Sói Tới Rồi!

Chương 70: Chương 70: Chương 64




Màn đêm buông xuống, Trình Điệp Qua đi trên đường phố Berlin, đây là khu đèn đỏ nổi tiếng của Berlin. Anh đã mua thuốc của người bán hàng rong trên phố, lúc trả xong tiền thuốc người bán hàng hỏi anh có muốn kiếm một chút kích thích không, Trình Điệp Qua vui vẻ đồng ý.

Trong ba ngày sau đó Trình Điệp Qua đã trải qua ở một sòng bạc dưới lòng đất, đó đúng là một nơi tốt không thiếu một thứ gì, người đẹp nóng bỏng, rượu ngon liên tục không ngừng, âm nhạc làm tê liệt thần kinh, bàn xoay làm cho tuyến thượng thận của người ta tăng cao. Tới ngày thứ ba Trình Điệp Qua đã thắng rất nhiều tiền, thắng tiền ở sòng bạc đối với Trình Điệp Qua mà nói cũng không phải là chuyện gì khó khăn, năm mười mấy tuổi Vinh Mộ Minh đã lén mang anh đi mở mang kiến thức ở mấy chỗ ăn chơi bí mật của ông ấy, lâu dần anh cũng học được kỹ năng.

Ngây ngốc ba ngày ở trong sòng bạc dưới lòng đất vận may tốt của Trình Điệp Qua làm anh thắng đến mức bất ngờ nổi tiếng, các cô nàng nóng bỏng đi tới trước mặt anh làm những ám thị bạo dạn, khi tâm tình anh không tốt thì sẽ đưa thẻ bạc để đuổi các cô nàng đi, khi tâm tình tốt thì tay sẽ đặt trên mông của các cô nàng trêu cho các cô liên tục thở dốc.

“Nhìn anh có chút quen quen“. Cô nàng múa cột được đám đàn ông hoan nghênh nhất ở nơi này đi tới bên cạnh anh, đây đã là lần thứ tư Trình Điệp Qua nghe được lời giống y như nhau trong ba ngày. Lúc này tâm tình của Trình Điệp Qua tốt, anh hỏi ngược lại người phụ nữ giống như con chim nhỏ nép vào người đang dựa vào trong lòng mình “Như một minh tinh nào đó?” “Anh còn mê người hơn so với bất kỳ minh tinh nào“. Đôi môi tô son đỏ chót nhả ra lời đáng yêu.

Trình Điệp Qua bật cười lớn, đem điếu thuốc mình hút còn lại một nửa đưa cho cô ta, nhận lấy điếu thuốc của anh dáng vẻ hút thuốc của người phụ nữ rất đẹp, đẹp mà còn phong tình vạn chủng, anh đưa tay ra kéo cô nàng vào trong ngực.

Khi những người kia xông vào trong sòng bạc thì Trình Điệp Qua đang cùng vũ công múa cột kia hôn nhau ở trong góc. Những thiết bị lóa mắt trong sòng bạc dưới lòng đất kia bị những người kia đập nát từng cái một, sau đó âm nhạc bị buộc phải ngừng lại.

Người phụ trách sòng bạc đã tự mình đi ra giải thích, sau đó là yên tĩnh, trong lúc vội vã vũ công múa cột đã nhét cho Trình Điệp Qua số điện thoại của cô ta “Tới tìm em”, “Ok, cưng“.

Dưới con mắt của mọi người anh hôn “Chụt” một cái lên trên mặt của cô ta, cô nàng vừa quay người đi Trình Điệp Qua đã vò tờ danh thiếp kia thành một cục rồi ném đi.

Sở dĩ dùng hàng trăm con mắt để hình dung là bởi vì những người bất ngờ xong vào này đã bao vây xung quanh anh, Trình Điệp Qua vừa nhìn điệu bộ này đã đoán ra được là tác phẩm của ai. Sau khi tất cả những người không có liên quan ở sòng bạc dưới lòng đất này lần lượt rút lui, không ngoài dự đoán Trình Điệp Qua đã nhìn thấy Vinh Mộ Minh, một Vinh Mộ Minh với khôn mặt tái xanh.

Trong sòng bạc chỉ còn lại Trình Điệp Qua và Vinh Mộ Minh, Trình Điệp Qua vẫn duy trì dáng vẻ đứng ở chỗ đó như vừa nãy, có người xách tới một thùng nước, thùng nước đó cứ như vậy giội thẳng vào anh. Trình Điệp Qua cũng không nhúc nhích, một tờ báo quăng vào mặt của anh, tờ báo rơi xuống dưới chân của anh.

