Ngày chủ nhật cuối cùng của cuối tháng sáu Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua cũng có những chuyện phát sinh như những người yêu nhau thường có. Cãi nhau, nắm tay, hẹn hò, ôm hôn, âu yếm, lên giường đều bị dồn nén trong cuối tuần này. Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ câu nói bực mình của Trình Điệp Qua “Em có thấy phiền không“.
Thứ bảy Nặc Đinh Sơn vẫn như mọi ngày đi tới chỗ ở của Trình Điệp Qua. Ngày hôm đó Trình Điệp Qua vô cùng trầm mặc. Từ trưa tới buổi tối họ cũng chỉ trao đổi với nhau vỏn vẹn mười mấy câu. Từ chỗ này ngồi xe tới khu số Bảy chỗ cô ở xe Bus chỉ hoạt động tới 12 giờ đêm. Bình thường Nặc Đinh Sơn cũng sẽ rời khỏi chỗ này khoảng 11 giờ 50. Giống như mọi ngày cô nói với Trình Điệp Qua: Tôi phải đi rồi.
“Đi đường cẩn thận“. Trình Điệp Qua ngàn lần như một nói một câu giống y như nhau. Lần này ngay cả đầu anh cũng không thèm ngẩng lên, anh đang chú tâm vào việc xử lý bản thiết kế.
Đi được mấy bước Nặc Đinh Sơn không nhịn được phải quay trở lại. Hôm nay tâm trạng của Trình Điệp Qua xem ra không được tốt cho lắm. Thế là quay trở lại nhỏ giọng nói sau lưng anh: “Nghỉ sớm một chút đi“.
“Ừ“.
Rõ ràng là không thèm để lời nói của cô ở trong lòng. Nặc Đinh Sơn đoán thậm chí anh căn bản cũng không biết là cô vừa nói cái gì. Trong lòng thầm thở dài một hơi, Nặc Đinh Sơn tăng volum: “Trình Điệp Qua, tôi vừa nói cái gì với anh anh có nghe không“.
Đáp lại lời của cô là cái hất tay của anh. Theo tiếng quát và tiếng rơi của ly nước mà Nặc Đinh Sơn vừa đặt trên bàn của anh. Theo câu nói cực kỳ không kiên nhẫn “Em có thấy phiền không” ly nước đồng thời bị rơi xuống.
Cho dù âm thanh nói câu “Em có thấy phiền không” của Trình Điệp Qua không quá lớn, nhưng Nặc Đinh Sơn vẫn nghe được rất rõ ràng. Nghe rõ ràng thì đã sao? Muốn cãi lại với anh sao? Cãi nhau như những người yêu nhau bình thương sao? Không, không! Cô không làm được, bởi vì Nặc Đinh Sơn không biết một đôi yêu nhau bình thường đối với nhau là cái dạng gì. Khóc lóc om xòm cũng chỉ giống như một trò hề mà thôi.
Thậm chí ngay cả bản thân Nặc Đinh Sơn thực ra cũng đã quên cô là “bạn gái” theo như trong miệng Trình Điệp Qua nói. Câu “Anh Trình, xin lỗi” lại cứ như vậy tự nhiên bật ra từ miệng của cô. Bởi vì câu nói gắn liền trong cuộc sống của Nặc Đinh Sơn “Khách luôn là thượng đế”, giống như đã trở thành một loại châm ngôn.
Trình Điệp Qua cũng đã từng là một trong rất nhiều thượng đế của cô.
Nặc Đinh Sơn rời khỏi nhà Trình Điệp Qua, cô đã không bắt kịp chuyến xe cuối cùng. Cuối cùng là Trình Điệp Qua cứng rắn kéo cô lên xe. Trên đường trở về nhà Nặc Đinh Sơn vẫn luôn trầm mặc, Trình Điệp Qua cũng không nói lời nào.
Xe dừng lại ở trước cổng, Trình Điệp Qua khóa cửa xe lại.
“Vừa nãy lúc trên đường đưa em về tôi đã suy nghĩ cẩn thận lại mới phát hiện ra gần đây tôi nói với em nhiều nhất là câu xin lỗi, “Xin lỗi” và “Cảm ơn“. Tôi luôn luôn nói hai câu này, điều này nhất định làm em cảm thấy mệt mỏi. Tối nay tôi sẽ không nói xin lỗi với cám ơn với em“. Dừng lại một chút anh để cho giọng mình nhu hòa hơn rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng “Nặc Nặc“.
Cùng lúc đó tay của anh muốn nắm lấy tay cô. Cô né ra.
