Ngày năm tháng mười, Nặc Đinh Sơn nhận được điện thoại của Vinh Tuấn gọi tới từ Manchaester, Trình Điệp Qua hôn mê suốt bốn ngày rốt cục đã tỉnh lại rồi. Sau khi Trình Điệp Qua tỉnh lại đã tiếp nhận kiểm tra toàn thân, tình trạng cơ thể kết quả kiểm tra hoàn toàn tốt.
“Lần này em có thể yên tâm rồi“. Cách điện thoại Vinh Tuấn nói với cô.
Nặc Đinh Sơn nắm chặt điện thoại không nói gì.
“Cậu ấy không phải là mối tình đầu của em sao, không phải là cái kẹo bông đầu tiên của em sao?”
“Không có chuyện gì là tốt rồi“. Nặc Đinh Sơn miễn cưỡng đáp lại: “Em cúp đây“.
“Không được cúp điện thoại!” Vinh Tuấn cao giọng: “Nặc Nặc, tôi phải nói cho em biết một chuyện, còn nhớ vị trưởng nữ nhà Howard kia không?”
“Nhớ“.
“Tin hành lang ở Anh Quốc mấy ngày gần đây đều đưa tin trưởng nữ nhà Howard không ăn không ngủ ở trong nhà thờ cầu nguyện bốn ngày bốn đêm, cuối cùng cô ấy đã ngất xỉu ở trong nhà thờ. Kỳ lạ là khi cô ấy ngất xỉu thì Trình Điệp Qua đã tỉnh lại trong thời gian đó. Xem ra cô gái si tình đó đã làm thượng đế cảm động, lại vừa khéo là...” Vinh Tuấn kéo dài âm thanh: “Trưởng nữ nhà Howard đã cùng Trình Điệp Qua ở cùng một bệnh viện, hơn nữa dưới sự khuyên nhủ của mẹ tôi ngày mai Trình Điệp Qua sẽ đi thăm cô ấy. Tôi nói có phải là Trình Điệp Qua cũng giống như thượng đế, bị cô ấy cảm động rồi không?”
“Như vậy thật tốt“. Nặc Đinh Sơn nói.
“Rất tốt sao? Tôi cảm thất dáng vẻ của em thế nào cũng giống như nghĩ một đằng nói một nẻo vậy. Đúng rồi, tôi phải nói cho em biết một chuyện nữa, tôi đã hẹn với Trình Điệp Qua đợi cho thân thể của cậu ấy khôi phục lại như cũ sẽ đánh một trận bóng, sức ảnh hưởng của em dường như không quá lớn, ít nhất đối với Trình Điệp Qua mà nói“.
“Thế thì quá tốt rồi“.
“Nặc Đinh Sơn, lần đầu tôi cảm thấy Trình Điệp Qua rất có khả năng giả bộ. Tôi đoán kỹ thuật giả ngu hai người các người ngang tài ngang sức, ở trước mặt của bố mẹ tôi cậu ta ngụy trang tới mức cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trò chuyện vui vẻ với tôi, làm cho ba mẹ tôi hài lòng. Tôi đã nhiều lần đề cập tới em trước, cậu ấy còn biết diễn hơn so với những diễn viên kia, cứ giống như các người từ trước tới giờ chưa từng có...”
Nặc Đinh Sơn cúp điện thoại, sau khi cúp điện thoại đã tiện tay khóa điện thoại lại.
Ngày bảy tháng mười, ở vài tờ báo thậm chí trong truyền thông điện tử Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy tin tức Trình Điệp Qua xuất viện. Xuất hiện trên bức ảnh có Trình Điệp Qua, có Vinh Tuấn, có Bà Vinh. Cùng ngày xuất viện cùng Trình Điệp Qua còn có trưởng nữ nhà Howard, đó là một cô gái tóc vàng kiều diễm.
Ngày mười tháng mười, Nặc Đinh Sơn đã gặp được bà Vinh đã tranh thủ thời gian tới Đức gặp cô. Nặc Đinh Sơn biết lần này mẹ của Vinh Tuấn tới thăm ít nhiều gì cũng có chút tính chất động viên.
