“Thẩm Mỹ Hạnh! Cô mau chuẩn bị đi, có người chỉ định cô tới tiếp đãi!”
Thẩm Mỹ Hạnh kiêu ngạo bước đi, mỗi bước chân đều toát lên sự quý phái sang chảnh khác hẳn thân phận gái gọi thấp hèn của mình. Cô mặc trên người bộ váy bó sát khoét eo, để lộ vòng eo thon nhỏ trắng ngần, ba vòng siêu mẫu hoàn hảo sau lớp vải mỏng kéo căng, quyến rũ nóng bỏng. Mỗi khi cô đi lướt qua ai, đàn ông hay phụ nữ đều sẽ ngây người ngắm nhìn cô cho tới khi cô khuất bóng cuối góc đường mới hoàn hồn.
Đàn ông sẽ bàn luận ca ngợi vẻ ngoài của cô và thèm thuồng ao ước được cùng cô vui vẻ một đêm.
Phụ nữ trước ngưỡng mộ vẻ ngoài tuyệt mỹ của cô, sau rè bỉu khinh khi loại người chỉ biết kiếm cơm từ thứ có sẵn được gắn ở thân dưới của mình.
Đã hơn hai mươi năm nay những loại câu có nội dung và ý nghĩa như vậy cô đã nghe rất nhiều lần, nhưng lần nào nghe thấy trong lòng như bị ai đó cắt xé hàng vạn mảnh sau đó rắc muối chậm rãi xát lên. Đau lòng thì đã sao? Ai muốn hiểu nỗi đau đó? Ai tình nguyện để hiểu? Chẳng ai cả!
Thẩm Mỹ Hạnh dù cho có cảm thấy ra sao cũng chỉ bày ra một khuôn mặt của một gái gọi đẳng cấp. Lẳng lơ một cách kiêu ngạo!
Vẫn là được gọi tới khách sạn sa hoa, dâng hiến thân thể mình cho một hoặc nhiều đàn ông, mặc chúng chà đạp và phải thật hạnh phúc vui vẻ khi bị chúng lăng nhục từ thể xác lẫn tinh thần. Cô đã sớm quen với điều này, tâm can cũng chai sạn, cớ sao lần này cô lại có cảm giác căng thẳng sợ hãi?
Cô sợ phải đối diện với vị khách sắp tới?!
Nhưng... tại sao cô lại sợ?
Thẩm Mỹ Hạnh mải mê suy nghĩ đến mức chẳng hay bản thân đã đứng trước cửa phòng khách sạn từ bao giờ. Cả người cô cứng đờ, sống lưng chợt lạnh toát một cách khó hiểu. Đằng sau cánh cửa này, cô cảm thấy một hơi ấm vô cùng quen thuộc?
Khóe môi son đỏ ngạo nghễ vểnh cong, cười nhạo chính chủ nhân của nó. Bao năm nay còn thiếu khách quen hay sao?
Thẩm Mỹ Hạnh sau một hồi do dự, cuối cùng cũng đánh bạo gõ cửa vài tiếng.
“Vào đi!”
Từ bên trong phát lên một giọng nói trầm khàn lạnh lẽo, xa lạ lại vô cùng thân quen...
Thẩm Mỹ Hạnh kinh ngạc như chẳng thể tin nổi vào tai mình. Giọng nói này...
Thứ vỗ về cô trong những giấc mơ... là động lực, là hi vọng tiếp sức cho cô để cô tiếp tục gồng mình chiến đấu với cái thế gian đầy kinh tởm này...
Học trưởng?
Thẩm Mỹ Hạnh run run chạm tay lên nắm cửa, thầm cầu khẩn ngàn vạn lần không phải! Đó chỉ là giọng giống giọng thôi!
Người bên trong dường như đã mất hết kiên nhẫn, trước khi Thẩm Mỹ Hạnh có dũng khí để vặn chốt đẩy cửa mở ra thì người đó đã sớm đứng trước cửa, tự mình mở ra... Đôi bên lặng người đứng đối diện nhìn nhau.
Thay đổi rồi!
Mọi thứ!
***
Thẩm Mỹ Hạnh ngồi trên ghế sofa lười biếng dựa lưng ra sau. Cô giơ những ngón tay thon dài lên nhìn ngắm móng tay được tân trang tỉ mỉ kỹ càng. Hoàn toàn làm ngơ người ngồi trên cuối giường, đang nhìn mình bằng ánh mắt đau đớn tột cùng, khác hẳn vẻ lạnh lùng khó gần bên ngoài.
