Đèn điện bất ngờ được bật lên, Thẩm An Ngọc không giật mình cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên tiếp tục cắm đầu vào màn hình máy tính gõ lạch cạch. Dịch Khánh Tùng thu hút sự chú ý với yêu nghiệt thất bại, chán nản day day trán, sải chân dài đi về phía cô gõ nhẹ xuống mặt bàn vài cái.
Thẩm An Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn chào một tiếng: “Sếp!” Rồi lại tiếp tục làm ngơ hắn.
“Nghỉ đi, muộn rồi!” Dịch Khánh Tùng trầm giọng nhắc nhở. Hắn dựa người vào cạnh bàn, đăm chiêu ngắm nhìn khuôn mặt Thẩm An Ngọc khi đang làm việc. Đôi mắt cô sắc bén cương quyết, thái độ nghiêm túc tỉ mẩn. Kể từ khi hắn giao việc, ngoài mặt than trời than đất nhưng cô không lúc nào lơ là, luôn luôn nỗ lực phấn đấu để hoàn thành một cách tốt nhất.
Hắn cảm thấy hối hận khi để cô gánh vác chuyện này, nhưng hắn là người đứng đầu của một tập đoàn lớn. Giống như vua chúa thời xưa, không thể cứ hễ mở miệng là nói đùa, nhất là liên quan tới công việc.
“Chờ em chút...” Thẩm An Ngọc bấm điện thoại nhìn thời gian, cô nhìn thẳng mắt Dịch Khánh Tùng vô tư mở lời: “Mai Chủ Nhật, em mời sếp đi ăn nhé?”
“Cũng được!”
“Em biết một nhà hàng thú vị lắm, giá vừa phải, đồ ăn cũng rất ngon.”
Dịch Khánh Tùng lãnh đạm gật đầu cho có lệ. Nhìn Thẩm An Ngọc tay chân bận bịu sắp xếp lại đồ đạc trên mặt bàn, thấy cô mở tủ lấy ra mấy cái kẹo không khỏi cười khổ. Đúng như dự đoán, cô chìa tay đưa hắn vài cái mời mọc. Như thường lệ, hắn cất chúng vào trong túi áo, đứng thẳng người bỏ đi trước.
Thẩm An Ngọc ngậm viên kẹo trong miệng, gãi đầu ngại ngùng nói: “Nhưng em không nhớ đường.”
“Nhà hàng tên gì?”
“Vãng Sinh!” Thẩm An Ngọc đi sau Dịch Khánh Tùng, thuận tay nhấn công tắc trên tường rồi đuổi theo hắn: “Ở khu phố 18.”
“Nhà hàng mới mở sao?”
“Vâng, một nhà hàng hải sản rất ngon!”
Dịch Khánh Tùng, Thẩm An Ngọc đứng trong thang máy. Vì đã biết từ trước nên cũng có phần thoải mái hơn, vừa vào trong Thẩm An Ngọc đã ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường thảnh thơi nhắm mắt và chờ đợi thang máy dịch chuyển xuống tầng một. Dịch Khánh Tùng hạ mình, nửa quỳ nửa ngồi ngay cạnh cô, lẳng lặng ngắm nhìn. Tuy trong lòng rất muốn ôm lấy cô, nhưng lại sợ cô mất tự nhiên rồi khoảng cách hai người vừa co lại một li lại giãn xa vạn dặm.
***
Nhà hàng Vãng Sinh tuy không quá lớn, nhưng không gian rất rộng rãi thoáng đãng. Hàng bàn ghế xếp thành hàng ngay ngắn, phủ thêm lớp khăn trắng tinh khôi. Ở đây còn có một bục sân khấu biểu diễn, bên trên có rèm đỏ, có đàn dương cầm đen bóng, có cây guitar gỗ sang chảnh đứng trên giá. Không khí lãng mạn với khúc nhạc không lời Tây Ban Nha, đưa lòng người tới nơi thảnh thơi hư ảo xóa đi những mệt nhọc của một ngày làm việc.
Trước khi vào Thẩm An Ngọc có hỏi Dịch Khánh Tùng một câu: “Sếp không ngại ăn ở phòng chung chứ?”
“Được!”
Hai người ngồi trên một chiếc bàn cạnh cửa sổ, như bao khách hàng khác bình đạm ngồi ăn. Có người nhận ra Dịch Khánh Tùng nhưng chỉ có thể chép miệng tiếc nuối, bởi nhà hàng này không cho mang điện thoại vào, đặc biệt là nghiêm cấm quay chụp.
Chính vì thế nên nơi này, các nhân vật có tiếng thường tới dùng bữa. Tính bảo mật thông tin cá nhân của nhà hàng rất tuyệt, hơn hết họ không bị làm phiền bởi những người hâm mộ vì nơi này nghiêm cấm tụ tập đông đúc gây mất trật tự nhà hàng.
