Sói Thuần Mèo

Chương 68: Chương 68: Kiếm chuyện (2)




Dịch Khánh Nhiên không ngờ mình vừa rời đi ít phút để thay đồ thì cục cưng nhà mình đã bị người ta bắt nạt, cô không bận tâm bộ váy đang mặc trên người có bao nhiêu xinh đẹp, cũng chẳng quản những lời ca ngợi của mấy cô nhân viên và khách hàng gần đó, túm hai bên vạt váy đi nhanh về phía quầy thu ngân thì thấy Thẩm An Ngọc đang tức giận đến đỏ bừng mặt, đôi mắt con bé ươn ướt… nó khóc sao?!

Vì khu vực chờ khuất xa khu vực thu ngân nên Dịch Khánh Tùng vẫn không hay đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi một cô nhân viên đi tới chỗ hắn thay Dịch Khánh Nhiên thong báo: “Tiên sinh, ở quầy thu ngân phu nhân ngài đang bị người ta bắt nạt!”

Nghe cô nhân viên nói vậy Dịch Khánh Tùng một chút cũng không để bụng việc cô ấy nói sai, trái ngược lại còn vô cùng hài lòng. Hắn đứng lên, lấy trong ví tờ 500 HU đưa cho cô nhân viên, trước sự ngỡ ngàng ấy hắn thản nhiên nói: “Thưởng cho cô!”

Cô nhân viên: “???”

Tuy cô không hiểu vì sao vị khách này tự dưng thưởng tiền cho mình, nhưng dù gì cũng là tiền nên cô không suy nghĩ quá nhiều vô tư đón nhận sau đó kính cẩn nói tiếng cảm ơn.

Dịch Khánh Nhiên đi tới gần quầy thu ngân, cầm quả đấm nhỏ run run bên hông Thẩm An Ngọc lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy An An?” Chợt cô thấy vết xước còn rớm máu trên mu bàn tay con bé, cô càng thêm xót ruột hỏi dồn dập: “An An, nói chị biết đã xảy ra chuyện gì? Ai bắt nạt em?”

Thẩm An Ngọc nhìn chằm chằm vào hai mảnh thẻ ngân hàng đã bị bẻ gãy đôi nằm dưới chân mình, càng nhìn chúng nước mắt càng nặng trĩu, kiềm không được rơi thẳng xuống đất vỡ tan…

Bất thình lình cô giật tay mình khỏi tay Dịch Khánh Nhiên, mặc kệ bản thân so với gã đàn ông kia gia thế hay sức khỏe thua kém bao nhiêu, liều mạng túm chặt cổ áo hắn, kích động lớn tiếng: “Trả lại tôi cái thẻ ngân hàng đó mau! Anh mà không trả, tôi liều mạng với anh!”

Dịch Khánh Nhiên và mấy cô nhân viên vội lao vào kéo Thẩm An Ngọc ra nhưng cô sống chết vẫn nắm chặt cổ áo Tống Tuyên đến nhàu nhì.

Tống Tuyên không vui trước con đàn bà điên loạn đang làm hỏng chiếc áo của mình: “Muốn đền, bổn thiếu gia đền cho cô mười cái!”

Mẫn Ly đứng ngay bên cạnh ngoài sụt sùi ra vẻ sợ sệt ra, hoàn toàn không có ý định xông vào can ngăn Tống Tuyên và cô gái kia có xung đột. Thậm chí, cô tự đặt mình vào vị trí hóng chuyện với nụ cười quỷ dị trên gương mặt đẫm nước mắt của mình…

Thẩm An Ngọc nghe vậy càng thêm tức giận: “Anh có dùng cái mạng chó của anh tôi cũng không cần, mau đền trả tôi cái thẻ đó!”

“Con điên này, buông ra!” Tống Tuyên gằn giọng thô lỗ giật mạnh hai tay cô đồng thời đẩy cô lùi lại phía sau.

Sức lực của Thẩm An Ngọc so với Tống Tuyên yếu ớt hơn rất nhiều, hắn đẩy cô nhẹ một cái đã khiến cô ngã ngửa ra sau. Trước khi cô ngã xuống đất thì đã có người kịp thời đứng đó, để cả người cô ngã dựa vào lồng ngực vững trãi. Một giọng nói trầm thấp dịu dàng khẽ khàng vang bên tai: “Em có bị thương ở đâu không?”

***

Truyện được đăng tải tại:

1) WordPress: Động Hổ

2) Blogger: Động Hổ

3) Facebook: Hắc Tiểu.Hổ

4) MangaToon/NovelToon: Tiểu Hổ

5) Wattp.ad: TieuHo1408

*WordPress, Blogger so với Facebook, MangaToon/NovelToon và Wattp.ad 20 chương ai muốn đọc toàn bộ thì qua Facebook liên hệ với Hổ.