Sau khi thăm Trình Điệp Qua xong Vinh Tuấn trực tiếp bay từ Manchester tới San Francisco chúc mừng sinh nhật của bà ngoại anh ấy. Lúc đầu, kế hoạch hành trình tới San Francisco lần này cũng có cô ở trong. Trong kế hoạch Nặc Đinh Sơn lấy thân phận bạn gái của Vinh Tuấn lần đầu tham dự buổi tụ họp gia đình của hai nhà Vinh Lâm. Hôm trước Vinh Tuấn ở sân bay đã điện một cuộc điện thoại hủy bỏ Nặc Đinh Sơn ra khỏi kế hoạch.
Nặc Đinh Sơn lại lần nữa đảm bảo với Vinh Lâm Bội Lan rằng cô không hề để chuyện này ở trong lòng.
Hôm nay Nặc Đinh Sơn đã nói chuyện với bà Lâm rất lâu.
Cuối cùng, vị phu nhân duyên dáng sang trọng kia nhìn chăm chú cô hồi lâu, rồi nói một câu thế này: “Lúc còn trẻ ta đã từng trải qua không ít chuyện hoang đường, vì vậy ta cũng đều hiểu rõ bản chất tính cách con người so với hơn ai hết, so với thân phận địa vị cũng hiểu rõ sự quan trọng. Nặc Nặc vừa nhìn là đã biết không phải là cô gái tùy tiện gây chuyện mọi việc đều biết chừng mực“.
Lúc đó, bà ấy nói có chút đạo lý, ít nhất cô đã lớn lên theo khuôn phép cũ. Nhưng ngẫm nghĩ lại Nặc Đinh Sơn lại thấy không đúng, cô hình như đã gây ra chuyện, chỉ là thời gian cô gây ra chuyện có hơi lâu rồi, cô gần như đã quên hết rồi.
Trong tuần tới Nặc Đinh Sơn khó có được thời gian nhàn rỗi, phần lớn thời gian sinh hoạt khi trước của cô đều cuốn quanh Vinh Tuấn. Khoảng thời gian này của Vinh Tuấn đều ở San Francisco đồng hành cùng với bà ngoại thân thể không được tốt.
Thân thể không tốt lắm? Quý bà này ngày hôm đó, trong ngày đó Vinh Tuấn gọi điện thoại cho cô còn tham gia cuộc chạy marathon cự li ngắn.
Không có Vinh Tuấn, ngày ngày cùng Nặc Đinh Sơn chạy tới chỗ đó của Klein, bận rộn tập luyện lời thoại ở sân khấu kịch cho Klein.
Một ngày của tuần cuối cùng của tháng mười, Nặc Đinh Sơn đang ôn lời thoại cho Klein, có một người từ bên ngoài đi vào, người này nói với Nặc Đinh Sơn bên ngoài có người tìm cô.
Ở trong hoa viên có một bức tượng thẩm mỹ điêu khắc sức mạnh thân thể người, người đàn ông thời La Mã cổ đại một tay nâng mặt trăng mặt trời, một tay khác nâng đứa trẻ tượng trưng cho hy vọng. Một bóng người màu đỏ đưa lưng về phía cô đứng trước bức tượng điêu khắc.
Áo khoác dài đỏ rực làm cho Nặc Đinh Sơn không khỏi nhớ tới tình huống lần đầu tiên cô gặp được Trương Diệu Lệ, cứ như là trái ớt đỏ.
“Diệu Lệ“. Nặc Đinh Sơn dừng lại, gọi to: “Trương Diệu Lệ!“.
Chậm rãi quay đầu lại, gương mặt đó không thấy được vẻ vui sướng như thường lệ, hai mắt Trương Diệu Lệ sưng đỏ.
“Làm sao vậy? Có phải là lại gặp phải chuyện không hay không?” Nặc Đinh Sơn đến gần Trương Diệu Lệ.
Tiếp đó Trương Diệu Lệ đã ôm lấy cô: “Nặc Nặc“.
“Sao vậy? Có phải là...”
“Nặc Nặc, ở Trung Quốc có một câu thành ngữ gọi là khổ tận cam lai. Câu thành ngữ này hình dung những người dũng cảm kiên cường, nhân sinh rất nhiều người lúc mới bắt đầu rất gian nan, nhưng họ không oán giận không lùi bước càng không thỏa hiệp, cuối cùng họ đã nhận được thành quả ngọt nhất, mà trong những hành trình đó khó khăn gặp phải cũng đã trở thành một loại của cải, một loại thu hoạch trong cuộc đời của họ“.