Dịch Khánh Tùng đang ăn, bất chợt phía đối diện thả một con tôm đã được lột vỏ vào bát hắn. Theo phản xạ hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thẩm An Ngọc đang ra công lột thêm tôm, trong khi đồ ăn trong bát cô vẫn chưa đụng đũa. Mày rậm hơi nhíu lại khó hiểu. Vài giây sau, cô lại thả thêm con tôm đã được làm sạch vào bát hắn. Hắn trầm giọng cản lại: “An An!”
“Dạ!” Thẩm An Ngọc cầm con tôm hùm to đùng trên đĩa định dùng sức vặt đầu nó thì nghe thấy tiếng Dịch Khánh Tùng gọi liền khựng lại ngước nhìn hắn vô tội.
“Em cũng ăn đi!”
“Ha ha, em thích bóc vỏ tôm cho người khác, sếp cứ mặc em.” Thẩm An Ngọc cười gượng, tay gắp đồ ăn trên bàn bỏ miệng nhai nhai. Trước cái nhìn kỳ dị của Dịch Khánh Tùng, cô hỏi: “Sếp thấy ngon không?”
Một sở thích quái đản. Dịch Khánh Tùng gắp tôm bỏ vào miệng từ tốn nhai, gật đầu tán thưởng. Thẩm An Ngọc bật cười trong veo, vặt đầu tôm hùm tiếp tục lột vỏ. Hắn ngẩng nhìn cô, đáy mắt lộ vẻ yêu chiều. Hắn không mong ngoài hắn ra cô còn bóc tôm cho người khác, bất kể nam hay nữ.
“Anh chị mua hoa giúp em với ạ!” Bỗng, một bé gái mười mấy tuổi tay cầm một giỏ đầy bó hoa đơn e dè tiến tới gần bàn Dịch Khánh Tùng hỏi.
Dịch Khánh Tùng còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã lau tay vẫy gọi cô bé đó: “Bán chị một bông!”
“Cảm ơn chị!” Cô bé vui vẻ nhận tiền rồi mang giỏ hoa đi sang bàn khác.
Bông hoa hồng đỏ thắm được chìa đến trước mặt Dịch Khánh Tùng, hắn nâng mắt nhìn Thẩm An Ngọc yên lặng dò xét. Cô cười toe, nói: “Em tặng sếp!”
Dịch Khánh Tùng cười cười vươn tay đón nhận. Bạc môi nói: “Phụ nữ tặng hoa đàn ông?”
Những phụ nữ vây quanh hắn luôn luôn đòi hỏi hắn những món quà xa xỉ, trong khi yêu nghiệt này lại làm trái với những hiểu biết của hắn. Bóc tôm, tặng hoa đây vốn là công việc của hắn nay cô lại đều thuần thục làm hết. Phải chăng yêu nghiệt này quá ngốc nghếch? Hay quá mạnh mẽ không dựa dẫm vào ai?
Dịch Khánh Tùng càng suy tư càng nổi lên cảm giác muốn bảo bọc người phụ nữ trước mặt này mãnh liệt. Hắn nâng mắt nhìn cô chăm chú.
Thẩm An Ngọc càng cao hứng, che miệng cười khúc khích: “Thời buổi này nam nữ bình đẳng, hơn nữa em tặng sếp là để nịnh nọt...” Nhận ra mình lỡ lời, Thẩm An Ngọc im bặt cúi gằm xuống gắp thức ăn bỏ miệng nhai.
Dịch Khánh Tùng lại càng có nhã hứng bắt thóp cô, lãnh đạm mở lời: “Nịnh nọt?”
Người kia ngựa quen đường cũ, không chút nghĩ ngợi buột miệng nói thẳng: “Nếu dự án lần này thất bại, sếp sẽ không phạt nặng em... a ha, sếp, con cua này màu đỏ!” Thẩm An Ngọc ngây thơ vô số tội chỉ tay vào đĩa cua hấp, reo lên. Nhận thấy người kia mặt vẫn lạnh như tiền không chút biến đổi cô cười khì khì chống chế.
“Em không thích dự án đó?” Dịch Khánh Tùng thật muốn cười thật to trước trò con mèo của yêu nghiệt này. Nhưng hắn nhịn, hắn kiềm chế dù gì hắn cũng là một ông chủ có tính cách lãnh đạm sao có thể để cô chọc cười.
“Không thích thì vẫn phải làm.” Thẩm An Ngọc lẩm nhẩm trong miệng.
“Cố gắng làm cho tốt, đừng để thất bại.”
Thẩm An Ngọc nén tiếng thở dài, tay bóc tôm rồi chuyển vào bát Dịch Khánh Tùng. Lời sếp nói là có ý gì, nếu thật sự thất bại cô biết phải làm thế nào đây? Sếp sẽ làm gì cô?