**Ngoài năm trang trên những trang khác đều là nguồn ăn cắp, xin vui lòng tìm trang chính chủ đọc để bảo vệ quyền lợi của tác giả!

***Mới cập nhật thêm Wattp.ad

****Vui lòng không tự ý mang đi khi tôi chưa cho phép, và chắc chắn tôi không bao giờ đồng ý việc này! Đứa nào ăn cắp truyện của tao mai sau đẻ con không có lỗ đí.t!

***

Thẩm An Ngọc thoáng ngạc nhiên khi người bị cô ngã trúng là Dịch Khánh Tùng, nghe hắn nói vậy cô mím chặt môi, tay chỉ xuống chiếc thẻ ngân hàng của mình đã bị bẻ đôi nằm bất động hai mảnh dưới sàn, ủy khuất mếu máo: “Tên đó bẻ mất thẻ của em rồi!”

Dịch Khánh Tùng gạt nhẹ nước mắt trên khóe mi cô, quay qua Dịch Khánh Nhiên đang đứng đấy: “Chị,”

Dịch Khánh Nhiên hiểu ý gật đầu: “Để con bé chị lo cho,” Nói rồi, cô cầm tay Thẩm An Ngọc kéo về phía mình. Đích thân cúi xuống nhặt hai mảnh thẻ ngân hàng đó lên khẽ hỏi: “Chiếc thẻ này quan trọng lắm sao?”

Thẩm An Ngọc gật đầu, đau lòng đón lấy hai mảnh thẻ ngân hàng, yếu ớt nói nhỏ: “Của mẹ em…”

Dịch Khánh Nhiên nghe vậy, trong lòng liền sôi lên sùng sục như dung nham chẩm bị phun trào. Cô vẫn cố giữ vẻ ngoài dịu dàng, yêu chiều lau nước mắt cho cô em gái nhỏ: “Có chị đây rồi, không sao!”

Thẩm An Ngọc dứt khoát lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu, yên lặng đứng một chỗ quan sát chị em Dịch Khánh Nhiên xử trí.

Thấy quầy thu ngân có chuyện bất thường, các vị khánh hàng đang lựa đồ cũng dừng lại, kéo nhau tụ tập gần đó để hóng chuyện. Người đến sau dò hỏi người đến trước, người đến trước kể chuyện cho người đến sau: “Cô gái đó thật xui xẻo, mác cũng đã cắt còn bị đôi kia giành cho bằng được!”

“Gì vô duyên vậy?”

“Thì đó, còn ngang nhiên bẻ gãy thẻ ngân hàng của cô đó nữa!”

“Giàu mà không có nổi tiền học khóa ý thức hay gì?”

“Thấy bảo còn dọa làm trung tâm này phá sản!”

“Tên đó là ai sao ngông vậy? Dọa mồm à? Cái trung tâm này xây dựng bao năm nay, nói phá sản liền phá sản, không sợ người ta cười cho hay gì?”

“…”

Tống Tuyên không quá để tâm tới sự hiện diện của chị em Dịch Khánh Tùng, hắn quay qua đám nhân viên, thấy bọn họ vẫn còn ngây người đứng đó và không làm theo những gì hắn bảo vừa rồi: “Các người muốn nơi này phá sản hay gì mà còn đứng ngây ra đấy?”

Các cô nhân viên lung túng nhìn nhau, sau đó tránh vì rước tai họa vào người bèn phân chia nhau đi thu gom đồ đoàn trong cửa hàng gói vào. Tống Tuyên bị bọn họ khinh khi hết lần này tới lần khác, rút điện thoại trong túi bấm gọi đi, ngay trước mặt bao người hùng hồn ra lệnh: “Cho ba giây, trung tâm thương mại Nam Tuyết lập tức phá sản!”

Đúng ba giây sau, từ đài phát thanh của trung tâm Nam Tuyết vang lên tiếng loa thông báo: “Xin thông báo, hiện nay trung tâm Nam Tuyết vừa mới phá sản và không còn thuộc về ngài Lịch Ngũ Hạ nữa, xin quý khách rời khỏi đây để vài phút nữa nơi này sẽ đóng cửa ngừng hoạt động vĩnh viễn và chờ dự án phát triển của nhà đầu tư tiếp theo! Tôi xin thông báo lại…”

Các khách hàng đang đi dạo quanh trung tâm Nam Tuyết bỗng nghe thông báo phá sản đột xuất từ đài phát thanh, ai nấy đều há mồm trợn mắt, kinh ngạc vô cùng. Vẫn đang hoạt động bình thường, nói phá sản liền phá sản? Còn là trung tâm thương mại lớn nhất Hiên Ưng này nữa, rốt cuộc là ai có bản lĩnh làm “bay màu” Nam Tuyết trong một nốt nhạc như vậy?