Giọng nói trầm khàn từng là nỗi nhớ trong Thẩm Mỹ Hạnh của vài phút trước, giờ đã bị cô lạnh lùng vứt bỏ, lạ lùng cách xa khẽ vang lên: “Tại sao lại thành ra như vậy?”
“Ngài Cao bỏ tiền ra chỉ để nói chuyện phiếm thôi sao?” Thẩm Mỹ Hạnh hững hờ liếc mắt về hướng đối diện, nơi có người đàn ông trong bộ vest đen chỉnh tề, cô cười khinh bỉ: “Đi chơi gái còn ăn mặc lịch sự như vậy?”
Cao Thắng Thành càng nghe những chữ được thốt khỏi khuôn môi kia càng thêm nóng ruột nóng gan, ông nhất thời không tự chủ được bản thân gắt lên: “Thẩm Mỹ Hạnh!”
Cao Thắng Thành đứng bật dậy: “Em nói đi! Tại sao em lại thành ra thế này!”
Em nói đi? Nàng nữ sinh xinh đẹp năng động năm ấy đi đâu rồi? Tại sao lại trở nên thế này?
Cao Thắng Thành nắm chặt hai nắm tay thành quyền, sự lạnh lùng nghiêm nghị trên đôi con ngươi được thay thế bởi màng nước mỏng trong suốt. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nữ sinh ông yêu lại biến thành bộ dạng xấu xí thế này?!
“Ngài Cao, tôi chỉ phục vụ khách hàng chuyện giường chiếu! Cảm phiền ngài không tọc mạch quyền riêng tư của tôi!” Thẩm Mỹ Hạnh không thèm quan tâm tới cảm xúc rối loạn của Cao Thắng Thành, không vui mở lời. Ánh mắt cô dành cho ông lúc này bén lạnh cách xa, tựa như người đàn ông này chỉ là một vị khách gọi gái ngoài ra thì chẳng còn quan hệ nào khác.
Cao Thắng Thành đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Hạnh, khi cô còn chưa kịp định thần ông đã khụy quỳ đứng ngay dưới chân cô. Cô kinh ngạc hoảng hốt: “Ngài làm gì vậy?”
Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được cảm xúc, cười nhạt: “Hay ngài cao muốn ở trên ghế?”
Nói đoạn, cô chống một chân lên ghế, dạng rộng hết cỡ, không chút ngại ngùng phơi bày đáy quần lót ngay trước mắt Cao Thắng Thành.
Cao Thắng Thành nhìn thẳng mắt người đối diện, nắm cổ chân đang chống trên ghế của Thẩm Mỹ Hạnh nhẹ nhàng đặt xuống đất, trả lại bộ ngoài thục nữ đoan trang của một quý cô thanh lịch xinh đẹp. Ông vươn tay toan chạm vào dung mạo sau lớp phấn son dày cộm ấy, lại bị người kia lạnh lùng cự tuyệt gạt đi, ông ngoan cố chạm vào gò má ấy, vài giây sau một giọt nước nóng ấm rơi xuống mu bàn tay ông.
Giọng ông run run khẽ khàng vang lên: “Cô có thể cho tôi biết, người phụ nữ tôi yêu hai mươi năm năm trước bị cô mang đi đâu rồi không?”
Mọi khiên chắn mà Thẩm Mỹ Hạnh dựng lên kiên cố suốt bao năm nay cuối cùng cũng vì một giọng nói trầm khàn ấm áp làm sụp đổ, nước mắt như mưa đổ làm ướt cả mu bàn tay Cao Thắng Thành. Ông có ra sức lau thế nào cũng chẳng thể kiềm nén được những giọt nước mắt trong suốt ấy.
Trong ký ức của ông, Thẩm Mỹ Hạnh là một cô gái xinh đẹp năng động. Cô lạc quan yêu đời, đối đãi với những người xung quanh một mực bao dung dịu dàng. Dù đôi khi cô cũng rất đáng sợ, sẵn sàng đánh nhau với người ta bất chấp mình chẳng có nổi một thế võ nào hay sức khỏe mình so với người đó yếu ớt hơn rất nhiều. Lần cuối cùng ông gặp cô là khi cả hai người đang cùng chìm đắm trong mối tình đại học ngọt ngào, những lần ân ái thâu đêm, những lời ước hẹn về một mái nhà và những đứa trẻ.
Mọi thứ đều bị ông tự mình phá hủy!
Toàn bộ!
Từ những lời thề non hẹn biển đến chính người con gái ông yêu nhất mà hôm nay ông được gặp lại sau hơn hai mươi năm. Trong một hình hài mới...
