Sói Tới Rồi!

Chương 87: Chương 87: Chương 78




Khoác cánh tay của Trình Điệp Qua đi trên hành lang, ngẩng đầu lên lặng lẽ quan sát một bên mặt của anh, sự dịu dàng mà người đàn ông này biểu hiện tối nay làm cho lòng Nặc Đinh Sơn hoang mang. Dường như anh cảm giác được cô đang quan sát mình, anh quay mặt về phía cô, hơi cúi đầu, khẽ cười.

“Không cần lo lắng, tôi đảm bảo tôi để em ăn mặc xinh đẹp thế này tuyệt đối không phải là mang em đi bán cho tên người Đức kia“. Anh nói với cô, giọng điệu dịu dàng giống như là đang trêu chọc con cún nhỏ của mình.

Cô muốn cười, nguyên nhân muốn cười chính là do từ xinh đẹp trong miệng anh nói ra. Cô bây giờ ở trong mắt anh nhìn rất xinh đẹp sao? Nhưng ý cười dường như lại bị chặn ở trong khoang ngực, cười không nổi.

Nặc Đinh Sơn trưởng thành trong hoàn cảnh lo được lo mất, kiểu nghe lời đoán ý này đối với cô mà nói thì không cần nói rõ cũng biết, cô luôn tiếp nhân được ý tứ bên ngoài một cách dễ dàng từ những người thân thiết nhất.

Không tiếp tục nhìn anh nữa, một tay khoác lên khuỷu tay của anh, một tay còn lại hơi kéo làn váy, một phần làn váy quét trên thảm của hành lang, dánh vẻ như vậy có thể để lộ ra sự duyên dáng và tao nhã nhất của phụ nữ. Tối nay cô đúng thật là bạn gái của anh.

Nặc Đinh Sơn đoán là tối nay sự dịu dàng mà Trình Điệp Qua thể hiện với cô là vì vậy. Khi còn bé mỗi lần Susan phải đi xa nhà đều sẽ nói những lời tốt đẹp với cô, lòng của những người gần tới lúc ly biệt luôn dịu dàng.

Đêm nay có lẽ là lần cuối cùng rồi.

Nặc Đinh Sơn hiểu hơn ai hết việc khiến cô rời khỏi thành phố Bắc Kinh đối với Trình Điệp Qua mà nói dễ như trở bàn tay.

Từ tầng một tới tầng tám của khách sạn là khu vực giải trí, câu lạc bộ, phòng chơi game, câu lạc bộ party mở cửa hai mươi bốn giờ, lầu tám chủ yếu dành cho các bữa tiệc ký kết thương vụ. Trên hành lang của lầu tám khắp nơi đều nhìn thấy nam nữ trên người mặc lễ phục, Nặc Đinh Sơn đi theo Trình Điệp Qua vào căn phòng phía cuối cùng của lầu tám.

Người phục vụ mở cửa ra cho họ.

Sảnh tiệc được thiết kế thành một hình nửa khối cầu, toàn hộ trần nhà được làm bằng kính màu xanh tím, ánh đèn giao nhau chiếu từ trên kính xuống làm cho mọi người như đang ở trong thế giới thủy tinh.

Nặc Đinh Sơn nguồi trên quầy bar, Trình Điệp Qua và nhà đầu tư người Đức đang cùng kết nối video với phóng viên nước Đức, kết nối đã kéo dài mấy chục phút rồi, mỗi cô gái mà bộ phận PR mang tới đều có diện mạo xinh đẹp trẻ trung, mấy cô nàng này đều là của công ty người mẫu, học viện điện ảnh đưa tới, các cô ấy từng người một được dẫn tới trước mặt đám đàn ông, vậy mà chỉ mấy phút trôi qua các cô nàng đã phô bày ra khả năng giao tiếp vượt trội rồi, các cô nàng trò truyện với bạn cặp nam rất vui vẻ, được dẫn tới trước mặt Cohen là một cô gái để tóc xoăn dài, dáng người cao gầy.

Ngồi bên cạnh Nặc Đinh Sơn là một người đàn ông mặc âu phục tối màu tuổi khoảng ba mươi, anh ta từ chối bạn gái mà bộ phận PR sắp xếp cho anh ta.

Nhân viên pha chế đem cho Nặc Đinh Sơn một chút rượu cocktail đặt trước mặt của cô, tay vừa đặt lên ly coctail vừa nhìn Trình Điệp Qua cách một lớp rèm treo thủy tinh, chưa đợi cô cầm chắc ly rượu thì một cánh tay rất đường đột đặt lên cổ tay của cô.