“Phá sản rồi? Đùa hay gì mà nói phá sản liền phá sản?”

“Tôi còn dự định lần tới sẽ dẫn bố mẹ tới đây chơi mà?”

“Cái trung tâm to tổ bố thế này cũng bị phá sản, rạp xiếc trung ương hay gì mà tấu hài kinh vậy?”

“Đứa nào thất đức làm chỗ này phá sản vậy, phá sản vì lý do gì, ông Lịch Ngũ Hạ đó có sacandal gì mà sao trên mạng chẳng có tin tức gì thế?!”

Mấy cô nhân viên đang tất bật thu gom đóng gói đồ theo yêu cầu của khách hàng, nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của đài phát thanh. Bọn họ kinh hãi nhìn Tống Tuyên, người đàn ông này đã làm cái trung tâm này phá sản rồi, chỉ trong vòng ba giây ngắn ngủi hắn đã đạp đổ biết bao bát cơm của bao người khác. Trong đó có họ!

Dịch Khánh Tùng, Dịch Khánh Nhiên nãy giờ im lặng nhìn kẻ trước mặt dùng tiền dùng quyền thị uy huênh hoang, hai chị em kiềm không được, nhếch môi cười khẩy thành tiếng, đồng loạt vỗ tay thật vang thu hút hầu hết mọi ánh nhìn.

Dịch Khánh Nhiên vừa vỗ tay thành tiếng, cao giọng tỏ vẻ ngưỡng mộ nhưng ánh mắt ngập tràn sự khinh khỉnh: “Ái chà, tiên sinh đây ra tay mạnh quá, nháy mắt làm cái trung tâm Nam Tuyết này phá sản!”

Tống Tuyên kéo Mẫn Ly đang đứng bên cạnh sát vào lòng mình, cười nửa miệng: “Làm bảo bối tươi cười, việc này chỉ là chuyện nhỏ!”

Dịch Khánh Nhiên liếc qua cô gái dịu dàng thanh thuần trong lòng Tống Tuyên, dùng nửa con mắt cũng nhìn ra loại gì, không ngờ đã độc địa tâm cơ còn là một cao thủ ẩn thân, nếu không tận mắt nhìn thấy cô cũng không tin phái đẹp còn có chiêu thức bí truyền thế này!: “Phải rồi, làm một phần gia sản Dịch Gia bay trong vài giây cũng là chuyện nhỏ?!”

Tống Tuyên nghe vậy càng thêm hứng thú, ánh mắt ảm đạm lạnh lẽo: “Tôi chưa nghe trung tâm Nam Tuyết thuộc về Dịch Gia!”

Dịch Khánh Nhiên càng nói càng ngùn ngụt sát khí: “Bổn tiểu thư đây đã ký hợp đồng thu mua, chỉ trong ngày mai sau khi hoàn tất thủ tục thanh toán, nó sẽ thuộc về Dịch Gia chúng ta!”

Tống Tuyên giờ mới chú ý kỹ tới người phụ nữ trong bộ váy suôn dài trắng này, sở hữu ba vòng siêu mẫu gợi cảm mà bất cứ người phụ nào cũng phải khao khát đố kị, dung mạo nhã nhặn đoan trang, nước da mềm mại căng bóng. Một người phụ nữ hoàn mỹ, là ước mơ của biết bao cánh mày râu. Hắn lại nhìn qua người đàn ông đi cạnh cô, diện mạo tuấn tú khôi ngô, ngũ quan hoàn hảo trong phong cách đường phố trẻ trung nhưng không kém phần phong độ nam tính.

Hắn cảm thấy người đàn ông này quen quen…

Hai người này là người của Dịch Gia, vậy không lẽ họ là…

Hóa ra Dịch Khánh Nhiên tới Nam Tuyết là có lý do. Dịch Khánh Tùng cũng có thể nhìn ra hình thức hoàn tất thủ tục thu mua là gì.

Tạm gác qua chuyện đó, hắn nâng mắt đen như ngọc sắc lẻm nhìn kẻ vừa ức hiếp yêu nghiệt của hắn vừa đoạt đi thứ chị gái hắn yêu thích này, bạc môi đóng mở nhịp nhàng, âm điệu điềm đạm lạnh lùng: “Tống Tổng lặn lội thương trường đủ lâu, chắc cũng hiểu rõ trung tâm Nam Tuyết có sự góp phần của biết bao nhà đầu tư, ngài thị uy trên địa bàn của họ có nghĩ tới cảm nhận của họ thế nào hay không?”