“Với khả năng từng trải giữa hai kiểu người, thông thường lúc này người ta sẽ tự động dừng lại. Bởi vì người sau càng có kinh nghiệm hơn. Đại biểu của kinh nghiệm chính là ở việc ổn định. Bắt nguồn từ nguyên lý đó khi một người 25 tuổi với một người 50 tuổi địa vị như nhau, những người được chọn sẽ nghiêng về phía 50 tuổi hơn. Cùng làm việc với tôi có rất nhiều người 50 tuổi, nhưng lương của họ lại không cao bằng tôi. Những chuyện này tự nhiên cũng dẫn tới đủ loại lời đồn. Nặc Nặc là một cô gái thông minh, em nhất định hiểu rõ vừa rồi tôi muốn biểu đạt với em là cái gì. Muốn nhận được sự công nhận của những người đó việc tôi có thể làm chính là dùng hành động thực tế để cho họ ngậm miệng lại. Mà muốn họ ngậm miệng thì tôi cần phải bỏ ra thật nhiều sức lực. Sức lực đó sẽ dẫn đến bị áp lực“.
Cái tên lừa đảo này. Đi một vòng lớn như vậy, chỉ một câu khen ngợi cô đã xóa không còn dấu vết gì lại còn thành công lấy được sự đồng tình, cũng đem sự phát cáu của anh trở thành việc hợp lý.
Cô không phải là đức mẹ Maria.
“Trình Điệp Qua, để tôi xuống đi“. Nặc Đinh Sơn cắt ngang lời nói của Trình Điệp Qua.
Trình Điệp Qua lại ấn cô trở lại, không thể không mền lòng.
“Em rốt cục cũng chịu nói chuyện với tôi rồi“. Anh nở nụ cười như tiếng nước chảy êm ái nói một câu cam lòng: “Chịu nói chuyện với tôi rồi chứng tỏ không còn tức giận nữa rồi“.
Miệng Nặc Đinh Sơn đang há ra lại nhanh chóng ngậm chặt lại.
Anh vẫn kiêm trì nắm lấy tay cô. Lần này anh không để cô tránh thoát: “Tôi đồng ý với em, sẽ chú ý nghỉ ngơi. Sau mười hai giờ là tắt đèn đi ngủ, em thấy sao?”
“...”
“Ngày mai tôi tới đón em tan ca“.
“...”
Lần đầu tiên Nặc Đinh Sơn chính thức hẹn hò với Trình Điệp Qua là vào ngày sau chủ nhật. Tối hôm Qua Trình Điệp Qua đã nói anh sẽ xuất hiện vào đúng giờ Nặc Đinh Sơn tan ca. Ở trước mặt mấy đồng nghiệp của cô anh đã dùng dáng vẻ hết sức tự nhiên ôm vai cô.
Không để cho Nặc Đinh Sơn có bất kỳ cơ hội từ chối nào, Trình Điệp Qua nhắc tới Klein: “Trước khi tới đây tôi đã gọi điện xin phép Klein rồi“.
Phối hợp với lời của Trình Điệp Qua, là cái di động của Nặc Đinh Sơn vang lên. Là điện thoại của Klein.
Vừa mới mở điện thoại Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy âm thanh cực kỳ hưng phấn của Klein. Giọng nó hết sức vui mừng chia sẻ niềm vui với Nặc Đinh Sơn lần đầu nó được làm nhân viên tổng đài.
Ở Trung tâm điều dưỡng của Klein có một đường dây nóng có thể để toàn bộ người bị mắc chứng lão hóa sớm ở Châu Âu nối liên lạc với nhau. Mỗi một đứa trẻ trong trung tâm điều dưỡng sẽ thay phiên nhau làm tổng đài viên. Trong điện thoại bọn trẻ sẽ chia sẻ tâm tình của nhau, động viên nhau cùng cố gắng. Đường dây nóng này xuất hiện đều là do sự trợ giúp của Trình Điệp Qua. Dựa vào quan hệ với thành viên của trung tâm điều dưỡng là Trình Điệp Qua Klein đã được đề cử thành tổng đài viên số một. Loại vinh dự này đối với tâm trí của một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi cảm giác có thể tưởng tượng được.
Klein lải nhải nói gần 30 phút. Trong 30 phút này từ đầu tới cuối Trình Điệp Qua chỉ đứng yên lặng nhìn cô.
Cuối cùng Klein cũng nói xong, Nặc Đinh Sơn cúp điện thoại. Từ lúc Trình Điệp Qua xuất hiện ở nhà hàng, lần đầu tiên cô nhìn vào anh.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô Trình Điệp Qua mất tự nhiên bỏ tay xuống, sau đó theo thói quen lại vuốt tóc: “Về chuyện đường dây nóng vốn không muốn để em biết, nhưng biểu hiện gần đây của tôi lại không được lòng người cho lắm vì vậy chỉ có thể đem chuyện này nói ra thôi. Hi vọng có thể tăng thêm chút ấn tượng tốt của em đối với tôi“.