Thẩm Mỹ Hạnh ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Cao Thắng Thành, tủi hờn chất vấn: “Suốt bao năm qua anh đã đi đâu vậy hả? Tại sao anh ra đi không lời từ biệt? Và xuất hiện với vai trò con rể của Trương Gia? Anh có biết khi ấy tôi đã rất tuyệt vọng hay không?”
Cao Thắng Thành nghe những lời oán trách đó, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, không biết phải mở lời thế nào, bắt đầu ra sao.
Thẩm Mỹ Hạnh nhìn người đàn ông đối diện mình, cô nhẹ nhàng chạm tay lên mái tóc đen bóng của ông, nhẹ nhàng gạt sang một bên. Sau lớp tóc đen bóng là lớp tóc bạc dày đặc, cô nghẹn ngào: “Học trưởng, anh mới 45 tuổi thôi, tại sao lại nhiều tóc bạc như vậy?”
Cao Thắng Thành nắm lấy bàn tay người ông yêu, trân trọng bọc trong đôi tay mình, nhẹ nhàng áp môi lên. Ông nói bằng cả tấm lòng mình, dịu dàng da diết: “Anh không mong em tha thứ cho một thằng tồi như anh, chỉ mong em cho anh cơ hội bù đắp cho em!”
“...”
“Năm đó không phải anh muốn bỏ em, Trương Gia ép buộc anh lấy Trương Đậu Nghi làm vợ, nếu anh không làm theo lời họ... họ sẽ dùng em uy hiếp anh.” Cao Thắng Thành nửa nghiêm túc nửa tội lỗi đối diện với ánh mắt hoài nghi của Thẩm Mỹ Hạnh: “Anh lấy tính mạng anh đảm bảo! Trên danh nghĩa anh là chồng Trương Đậu Nghi, nhưng trong lòng anh luôn có em, Hạnh Nhi!”
Thẩm Mỹ Hạnh mỉm cười, vỗ nhẹ tay mình lên mu bàn tay Cao Thắng Thành: “Cảm ơn anh đã hi sinh hạnh phúc của mình vì em.”
“Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ cùng em bắt đầu lại?!” Cao Thắng Thành ngây người trước cái lắc đầu đó, ông toan mở miệng nói thì bị ngón trỏ người ấy chặt trước môi: “...”
“Cho dù Trương Gia ép buộc anh nhưng anh vẫn là chồng Trương Đậu Nghi về mặt pháp lý. Chuyện trước đây hãy quên đi, anh hãy chăm sóc cô ấy thật tốt. Cô ấy là phụ nữ, phụ nữ trời sinh ngoài cứng trong mềm, anh nên trân trọng cô ấy.”
Cao Thắng Thành nắm tay Thẩm Mỹ Hạnh, nhẹ nhàng kéo khỏi môi mình: “Hạnh Nhi...”
“Em hiện giờ thành ra cái dạng này đến em còn ghê tởm. Nếu anh còn thương em, xin anh hãy quên đi mọi thứ và sống một cuộc sống mới.” Thẩm Mỹ Hạnh rút tay mình khỏi tay Cao Thắng Thành, tay cầm túi xách đứng lên, lạnh lùng bước thẳng ra cửa, toan vặn chốt mở cửa thì cô như nhớ ra chuyện gì đó, quay lại nhìn Cao Thắng Thành: “Tại sao anh biết em ở đây?”
Cao Thắng Thành đứng dậy, nhẹ ngồi xuống ghế mà Thẩm Mỹ Hạnh đã ngồi trước đó: “Clip.”
Chỉ với một chữ thôi cũng đủ để khiến Thẩm Mỹ Hạnh hiểu ra mọi chuyện, cô cười đắng ngắt. Vậy là những người không nên thấy cũng đều đã thấy cái clip dơ bẩn đó? Cô tự hỏi cô sẽ là thứ gì trong suy nghĩ của họ đây?
Còn con gái cô, nó có thấy không?
Cao Thắng Thành chen ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Mỹ Hạnh, thanh âm trầm khàn lạnh lẽo đều đều vang lên: “Giờ đến lượt em, em nói cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra với em?”
Sau khi Cao Thắng Thành không lời từ biệt rời đi, kể cả địa chỉ và thông tin liên lạc đều biến mất thì Thẩm Mỹ Hạnh cũng phải bỏ dở việc học trở về quê khi nghe tin mẹ ruột mình bị chồng đánh đến nhập viện. Người chồng đó cũng chính là bố dượng của cô. Ông ta ăn chơi đàn đúm, ngày đêm chỉ biết rượu chè bài bạc, ông ta còn là một con nghiện chính cống, thường xuyên bắt ép mẹ cô giao nộp tiền để ông ta tiêu xài.