Đường đột nắm lấy tay của cô chính là người đàn ông ngồi bên cạnh cô, Nặc Đinh Sơn dùng ánh mắt cảnh cáo người đàn ông đang liên tục nhìn chằm chằm vào tay cô.

“Sorry, tôi không có ý gì khác“. Dường như người đàn ông ý thức được sự thất thố của mình, cười với Nặc Đinh Sơn, thu tay về ánh mắt lại lần nữa nhìn lên cổ tay cô: “Tôi chỉ là bị thu hút bởi hình xăm trên cổ tay cô“.

Trong lòng thoáng giật mình, Nặc Đinh Sơn nhanh chóng thu tay lại, áp dòng chữ trên cổ tay cô sát vào đầu gối.

“Hình xăm rất đẹp, tôi có thể xem thử không?” Người đàn ông bày tỏ dáng vẻ rất có hứng thú với hình xăm trên cổ tay cô.

“Không thể“. Nặc Đinh Sơn từ chối ngay.

“Thời đại học tôi có học qua ở một tiệm xăm“. Người đàn ông lẩm bẩm nói.

Lòng bàn tay của Nặc Đinh Sơn hơi ngấm mồ hôi, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm Trình Điệp Qua.

Trình Điệp Qua đã xong cuộc gọi video, khi nhân viên công tác đang ngắt kết nối của tấm màn chiếu lớn của khách sạn lại Nặc Đinh Sơn vội vàng rời khỏi chỗ ngồi đi về phía Trình Điệp Qua. Ánh mắt của người đàn ông mặc bộ âu phục tối màu làm cô cảm thấy bất an. Khiến Nặc Đinh Sơn buồn bực hơn chính là cô rời đi thì người đàn ông ấy cũng theo cô rời đi, hơn nữa lại còn đi cùng về một phía với cô. Không thể nhịn được nữa, Nặc Đinh Sơn đã đứng lại, thấp giọng nói với anh ta “Anh à, tôi đã có bạn nam đi cùng rồi“.

Người đàn ông cũng dừng bước lại, cười với cô.

Nặc Đinh Sơn còn muốn nói gì nữa nhưng những chùm thủy tinh va chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, trong những âm thanh lanh lảnh Nặc Đinh Sơn chỉ có thể im lặng, Trình Điệp Qua đẩy những tấm mành thủy tinh trang trí che ở trên đầu của anh ra.

Mấy phút sau đó Nặc Đinh Sơn chậm rì đứng ở bên cạnh Trình Điệp Qua nhìn anh và người đàn ông mặc âu phục tối màu ôm nhau chào tạm biệt, người đàn ông đó là Phương Phàm, bạn học của Trình Điệp Qua, lần này tới Bắc Kinh công tác vừa hay ở tại khách sạn của Trình Điệp Qua. Mấy tiếng sau anh ta sẽ bay tới Boston, anh ta tới để chào Trình Điệp Qua.

Trước khi Phương Phàm rời đi ánh mắt còn cố ý dừng lại trên cổ tay của Nặc Đinh Sơn một cái.

Chín giờ buổi tiệc chính thức bắt đầu, giọng hát mạnh mẽ của nữ ca sĩ đã mang tới một ca khúc nổi tiếng kinh điển cho mỗi người ở đây. Ban đầu kỹ năng hát khéo léo của ca sĩ đã thực sự thu hút sự chú ý của không ít người ở buổi tiệc, nhưng theo đêm càng khuya thì ánh đèn của hội trường được điều chỉnh càng mờ, sự chú ý của đám đàn ông càng chuyên chú chuyển tới trên người bạn nữ theo bên cạnh họ hơn.

Âm nhạc chậm rãi vẫn đang tiếp tục, đám đàn ông kéo tay bạn gái tới chỗ tối hơn, một số nam nữ khẽ thì thầm nói chuyện, một số nam nữ đã bắt đầu động đậy chân tay.

Nặc Đinh Sơn cúi thấp đầu để mặc cho Trình Điệp Qua dẫn cô vào trong góc, ánh đèm đã mờ tới không thể mờ hơn, thân thể của họ được những cột thủy tinh che khuất. Nặc Đinh Sơn dựa lưng trên cột thủy tinh, người của Trình Điệp Qua dán sát vào cô, không ai nói năng gì, cũng không ai động đậy. Thời gian trôi qua từng chút một, vị trí cách đó không xa truyền tới tiếng thở gấp của đôi nam nữ đang quấn quýt.

Người đang dán sát vào người cô dường như đã bị ảnh hưởng của tiếng thở dốc mà hơi thở có chút nóng, Nặc Đinh Sơn chậm rãi đưa tay ra, lòng bàn tay mở ra dán lên trên cổ áo lễ phục của anh. Trong phút chốc bàn tay đặt bên eo cô bắt đầu di chuyển, di chuyển từng chút một về phía sau lưng cô, dọc theo sống lưng đi xuống bộ lễ phục mỏng manh tới đáng thương của cô, ngón tay vô cùng chậm chạp mà đi lên phía trên.