“Sao vậy?” Đây là lần đầu tiên Nặc Đinh Sơn nghe thấy giọng điệu của Trương Diệu Lệ nói với cô nghiêm túc như vậy: “Có phải là...”
Trương Diệu Lệ lại một lần nữa cắt ngang lời của cô: “Nặc Nặc, hãy nhớ kỹ lời của mình, cậu chỉ nếm trải những cay đắng ấy trước trong cuộc đời. Nặc Nặc, hãy nhớ kỹ, sau đắng nhất định là ngọt, hơn nữa mình đảm bảo những cái ngọt cậu nếm trải ấy cuối cùng còn ngọt hơn ngàn vạn lần so với bất cứ cái ngọt nào trên đời này. Trên đời này cũng không có người nào dũng cảm hơn, kiên cường hơn so với cậu, bởi vì thượng đế rất yêu quý những người hiền lành dũng cảm“.
Sau khi nói xong những lời này Trương Diệu Lệ đã buông Nặc Đinh Sơn ra, sau đó cô ấy lấy từ trong túi ra một bản văn kiện có đóng dấu của chính phủ. Ở phía Chính phủ Anh Quốc Nặc Đinh Sơn đã khai địa chỉ liên hệ chính là nơi ở của Trương Diệu Lệ, vì vậy bình thường đồ gửi cho Nặc Đinh Sơn Trương Diệu Lệ đều sẽ nhận thay.
Nhận bản văn kiện đó, cẩn thận phân tích, khi nhìn thấy rõ ràng con dấu của quốc gia cùng ký hiệu đầu Nặc Đinh Sơn nổ oanh một cái.
Cuối cùng điều cô sợ hãi cũng vẫn tới rồi.
Chỉ là thời điểm này có hơi sớm.
“Nặc Nặc, đừng sợ. Tất cả đều sẽ tốt lên thôi, cậu phải tin tưởng chính mình“. Cô gái Đông Bắc nhiệt tình tốt bụng lại ôm lấy Nặc Đinh Sơn một lần nữa cao giọng khóc lớn.
Nặc Đinh Sơn nhìn lên bầu trời xuất thần, sắc trời hôm nay là màu xanh cực kỳ nhạt. Tiếng khóc của Trương Diệu Lệ càng lúc càng lớn đã làm thu hút tới người tản bộ ở hoa viên.
“Trương Diệu Lệ đừng khóc, mình từ trước tới giờ sẽ không hối hận vì đã từng làm chuyện như vậy, vì vậy đừng khóc nữa. Chuyện này không là gì, mình cũng không sợ, thật đấy! Mình đảm bảo!” Nặc Đinh Sơn vỗ vỗ vai Trương Diệu Lệ nói.
Ai ngờ tiếng khóc của Trương Diệu Lệ lại càng lúc càng lớn.
Thật là cô gái khiến người ta đau đầu.
“Trương Diệu Lệ, những lời cậu vừa nói với mình, mình nghĩ cậu nhất định đã hao tốn rất nhiều công sức, có thể những lời đó là từ quyển sách nào đó, có thể những lời đó là từ đoạn châm ngôn nào đó, có thể...”
“Làm sao cậu biết?” Rốt cuộc Trương Diệu Lệ đã ngừng khóc.
“Trương Diệu Lệ, mình sẽ nhớ kỹ. Ở Trung Quốc có một câu thành ngữ gọi là khổ tận cam lai“. Nặc Đinh Sơn nói thầm: “Mình chỉ là nếm trải cay đắng trong đời trước thôi, sau đắng cay nhất định sẽ là ngọt ngào“.
Mang bản văn kiện đó bảo quản thật kỹ, để Trương Diệu Lệ đi gặp Klein, sau đó gọi tới số điện thoại kia trên văn kiện. Sau khi giải thích cực kỳ ngắn gọn Nặc Đinh Sơn cúp điện thoại. Trưa nay Nặc Đinh Sơn cứ đứng ở trong một góc, cô đứng ở đó lâu thật lâu.
Buổi chiều, Nặc Đinh Sơn lấy tất cả tiền gửi trong ngân hàng, cô đã mang tiền tiết kiệm giao cho Trương Diệu Lệ, cô thỉnh cầu Trương Diệu Lệ sau này khi có thời gian rảnh có thể tới thăm Klein nhiều hơn.