Người ta nói, đáng sợ nhất là không khí bỗng dưng lặng thinh. Dịch Khánh Tùng hơi nhíu mày không vui khi Thẩm An Ngọc chẳng còn tíu tít nói chuyện với hắn, nhìn cô ngồi một góc chậm dãi gắp đồ ăn cho lên miệng nhai, không nói thêm một lời.
Đột nhiên bàn mà Dịch Khánh Tùng và Thẩm An Ngọc ngồi ăn cơm bị xê dịch, để ý kỹ hơn một chút thì phát hiện ra là do tác động máy móc dưới sàn. Không chỉ bàn bọn hắn, mà cả những khách hàng khác cũng đều như vậy. Hắn nhận ra đôi mắt Thẩm An Ngọc sáng lên tia thích thú, dường như những gì hắn nói trước đó cô đều quên hết sạch.
Hơn năm mươi cái bàn được dịch chuyển xếp quây lại thành một vòng tròn lớn, những người đã quen thì tỏ ra hào hứng đầy mong đợi, những người chưa quen thì thấy vô cùng kinh ngạc. Đèn nhà hàng bất ngờ tắt ngúm, chỉ còn một luồn sáng rọi thẳng xuống người Thẩm An Ngọc khiến cô là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Cô cười rạng rỡ, cầm khăn lau sạch tay.
Lúc đèn sáng trở lại cũng là lúc có một người đàn ông lịch lãm trong bộ vest đen sang trọng tiến về phía Thẩm An Ngọc trước bao sự mong đợi của mọi người và cả ánh mắt lạnh như băng từ Dịch Khánh Tùng. Người đó có khuôn mặt khôi ngô, ngũ quan tinh tế, dáng dấp cao ráo không gầy cũng chẳng béo, các nữ khách hàng trẻ không khỏi thốt lên tán dương.
“An An!” Người kia trầm giọng gọi một tiếng.
“Vương Tử!” Thẩm An Ngọc vô tư gọi đáp lại, chẳng hay sắc mặt người đối diện đang trở nên sa sầm.
“Bạn trai em sao?” Người đàn ông được Thẩm An Ngọc gọi là Vương Tử nhìn qua Dịch Khánh Tùng rồi quay qua hỏi cô.
Thẩm An Ngọc lắc đầu thật thà đáp: “Sếp của em, em mời ngài ấy đi ăn!”
“Ra là vậy! Tiên sinh, xin chào!”
Dịch Khánh Tùng lãnh đạm gật đầu lãnh đạm mở lời: “Vương tiên sinh, xin chào!”
“Anh mời em nhảy được không?” Vương Tử quay qua Thẩm An Ngọc không khách khí nói, đồng thời chìa tay ra trước mặt cô.
“Em không biết nhảy đâu đấy!”
“Vẫn như trước đó!”
Vẫn như trước đó? Thẩm An Ngọc và gã này quen biết nhau từ bao giờ? Hai người có mối quan hệ là gì? Dịch Khánh Tùng tự hỏi, hắn tự biến mình thành thứ vô hình lẳng lặng quan sát hai người kia. Cô mời hắn đi ăn rốt cuộc chỉ đơn thuần dùng cơm hay cho hắn xem một màn ân ái của cô với một gã đàn ông khác? Mày rậm hắn mơ hồ co lại khi trông thấy Thẩm An Ngọc cúi người gỡ giày tất ra.
Thẩm An Ngọc để gọn giày tất sang một bên, cô dẫm chân trần thon trắng xuống sàn cẩm thạch trắng. Môi cười tươi tắn, đặt tay vào tay Vương Tử, từ từ bước tới gần hắn. Mặc kệ Dịch Khánh Tùng còn ngồi phía sau, cô vô tư ôm lấy cổ người đàn ông này, như chú chim nhỏ áp sát thân hắn, từng chân dẫm lên đôi giày da đen bóng đắt tiền.
Trước hành động của cô, các khách hàng đang có mặt tại đây không khỏi trầm trồ kinh ngạc. Đôi chân ngọc ngà nổi bật trên chiếc giày Âu đen sang chảnh, chẳng những chẳng dung tục lại còn làm lên một điểm ấn tượng độc đáo. Tràng pháo tay rầm rầm vang kên tán thưởng.
Vương Tử đan tay ôm lấy eo cô, vững vàng chuyển động nhịp chân dần dần dẫn dắt cô vào điệu nhảy đặc biệt. Thẩm An Ngọc ôm chặt cổ hắn, dựa cằm lên bờ vai vững trãi ngân nga tiếng cười trong veo như dòng suối rì rào về đêm.
