Sói Tới Rồi!

Chương 43: Chương 43: Chương 39




Sau khi cố gắng tránh cái quầy hàng kia thì cơ thể của Nặc Đinh Sơn lại bị đụng phải một bức tường người khác, tay của người đó kéo cánh tay trái của cô lại.

Nặc Đinh Sơn không ngẩng đầu ngay lập tức, điều khiến cô ảo não chính là dường như lúc người đàn ông này đang tới gần thì cô đã biết được anh là ai.

Trình Điệp Qua!

Sau khi diều chỉnh tốt lại nét mặt, Nặc Đinh Sơn đứng thẳng người, tay vừa muốn giãy ra thì Trình Điệp Qua đã buông cô ra. Tay vừa được thả ra đã lặng lẽ buông xuống phía trước nắm chặt lấy túi xách, Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu nhìn Trình Điệp Qua.

“Cảm ơn“. Cô lịch sự nói cảm ơn với anh.

“Nặc Đinh Sơn, chỗ này không có người khác, không cần phải giả bộ“. Anh hừ nhẹ.

“Tạm biệt, anh Trình“. Sau khi nói xong lời cảm ơn Nặc Đinh Sơn không thể chờ đợi được mà muốn rời đi ngay.

Khoảng cách giữa các quầy hàng cũng chỉ có thể chứa được cho một người đứng, Trình Điệp Qua đứng chặn ở chỗ đó, nếu như Nặc Đinh Sơn muốn rời khỏi chỗ này thì phải lách qua người anh.

Không biết làm sao, mà Trình Điệp Qua đứng ở đó không buồn nhúc nhích.

“Tạm biệt, anh Trình“. Nặc Đinh Sơn lại một lần nữa tăng giọng nói. Ý tứ của cô rất rõ ràng: Trình Điệp Qua, mời anh tránh ra.

Trình Điệp Qua vẫn không nhúc nhích.

“Trình Điệp Qua“. Nặc Đinh Sơn hạ thấp giọng nhắc nhở.

“Sao không giả bộ nữa? Hử?” Anh nói.

Nặc Đinh Sơn không cần nhìn cũng biết vào giờ phút này biểu hiện trên mặt của Trình Điệp Qua cũng giống như giọng nói của anh, vô cùng trào phúng. Bàn tay nắm thật chặt túi xách, Nặc Đinh Sơn muốn vượt qua từ mé bên người Trình Điệp Qua.

“Nặc Đinh Sơn“. Âm thanh trong trẻo vang lên ở sau lưng cô.

Nặc Đinh Sơn buông lỏng nét mặt, quay đầu lại. Vinh Chân đã đứng ở sau lưng cô. Vinh Chân nói với cô khu vực này rất khó gọi xe. Không lâu trước đó Vinh Chân vì để thành công khiến Trình Điệp Qua đưa cô ấy trở về, cô ấy đã tìm một cái cớ khiến cho Vinh Tuấn đưa các cô tới nơi này đi về trước rồi.

“Tôi sẽ bảo A Tuấn tới đón tôi“. Nặc Đinh Sơn nói với cô ấy.

“Hôm nay anh trai em phải vào phòng thu âm“. Vinh Chân vừa nói vừa đi về phía Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đang đứng. Cô ấy tự mình đi tới bên cạnh Trình Điệp Qua, nghiêng đầu nhìn Trình Điệp Qua dùng giọng điệu vô cùng tự nhiên nói: “Em sẽ bảo Trình Điệp Qua đưa chị về“.

Sau khi nói xong Vinh Chân huých huých Trình Điệp Qua, nhưng dường như Trình Điệp Qua không có ý định sẽ thuận theo ý của cô ấy mà nói ra lời tương tự như để tôi đưa cô về.

“Không cần phiền toái như vậy đâu“. Nặc Đinh Sơn cười cười.

Vinh Chân lại lần nữa dùng cùi chỏ huých Trình Điệp Qua, lần này Trình Điệp Qua mới miễn cưỡng mở miệng: “Để tôi đưa cô về“.