Trương Diệu Lệ đáp ứng yêu cầu của Nặc Đinh Sơn, Trương Diệu Lệ bảo đảm với cô cô ấy sẽ chăm sóc cho Klein thật tốt.
Khi màn đêm buông xuống, Nặc Đinh Sơn tiễn Trương Diệu Lệ đi.
Đêm rất sâu, trong căn phòng tối đen có hai giọng nữ đang đối thoại, một âm thanh trẻ trung, một âm thanh già cỗi.
Âm thanh già nua: “Nặc Nặc, chị phải nói cụ thể cho em biết là chị phải đi nơi nào“.
Am thanh trẻ trung: “Không được, không phải đó là bí mật sao? Bí mật của Klein chị chưa bao giờ hỏi, Nặc Nặc cũng cần phải có bí mật của mình chứ“.
Âm thanh gì nua: “...”
Âm thanh trẻ trung: “Chị đảm bảo mười ngày sẽ viết cho em một bức thư“.
Âm thanh gì nua: “...”
Âm thanh trẻ trung: “Nếu không thì một tuần viết một bức“.
Âm thanh già nua: “... vậy cũng được“.
Âm thanh trẻ trung: “Klein, hai năm sẽ trôi qua trong nháy mắt thôi, có còn nhớ giao ước của chúng ta không?”
Âm thanh già nua: “Nhớ, đợi khi Klein hai mươi tuổi, muốn đi du lịch cùng Nặc Nặc, đi thật nhiều thật nhiều nơi, nơi đầu tiên muốn đi chính là Trường Thành“.
Âm thanh trẻ trung: “Klein, em có mệt không?”
Âm thanh già nua: “Có một chút“.
Khi đêm càng thêm sâu, Klein bỗng nhiên bị một âm thanh nào đó làm cho thức giấc. Lắng tai nghe, là ai đó đang khóc. Âm thanh đó vô cùng bi thương, nghe được làm cho lòng của cô bé nhói lên. Tiếng khóc ấy nếu nghe kỹ lại có vẻ rất quen thuộc, hơn nữa khoảng cách của âm thanh này rất gần cô bé.
“Nặc Nặc” Klein đưa tay tìm kiếm.
Cô bé không tìm được Nặc Nặc.
Đưa tay bật đèn, ngay lập tức Klein tìm thấy được ngọn nguồn của tiếng khóc.
“Nặc Nặc, Nặc Nặc“. Klein sợ hãi.
Sao Nặc Nặc lại khóc rồi? Sao Nặc Nặc lại cuộn vào trong góc tường khóc vậy?
Người trốn ở trong góc tường khóc ngẩng đầu lên, sau đó Klein nhìn thấy gương mặt của Nặc Nặc giàn dụa nước mắt, con mắt sưng đỏ giống như mắt thỏ vậy.
Đây là gương mặt bi thương nhất của Nặc Nặc mà cô bé từng gặp qua, bi thương tới nỗi nước mắt của Klein cũng run rẩy rơi xuống: “Nặc Nặc, Nặc Nặc, Sao chị lại khóc vậy, Nặc Nặc...”
“Tắt đèn đi, Klein, xin em đấy, tắt đèn đi“. Gương mặt giàn dụa nước mắt đó khẩn cầu nói với cô bé, thân thể của chị ấy co lại vào góc tường.
“Được, được“. Klein hoảng hốt tắt đèn đi.
Căn phòng rơi vào một mảng tối tăm, theo ánh sáng mờ nhạt Klein bước từng bước đi về phía Nặc Nặc ở góc tường, cô bé qua ôm lấy chị ấy, giống như rất nhiều thời điểm Nặc Nặc dùng cánh tay của chị ấy ôm lấy Klein.
“Nặc Nặc, đừng nghĩ gì cả, có em đây“. Klein nói lời mà Nặc Nặc thường nói với cô bé.
“Klein, đừng nghĩ gì cả, có chị đây“. Đây là lời Nặc Nặc thường nói với cô bé.
Klein không biết tại sao Nặc Nặc lại khóc, cô bé cảm thấy có phải là cô bé bảo Nặc Nặc một tuần viết một bức thư đã làm khó chị ấy rồi không, có lẽ nơi Nặc Nặc phải đi rất khó để viết thư. Nặc Nặc chỉ nói với cô bé phải đi tới một nơi rất xa làm tình nguyện viên, chăm sóc cho rất nhiều người như Klein, Klein thấy đó là một chuyện tốt.