Tống Tuyên dần ngờ ngợ ra người đàn ông đối diện này là ai, ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có gì nhưng trong lòng có chút e dè. Dịch Khánh Tùng, hắn ta chính là Dịch Khánh Tùng chủ tịch tập đoàn chuyên về sản xuất và phát hành các dòng game Hỏa Dương!

Tuy tập đoàn Hỏa Dương so với tập đoàn Bezos không cùng ngành nghề nhưng lại lớn mạnh hơn vài phần, trình động công nghệ thông tin của Hỏa Dương từng được đề cử trên báo kinh doanh thế giới mấy lần. Nếu đắc tội với Hỏa Dương một mũi tên xuyên thủng qua bức tường lửa thôi đã đủ để Bezos của hắn khốn đốn không yên.

Mẫn Ly nắm chặt tay Tống Tuyên, yếu ớt lắc đầu trong đôi mắt ngấn lệ: “Anh đừng đắc tội họ… em sợ…”

Thấy nước mắt bảo bối rơi, lòng Tống Tuyên có chút xót xa, dịu dàng gạt nơi khóe mắt cô: “Sợ gì chứ, có anh đây!”

Mẫn Ly lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi, bước lên phía trước vài bước, trịnh trong khom lưng cúi người, thanh âm nhỏ nhẹ trong veo: “Xin lỗi các vị, chỉ vì tôi nên mới gây ra nhiều chuyện như vậy!”

Tống Tuyên lập tức kéo tay bảo bối mình trở lại, lạnh lùng liếc xéo những người trước mắt: “Người của Tống Tuyên này không phải xin lỗi bất cứ người nào hết!”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, có anh đây sợ gì chứ!”

Chợt có tiếng cười phụ nữ vang lên, mang theo biết bao là giễu cợt: “Cho hỏi tiểu thư đây đã từng đoạt gải Oscar chưa?”

Sau câu nói đó của Dịch Khánh Nhiên, mấy vị khách và nhân viên còn nán lại hóng chuyện đồng loạt che miệng cười mỉa mai. Không đoạt giải Oscar thì thật uổng cho tài năng diễn xuất thần sầu của cô ta!

Mẫn Ly tỏ vẻ đáng thương, lắc đầu đáp: “Em không làm diễn viên ạ.”

Dịch Khánh Nhiên quay qua mấy vị khách nữ, cùng họ xì xầm to nhỏ: “Tôi cứ tưởng cô tốt nghiệp thủ khoa trường Emil Jannings ấy chứ. Mọi người thấy có uổng không, tài năng thế kia cơ mà!”

Nói là xì xầm to nhỏ, nhưng âm lượng vừa vặn để những người có mặt ở đây nghe thấy toàn bộ. Mẫn Ly ngoài mặt tỏ vẻ ấm ức ra không còn thể hiện thêm biểu cảm nào khác khiến mấy vị khách và nhân viên nhìn thấy liền đồng loạt gật đầu đồng tình: “Cần kêu gọi nhà nước hỗ trợ, tránh lãng phí người tài!”

“Cũng may chồng em không ưu tú như Tống Tuyên, không em cũng chẳng biết phải làm thế nào! Mấy đứa loi choi đã mệt, giờ đứa có diễn xuất cũng hành nghề thế này, sợ lắm!”

Một cô nhân viên bất bình nói với Dịch Khánh Nhiên trong khi hướng mắt về phía Thẩm An Ngọc đang xoay lưng đi về phía quầy thu ngân: “Cô gái đó là em dâu chị ạ?”

Dịch Khánh Nhiên chắc nịch gật đầu, cô ấy lắc đầu ngao ngán nói tiếp: “Khổ thân cô ấy, muốn mua quà tặng chị chồng, tặng chồng còn bị người ta khi dễ, còn bẻ cả thẻ ngân hàng!”

“Con bé mua quà tặng tôi sao?”

“Dạ, thái độ chị ấy khi chọn quà vô cùng tỉ mỉ kỹ càng!”

“Mua cho cả chồng sao?”

Cô nhân viên từng tiếp Thẩm An Ngọc ở khu vực bày bán kẹp cavat và cavat gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy, đồ cô ấy chọn toàn hàng tốt thôi!”

“Tổng hóa đơn hết bao nhiêu vậy?”

“Tính sơ sơ cũng hết gần 700 triệu HU!”