“Không cần phiền đâu“. Nặc Đinh Sơn nhìn ra ngoài cửa kính nói: “Tôi vừa tới nơi này vẫn chưa có thời gian rảnh đi tham quan ở đâu, bây giờ vừa đúng dịp, sau đó tự tôi sẽ liên lạc với A Tuấn”

Vừa nói xong Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy Trình Điệp Qua nghiêng nửa người qua, ý tứ rất rõ ràng là tùy theo như ý của cô.

Nặc Đinh Sơn giơ một tay đang trống ra chào tạm biệt với hai người đó.

Trình Điệp Qua đứng ở giữa, Nặc Đinh Sơn đứng bên trái Trình Điệp Qua, Vinh Chân đứng ở bên phải Trình Điệp Qua. Vinh Chân với tay ngang qua Trình Điệp Qua muốn kéo Nặc Đinh Sơn lại.

Cánh tay bắt ngang của Vinh Chân bị Trình Điệp Qua kéo lại, anh nói: “Hôm nay thời tiết không tệ, rất thích hợp để đi dạo“.

Người Nặc Đinh Sơn vượt qua Trình Điệp Qua, đi mấy bước dọc theo quầy hàng, khi vừa vượt qua quầy hàng Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy lời oán trách của Vinh Chân: “Trình Điệp Qua, nhất định vừa rồi biểu hiện của anh quá dữ dằn, đã dọa cho Nặc Đinh Sơn chạy mất“.

“Anh không có, vừa rồi lúc cô ấy sắp té ngã anh đã kéo cô ấy lại đó, hôm nay cô ấy ăn vận như vậy nếu mà bị ngã thì chắc là không hay rồi“.

Nặc Đinh Sơn tiếp tục đi, hai âm thanh ở phía sau càng lúc càng nhỏ “Trình Điệp Qua, em đã mua được chiếc nhẫn rất đẹp“. “Vinh Chân, anh cảnh cáo em, đây là lần cuối cùng“. “Biết rồi, biết rồi. Nhớ rồi, đây là lần cuối cùng“.

“.............” “..................”

Đến lúc người Nặc Đinh Sơn đi qua cửa của cửa hàng, hai âm thanh phía sau kia cũng dần dần mất hẳn. Trình Điệp Qua nói với Vinh Chân “Đây là lần cuối cùng“. Trình Điệp Qua nói lời này giọng điệu lại càng giống như một lời than phiền quen miệng vậy.

Lúc này Nặc Đinh Sơn cũng đã hiểu rõ vì sao Vinh Chân chỉ chọn nhẫn. Nhẫn và vòng tay gần như cùng một ý nghĩa. Tâm tư nhỏ này thật dễ thương biết bao, giống như lúc đó ở hoa viên Hyde, giống như cô đã bảo Trình Điệp Qua mang hoa về vậy.

Không được. Không thể lại nghĩ tới chuyện lúc trước nữa. Ngoại trừ trong mơ thì đã rất lâu rồi Nặc Đinh Sơn không để cho những chuyện cũ có liên quan tới Trình Điệp Qua ở trong suy nghĩ của cô nữa.

Đây cũng là do bởi vì gần đây liên tục gặp phải Trình Điệp Qua. Nặc Đinh Sơn nghĩ sau này chắc cô phải tránh cơ hội gặp mặt với Trình Điệp Qua nhiều hơn mới được.

Bởi vì đây là khu trung tâm vừa mới khánh thành đang trong bước đầu thử nghiệm kinh doanh. Thật đúng như Vinh Chân nói vậy, rất khó gọi xe. Nặc Đinh Sơn đi được một đoạn đường lớn rồi mới tìm được một trạm xe buýt. Mấy ngày gần đây Manchester đều có ánh mặt trời nhàn nhạt. Ánh nắng dịu khiến cho Nặc Đinh Sơn đang đợi xe không chống lại được cơn buồn ngủ mà ngủ gật.

