Sói Tới Rồi!

Chương 78: Chương 78: Chương 70




Bốn ngày sau lễ đính hôn bị quấy rối Chu Mỹ Bảo đã gặp được Nặc Đinh Sơn ở bệnh viện, trưa hôn nay nhân thời gian tan ca Chu Mỹ Bảo đã tới thăm một người bạn của cô ấy sau đó đã trông thấy Nặc Đinh Sơn đang làm thủ tục xuất viện. So với buổi tối gặp mặt ngày hôm đó thì Nặc Đinh Sơn lại càng gầy hơn, không những gầy mà sắc mặt còn xanh xao, cô đứng ở đó giống như một người giấy vậy.

Chu Mỹ Bảo cúi đầu giả bộ chưa nhìn thấy Nặc Đinh Sơn, người vừa lướt qua Nặc Đinh Sơn đã bị gọi lại, Chu Mỹ Bảo cắn răng quay đầu lại.

Giống như Chu Mỹ Bảo dự đoán, vừa thấy Nặc Đinh Sơn như vậy đúng là không có chuyện gì tốt. Sau mười mấy phút ở một quán cà phê gần bệnh viện Nặc Đinh Sơn nói như không có chuyện gì “Cô có thể giúp tôi một chuyện không?”

“Không thể“. Chu Mỹ Bảo thẳng thắn dứt khoát từ chối.

Nặc Đinh Sơn ngồi ở đối diện bởi vì lời của cô mà khóe môi giật giật, cứ như muốn nở nụ cười nhạt để giảm bớt sự lúng túng khi bị từ chối, cuối cùng cô cũng thành công nặn ra một nụ cười, nụ cười này làm cho Chu Mỹ Bảo không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy chua xót. Lại đặc biệt bắt đầu so sánh với Chu Ly An của mấy tiếng đồng hồ trước. Mấy tiếng trước cô đã trông thấy Chu Ly An ở văn phòng của Trình Điệp Qua, Chu Ly An đã nhận được công việc đầu tiên của cô ấy ở Bắc Kinh, cô ấy tới văn phòng của Trình Điệp Qua đợi anh tan ca, họ đã đặt trước vị trí ở một nhà hàng gần đó để cùng nhau đi ăn, sau khi đi ăn thì cùng nhau đi nghe hòa nhạc.

Thở ra một hơi, tâm tình Chu Mỹ Bảo ôn hòa nói với Nặc Đinh Sơn: “Trở về đi, đừng trở lại quấy rối cuộc sống của Điệp Qua nữa, như vậy đối với hai người đều tốt“.

“Tôi biết, tôi biết hành vi bây giờ của mình không thể tha thứ, nhưng tôi muốn thử xem, tôi muốn biết trong lòng của anh ấy có phải là cũng giống như tôi không. Nếu như đúng như vậy thì dù thế nào đi nữa thì tôi cũng phải tranh thủ, nhưng nếu như trong lòng anh ấy đã không có tôi thì tôi sẽ rời khỏi anh ấy“.

“Nhưng cô đã quên là giữa hai người còn có một người phụ nữ tên là Chu Ly An“.

Im lặng ---

Chu Mỹ Bảo đứng lên, cô ấy phải đi rồi.

“Cô đã nghe qua câu nói thế này chưa? Người ta gọi cái đó gọi là tạm ứng. Có người tạm ứng thời gian, có người tạm ứng tiền bạc, còn tôi tạm ứng dũng khí của cả đời mới tới được nơi này. Bốn ngày trước tôi đã ngất xỉu ở quảng trường, tôi bị đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói nếu như đem tôi tới trễ năm phút thì hậu quả không thể tưởng tượng được. Tôi đã hôn mê hai ngày ở bệnh viện, hôm nay tôi đã làm thủ tục xuất viện dưới sự phản đối của bệnh viện, bởi vì hiện tại số tiền còn lại trên người tôi không nhiều lắm, tôi không biết mình có thể tìm được chỗ ở hay không, nơi này tôi không biết ai cả, cuộc sống của tôi như vậy đã rất khó khăn huống chi...”

