩ.” Tô San gật đầu liên tục, lại dài dòng hỏi không ít vấn đề, nên chăm sóc như thế nào… Cuối cùng vị bác sĩ kia không còn kiên nhẫn, lúc này mới cung tiến người ta ra cửa.

Ngay sau đó, vừa lau bàn, vừa rửa ly, chuẩn bị nước ấm, hoạt động nửa ngày, rốt cuộc mới rảnh rỗi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Vốn dĩ Lâm Duệ bị hình ảnh mập mờ kia làm cho trái tim băng giá, hôm nay lại nhìn thấy Tô San vén tay áo lên như vậy, không có chút hình tượng vội vội vàng vàng, thậm chí cười lấy lòng các bác sĩ y tá, trái tim của anh… không ngờ từng chút từng chút ấm lại…

Tô San nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Lâm Duệ, mở miệng là không có tin tốt.

“Nhìn cái gì vậy? Em nói anh nha, bản thân đau dạ dày sao lại không ăn cơm đúng giờ?” Giọng nói mang chút trách cứ, khó nén được sự quan tâm nồng đượm.

Khi con người ngã bệnh, hình như sự tự chủ tương đối thấp.

Khi Lâm Duệ còn chưa kịp phản ứng mình đang làm gì, anh đã nắm tay Tô San.

“Em lo lắng cho anh hà?”

Âm điệu từ tính trầm thấp, căn phòng phòng nhỏ chỉ có hai người, giống như là có ma lực, khiến Tô San không khỏi có cảm giác mặt nóng lên.

Cô ra vẻ tùy ý thu tay lại, sửa lại tóc mai tán loạn, trái tim đập như hươu chạy loạn, hết sức trấn định nói: “Dĩ nhiên, Chú Lâm và mẹ đều lo lắng cho anh.”

“Thật sao?” Ánh mắt Lâm Duệ tối lại, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

“Truyền dịch xong thì giúp anh làm thủ tục xuất viện đi, làm việc ở đây không tiện.”

“Anh còn muốn đi làm?” Tô San thật sự giận rồi, lông mày cũng gần như dựng đứng: “Mấy ngày này dưỡng bệnh thật tốt cho em. Trừ phi bác sĩ nói không sao, nếu không không cho đi làm!”

Lâm Duệ ngẩn ra, ngay sau đó nhếch miệng cười. Nụ cười kia giống như nắng ấm trong những ngày đông, cũng làm nóng lòng người.

“Chẳng qua anh không thích ở trong bệnh viện mà thôi.” Anh ấm giọng giải thích: “Chờ khi trở về Caesar, anh sẽ gọi bạn đến xem, Ellen đúng lúc ở Du Lâm, trình độ của cậu ta không kém với bác sĩ ở đây.”

Mặc dù Tô San không biết Ellen là anh, chỉ nhớ lại, mẹ Lâm Duệ năm đó, cấp cứu ở bệnh viện không có hiệu quả, tuyên bó tử vong. Lập tức không miễn cưỡng nữa, ngoan ngoãn làm thủ tục cho anh.

Trở lại Caesar, Ellen đã đợi ở trong phòng rồi.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy đó là một người đàn ông vô cùng xinh đẹp. Thân hình cân xứng, ngũ quan âm nhu , đôi mắt màu hổ phách giống như nước, như muốn hút linh hồn bé nhỏ của người nhìn vào trong đó.

Eleen không có hứng thú với phụ nữ, nhẫn tâm đuổi Tô San ra ngoài, nói ra oai: lúc khám bệnh không cần người quấy rầy.

Hắn bảo Lâm Duệ nằm xuống, trầm ngâm chẩn đoán, cho ra kết quả cũng không khác lắm so với bác sĩ ở bệnh viện, chính là bệnh bao tử tái phát.

Ellen từng làm bạn học bốn năm với Lâm Duệ, quan hệ cực tốt, khám bệnh xong không tránh được vui đùa mấy câu.

“Nếu tâm nguyện đã thành, vậy về sau chú ý thân thể một chút, không thì diễm phúc chưa hưởng đủ cậu đã ngoẻo rồi.”

Trong lòng Lâm Duệ biết hắn đang nói đến Tô San, không khỏi cười khổ một cái: “Diễm phúc cái gì chứ, chữ bát (八) còn chưa chổng đít lên đâu.”

Nghĩ đến tấm hình kia, sắc mặt của anh không khỏi ảm đạm đi.

“Không thể nào?” Ellen rất kinh ngạc: “cậu trở lại cũng hơn ba tháng rồi, còn chưa đoạt em ấy vào trong tay?”

Nghe lời nói lỗ mãng của Ellen, Lâm Duệ không khỏi cau lông mày lại, không vui nói: “Miệng đừng có mà không nặng nhẹ, mình nghiêm túc với San San.”

Ellen không vui nhún nhún vai: “Người anh em, cậu đừng có nghiêm túc như vậy được không? d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Mình cũng chưa từng nói cậu đùa giỡn nha.”