“Anh có thấy em nặng không?” Thẩm An Ngọc thì thào vào tai Vương Tử hỏi.
“Có!” Người kia cười cười đáp, vừa dứt lời đã bị Thẩm An Ngọc đấm nhẹ một cái vào ngực. Hắn nhíu mày vờ đau.
“Vậy để em xuống. Chân anh sẽ bị em dẫm đau đó!”
Vương Tử siết chặt tay, ép sát eo Thẩm An Ngọc vào người mình chậm rãi lắc đầu: “Không đau!”
Dịch Khánh Tùng ngồi nhìn đôi nam nữ đang cùng khiêu vũ dưới ánh đèn ngoài kia. Hai người họ thâm tình nhìn nhau, vui vẻ trò chuyện trong điệu nhảy nhịp nhàng. Hắn thật muốn đi ra phá vỡ khung cảnh này, nhưng lại nghĩ, hắn là gì của cô? Và hắn có quyền gì để làm vậy? Ngay tại chốn đông người như thế này?
Khoảng mười phút sau Thẩm An Ngọc được Vương Tử dẫn dắt trong điệu nhảy trở về lại chỗ ngồi. Hắn lịch sự hơi cúi đầu chào Dịch Khánh Tùng sau đó trở về vị trí trung tâm, trịnh trọng cầm micro dõng dạc nói: “Màn mở đầu đã kết thúc, nếu các vị có nhã hứng xin hãy biến thời khắc này thành một vũ hội thật náo nhiệt!”
Các khách hàng vỗ tay rầm rầm, các quý ông bắt đầu đứng dậy mời các quý bà của mình ra chính giữa sân bắt đầu đong đưa theo bản nhạc Tây Ban Nha nhẹ nhàng. Có người bắt chước Thẩm An Ngọc, khoe chân trần dẫm lên giày người đàn ông của mình, tận hưởng niềm hân hoan khi được ôm chặt lấy người mình yêu, sát nhập làm một đong đưa.
Thẩm An Ngọc cúi người cầm giày toan xỏ vào, bất chợt một bàn tay thon dài rắn rỏi chìa ra trước mắt cô. Theo bản năng cô nâng mắt ngước nhìn, cô không khỏi ngạc nhiên khi người mời cô nhảy là Dịch Khánh Tùng.
“Nhảy cùng tôi!” Vừa rồi em làm với gã kia thế nào, hãy làm với tôi thế đấy!
Thẩm An Ngọc lúng túng, ngập ngừng: “Em...”
Thật lòng mà nói, Thẩm An Ngọc chưa từng được mơ tưởng việc sẽ cùng Dịch Khánh Tùng khiêu vũ. Hơn nữa thân phận hai bên quá khác biệt, cô không muốn gây tai tiếng cho hắn, quan trọng hơn cô cũng sẽ là đề tài. Điều này vô tình tạo cho cô áp lực nặng nề, tâm tình có chút không tự nhiên.
“Không muốn?” Dịch Khánh Tùng nhàn nhạt hỏi lại. Thâm tâm lạnh lẽo, dấy lên nỗi tức giận khó nói. Yêu nghiệt này thật đáng chết, cũng gã khác nhảy thì được, còn hắn thì không?
“Em không biết nhảy, hơn nữa sếp là đại nhân vật lớn, em không muốn bị người ta đàm tiếu.” Thẩm An Ngọc thấp giọng lí giải. Vừa nói hết câu thì tay cô đã bị Dịch Khánh Tùng nắm chặt kéo mạnh một cái làm cô ngã đổ vào lòng hắn.
“Dẫm lên giày tôi!” Dịch Khánh Tùng đỡ eo Thẩm An Ngọc giúp cô thăng bằng đứng thẳng. Lãnh đạm mở lời, uy quyền như ra lệnh.
Thẩm An Ngọc có chút ngập ngừng, cuối cùng cũng cẩn thận đè đôi chân ngọc lên giày hắn. Đôi tay cô bị hắn kéo qua vai hắn, cô mất tự nhiên bám hờ lên bờ lưng rộng rãi. Tim đập mạnh bởi căng thẳng, lặng im mặc hắn dẫn dắt ra giữa trung tâm của 'dạ tiệc'.
Cô ngước đôi mắt đẹp như trời sao nhìn thẳng đôi con ngươi màu ngọc đen lành lạnh của Dịch Khánh Tùng, trước dung mạo tuấn tú bất phàm mà vô thức ngẩn ngơ.
Hắn nhếch khóe môi, hài lòng cười nhẹ. Bất chợt, hắn chủ động áp trán mình vào trán cô thu gọn tầm nhìn đôi bên, để bản thân cũng như để cô khắc cốt ghi tâm khuôn mặt hắn...
An An, lần đầu của em đã trao cho tôi vậy kiếp này em đừng mong rời xa tôi!