“…”

Không phải con bé rất cần tiền hay sao? Sao con bé có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mua quà tặng thôi chứ? Dịch Khánh Nhiên ngoái lại tìm kiếm Thẩm An Ngọc thì thấy cô giữa tình cảnh căng thẳng vẫn ung dung nhờ nhân viên đóng gói và thanh toán qua điện thoại, trong lòng Dịch Khánh Nhiên như vừa ăn một viên socola, trước đắng chát xót xa, sau ngọt lịm ấm áp.

Có thể những gì cô lựa chọn có chỗ không đúng nhưng chắc chắn việc chọn Thẩm An Ngọc làm bạn tâm giao chí cốt là không bao giờ sai!

Dịch Khánh Tùng lạnh lùng liếc qua bảo bối ngọt ngào của Tống Tuyên, nhếch môi cười ẩn ý: “Tống Tổng trên thương trường như hổ báo, sao khi bên cạnh mỹ nhân lại như con bò cùng mỹ nhân dạo chơi vậy?”

Tống Tuyên là người đàn ông thành đạt, trọng sĩ diện, nghe Dịch Khánh Tùng nói vậy liền nổi nóng, trừng mắt gằn giọng: “Đề nghị Dịch Tổng chú ý lời nói!”

“Tống Tổng đừng vì tức giận mà tiễn cả Hỏa Dương của tôi đấy…” Dịch Khánh Tùng ngạo nghễ cong môi cười mỉa mai: “Chỉ là ngài có ăn nổi hay không thôi!”

“…” Tống Tuyên nghe vậy chỉ biết hừ lạnh một hơi, hắn là người thông minh tự khắc hiểu rõ Dịch Khánh Tùng là người như thế nào!

Thấy thái độ bất lực không cam tâm đó của Tống Tuyên, Dịch Khánh Tùng càng cảm thêm sảng khoái. Khi hắn ngồi lên chiếc ghế chủ tịch e là Tống Tuyên này đang phải chật vật thi lên cấp 3, cho dù cùng lên chức chủ tịch cùng một thời gian Tống Tuyên có ngồi trên tên lửa cũng đừng hòng đuổi kịp được hắn! Hắn có thể cao ngạo mà khẳng định điều đó!

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh động cả không gian. Là điện thoại của Tống Tuyên!

Sau khi hắn nghe điện thoại xong, sắc mặt liền lập tức thay đổi: “Cái gì? Toàn bộ nhà đầu tư đều rút vốn khỏi Bezos rồi sao?”

Sắc mặt hắn càng lúc càng xấu đi, căng thẳng đến đổ cả mồ hôi hột: “Toàn bộ đối tác đồng loạt hủy hợp đồng, chuyện này là thế nào? Cái gì? Nhà tôi bị đem đi thuế chấp bồi thường sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Dịch Khánh Tùng như vừa nghe được câu chuyện cười, lạnh lùng giật điện thoại trên tay Tống Tuyên ném thẳng sang một bên, trước cái nhìn hằn học xen lẫn kinh ngạc ấy, hắn thản nhiên cười thành tiếng: “Tống Tổng đừng nghĩ mình ngài biết bảo vệ bảo bối của ngài! Ngài tranh giành đồ với bảo bối của tôi, phá luôn thứ chị gái tôi yêu thích, sao tôi có thể để yên cho ngài?”

Tống Tuyên nghe vậy liền như con thú dữ lao về phía Dịch Khánh Tùng, còn chưa kịp chạm vào người hắn thì đã bị Dịch Khánh Nhiên túm vạt váy kéo cao quá đầu gối bay lên ban cho một cước chí mạng vào lồng ngực, cả người Tống Tuyên tức khắc bị đánh bật về phía sau, ngã ngồi trên sàn nhà trước sự kinh hãi của Mẫn Ly và tràng pháo tay rầm rộ của những người xung quanh.

Dịch Khánh Nhiên phủi phủi chiếc váy đang mặc trên người mình, không vui hừ lạnh: “Người có thể đánh em trai tôi chỉ có tôi, anh là loại tép riu gì mà dám đụng vào em trai tôi vậy?!”

Tống Tuyên tay ôm lồng ngực đang cộn cạo đau điếng, khuôn miệng chợt cảm thấy tanh tanh, loáng cái đã khạc ra một ngụm máu lớn xuống sàn nhà.

Mẫn Ly nãy giờ chỉ biết đứng im một chỗ, hoàn toàn không có ý tiến lại gần để đỡ hắn. Hắn nâng mắt nhìn thẳng vào mắt cô một hồi, sự yêu thương trong cô đi đâu mất, giờ chỉ còn lại sự rẻ mạt khinh khi: “Em…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.