Sói Tới Rồi!

Chương 13: Chương 13




Đúng 8 giờ Nặc Đinh Sơn để mặc cho Trinh Điệp Qua ôm bờ vai của cô xuất hiện ở hành lang trưng tranh nơi họ đã hẹn. Vừa vào cửa Trình Điệp Qua cởi áo choàng của cô ra, đưa áo choàng cho người phục vụ cầm. Lễ phục của Nặc Đinh Sơn là thiết kế hở lưng, cởi áo khoác ra làm lưng cô lộ ra hơn một nửa.

“Nặc Đinh Sơn không phải là con khỉ gầy“. Ý nghĩ rất ngẫu nhiên này loé ra trong đầu Trình Điệp Qua khi anh giúp Nặc Đinh Sơn cởi áo khoác.

Cùng với ý nghĩ phát sinh ra trong đầu anh, ánh mắt đồng thời bất giác tập trung trên lưng cô. Người xưa thường miêu tả người phụ nữ có làn da trắng nõn, bóng mượt bằng câu thành ngữ “Da trắng hơn tuyết” để hình dung.

Nặc Đinh Sơn rất hợp với câu thành ngữ này. Trình Điệp Qua nghĩ đường cong của lưng Nặc Đinh Sơn nhìn rất đẹp, cái đường cong đó sẽ làm cho đàn ông nhìn vào sẽ suy nghĩ xa xôi.

Tối nay Trình Điệp Qua có một cái nhìn mới mẻ về cô gái có cái tên kỳ lạ không giống ai này đã bước vào cuộc sống của anh này “Nặc Đinh Sơn không phải khỉ ốm“.

Đây là một quán cà phê trưng bày tranh. Họ đã đặt chỗ cho bốn người gần cầu thanh, Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua ngồi một bên, Tần Việt ngồi đối diện họ.

Trên người Tần Việt có một loại khí chất của người trí thức. Người đàn ông có khí chất trí thức này có một ánh mắt cữa kỳ sắc bén. Vào giờ phút này, anh ta đang nhìn Nặc Đinh Sơn. Từ lúc cô xuất hiện tại nơi này ánh mắt của anh ta đã đầy ý quan sát.

“Anh sẽ doạ cô ấy sợ đó“. Tay Trình Điệp Qua quơ quơ trước mặt Tần Việt.

Ánh mắt của Tần Việt lơ đãng lướt qua mặt Nặc Đinh Sơn, cười mà không nói.

Trực giác nói cho Nặc Đinh Sơn biết người đàn ông trước mắt này không dễ đối phó.

Diễn biến tiếp theo cũng đã chứng thực cho suy nghĩ đó của Nặc Đinh Sơn. Tần Việt đúng là người không dễ đối phó. Vị lão huynh này nói “Lúc Đại Học tôi đã học qua tâm lý học“. Lời này có ám chỉ là: Tôi có thể vạch trần lời nói dối của cô dễ như trở bàn tay.

Điều may mắn là Nặc Đinh Sơn có phụ trách qua một vài việc lặt vặt trong sinh hoạt của Trình Điệp Qua, Tần Việt có hỏi mấy câu thăm dò thì cũng không làm khó được cô. Cô với Trình Điệp Qua đã đạt tới một mức độ hiểu ngầm nào đó rồi, vì vậy mãi cho tới khi rời khỏi phòng trưng bày tranh bọn họ cũng không để lộ ra sơ hở gì.

Rồi khỏi phòng trưng bày tranh, Trình Điệp Qua đi lấy xe, Nặc Đinh Sơn đứng cùng Tần Việt ở cửa phòng trưng bày tranh.

“Điệp Qua nói cho tôi biết hai người đã quen nhau từ tháng tư“. Giọng của Tần Việt thân thiết giống như cô cũng sắp trở thành bạn của anh ta vậy.

“Đúng vậy, là đầu tháng tư”

“Tháng tư, tháng năm, tháng sáu. thời gian cũng chưa tới ba tháng“. Anh ta vừa nói vừa nghiêng mặt qua nhìn cô.

Nặc Đinh Sơn cũng vì câu nói này của Tần Việt mà quay qua nhìn anh, hơi nhíu mày: “Lời này của anh Tần muốn biểu đạt cái gì?”

“Điệp Qua là người nóng chậm. Một người bạn của tôi đã bỏ ra rất nhiều tâm tư và thời gian mới có thể không cần sự cho phép của cậu ấy mới được bước vào phòng của cậu ấy“.

Nặc Đinh Sơn cười cười: “Có phải để phối hợp cho câu này của Anh Tần tôi nên dùng một vẻ mặt vô tội hỏi anh một câu thế này: Tôi không biết anh đang nói cái gì?”