“Tôi phải đi rồi“. Chu Mỹ Bảo cắt ngang lời của Nặc Đinh Sơn, làm sao cô ấy lại không nhìn ra mục đích cô nói những lời này với cô ấy chứ? Cô là đang lợi dụng lòng thương hại của con người.

Tay cô ấy bị kéo lại.

“Hãy giúp tôi lần này, tôi sẽ mãi biết ơn cô“.

“Tôi không cần cô biết ơn tôi“. Chu Mỹ Bảo cúi đầu nhìn cánh tay đang kéo mình lại: “Nặc Đinh Sơn, cô buông...”

Cánh tay kéo mình lại kia gầy trơ xương.

***

Theo kế hoạch khởi động trung tâm giải trí cỡ lớn ở Bắc Kinh tuần đầu tiên của tháng mười một Trình Điệp Qua trải qua rất bận rộn, trước khi tới Bắc Kinh Vinh Mộ Minh đã chuẩn bị chỗ ở cho anh rồi, bởi vì địa điểm nơi ở nằm ở trung tâm hơn nữa còn tắc đường nên Trình Điệp Qua rất ít khi trở lại nơi đó, phần lớn thời gian anh đều ở trong khách sạn, cuối tuần thì anh sẽ tranh thủ dẫn Chu Ly An tới tứ hợp viện của Dì Kiều dùng bữa tối. Chu Ly An rất thích tứ hợp viện, vừa tới tứ hợp viện cô ấy đã ở lì không chịu đi, thế là dì Kiều đã chuẩn bị một phòng cho cô ấy, tứ hợp viện đã trở thành nơi ở của Chu Ly An ở Bắc Kinh.

Thứ hai trung tuần tháng mười một bởi vì liên quan tới chuyến bay của một khách hàng bị tới trễ khiến cho Trình Điệp Qua dư ra hai tiếng đồng hồ. Địa điểm anh đã hẹn với vị khách kia cách khách sạn anh ở không xa, thời gian khoảng hơn bốn giờ chiều Trình Điệp Qua đã về tới phòng khách sạn.

Đây vẫn là lần đầu tiên Trình Điệp Qua quay về khách sạn sớm như vậy, cho dù không có xã giao thì sớm nhất cũng phải khoảng mười giờ tối Trình Điệp Qua mới trở về phòng, thường xuyên hơn thì anh vẫn ở phòng nghỉ chuẩn bị ở công ty qua đêm.

Đẩy cửa phòng ra Trình Điệp Qua đã nhìn thấy xe đẩy phòng, trên xe đẩy đặt hoa tươi, nước và một chút đồ ăn nhập khẩu, cũng có tạp chí, báo mới nhất. Căn phòng Trình Điệp Qua ở là căn phòng thương mại, loại phòng này chuyên cung cấp cho thương nhân tới Bắc Kinh để bàn chuyện làm ăn sử dụng. Mười giờ sáng với bốn giờ chiều là thời gian nhân viên phục vụ thực hiện phục vụ phòng.

Từ phòng ngủ của khách sạn truyền tới một số âm thanh, chắc là nhân viên phục vụ đang dọn phòng. Theo âm thanh đó Trình Điệp Qua đã nhìn thấy cực kỳ rõ ràng ở cửa sổ thủy tinh một bóng dáng mặc đồng phục đang đưa lưng về phía anh lau chùi kính cửa sổ. Có lẽ là do chiều cao không đủ nên cô ấy đã để chân trần đạp lên trên chiếc ghế cao nửa mét.

Cửa sổ được dùng là kiểu cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ được kéo ra hai bên. Thời gian khoảng bốn giờ chiều, ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng xuống làm tôn bóng hình kia lên giống như ánh sáng xuyên qua nó để chiếu tới.

Anh đứng lại, dường như có chút quen quen.

Một loại cảm giác không giải thích được khiến cho Trình Điệp Qua bước từng bước đi về phía bóng dáng ấy, bất giác dường như không cảm giác được bước chân của anh đã trở nên nhẹ nhàng như chỉ sợ kinh động tới ai đó.