“Nặc Nặc, nếu như một tuần viết một bức thư không tiện thì cứ mười ngày viết một bức cũng được“. Klein vội vàng nói.
Nặc Nặc không vì lời như vậy của cô bé mà ngừng khóc, Nặc Nặc khóc tới nỗi càng lúc càng bi thương, bi thương tới nỗi cô bé không biết phải làm sao, cũng chỉ có thể thì thầm. Nặc Nặc, có phải là em đã làm chuyện gì khiến Nặc Nặc đau lòng không.
“Không phải. Không phải“. Nặc Nặc cuối cùng cũng mở miệng: “Klein, chỉ là chị quá nhớ một người, chỉ là chị quá nhớ anh ấy thôi“.
Hóa ra Nặc Nặc đang nhớ một người ư, Klein biết người vẫn luôn làm cho Nặc Nặc nhớ là ai.
“Thật ngốc, nhớ anh ấy thì đi tìm anh ấy đi“.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Nặc Đinh Sơn đã rời giường, cô đã mua vé máy bay đi tới Manchester, trước khi rời đi Nặc Đinh Sơn mang một tờ giấy nợ cộng thêm một phong thư giao cho người quản lý của Vinh Tuấn. Lúc rời khỏi nước Đức ngoại trừ một quyển hộ chiếu cái gì Nặc Đinh Sơn cũng không mang.
Buổi trưa, ở sân bay Manchester Nặc Đinh Sơn dùng điện thoại công cộng gọi cho Trình Điệp Qua. Như cô dự liệu, Trình Điệp Qua không nhận điện thoại. Sau đó Nặc Đinh Sơn để lại lời nhắn cho Trình Điệp Qua, lời nhắn để lại của cô có chút không biết xấu hổ: “Em đang ở sân bay Manchester, bây giờ trên người của em không mang bất kỳ đồng nào, Trình Điệp Qua anh hãy mau tới đón em đi!”
Nặc Đinh Sơn cũng không có nói dối Trình Điệp Qua, tiền của cô đều dùng để mua vé máy bay rồi. Nghe tới đây đúng là thích hợp với tính cách keo kiệt của cô, kỳ thực đây là chút tâm tư của cô.
Cô tin chắc đã bắt được nhược điểm của Trình Điệp Qua, cho nên cô nghĩ có thể giở rất nhiều trò gian lận với nhược được này. Trong mấy trò gian lận này tất nhiên có một loại trị được Trình Điệp Qua, để cho anh ngoan ngoãn tới dắt tay cô, ngoan ngoãn tới ôm cô, ngoan ngoãn tới hôn lên môi của cô.
Nghĩ tới đây mặt của Nặc Đinh Sơn đã hơi nóng lên.
Nửa tiếng sau, lúc Nặc Đinh Sơn gọi tới điện thoại cá nhân của Trình Điệp Qua, điện thoại của Trình Điệp Qua đã ở trong tình trạng tắt máy. Nặc Đinh Sơn cũng không đợi Trình Điệp Qua, mắt thấy sắc trời dần dần chìm xuống tối tăm.
Không gặp được Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn cũng không quá đau lòng. Không lâu trước đó cô đã gọi điện thoại tới trong nhà của Trình Điệp Qua, người làm trong nhà của Trình Điệp Qua nói cho cô biết thời gian gần đây Trình tiên sinh đều ở lại công trường. Nơi làm việc của Trình Điệp Qua cách nơi này khoảng nửa chặng đường.
Nặc Đinh Sơn chặn lại một chiếc taxi, tối hôm qua cô đã khóc đỏ cả mắt nên vào lúc này dường như dáng vẻ này có chút tác dụng. Tài xế taxi nhìn qua là một người chính nghĩa, Nặc Đinh Sơn cầm tờ báo đã lấy được từ sân bay khóc lóc kể với tài xế taxi. Đó là tờ báo giải trí buổi sớm của ngày hôm nay, ngày hôm qua Trình Điệp Qua cùng trưởng nữ nhà Howard dùng trà chiều ngày hôm nay đã được đăng lên đầu các tạp chí lớn. Thân phận của cô hiển nhiên là bạn gái hiện tại bắt được Trình Điệp Qua chân đạp hai thuyền.