“Mặc dù hai người nhìn qua rất giống là như vậy, nhưng tôi hiểu cậu ấy rất rõ, cậu ấy không thể yêu một người trong thời gian ba tháng“.

Thu hồi nụ cười Nặc Đinh Sơn ôm cánh tay: “Tôi biết mục đích tới đây của anh Tần, Trình Điệp Qua đã nói với tôi rồi. Những chuyện anh nói đối với tôi không có chút ý nghĩa nào cả. Vì anh yêu cầu tôi tới, nên tôi đã tới. Sau khi tới tôi cảm thấy tối nay xuất hiện ở đây không chỉ không có chút ý nghĩa nào mà còn rất tẻ nhạt. Trình Điệp Qua tẻ nhạt, anh Tần cũng tẻ nhạt, tôi xuất hiện ở chỗ này lại càng tẻ nhạt hơn. Nhìn ra một đôi nam nữ phát sinh tình cảm chỉ là một việc rất đơn giản, tại sao cứ phải làm cho phức tạp như vậy. Đây là lần đầu tiên anh Tần tới đây sao?”

“Nơi này anh đang đứng có lưu truyền một câu thế này “Thượng đế thiên vị Notting Hill hơn, ánh mặt trời ở đây rực rỡ hơn đường phố ngoài kia“. Nếu anh vẫn không thể cảm nhận được sức hấp dẫn của câu nói này vậy thì ngày mai khi mặt trời lên anh có thể tuỳ tiện tìm một cái ghế dài, không cần làm gì, anh chỉ cần ngồi trên ghế để tĩnh tâm lại, anh sẽ rất dễ dàng yêu cô gái mà anh đã gặp phải. Ý cười trong mắt anh là sự say mê dành cho cô ấy, sau đó là nhất kiến chung tình. Anh Tần là nhà thiết kế, đối với một số chuyện tôi nghĩ tôi không cần phải giải thích thêm chứ?”

Tần Việt nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

“Tôi đối với anh ấy cũng là nhất kiến chung tình. Ngày đó ánh nắng rất đẹp, khi tôi vừa quay đầu lại thì va phải một người đàn ông, người đó chính là Trình Điệp Qua“. Nặc Đinh Sơn rũ mi mắt: “Đương nhiên tôi sẽ không nói những lời này cho anh ấy biết. Có điều, sau đó anh ấy thể hiện rất tốt. Tôi nghĩ tôi vẫn nên nói cho anh, Nhất kiến chung tình ở đây là một tình duyên đẹp trong cuộc đời, trong biển người mênh mông có thể gặp được người từ lần gặp đầu tiên làm cho trái tim anh rung động thật không dễ“.

“Anh Tần, anh thấy có đúng không?”

“Tôi nghĩ đúng là vậy“. Anh ta nói.

Nặc Đinh Sơn buông cánh tay xuống, ánh mắt người từ phòng trưng bày đi ra đều nhìn qua người cô. Cách ăn mặc như vậy của cô cùng với động tác đó nhìn qua có chút kỳ quái. Điều chỉnh lại áo choàng Nặc Đinh Sơn nói chậm lại. Cô nói với Tần Việt:

“Trở về nói với Tiểu hồ ly của anh, tình cảm giữa nam nữ cũng chính là việc vừa nhìn một cái đã vừa ý, nhìn không hợp nhãn thì có nhìn lại nhiều thế nào cũng không có kết quả. Vì vậy bảo cô ấy quên anh ấy đi, như vậy đối với mọi người đều tốt“.

Tần Việt bắt đầu trầm mặc, Nặc Đinh Sơn cũng không nói nữa.

Sau khi im lặng một lúc, giọng Tần Việt thấp giống như đang lầu bầu: “Cả chuyện của Tiểu hồ ly Trình Điệp đều nói cho cô biết rồi?”

“Ừm”

Nặc Đinh Sơn biết Trình Điệp Qua nói cho cô biết những lời kia ở bên bờ sông chính là để đạt được hiệu quả thế này. Xem ra cô với anh đã tạo được sự ăn ý ngầm với nhau rồi.

Sau khi thở dài một hơi Tần Việt nói: “Xem ra tôi thật sự phải chấp nhận việc Trình Điệp Qua đã giao bạn gái đọ với tôi trước như thế này“.

“Vốn dĩ là như vậy“. Nặc Đinh Sơn tức giận.

Lời vừa nói xong thì điện thoại của cô liền vang lên, Nặc Đinh Sơn làm động tác muốn nhận máy với Tần Việt. Đi được mấy bước, giống như nhớ tới cái gì đó, cô dừng lại nói: “Tôi vừa nghe anh Tần nói Trình Điệp Qua là người nóng chậm?”