Xe đi qua trạm xe buýt Trình Điệp Qua giảm tốc độ xe chậm lại. Ánh mắt lần thứ hai tập trung vào người con gái đang ngồi ngủ gật trên ghế dựa ở trạm xe buýt. Ngồi bên cạnh cô gái đang ngủ gật có mấy người đàn ông, một người đàn ông trong số đó đang nghiêng mặt qua, ánh mặt nhìn vào một chỗ. Trình Điệp Qua biết người đàn ông đó đang nhìn cái gì.

Thở ra! Trình Điệp Qua tăng nhanh tốc độ xe. Trạm xe buýt, cô gái đang ngủ gật, cùng người đàn ông dùng ánh mắt sỗ sàng đều bị anh nhanh chóng bỏ lại phía sau.

Vinh Chân xòe bàn tay ra, cô ấy đang ngồi trên xe Trình Điệp Qua. Xòe bàn tay ra, lòng bàn tay quay về phía kính chắn gió, tia sáng đang chiếu lên chiếc nhẫn mà cô ấy vừa mới mua. Sáng tới lóa mắt. Mở miệng, dùng giọng điệu vô cùng tự nhiên hỏi: “Trình Điệp Qua, anh thấy em mang cái này có đẹp không? Là ngón tay của em đẹp hay cái nhẫn này đẹp vậy“.

Vinh Chân không đợi câu trả lời.

“Em thích anh tặng nhẫn cho em, vô cùng thích luôn đó“. Vinh Chân tiếp tục nói. Nín thở, trong lòng cô lén giấu suy nghĩ.

Vì sao lại tới Manchester, vì sao lại vào ở nhà của Trình Điệp Qua, vì sao lại để anh mua nhẫn tặng cô. Đáp án trong lòng cô đều rõ ràng.

Bây giờ ở bên cạnh Trình Điệp Qua không có bất kỳ người nào, mà cô cũng đã chia tay với Tần Việt rồi. Có người nói tình duyên trên đời này là một vòng tròn, đi một vòng lại quay trở về điểm xuất phát.

Lúc Vinh Chân đang nín thở, xe đột nhiên dừng lại. Nhanh chóng lùi lại, lùi lại phía trạm xe buýt rồi xe dừng lại. Sau đó...

Tiếng còi xe đột nhiên vang lên. Âm thanh bén nhọn của còi xe dường như ngay lập tức đâm vào màng nhĩ của Nặc Đinh Sơn. Nặc Đinh Sơn lập tức mở mắt ra. Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Trình Điệp Qua, lướt qua Trình Điệp Qua là Vinh Chân đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Họ đều nghiêng mặt nhìn qua cô.

Lại nữa. Lại chạm mặt nữa rồi!

Nặc Đinh Sơn lấy lại tinh thần, mỉm cười với hai người kia.

Trình Điệp Qua kéo kính cửa xe xuống: “Lên xe!”

Từ chỗ này tới phòng luyện tập của Vinh Tuấn chặng đường xe phải đi mất gần bốn mươi phút, nói cách khác nếu như lên xe của Trình Điệp Qua vậy thì nhất định là cô phải ở cùng với Trình Điệp Qua bốn mươi phút.

Cô không làm được! Thật may là cách đó không xa xe buýt đang đi tới phía này. Nặc Đinh Sơn chỉ vào chiếc xe buýt cách đó không xa, còn chưa đợi cô mở miệng từ chối đã lại nghe thấy tiếng còi xe sắc bén vang lên một lần nữa. Tiếp sau đó là mấy âm thanh liên tiếp. Vinh Chân đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế đang nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy mơ hồ.

Lại tiếp tục từ chối nữa thì có vẻ như quá khách sáo rồi. Nặc Đinh Sơn đành lên xe của Trình Điệp Qua.