Dừng lại một chút, hắn lại cười đùa tiến tới: “Mình nó này, có cần mình mở miệng giúp hay không? Mình xem nhóc con kia cũng rất quan tâm tới cậu, đoán chừng nhiệt tình mà không cần phí đâu đấy…”

Lâm Duệ theo bản năng muốn cự tuyệt.

Trong lòng anh biết, trước kia mình làm Tô San tổn thương quá sâu. Hôm nay cô có thể hòa bình như vậy, đã là không dễ dàng gì. Anh thật sự không đành lòng gấp gáp ép buộc cô.

Nhưng lại nghĩ lại, anh lại nghĩ tới Tần Trọng. Hình kia giống như có một cánh tay vô hình vươn ra, giữ chặt cổ họng anh, khiến cho anh ngay cả thở cũng cảm thấy khó chịu.

“Cậu lại gần đây.” Lâm Duệ suy nghĩ một chút, thay đổi chủ ý. Anh kéo Ellen qua, nhỏ giọng nói: “Một lát nữa, cậu nói với San San như vậy…”

Ellen càng nghe nụ cười trong mắt càng sâu, cuối cùng ngồi dậy, vỗ nhẹ lên bả vai Lâm Duệ: “Được, mình hiểu rồi, cậu cứ chờ xem.”

Lâm Duệ gật đầu một cái, Ellen muốn xoay người ra ngoài, chợt nghe thấy Lâm Duệ nói ở sau lưng: “Ai, để sau.”

“Hả?”

Lâm Duệ hạ thấp giọng, ấn đường giữa hai hàng lông mày có chút lạnh lẽo: “Cậu cũng cẩn thận quan sát bên kia giúp mình một chút, mình sợ lão già bất cứ khi nào cũng có thể xuất viện.”

Đôi mắt màu hổ phách của Elleen chợt lóe, ánh sáng vô cùng yêu dã, khẽ cười nói: “Yên tâm.”

Khi Ellen từ trong phòng đi ra, đang nhìn thấy Tô San ngẩn người một mình ngồi ở sofa. Màu đen nhung xung quanh càng nổi bật da thịt tuyết trắng của cô, ánh sáng đèn màu vàng trên tường dìu dịu, một đôi thủy mâu khẽ rũ xuống, hơi lộ chút mê mang.

Dù là hắn cung không khỏi thầm khen ở trong lòng một tiếng: thật là một mỹ nhân bại hoại.

Tô San thấy Ellen đi ra, vội vàng thu lại suy nghĩ, nghênh đón hỏi: “Xin hỏi anh trai em thế nào rồi?”

Ít nhiều cô cũng có chút đau lòng. Dù sao năm đó Lâm Duệ vì cô mới bị đuổi ra khỏi nhà, mà bệnh dạ dày, 89% cũng là mắc ở bên ngoài.

“Có khỏe không.” Ellen không chút để ý đáp một tiếng.

Hắn lấy mấy vỉ thuốc trong hộp ra, cẩn thận dặn dò Tô San phải ăn uống như thế nào, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn cuối cùng vẫn không quên thở dài một câu: “Ai, anh cũng chỉ có thể nói như vậy với em thôi. Những thứ thuốc này, coi như cho A Duệ, cậu ấy cũng sẽ quên uống.”

Tô San sửng sốt một chút, trong mắt lóe lóe, ngay sau đó như gánh lấy trách nhiệm nặng ngàn cân này, cười nói: “Anh yên tâm, nhất định em sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho anh ấy, thúc giục anh ấy uống thuốc.”

Ellen bị lời nói của Tô San chặn họng, trong lòng nghĩ cô bé này là ngu thật hay giả bộ ngu vậy?

“Thật ra thì thuốc này bổ cũng không bằng đồ ăn bổ.” Con ngươi chuyển vòng, tiếp tục hướng dẫn từng bước nói: “Nếu như gia đình cậu ta có thể có người biết quan tâm, mỗi bữa đều chuẩn bị cơm nóng cho cậu ta thì tốt, như vậy thuốc gì cũng không cần uống, khẳng định sẽ không tái phát được.”

Tô San sao lại không hiểu điều hắn nói chứ?

“Đúng vậy.” Cô gật đầu một cái, uyển chuyển cười nói: “Ai, chỉ tiếc, chú Lâm và mẹ cũng tương đối bận, không rảnh chăm sóc anh ấy.”

Vẻ mặt của Ellen cứng lại, khóe miệng âm thầm co quắp, lúc này hắn khẳng định, cô nhóc này thuần túy chính là hiểu mà giả bộ hồ đồ.

“Vậy được thôi.” Một bên hắn thu dọn đồ đạc, vừa dọn vừa lẩm bẩm: “Dù thế nào đi nữa bệnh của cậu ta cũng không chết được, từ từ chịu đựng, đau không chịu nổi, hiển nhiên là đi tìm thuốc. Anh đi trước.”

Ellen xách hộp thuốc đi ra ngoài, trong chớp mắt xoay người đóng cửa, thấy ánh mắt do dự xen lẫn đau lòng của Tô San.

Hắn không khỏi cười thầm. Hừ, cứ giả vờ đi! Nhìn hai người xem ai đau lòng!