Tần Việt làm vẻ mặt tôi xác định Trình Điệp Qua là người nóng chậm.

“Ừ“. Vẻ mặt khinh bỉ hiện lên trên mặt rất tự nhiên. Nặc Đinh Sơn thể hiện tính thoải mái nồng nhiệt của cô gái vùng Ca-ri-be: “Chỗ khác tôi không biết, nhưng có một điểm tôi có thể khẳng định là ở trên giường anh ấy biểu hiện rất nóng chậm“.

“Đồ đểu“. Nặc Đinh Sơn thấp giọng chửi, phối hợp cho câu này còn có động tác của cô. Tay giống như vô ý xoa xoa thắt lưng. Ý tứ rất rõ ràng, anh ấy đúng là làm tôi mệt muốn chết.

Nặc Đinh Sơn biết nhất định Tần Việt nghe ra được giọng của cô như đang bực tức oán trách. Cô nghe thấy anh ta lúng túng ho khan.

Vào lúc này người giọi điện thoại tới cho cô nhất định là Trương Diệu Lệ. Quả nhiên. Nặc Đinh Sơn nhận điện thoại. Đầu kia điện thoại là mới đầu im lặng một lúc, sau đó Trương Diệu Lệ thấp giọng nói: “Nặc Nặc, mình nhớ nhà rồi“.

Một khi Trương Diệu Lệ nói nhớ nhà là Nặc Đinh Sơn biết những tên biến thái khốn kiếp kia lại bắt nạt cô ấy. Trương Diệu Lệ là loại người vui với không vui đều viết hết lên trên mặt. Loại người này thường hay bị chịu thiệt. Trương Diệu Lệ cũng như tính chất công việc của cô ấy đảm nhiệm chỉ là một kiểu người bình hoa. Tiếp khách vui đùa nhưng không tiếp khách qua đêm.

Một khi Trương Diệu Lệ nói từ nhớ nhà là cô ấy sẽ nói giọng quê nhà, mà Nặc Đinh Sơn có trách nhiệm nghe đủ loại từ ngữ cô nghe không hiểu đó vào. Thông thường khi Trương Diệu Lệ nói cho Nặc Đinh Sơn nghe xong tất cả đều sẽ tốt lên.

Đó là một cô gái không có nhiều tham vọng. Tâm nguyện lớn nhất của cô ấy là áo gấm về làng, cô gái ấy dùng hành động thực tế nó cho người yêu đã đá cô ấy vì sợ bị liên luỵ biết cô ấy có rất nhiều tiền: Tự kiếm lấy của cải, không cần mượn tới người khác.

Cũng trong khoảng thời gian mấy phút, Trương Diệu Lễ đã cười hì hì cúp điện thoại. Nặc Đinh Sơn quay trở lại.

Đứng ở một góc tối, Nặc Đinh Sơn nghe được lời đối thoại của Trình Điệp Qua với Tần Việt.

“Tôi rất tò mò vì sao tên của cô ấy lại là Nặc Đinh Sơn“.

“Không có gì đáng kinh ngạc, chuyện rất bình thường. Cô ấy vừa sinh ra đã bị bỏ rơi ở nơi này, sau đó người nhặt được cô ấy đã lấy cái tên này đặt cho cô ấy“. Trình Điệp Qua nói, giọng điệu giống như hiểu cô rất rõ.

Định cất bước đi ra bước chân lại miễn cưỡng dừng lại. Nặc Đinh Sơn đột nhiên nghĩ tới cái thùng giấy đựng cô đêm mưa hôm đó. Cho dù chưa có bất kỳ nhận thức nào với thế giới này, nhưng khi đó hẳn là cô đã rất hoảng sợ, sự hoảng sợ đó sau này đã trở thành một chứng bệnh sợ không gian hẹp, mang tới cho cô không ít phiền toái trong cuộc sống. Chỉ nói riêng tới việc cô không thể đi thang máy là đã khiến cô chịu nhiều cực khổ. Mỗi lần xe chạy vào đường hầm là trán của cô sẽ chảy mồ hôi lạnh.

Sau đó cô lại nghe thấy Trình Điệp Qua nói với Tần Việt: “Này, không cần phải bày ra vẻ mặt như vậy. Nặc Đinh Sơn không cần bất cứ ai đồng cảm với cô ấy. So với bất cứ ai cô ấy càng hiểu rõ cuộc sống của mình hơn. So với bất cứ người nào cũng sống rất nghiêm túc. Đó là điểm đầu tiên làm em thích cô ấy“.