Nặc Đinh Sơn khóc lóc kể lể đã làm cho tài xế taxi tức giận, anh ấy nói với cô không sao cả, anh ấy không so đo hiện giờ cô không có đồng nào trên người. Màn đêm buông xuống, taxi đã tới nơi làm việc của Trình Điệp Qua.
Xin tài khoản thẻ ngân hàng của tài xế taxi sau đó Nặc Đinh Sơn lại biểu đạt sự cảm ơn với anh ấy, cô chắc chắn với anh ấy qua mấy ngày cô sẽ gửi tiền xe vào tài khoản của anh ấy.
Taxi rời đi, Nặc Đinh Sơn nấp vào trong một chỗ tối, cô đang tìm cơ hội để lẩn đi vào bên trong, nhưng không dễ tìm được cơ hội. Khoảng gần mười giờ Nặc Đinh Sơn mới lẻn lên được một chiếc xe vật liệu đi vào công trường.
Khi đứng trước nơi ở của Trình Điệp Qua, khi nhìn thấy bóng hình kia in trên cửa sổ chân của Nặc Đinh Sơn như nhũn ra. Mặc dù trên đường từ Nước Đức tới Manchester cô đã vô số lần động viên chính mình.
Nhưng giờ phút này cô vẫn vô cùng sợ hãi.
Klein nói là cô rất đẹp, nói một người đẹp như cô đưa tới cửa Trình Điệp Qua nhất định không thể không vui chết đi ấy chứ. Lời của Klein khiến cho Nặc Đinh Sơn đã sửa soạn cho mình một hồi, cô đã mặc một chiếc váy rất ngắn, rất mỏng. Kỳ thực mặc chiếc váy như thế này là có mục đích khác, nếu như Trình Điệp Qua không để cho cô đi vào phòng của anh, vậy thì cô sẽ đứng ở bên ngoài. Trời lạnh như thế này sẽ làm đông chết cô, cô hi vọng mình bị đông chết đi.
Chỉ là Nặc Đinh Sơn nghĩ bây giờ cô không nhập được vào vai một người đẹp, bởi vì chiếc xe vật liệu kia cũng không biết là chở cái gì, đã làm cho người cô đầy tro bụi, tóc cũng vậy, quần áo cũng vậy.
Cúi đầu nhìn mình một cái, toàn thân tro bụi mờ mịt, cô bây giờ đã bến thành Cô bé lọ lem chính hiệu rồi.
Cánh cửa chỗ ở của Trình Điệp Qua đóng chặt, giống với bức tường rào lan can vây quanh căn nhà anh ở. Cô vào không được cánh cửa của anh, cô cũng chỉ đứng ở ngoài hàng rào.
Khom người, Nặc Đinh Sơn nhặt một viên đá nhỏ lên ném về phía của sổ của Trình Điệp Qua.
“Binh” một tiếng, viên đá nhỏ chính xác đập trúng lên cửa sổ.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cửa sổ bị mở ra, người trong mộng của cô đã xuất hiện trước cửa sổ, sau lưng cửa anh là màu sắc ấm cúng của ánh đèn.
Tay buống xuống hai bên, cũng không bết nên đặt ở đâu. Sau đó cô cố gắng tìm lại âm thanh của chính mình, cố gắng phát ra âm thanh từ trong cổ họng, gọi “Trình Điệp Qua“.
Âm thanh của cô không biết có phải là lạnh hay là do căng thẳng mà run đến không ra hơi, đã run tới nỗi không giống với âm thanh của cô.
Người ở trước cửa sổ không lên tiếng, có phải là anh không biết cô tới không?
Bước từng bước tới gần bóng người trước cửa sổ, Nặc Đinh Sơn ngẩng mặt lên, để cho ánh đèn từ cửa sổ chiếu lên mặt của cô: “Trình Điệp Qua, là em đây“.
Đứng trước cửa sổ, Trình Điệp Qua không nhúc nhích. Anh biết, người ném cục đá kia vào cửa sổ của anh là ai, biết vào giờ phút này người đang đứng ngoài cửa sổ của anh đang run rẩy là ai.
Anh cứ như vậy nhìn cô, sau đó anh nghe thấy cô nói một câu thế này:
“Trình Điệp Qua, anh có một trăm triệu không? Nếu có thì em sẽ ở cùng với anh“.
Hết chương 54!