Âm thanh đóng cửa vang lên, Tô San chậm rãi ngồi lại ghế sô pha, cắn ngón tay, vô cùng rối rắm.

Cô không ngốc, cô biết ý tứ Ellen, nhưng ở chung…

Chưa nói đến việc trong nhà cô còn có một Tô Yên, coi như chỉ có mình cô, vậy cũng không thể dễ dàng như vậy nha! Dù sao Lâm Duệ cũng chưa bày tỏ cái gì.

Con gái quá chủ động, cũng không đáng giá. Thua thiệt này, nhiều năm trước Tô San đã ăn rồi, ăn đủ rồi, không muốn ăn nữa.

Tô San thở dài một cái, vào trong phòng đã thay bằng nụ cười không chê vào đâu được.

“Uống thuốc đi nha.” Cô một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm số thuốc tối nay cần phải uống.

Lâm Duệ cũng không nhận, uống luôn thuốc trên tay của cô.

Tô San ngồi xuống, quan sát vẻ mặt của Lâm Duệ, mở miệng trước: “Anh có nghĩ tới việc thuê một người giúp việc không? Đến lúc đó một một dì giúp việc, cũng thuận tiện chăm sóc anh luôn.”

Lâm Duệ còn tưởng rằng cô muốn nói gì, không ngờ là bảo anh thuê bảo mẫu, khuôn mặt nhu hòa dần phai nhạt dần.

“Không cần, anh không thích có người lạ đi lại trong nhà.”

Tô San vỗ trán, không bao lâu sau, vào bữa ăn tối, khi cô đề nghị thuê người làm theo giờ, Tô Yên bạn cùng phòng cô hình như cũng dùng câu này để cự tuyệt ==

Trong lòng Tô San chợt dâng lên một loại kích động, nên để hai người này sống cùng một chỗ. Để cho bọn họ kiêu ngạo ngồi đối diện nhau, cùng nhau nói: ta không thích người lạ đi lại trong nhà.

Sau đó… Cùng nhau bị đói .

Vậy mà, dù sao Tô San vẫn mềm lòng, dạ dày Lâm Duệ không tốt, quy luật ăn uống phải ổn định rồi.

Nghĩ đến lời Ellen vừa nói, cô thử thăm dò : “Nếu không… Anh ở chung cùng với chúng em ở căn phòng nhỏ thuê em thuê?”

“Em không tính là người lạ chứ?” Cô xin lỗi sờ sờ gáy, mặt ngây thơ cười nói : “Coi như em là bảo mẫu của anh, buổi tối cùng có thể thuận tiện chuẩn bị cơm cho anh.”

Trong mắt Lâm Duệ chợt sáng lên lấp lánh, cơ hồ khiến người choáng váng. Nhưng trong nháy mắt ánh sáng kia đã biến mất không bóng dáng.

Anh cúi đầu uống một ngụm nước, giống như do dự, sau đó vô cùng bình tĩnh nói : “Thật hết cách với em, vậy cứ như vậy đi.”

Trong miệng nói như vậy, tay cũng nhanh chóng gọi điện cho Trương Tử Nam, để cậu ta sớm tìm được căn phòng thích hợp.

Giọng nói miễn cưỡng cỡ nào, động tác lại hiệu suất cao như thế nào…

Tô San không còn hơi sức vỗ trán…

“Vậy em đi ra ngoài trước, anh nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì gọi em.” Tô San tỉ mỉ chỉnh gói cho Lâm Duệ, nhìn áo khoác và cà vạt vắt trên ghế, thuận tay mang ra ngoài giúp anh.

Lâm Duệ nhìn cánh cửa trước mặt chậm rãi khép lại, khóe miệng cong lên, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong lòng đều là kiên định.

Trên cà vạt không biết dính lông tơ màu trắng ở nơi nào, Tô San ở trước cây treo y phục, tùy ý ném xuống. Không ngờ theo động tác này, trong quần áo Lâm Duệ rơi ra một bì thư.

Tô San sửng sốt một chút, ngay sau đó khom người xuống…

Cô vô ý nhìn sự riêng tư của anh, nhưng trong bì thư lộ ra một khuôn mặt của một cô gái, đó chính là cô !

Tay Tô San bỗng dưng căng thẳng, khóe mắt lướt qua cánh cửa đang đóng chặt, cuối cùng vẫn lấy xấp hình ra.

Một xấp thật dầy, gần như là hình cô từ năm nhất đến năm tư, hình ảnh nam sinh cô từng tiếp cận.

Cô lật từng tấm từng tấm, chỉ cảm thấy trong thân thể lúc lạnh lúc nóng.

Lâm Duệ lại tìm người giám thị cô !

Nhận thức này quả thật khiến Tô San tức giận toàn thân phát run.

Nhưng, khi tức giận qua đi, sau khi tĩnh tâm cô ngồi lại trên ghế sô pha, không khỏi nghĩ tại sao Lâm Duệ lại tốn công sức tìm người giám thị cô ?

Tác giả có lời muốn nói :

Vò đâu, mọi người cảm thấy Tô San có nên theo Lâm Duệ ?

Sờ cằm, tôi cảm thấy hẳn là phải gạt bỏ gạt bỏ……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.