Ở nhà tiền ăn còn không đủ, sao có để lo học phí cũng như sinh hoạt của cô ở thành phố? Cô học được ba năm đại học, còn một năm nữa là tốt nghiệp đổi đời nhưng vì mẹ của mình và bị gã cầm thú kia bắt nghỉ học. Gã đã lừa cô, và bán cô vào một quán bar làm gái để trả toàn bộ nợ nần ông ta tạo lên.
Tiền bán cô gã cầm thú đó không đưa cho mẹ cô nổi một đồng nào, ông ta còn ôm tiền bỏ trốn biệt tăm. Cô đã bị bán đi làm gái suốt hai mấy năm nay, dù có muốn kết liễu cuộc đời này cô cũng không được phép, vì cô còn có rất nhiều điều để vướng bận!
Giấc mộng nhìn con gái cưng của mình sánh vai cùng một người đàn ông tốt, hiên ngang đi trên lễ đường và sống một cuộc sống hạnh phúc bình an.
Giấc mộng được đón đứa cháu ngoại đầu lòng, cùng con gái và cháu ngoại hưởng thụ sự an nhàn cuối đời.
Nhưng giấc mộng ấy tưởng chừng đơn giản lại quá đỗi xa vời...
“Anh chuộc em ra?”
Thẩm Mỹ Hạnh lắc đầu: “Không cần, con gái em sẽ làm điều đó?”
“Thẩm An Ngọc là con gái em?”
“Anh đã gặp con bé rồi?”
“Phải!”
Thẩm Mỹ Hạnh như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh, cô nửa mừng rỡ nửa van lơn: “Cao Thắng Thành! Tuy rằng đôi ta nỡ dở không thể cứu vãn! Em có hai việc muốn nhờ anh,“
Cao Thắng Thành không chút suy nghĩ, chắc nịch gật đầu: “Em nói đi!”
“Em mong anh sẽ thay em bảo vệ con gái em!”
“Anh sẽ dùng cả tính mạng này bảo vệ nó, em yên tâm!”
“Anh có thể điều tra giúp em con bé làm nghề gì, giao du với hạng người nào được không? Em không muốn nó làm những việc dơ bẩn!”
Cao Thắng Thành thoáng nhíu mày. Ông có thể khẳng định Thẩm An Ngọc không phải hạng người thích giao du những kẻ không ra gì. Nhưng Thẩm Mỹ Hạnh đã nói vậy nhất định có nguyên do của mình! Ông tự nhủ, sẽ dốc toàn bộ sức lực bảo đảm rằng sẽ chẳng một ai dám ăn hiếp hay tổn hại tới Thẩm An Ngọc. Cho dù chỉ là một sợi tóc!
“Còn điều thứ hai,...”
***
“Nhờ có tấm thẻ lưu hành đặc biệt này nên cháu có thể đi lại dễ dàng giữa các bộ phận trong công ty. Cháu cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Cao!” Thẩm An Ngọc nâng tấm thẻ lưu hành đặc biệt trên hai lòng bàn tay. Tấm thẻ hình chữ nhật đứng, bên trên có ảnh thẻ của cô và con dấu của cổ đông cấp cao Cao Thắng Thành được bọc cẩn thận trong lớp nhựa trong suốt, viền ngoài được bọc bằng vàng nguyên chất.
Ai nhìn thấy tấm thẻ lưu hành này đều phải thốt lên ca ngợi về độ sa sỉ đối với một nhân viên chịu trách nhiệm về dự án mới như cô. Thứ này có thể bán ra tiền đó!
Thẩm An Ngọc cảm thấy Cao Thái Thành có chút kỳ quái, cô đánh liều gọi ông thêm vài lần: “Ngài Cao? Ngài Cao? Ngài sao vậy?”
Một Cao Thắng Thành luôn luôn nghiêm túc sao lại ngây ra thế này?
Thẩm An Ngọc rốt cuộc không còn chút kiên nhẫn nào, cũng không muốn đánh động người đối diện thêm. Cô nghiêm chỉnh gập người cúi chào, toan xoay người rời đi thì người kia đã mở lời: “An An!”
“Dạ?” Tuy không hiểu sao Cao Thắng Thành lại gọi biệt danh của cô như vậy vậy nhưng Thẩm An Ngọc vẫn rất vui! Được thần tượng gọi tên cúng cơm thì còn gì tuyệt vời hơn!
“Nếu công ty đối thủ hỏi cháu về thông tin mật của Hỏa Dương, cháu sẽ làm gì?”
***
Lưu Manh Phố Đêm bản mới đã lên sóng tạm được 3 chương nhé mọi người.