Đứng tại đó, cho dù thời khắc này biết rõ lời nói đều vì để đạt được mục đích, nhưng giọng nói như vậy làm cho người ta say mê, ảo tưởng. Có thể thời khắc đó trong lòng Nặc Đinh Sơn đã xuất hiện một số cảm xúc lên men trong đầu.

Nhìn đi, được ủ trong thùng rượu cuối cùng cũng thấm được hương thơm loại một rồi.

“Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn không xấu. Ít nhất không giống như cô ấy miêu tả, là loại mấy người đẹp ngực to não nhỏ“.

“Cô ấy nói cô ấy ngực to não nhỏ?”

“Ừ, ngực to não nhỏ, đeo lông mi giả như cái quạt, tóc thì như sợi mì“. Khi đó hai người đàn ông nói tới “cô ấy” bằng giọng vô cùng thân thiết. Vì câu ngắn gọn hình ảnh của cô liền được khắc hoạ trên mặt giấy. Rõ ràng bản thân chưa gặp qua Nặc Đinh Sơn, nhưng cô ta đã đem tình địch của mình biến thành loại hình tượng Ngực to não nhỏ. Ý đồ rất trực tiếp và thẳng thắn. Đơn giản là Trình Điệp Qua thật tầm thường giống như toàn bộ đàn ông tầm thường trên đời này.

Nhất định trong mắt hai người đàn ông hành vi như vậy rất đáng yêu.

Xe trở về trên đường về Khách sạn Tần Việt. Trình Điệp Qua lái xe, Nặc Đinh Sơn ngồi ở vị trí cạnh tài xế. Tần Việt ngồi ở phía sau. Ba người đều không nói gì.

Lúc xe gần tới khách sạn Trình Điệp Qua dùng một tay rảnh nắm chặt tay của Nặc Đinh Sơn. Nặc Đinh Sơn muốn giãy ra, Trình Điệp Qua lại càng nắm chặt tay cô hơn. Như vậy trong mắt của người ngồi phía sau nhìn giống như hai người giằng co: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ không bảo em làm chuyện nhàm chán như vậy nữa“. “Đồ khốn, anh vẫn còn muốn có lần sau hả“.

Người ngồi ở phía sau bật cười, mở miệng: “Thật ra người nhàm chán nhất không ở đây“.

Đúng vậy, người nhàm chán nhất chính là cô Tiểu hồ ly kia.

“NẶc Đinh Sơn, tôi thay cô ấy xin lỗi cô. Phần lớn thời gian cô ấy đều rất dễ thương, cũng chỉ có đôi khi mới bày ra dáng vẻ bị chiều hư kia thôi“. Xe tới Khách Sạn của Tần Việt, Tần Việt đưa tay về phía Nặc Đinh Sơn: “Rất vui được biết cô, cũng rất vui được nghe cô kể về nhất kiến chung tình, rất đẹp“.

Tần Việt xuống xe, đi được mấy bước đột nhiên dừng lại. Sau đó anh quay về phía họ, đi tới chỗ tài xế, đứng bên cạnh cửa xe.

Trình Điệp Qua hạ cửa xe xuống.

Từ bên trong Nặc Đinh Sơn có thể thấy rõ nét mặt của Tần Việt.

“Bây giờ tôi muốn tới sân bay, tôi không muốn trở về Italia nữa, tôi sẽ mua vé tới Los Angeles. Trước khi tôi còn chưa mua vé, Trình Điệp Qua cậu phải trả lời thành thật cho tôi một vấn đề“.

“Được”

“Cậu có hiểu lời tôi nói muốn đi Los Angeles là có ý gì không?”

“Đã đoán được“. Giọng Trình Điệp Qua nhàn nhạt.

“Cậu cũng biết tôi là loại người một khi đã bắt đầu chuyện gì nhất định phải đạt được kết quả“.

Trình điệp Qua vỗ lên vai Tần Việt để đáp lại anh. Tất cả không cần nói cũng biết. Tần Việt cũng không vì hành động đó của Trình Điệp Qua mà có chút vui mừng nào. Anh ta chỉ nói một câu: “Tôi thật sự muốn cô ấy nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cậu, cho dù cậu có vài giây để suy xét tôi cũng không khó chịu như vậy“.

“Trình Điệp Qua, sau khi theo đuổi cô ấy tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt. Đến lúc đó tôi hi vọng có thể nhận được lời chúc phúc từ cậu“.

Sau đó, Tần Việt đi về phía Khách sạn. Trình Điệp Qua khởi động xe trở về.

___________________________________

P/s: Cuối tuần này và tuần sau mình bận việc. Nếu cố gắng ngày mai xem có được chương nữa không, nếu không thể thì sẽ off đến hết tuần sau.

Chào thân ai! ^^!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.