Ngồi ở vị trí phía sau xe, Nặc Đinh Sơn phối hợp sắm tốt vai của nhân vật đi nhờ xe, thỉnh thoảng phối hợp một câu. Tất cả lời nói đều là mấy câu nói hời hợt. Ba người trên xe phần lớn đều là Vinh Chân nói, Trình Điệp Qua còn kiệm lời hơn cả Nặc Đinh Sơn. Lúc xe rẽ qua khúc ngoặt, bởi vì độ cua quá lớn đã làm cho chiếc nhẫn của Vinh Chân rơi xuống xe. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Vinh Chân Trình Điệp Qua chỉ có thể dừng xe lại.

“Trình Điệp Qua, anh phải tìm giúp em“. Vinh Chân nói.

“Tự tìm đi“. Trình Điệp Qua nhanh đáp lại.

“Hôm nay em mặc váy ngắn“. Vinh Chân cũng không nhúc nhích.

Lý do Vinh Chân bảo Trình Điệp Qua tìm nhẫn rất hợp lý. Đúng là hôm nay cô ấy đã mặc váy tương đối ngắn. Trình Điệp Qua cúi người xuống bắt đầu tìm nhẫn, rất nhanh anh đã tìm được chiếc nhẫn.

Sau khi tìm được chiếc nhẫn Vinh Chân lại đưa ra yêu cầu tiếp theo. Bàn tay cô ấy đưa tới trước mặt Trình Điệp Qua, cười hì hì: “Cho anh cơ hội thực tập, một cơ hội luyện tập để sau này đeo nhẫn cho cô dâu của anh“.

“Vinh Chân!” Âm thanh của Trình Điệp Qua mang theo cảnh cáo.

Vinh Chân chẳng mảy may để giọng điệu cảnh cáo của anh vào trong mắt. Cô quay đầu lại, đối mặt với Nặc Đinh Sơn: “Nặc Đinh Sơn, chị có bằng lòng cùng với em đánh giá không“.

Rõ ràng là đã đem vấn đề đẩy qua cho cô. Tiểu Hồ Ly này đúng là giảo hoạt quá.

Ngay sau đó Nặc Đinh Sơn mỉm cười nói: “Vô cùng tình nguyện“.

Chiếc nhẫn sáng lấp lánh được mang trở lại ngón tay của Vinh Chân, Trình Điệp Qua đã thỏa mãn yêu cầu của cô ấy. Anh đã deo chiếc nhẫn lên cho cô ấy. Thời khắc đó trong buồng xe lâm vào một khoảng yên tĩnh. Dường như đôi nam nữ kia vẫn còn chìm đắm trong cảnh tượng như thật như ảo.

Khiến Nặc Đinh Sơn bất ngờ chính là người xuống xe trước là Vinh Chân. Trước tiên Trình Điệp Qua đưa Vinh Chân tới cổng đài truyền hình, Vinh Chân dường như đối với sắp xếp như vậy cũng không có cảm thấy kỳ lạ chút nào. Có điều sau khi Nặc Đinh Sơn ngẫm nghĩ một hồi cũng không cảm thấy có gì lạ. Vinh Chân làm việc ở đài truyền hình đúng là gần hơn phòng luyện tập của Vinh Tuấn.

Bây giờ trong buồng xe cũng chỉ còn lại hai người Nặc Đinh Sơn với Trình Điệp Qua. Sau khi trong xe duy trì khoảng năm phút im lặng thì Trình Điệp Qua đã mở miệng.

“Cô tốn không ít tâm tư vào việc ăn mặc nhỉ?” Anh vừa chỉnh kính bên trong xe vừa hỏi như vậy.

Nặc Đinh Sơn cau mày, ánh mắt của cô đụng phải tia nhìn của Trình Điệp Qua trong kính xe, cô nhìn thấy rất rõ ánh mắt của Trình Điệp Qua chiếu tới chỗ xương quai xanh của cô. Nặc Đinh Sơn cúi đầu mới phát hiện ra hôm nay cô mặc áo len cổ chữ V hở ra hơi sâu. Bình thường áo len này cô đều phối hợp mặc với áo khoác, rời khỏi phòng luyện tập của Vinh Tuấn cô đã bỏ quên áo khoác lại. Gần đây trí nhớ của Nặc Đinh Sơn càng ngày càng tệ.