Trình Điệp Qua nhìn thấy trên tờ báo một tin tức thế này: Công trình thành phố giải trí trên biển của doanh nghiệp Vinh thị đã xuất hiện sự cố công trình nghiêm trọng, trong đó có hai người tử vong tại chỗ, một người bị thương nặng hiện tại vẫn trong tình trạng hôn mê, còn có mấy trăm người bị thương ở mức độ khác nhau.

Tờ báo còn bổ sung thêm bức ảnh của người chết khi còn sống còn có khuôn mặt nước mắt giàn dụa người nhà của người chết. Trình Điệp Qua từ từ cúi người nhặt tờ báo lên, anh nhìn thấy rõ ngày tháng xuất hiện tin tức này: Ngày mười bốn tháng mười một, cùng với một tiêu đề vô cùng bắt mắt: Người phụ trách công trình không biết tung tích.

Trên khung hình màu đen có bức ảnh đen trắng của hai người thanh niên, tính mạng của họ kết thúc ở tuổi hai mươi tám và ba mươi. Người hai mươi tám tuổi đó mười mấy ngày trước anh còn tham gia tiệc chúc mừng sinh nhật của anh ta, ngày đó anh ta còn tiết lộ đợi sau khi hoàn thành công trình anh ta muốn cử hành hôn lễ với bạn gái của mình.

Sức lực nắm tờ báo trong tay càng lúc càng lớn, cuối cùng ngón tay đã xuyên qua tờ báo, một lúc lâu sau, đứng thẳng người, anh nói: Con sẽ chịu trách nhiệm cho sự cố lần này.

Vinh Mộ Minh vung tay lên, bàn tay mạnh mẽ giáng vào trên mặt của anh.

Sau cái tát đó, giống như người bị đánh là Vinh Mộ Minh vậy, Trình Điệp Qua nhìn thấy trong hốc mắt của Vinh Mộ Minh hiện ra nước mắt.

Cúi đầu xuống không nỡ nhìn.

Trong cổ họng khó khăn phát ra: Con Xin lỗi, ba.

Lúc rời khỏi sòng bạc trong giương Trình Điệp Qua đã nhìn thấy dáng vẻ của mình: Cứ như linh hồn bỗng nhiên bị rút mất chỉ còn lại là bức tượng sáp vẫn được xem như có chút giá trị ở viện bảo tàng.

Bỗng nhiên Trình Điệp Qua nhớ tới Vinh Tuấn và câu nói kia của anh ấy: “Lãng quên là trừng phạt tốt nhất đối với Nặc Đinh Sơn, như vậy còn có thế có lợi cho thể xác và tinh thần. Sau này tôi vẫn sẽ yêu cô gái khác, cô gái này nhất định đáng yêu hơn cô ấy, đẹp hơn cô ấy, lương thiện hơn cô ấy“.

Lễ giáng sinh Năm 2012 là lần cuối cùng Vinh Tuấn gặp Trình Điệp Qua, họ cũng như những năm trước trở lại Macao đón lễ giáng sinh. Vinh Chân vắng mặt, cô ấy gửi cho họ một đoạn video cô ấy đang ở trên thảo nguyên rộng lớn của Châu Phi, cô ấy đã nhận nuôi mấy con ngựa vằn, Vinh Chân trong video hơi đen, đen lại còn gầy, có điều tinh thần thì vẫn không tệ, cô ấy thi chạy cùng ngựa vằn trên thảo nguyên.

Video là Tần Việt quay cho cô ấy.

Dáng vẻ Trình Điệp Qua xem ra tinh thần cũng không tệ, liên quan tới sự cố công trình hơn một tháng trước mang lại vẫn còn sót lại một số mây mù trong đáy mắt anh.

Trong sự cố công trình đó Trình Điệp Qua thể hiện thái độ là người phụ trách của anh, trong thời gian rất ngắn Trình Điệp Qua đã nhận được sự tha thứ của người nhà của người chết, anh triệu tập mở cuộc họp báo công khai thừa nhận sự thất trách của mình, cùng lúc đó anh đã gửi thư cho mỗi một vị thành viên trong ban quản trị của tập đoàn Vinh Thị bày tỏ mình không muốn giao tranh, anh bày tỏ với mỗi một thành viên ban quản trị anh sẽ đem việc đi hay ở của mình sau này giao cho họ định đoạt. Sau sự cố phát sinh một tuần, hội đồng quản trị đã tiến hành bỏ phiếu đối với việc đi hay ở của Trình Điệp Qua, hơn phân nửa người đã bỏ phiếu cho Trình Điệp Qua ở lại.