Anh kéo tay cô lại: “Nặc Nặc, đường dây nóng là sau khi gặp Klien về đã bắt đầu lên kế hoạch rồi. Tôi muốn nói cho em biết là liên quan tới mối quan hệ của chúng ta tôi rất chân thành. Chỉ là tôi quá bận, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ không khống chế được tính khí của tôi. Nặc Nặc, tôi chưa bao giờ nổi cáu với người xa lạ“.
Nặc Đinh Sơn cảm thấy cô nhất định là bị điên rồi. Trong nội tâm của cô rõ ràng lại là vì câu “Nặc Nặc, tôi chưa bao giờ phát cáu với người xa lạ” kia của Trình Điệp Qua mà cảm thấy vui vẻ.
Hơn nữa trong sự vui vẻ này còn chứa một loại tâm tình cực ngọt ngào.
Anh nhìn cô. Cuối hành lang có ánh sáng của ngọn đèn chiếu lên một tia sáng rõ nét. Tia sáng ấm áp soi rõ một hình dáng uể oải. Ánh mắt của anh đang tươi cười, khóe miệng cũng đang mỉn cười.
Vào giờ phút này, nụ cười này chỉ thuộc về duy nhất một mình cô.
Nặc Đinh Sơn cố gắng nhắc nhở mình phải tiếp tục duy trì vẻ mặt lạnh lùng không để Trình Triệp Qua mê hoặc. Cái gì mà không tôi buồn? Cái tên khốn này có biết là mỗi lần anh lấy tiền từ trong ví ra khến cho trong lòng cô khó chịu bao nhiêu không!
Không, không. Là khổ sở.
Khi anh sai cô phải dùng bất kỳ biện pháp gì cũng phải giúp anh tìm được tư liệu mà anh muốn, cô đã phải mất rất nhiều công sức mới lấy được tư liệu, anh lại một câu cám ơn cũng không có. Ngay cả một cái nhìn anh cũng không thèm cho. Nếu như lúc đó anh nhìn cô một cái thì sẽ phát hiện ra tóc cô bị dính đầy sơn. Vì tư liệu anh muốn mà cô phải đáp ứng người ta mỗi ngày bỏ ra chút thời gian giúp họ sơn nhà.
Anh luôn sai cô chuyển rất nhiều đồ rất nặng lên trên gác, cũng làm cho lòng cô khổ sở. Cô đã bỏ ra rất nhiều tâm tư quan tâm tới bữa tối cho anh, thay rất nhiều loại hoa. Nhưng anh mãi mãi coi bữa tối đã dày công chuẩn bị cho anh xem như canh cà cơm trứng. Tam Diệp Thảo cô đặt trước bệ cửa sổ anh cũng không phát hiện ra. Cô luôn luôn phải đứng một mình ở đầu đường lúc 12 giờ đêm chờ xe. Những việc này đều khiến lòng cô rất khổ sở.
Nhưng rất nhiều khổ sở đó gộp lại cũng chống lại được giây phút này.
Anh đang nhìn cô mỉm cười.
Nụ cười đó là thật lòng thật dạ. Cô biết.
Ngay sau đó Nặc Đinh Sơn cụp mắt xuống nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu“.
Nặc Đinh Sơn cùng Trình Điệp Qua đi tới một nhà hát rất được yêu thích ở nơi này. Pháo hoa rất đẹp. Những hậu duệ của dân Ca-ri-be liên tiếp diễn về tình yêu của tổ tiên họ đối với đại dương bao la. Họ đem nhiệt tình của họ trình diễn trên sân khấu. Mỗi tối đều có thể xem được màn biểu diễn của các ngư dân đại chiến với thủy quái. Họ dùng đèn chuyên dụng trên sân khấu để mô phỏng đại dương bao la, thủy quái và ngư dân.
Phối hợp với việc bắn pháo hoa trên sân khấu còn có một chỗ thú vị chính là việc sắp xếp chỗ ngồi. Những người cầm vé ghế ngồi tình nhân đều được sắp xếp ở hàng ghế phía trước. Sau đó nhân viên sẽ chia cho phía bên nam một cây dù. Vì sao nhân viên lại phát dù, chỉ có thể nói cho bên nữ biết, mà bên nam không được biết. Anh chỉ cần bảo quản cây dù cho tới khi buổi diễn kết thúc trả lại là được.
Bởi vì chủ nhật người xem bắn pháo hoa rất nhiều, hàng ghế tình nhân phía trước không còn chỗ trống. Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua ngồi ở vị trí trung tâm. Buổi diễn được hơn nửa Nặc Đinh Sơn muốn ngồi ngồi vào hàng ghế của các cô gái phía trước có lẽ cũng có được tâm tình giống như thế. Căng thẳng, hưng phấn, sợ hãi, chờ mong. Bạn trai của họ có trong phút chốc này khiến họ nhận được ánh mắt hâm mộ hay là trở thành trò cười không?