Tay không tự nhiên kéo lại cổ áo lên một chút, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vấn đề này không phiền anh phải bận tâm“.

“Mẹ của A Tuấn rất thương tôi, cho nên tôi cảm thấy tôi có nghĩa vụ lên tiếng thay cho bà ấy. Nghe nói hai người đã từng gặp mặt qua rồi, hơn nữa hiệu quả dường như không tệ. Cô cũng biết A Tuấn xuất thân từ gia đình thế nào rồi đó, ở đây tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở cô một chút. Nếu như cô còn mang thân phận bạn gái của Vinh Tuấn, vậy thì xin cô cẩn thận khắc chế một chút, đừng có đi khắp nơi phô trương sự quyến rũ của cô“.

“Trình Điệp Qua!” Cho tới bây giờ tâm tình bị áp chế rất tốt cứ như vậy dễ dàng bị lời của Trình Điệp Qua kích thích: “Anh không được nói vớ vẩn“.

Trình Điệp Qua giảm tốc độ xe chậm lại, không có nói thêm nữa. Nhưng Nặc Đinh Sơn vẫn nhìn thấy trong kính chiếu hậu khóe miệng anh hơi nhếch lên một nụ cười trào phúng. Nặc Đinh Sơn lại lần nữa quay mặt đi chỗ khác.

Xe đã rất nhanh tới phòng luyện tập của Vinh Tuấn. Lúc xe dừng lại, lần này Nặc Đinh Sơn đến một câu “Cảm ơn” mang tính lịch sự cũng lười nói. Tay đặt ngay trên cửa xe.

“Nặc Đinh Sơn!” Trình Điệp Qua gọi cô lại.

Không thèm để ý tới, Nặc Đinh Sơn mở cửa xe ra. Âm thanh của Trình Điệp Qua vang lên sau lưng cô:“Tôi hy vọng cô hãy nhớ những lời tôi vừa nói“.

“Phô trương sự quyến rũ sao?” Dừng lại động tác xuống xe, Nặc Đinh Sơn cười với Trình Điệp Qua: “Tôi nghĩ thế nào cũng không lý giải được nhừng lời anh vừa nói với tôi, lời như vậy không phải là nên do bạn trai tôi nói ra sao? Mà anh Trình chỉ là bạn trai cũ. Còn anh nói cái gì mà mẹ của A Tuấn đối với anh rất tốt thì tôi nghe tới lại càng giống như là anh bị tôi vất bỏ, nên không được thoải mái ấy nhỉ?”

Trong buồng xe bởi vì một lời nói đó của cô mà bị ngưng đọng lại.

“Tôi nghe nói có một số phụ nữ luôn thích tưởng bở, bây giờ ngẫm lại thì lời này đúng là có lý thật“. Trình Điệp Qua chìa tay đem túi xách của Nặc Đinh Sơn bỏ quên ở chỗ ngồi phía sau đưa vào tay cô, nhàn nhạt nói: “Cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Nhưng mà!”

Câu nhưng mà kia theo khẩu khí của anh mà tăng lên, ánh mắt của Trình Điệp Qua nhanh chóng chuyển từ lạnh nhạt thành lửa cháy: “Nặc Đinh Sơn, không nên cho rằng chút khôn vặt này của cô là có thể đem người ta đùa bỡn mà hênh hoang. Nặc Đinh Sơn, tôi cũng không phải là kẻ đần, cho nên tôi khuyên cô vẫn nên có quy củ đi, không nên tạo thêm một người đàn ông như Cohen nào nữa“.

Cái tên khốn này!

Nhưng mà cũng đúng. Xem ra cô cũng giống như cái loại phụ nữ dựa vào một chút nhan sắc mà tính trăm phương ngàn kế. Ít nhất thì Nặc Đinh Sơn cảm thấy khi đó cô đúng thật không còn gì để nói.