Đêm bình an, Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua vẫn là hai người được quan tâm nhất trong buổi tiệc, giống như là rất nhiều lần ở buổi tiệc lễ giáng sinh đã thể hiện ra như vậy, Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua có chung một thái độ đối với bên ngoài, họ thể hiện rất tốt ra bên ngoài tình trạng là người bạn thân thiết, là đối tác tốt nhất.

“Đã hẹn hò chưa?” Các trưởng bối thường bàn lại chuyện cũ. “Trình Điệp Qua, câu hỏi này là bác đang hỏi cậu đấy“. Vinh Tuấn ném quả bóng cho Trình Điệp Qua. “Sorry, gần đây con bận quá không có thời gian để hẹn hò, trái lại A Tuấn có thời gian hơn“. Trình Điệp Qua trông như mới vừa phản ứng lại đem quả bóng trả lại cho anh ấy.

Đây chính là Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua, liên qua tới cô gái tên Nặc Đinh Sơn kia anh ấy và anh đều không đề cập tới, cứ như người này chưa từng xuất hiện, chưa từng có buổi tối giương súng chấm dứt kia, thật giống như họ đã quên sạch sẽ người này rồi vậy.

Đêm giáng sinh, Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua với tư cách khách mời đặc biệt của chính phủ Macao tới phòng trình diễn Venice giao lưu với mấy ngàn học sinh.

Sau nửa tiếng giao lưu kết thúc dưới yêu cầu đồng nhất của đám học sinh Vinh Tuấn chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của họ lên sân khấu biểu diễn, đương nhiên anh ấy cũng đã kéo Trình Điệp Qua xuống nước, muốn anh ấy biểu diễn cũng được nhưng Trình Điệp Qua cũng phải lên sân khấu biểu diễn chút gì đó.

Vinh Tuấn mang tới một màn độc tấu Violon cho đám học sinh, sau khi màn trình diễn của Vinh Tuấn hoàn thành thì Trình Điệp Qua lên sân khấu.

Trình Điệp Qua lên sân khấu làm cho đám nữ sinh điên cuồng gào thét, ngày đó Trình Điệp Qua mặc lễ phục tối màu, kiểu tóc dùng keo xịt tóc tân trang thành kiểu của các kỵ sĩ Trung Âu lúc tham gia vũ hội, dưới sự làm nền của bối cảnh của sân khấu anh cứ như một vị hoàng tử bước ra từ trong khu rừng tăm tối.

Rất lâu sau này khi Vinh Tuấn nhớ lại đêm giáng sinh này mới chợt hiểu ra, hóa ra trong đoạn dọc diễn cảm của Trình Điệp Qua đã truyền đạt chiến thư với anh: Về tội ác và sự trừng phạt ẩn trong bóng tối không nhìn thấy.

Đêm giáng sinh, Trình Điệp Qua đứng ở trên sấn khấu của phòng biểu diễn Venice, dùng giọng nói làm cho người ta say mê, đọc diễn cảm:

Nếu như tôi có thể hỏi bạn về nghệ thuật, bạn có thể đưa ra giọng điệu nông cạn trong sách vở về nghệ thuật.

Bạn đã biết rất nhiều về Michele Wronski, ông ấy đầy nhiệt tình trong chính trị, cùng kết bạn rất thân với Giáo hoàng, đắm chìm trong tình ái, bạn hiểu rõ ông ấy chứ.

Nhưng ngay cả mùi của giáo đường Sistine bạn cũng chưa từng ngửi được! Bạn chưa từng đứng ở nơi đó, ngẩng đầu phóng tầm mắt tới bức danh họa trên trần nhà chứ? Có thể bạn đã thấy qua.

Bạn trẻ tuổi anh dũng, nếu như tôi và bạn cùng thảo luận về chiến tranh, bạn sẽ quăng đại Shakespeare vào tôi, ngâm nga “Cùng đi chiến trường, bạn thân mến“.

Nhưng bạn chưa bao giờ đích thân tới chiến trường, chưa từng thử ôm những người thân yêu vào lòng, nhìn anh ấy cô ấy trút hơi thở cuối cùng, nhìn chằm chằm bạn, cầu xin sự giúp đỡ của bạn lúc đang hấp hối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.