Người đang lau chùi cửa sổ kính hoàn toàn không biết sau lưng có người xuất hiện.

Bước chân đứng cách bóng dáng kia khoảng ba bước, anh lạnh giọng: “Cô là ai?”

Người đang đứng ở trên ghế dừng lại động tác, không quay đầu lại.

Giây tiếp theo, âm thanh phát ra càng lạnh lẽo hơn: “Nặc Đinh Sơn?”

Nặc Đinh Sơn cúi đầu nhìn ngón chân của mình, vào giờ phút này trong lòng cô nói không ra là vui hay buồn. Người ấy, giọng nói ấy cô khát khao được nhìn thấy, khát khao được nghe thấy, nhưng cũng làm cô sợ hãi. Cô lúc nào cũng sợ nghe được từ trong miệng anh đủ loại những lời khó nghe.

Anh sẽ đuổi cô sao?

“Nặc Đinh Sơn“. Âm thanh lạnh lùng lại lần nữa vang lên phía sau lưng, kiểu thăm dò vừa rồi đã thay đổi thành khẳng định.

Nặc Đinh Sơn cười khổ chậm rãi quay người lại, đầu tiên ánh mắt chạm tới chính là gương mặt kia, ánh mắt lạnh lẽo tới mức khiến cho chân của cô như nhũn ra. Mặc trên người của cô chính là một chiếc váy lỡ, cô lại xuống quá vội từ trên ghế tựa, trong lúc cơ thể mất thăng bằng cứ như vậy mà nhào về phía trước.

Cô cứ như vậy nhào tới lồng ngực đã làm cho cô ngày nhớ đêm mong kia.

Nhất định là do từng tia nắng ngoài cửa sổ kia đã mê hoặc cô, trong thoáng chốc đã khiến cô cảm thấy vào giờ phút này họ vẫn còn ở Manchester trong không gian được dùng tấm phiến tổng hợp để dựng lên, họ đang xem tivi, Anh đang làm việc, còn cô thì nằm trên đùi anh, mặt của anh ở vị trí cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.

Đưa tay ra, đầu ngón tay chạm tới nơi mềm mại nhất. Chạm tới đầu tiên là chỗ nào nhỉ, Mắt? Lông mày? Cô mỉm cười nhìn chăm chú vào gương mặt đó.

Lúc đầu ngón tay sắp chạm tới, thì đã dừng lại. Cô đã nhìn thấy ở trong đáy mắt của anh một màn sương lạnh giá, còn có một số nhắc nhở và sự châm biếm nhạt nhòa.

Đúng rồi, ở đây không phải là Manchester, ở đây là Bắc Kinh!

“Tôi nghĩ chắc là cô rất thích duy trì tình huống hiện tại này nhỉ?” Anh lạnh lùng nhắc nhở cô, giọng điệu đó cứ như là cô cố ý té từ trên ghế xuống vậy.

Nặc Đinh Sơn thoát ra khỏi lồng ngực của Trình Điệp Qua, dứng thẳng người, sửa sang lại bộ đồng phục sau đó cúi đầu gọi một tiếng “Trình Điệp Qua”, sau đó lại vội vàng thu dọn lại đồ dùng vệ sinh. Cầm đồ dùng vệ sinh Nặc Đinh Sơn muốn đi ngay về phía xe đẩy phòng.

“Đứng lại“.

Nặc Đinh Sơn dừng lại ở đó, Trình Điệp Qua đi tới trước mặt cô. Căn phòng dùng bức bình phong để làm tường để ngăn thành hai không gian phòng ngủ và phòng khách, Nặc Đinh Sơn cứ đứng ở trong căn không gian ngăn cách đó, Trình Điệp Qua nghiêng người dựa trên bức bình phong.

“Tôi muốn biết vì sao cô lại ở đây?” Anh hỏi cô.

Dường như khoảnh khắc này cô chỉ có thể làm chính là im lặng.