Mở cửa xe ra. Xuống xe.

Chân vừa đặt trên mặt đất.

“Vừa rồi tôi nói cô hãy quy củ lại trong đó cũng bao gồm một chuyện: Nặc Đinh Sơn, sau này nếu không có việc gì thì đừng làm phiền tới Vinh Chân“.

“Từ trước tới nay tôi luôn cho rằng câu nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng vẫn luôn là một chân lý. Vinh Chân đơn thuần hơn bất kỳ ai“.

Nặc Đinh Sơn cúi đầu nhìn xuống chân mình. Đóng cửa xe lại, thẳng người, đi về phía tòa kiến trúc mà phần lớn là chọn chất liệu pha lê phối hợp lại để tạo thành. Vinh Tuấn đang ở trong tòa kiến trúc đó. A Tuấn đang ở trong đó.

Vừa đi Nặc Đinh Sơn vừa tự nói với chính mình: Không được tức giận, tức giận chứng tỏ vẫn còn quan tâm, vì vậy không thể tức giận.

Chiếc xe đạp thể thao loại nhỏ phía trước kia vẫn đang phô trương biểu diễn khiến cho Trình Điệp Qua phải ấn mạnh còi, theo tần số đề-xi-ben của tiếng kèn xe càng ngày càng cao thì một loại tâm tình nào đó ẩn náu trong cơ thể anh ngày càng tích tụ lại mạnh mẽ.

Loại tâm tình đó khiến anh khó mà phát ra được. Trình Điệp Qua dường như coi những cảm xúc đó nhạt như nước lã: Nặc Đinh Sơn đã biết cách ăn mặc, Nặc Đinh Sơn lại có thể bắt đầu ăn diện rồi!!

Lúc nghe thấy tiếng còi xe, chiếc xe trước mắt kia bất ngờ ngăn chiếc xe thể thảo của anh lại ngày càng ngông cuồng hơn. Mỗi lần đánh võng đều thích thú mà gào rú lên!

Muốn chết à!

Nhấn chân ga xuống.

Rầm ---

Trong nháy mắt đó, hai chiếc xe đụng vào nhau. Đan xen trong đầu Trình Điệp Qua là một hình ảnh kỳ quái. Hình ảnh kỳ quái có một cái đuôi kéo dài, cuối cùng lại biến thành một bản nhạc vùng biển Caribbean nhẹ nhàng. Trong tiếng nhạc vùng biển Caribbean nhẹ nhàng đuôi tóc hai màu hồng lam bay lượn trong gió, rực rỡ giống như một ngọn lửa đang bùng cháy. Rõ ràng rực rỡ như thế nhưng lại bi thương đến vậy.

Dưới cú va chạm dữ dội, túi khí an toàn nhanh chóng bung ra. Túi khí an toàn bung tràn ra đập lên mặt Trình Điệp Qua. Trong một hồi chấn động não ập tới, trong đầu của anh là: Nặc Đinh Sơn đã là bạn gái của Vinh Tuân, giữa họ đã đề cập tới chuyện cưới gả rồi!

Mặt nằm nhoài trên túi khí an toàn, Trình Điệp Qua nghĩ: Có thể Nặc Đinh Sơn nói rất đúng, có lẽ anh vẫn chưa hết khó chịu mà tỉnh lại từ cuộc chia tay đột ngột này, anh không thể tiếp tục như thế này được nữa, những tâm tình kia đã khiến anh nói không biết lựa lời.

Môt tiếng sau, Trình Điệp Qua tạm thời bị tịch thu giấy phép lái xe ngồi đang ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế. Lái xe cho anh là Chu Mỹ Bảo, suy nghĩ một chút Trình Điệp Qua nói với Chu Mỹ Bảo.

“Chiều chủ nhật tuần sau sắp xếp cho tôi hẹn hò“.

Vinh Mộ Minh không chỉ một lần nói với anh trưởng nữ nhà Howard là một ứng cử viên hẹn hò cũng không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.