Màn biểu diễn tới phần quan trọng nhất, các ngư dân vì để dẫn dụ hải quái ra mà tạo nên tạp âm lớn. Họ đứng trên đầu mũi tàu đốt đuốc lên. Vô số ngọn đuốc chiếu sáng mặt biển, hiệu ứng của đèn đuốc giống y như thật khiến cho người xem nín thở, nhịp tim của mọi khán giả đều đập theo từng đợt sóng cuộn trào trên mặt biển. Hải quái bay lên trời, từ trong lỗ mũi của nó phun ra một cột nước lớn. Cột nước cuồn cuộn chảy xuống. Quang cảnh chân thực làm cho những cột nước càng như điên cuồng mà chảy xuống khắp nơi. Sau đó...
Sau đó Nặc Đinh Sơn trở thành trò cười của sân khấu không lớn không nhỏ có thể chứa hơn năm ngàn người này.
Tất cả cô gái ngồi ở hàng ghế phía trước chỉ có mình cô bị cột nước của thủy quái phun cho ướt nhẹp. Cây dù trong tay Trình Điệp Qua đã được mở ra, chỉ có điều cô đã bị anh bỏ quên.
Lúc cột nước phun xuống hàng ghế phía trước hàng đèn lớn thì từng cái được mở ra. Ai bị ướt ai không bị ướt đều thấy được rất rõ ràng. Sau đó Nặc Đinh Sơn nghe thấy một trận cười vang lên. Vì gương mặt của Trình Điệp Qua kia tiếng cười của các cô gái lại càng không có kiêng nể gì: Thật đáng thương, bạn trai của cô còn đẹp hơn so với các nam minh tinh, cô bị nước xối ướt như vậy cũng là một loại vinh quang.
Nặc Đinh Sơn quay mặt qua nhìn vào thân người sạch sẽ của Trình Điệp Qua. Vẻ mặt vô tội của người đàn ông này so ra còn đẹp trai hơn cả minh tinh màn bạc. Rõ ràng là anh còn chưa hiểu vì sao mọi người lại cười!
Nặc Đinh Sơn vô cùng mệt mỏi đi trên đường. Quần áo bị nước xối lên ướt nhẹp dính chặt vào người cô. Tóc cô cũng bị ướt đẫm. Màn biểu diễn vẫn còn chưa kết thúc cô đã rời khỏi nhà hát, Trình Điệp Qua cũng theo sau cô đi ra. Sau khi rời khỏi rạp hát Trình Điệp Qua nhiều lần cố gắng đi lên kéo tay cô lại nhưng đều bị cô kiên quyết tránh thoát.
Sau đó anh vẫn duy trì khoảng cách mấy bước chân đi theo phía sau cô. Cô đi nhanh anh cũng đi nhanh, cô đi chậm bước chân của anh cũng chậm lại.
Nghe đi, cái tên khốn kiếp này đang nói nhảm gì này: “Tuần sau chúng ta lại tới đi, lần sau nhất định tôi sẽ không để cho một giọt nước nào rơi lên người em đâu“.
Hư! Ha ha!
Tên khốn này vẫn còn đang ngụy biện: “Nặc Nặc, em không cảm thất như vật thật không công bằng sao? Lúc những người kia đưa dù cho tôi họ cần phải nhắc nhở tôi trước chứ“.
Nặc Đinh Sơn dừng bước, lời của Trình Điệp Qua làm cho cô cảm thấy thật là khó chịu.
Chắc hẳn là bởi vì từ đầu tới cuối cô đều không được anh đặt trong lòng chăng? Bởi vậy nên anh mới có thể trong chớp mắt mà hành động theo bản năng tự nhiên mà chọn cách bảo vệ cho bản thân anh.
Ý nghĩa thực sự của việc phát dù vào tay người yêu chính là như vậy. Đáng tiếc là Trình Điệp Qua đã nộp lên bài thi lại là một trang giấy trắng.
Cô đứng yên tại chỗ, anh cũng đứng lại theo cô. Họ đứng ở đầu đường đối mắt với nhau.
Vài giây sau Trình Điệp Qua không muốn tình trạng này tiếp tục đi xuống nữa, anh mở miệng.
“Xin lỗi, Nặc Nặc“.
Xin lỗi đúng không!
Phía trước có xe tưới nước, Nặc Đinh Sơn chỉ vào cái xe tưới nước đó: “Trình Điệp Qua, nếu như anh cảm thấy áy náy trong lòng vậy thì hãy nhanh đi tới chỗ kia, đi quanh đó một vòng. Hãy nhớ kỹ, tôi muốn nhìn thấy anh phải thê thảm hơn tôi đấy“.