“Không trả lời đúng không? Nhưng tôi nghĩ chắc là tôi có thể đoán được một chút, có lẽ là cô đã dựa vào dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô còn có kinh nghiệm sống mà cô có, dùng thủ đoạn mà khi đó cô làm ở công ty PR để lừa gạt những người đàn ông để tới nơi này? Hử?”

Nặc Đinh Sơn ngậm chặt miệng.

Trình Điệp Qua liếc mắt nhìn đồng hồ, đồng hồ đang chỉ thời gian là bốn giờ mười lăm phút, tám giờ anh có một buổi xã giao, nói cách khác hiện tại anh có rất nhiều thời gian.

“Để tôi đoán thử xem, cô đã dùng lời giải thích thế nào để thuyết phục khách sạn thuê cô“. Nghiêng người nhìn người đang ở đối diện anh, Trình Điệp Qua miễn cưỡng nói: “Chẳng hạn như cô nói với họ rằng bây giờ cuộc sống của cô rất khó khăn, cô lần đầu tới Bắc Kinh, cô có một em gái mắc chứng bệnh lão hóa sớm, em gái của cô...”

Người vừa rồi còn giống như pho tượng còn chưa đợi anh nói xong đã di chuyển bước chân đi ra, Nặc Đinh Sơn lúc này nhìn ở trong mắt Trình Điệp Qua cứ như là một cỗ máy không có linh hồn, di chuyển bước chân, chân trái chân phải rồi chân trái đi tới phía trước.

“Đứng lại“. Vào giờ khắc này Trình Điệp Qua rất không kiên nhẫn.

Giống như không nghe thấy lời của anh, cô tiếp tục di chuyển bước chân. Trình Điệp Qua đưa tay ra cản cô lại, thuận thế kéo một cái, sao đó anh nhìn gương mặt ấy bị động xoay qua, trên gương mặt đó giàn giụa nước mắt, từng giọt nước lấp lánh lấp ló ở trong viền mắt của cô, rồi tụ lại ở khóe mắt, lăn xuống.

Cô cứ như vậy nhìn anh.

Trình Điệp Qua nghĩ nếu như cô gái ở trước mặt này không phải là Nặc Đinh Sơn, vậy thì chắc chắn anh sẽ suy đoán xem trên gương mặt giàn giụa nước mắt này, ẩn sau những giọt nước mắt ấy phải bi thương thế nào mới không thể thốt lên lời, sau đó lấy cái ôm để đáp lại, thậm chí còn hôn lên thái dương cửa cô, an ủi từng tiếng: Em yêu, cố lên.

Nhưng người này là Nặc Đinh Sơn.

“Thu lại nước mắt của cô đi!” Anh nói với cô: “Đừng để cho nước mắt của cô rẻ mạt như vậy“.

Giống như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, cô đưa tay chạm lên hai má của mình, ướt hết tay. Sao lại khóc chứ, cô sao lại khóc rồi. Hoảng loạn như bị nhìn ra cái gì Nặc Đinh Sơn dùng tốc độ nhanh nhất để lau kho mước mắt ở trên mặt.

Cố gắng tránh thoát khỏi bàn tay đang ngăn cản mình của Trình Điệp Qua, bước chân hoảng hốt chạy về phía trước, vào giờ phút này cô không muốn ở lại căn phòng này chút nào, cô như là sợ ở lại nơi này.

Trình Điệp Qua nói ở sau lưng cô: “Cô vẫn chưa trả lời tôi làm sao cô lại trà trộn vào nơi này được, âm mưu trà trộn vào nơi này của cô là gì? Tôi sao? Cô muốn được cái gì từ chỗ tôi? Tiền? Những món hàng cao cấp bất cứ lúc nào cũng có thể đem đổi lấy tiền?

Đem đồ vệ sinh đặt trên xe đẩy. Đặt hoa tươi, tạp chí lên trên bàn Nặc Đinh Sơn đẩy xe, bước nhanh về phía cửa phòng.

“Lời tôi vừa nói làm cho cô cảm thấy không thoải mái à? Lời tôi nói quả là có chút không lịch sự, nhưng những thứ này đều là tôi nhận được qua từng bài học kinh nghiệm mà cô đã cho tôi. Có thể nói là Nặc Đinh Sơn, cô đáng bị như vậy!“.

Cuối cùng tay đã chạm tới tay nắm cửa, vặn mở ra.

“Nhanh vậy đã muốn đi rồi? Không phải là nên bắt lấy cơ hội gặp mặt này sao? Cô sở dĩ trăm phương ngàn kế xuất hiện ở chỗ này chẳng qua là hy vọng có được cơ hội như thế này, cô...”

Cô đóng cửa lại, lảo đảo đi thẳng về phía trước.

Rốt cuộc đã không còn nghe được tiếng của Trình Điệp Qua rồi.

Nặc Đinh Sơn dừng bước lại, trước khi tới cô đã cho là không có gì có thể hạ gục được mình, nhưng kỳ thực cô đã không thể chịu nổi một đòn.

Trong phòng dịch vụ, tiếng của quản lý khách sạn và quản lý bộ phận nhân sự trong bộ đồng phục thẳng thớm đứng chung một chỗ. Nhìn dường như đã đứng ở đó được một lúc rồi, bên chân họ còn đặt một chiếc ba lô màu đen. Ánh mắt cô nhìn vào chiếc ba lô màu đen, tay vô lực trượt từ trên xe đẩy xuống.

Nặc Đinh Sơn lại lần nữa bị đuổi ra khỏi cửa, lần này cái ví của cô lại càng nhẹ hơn, trên người cô cũng chỉ còn sót lại một ngàn ba trăm nhân dân tệ. Quản lý khách sạn cuống quýt đẩy cô đi đã quên phát tiền lương cho cô rồi.

Sau khi Chu Mỹ Bảo nhận được điện thoại của quản lý bộ phận nhân sự ngày hôm sau đã nhận được lệnh phạt do đích thân Trình Điệp Qua viết cho cô ấy, trong lệnh phạt này có xử lý kỷ luật hành chính thông thường còn có tiền thưởng nửa năm của cô ấy.

“Đừng để cho tôi lại thấy được cô đem chức vị của cô thành việc tiện cho tình cảm cá nhân“. Cấp trên của cô ấy sắc bén mà cho hay.

Ngày đầu tiên của hạ tuần tháng mười một, hoàng loạt luồng khí lạnh bao phủ Bắc Kinh, buổi tối chủ nhật này Chu Mỹ Bảo liên hoan với bạn ở nhà hàng, lúc giữa đường cô ấy từ phòng rửa tay đi ra qua cửa sổ phòng cô ấy đã nhìn thấy nhân viên phục vụ đang xua đuổi kẻ lang thang tới nhà hàng sưởi ấm, kẻ lang thang đem bàn tay đã bị đông cứng tới trước mặt nhân viên phục vụ nhưng ngay lập tức đã bị tuyệt tình ngăn lại.

Chu Mỹ Bảo đứng trước cửa sổ ánh mắt vô thức nhình bóng lưng rời đi của kẻ lang thang kia, qua bóng lưng ấy dường như Chu Mỹ Bảo đã nhìn thấy một bóng dáng cô độc tiến lên phía trước khác.

Không biết Nặc Đinh Sơn đã tìm được chỗ ở chưa, mấy tháng trước lời của Trình Điệp Qua ắt sẽ khiến Nặc Đinh Sơn rất khó tìm được một chỗ đặt chân ở thành phố này.

Suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại lên, thật may là ngày hôm đó ở tiệm cà phê Nặc Đinh Sơn đã cho Chu Mỹ Bảo số điện thoại.

Điện thoại của Nặc Đinh Sơn vẫn nằm trong tình trạng không người nhận, sau năm phút đồng hồ Chu Mỹ Bảo lại lần nữa bấm số điện thoại của Nặc Đinh Sơn, lần này điện thoại đã có tính hiệu.

Người ở đầu kia điện thoại không phải là Nặc Đinh Sơn.

~ Còn tiếp ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.