Bộ lễ phục tối nay Nặc Đinh Sơn mặt được thiết kế cao cổ không tay, áo yếm được thiết kế cũng cũng chỉ vỏn vẹn có dùng một chiếc dây thắt qua, khi ngón tay lần tới sợi dây thắt của bộ lễ phục thì cũng không rời đi nữa, nghiêng đầu kề sát mặt trên ngực anh, xuyên qua kiến trúc hình cầu nhìn qua giống như đang bồng bềnh giữa không gian để nhìn ra bóng đêm bên ngoài.

Ngay khi trời sáng thì người đàn ông này sẽ đưa cô cách xa thành phố này sao?

Nữ ca sĩ đã biểu diễn xong tất cả các bài hát, rời sân khấu, ánh đèn của hội trường buổi tiệc cũng được khôi phục lại dánh vẻ như lúc đầu. Nặc Đinh Sơn theo phía sau Trình Điệp Qua vượt qua cây cột tròn, đám đàn ông phụ nữ cũng giống như chưa có chuyện gì xảy ra đứng ở vị trí có ánh đèn sáng sủa, đám đàn ông với dáng vẻ say sưa với giọng ca còn đám phụ nữ thì vội vàng đi tới phòng rửa tay để dặm lại trang điểm.

Buổi tiệc đi vào giai đoạn trò chơi, vị trí chơi cũng chuyển tới trong phòng bao kiểu mở một nửa xung quanh, ở giữa phòng bao đặt một chiếc bàn tròn thủy tinh, ghế sô pha được kéo dài ra nối liền với bức tường của phòng bao, đám con gái ngồi sát bên bạnh bạn cặp nam của họ, Nặc Đinh Sơn ngồi bên cạnh Trình Điệp Qua.

Nắm lấy thời cơ nhân viê PR dẫn dắt buổi tiệc vào vòng thứ nhất của trò chơi, quy tắc của trò chơi vừa nghe đã biết đây là trò chơi đưa ra nhằm ưu ái cho đám đàn ông.

Nhân viên phục vụ mang ra thanh đá được đặc chế, chiều dài của thanh đá khoảng gần năm centimet, người tham gia chơi chuyền thanh đá cho tới khi nó tan hết ra, cuối cùng kết thúc thanh đá rơi vào tay ai vậy thì người đó bị thua cuộc, người thua này sẽ dùng danh nghĩa của bạn gái để quyên góp mười nghìn nhân dân tệ cho tổ chức từ thiện của khách sạn thành lập, mười nghìn nhân dân tệ này phải do đích thân đám đàn ông trả tiền.

Cuối cùng người thua cuộc còn phải chịu tiếp nhận trừng phạt rượu vang của khách sạn, cái gọi là tiếp nhận trừng phạt rượu vang chính là do bạn gái của anh ta ngậm 4ml rượu trong miệng sau đó dùng miệng chuyển sang cho bạn nam của mình, lúc này nếu như có một giọt rượu nào nhỏ xuống khăn ăn trắng đã được chuẩn bị trước đó thì phải nộp năm mươi nghìn nhân dân tệ nữa cho quỹ từ thiện.

Sở dĩ nói trò chơi nay bày ra là ưu ái cho đám đàn ông là do thanh đá đều thông qua miệng truyền miệng, theo sự tan dần của thanh đá đám đàn ông có thể chiếm được rất nhiều món hời.

Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua ngồi ở trên ghế sô pha ở vị trí thứ hai đếm ngược lại, ở giữa họ vẫn có một khoảng cách nhỏ, điệu bộ ngồi nhìn qua xem ra là đúng quy củ nhất, nhưng khi vừa ngồi xuống thì tay của Trình Điệp Qua đã lặng lẽ nắm chặt lấy tay của cô. Vào khoảnh khắc ấy bàn tay của cô bị Trình Điệp Qua bao phủ trong lòng bàn tay của anh, ánh mắt cô theo bàn tay ấy lên tới trên mặt anh, dánh vẻ của người đàn ông này biểu hiện ra giống như một cậu học sinh chăm ngoan đang nghe giáo viên giảng bài mà không có chú ý tới bất cứ việc gì.

Sau khi giải thích xong quy tắc của trò chơi nhân viên điều hành buổi tiệc đã đảm nhiệm nhiệm vụ trọng tài, bắt đầu tính thời gian. Thanh đá bắt đầu chuyền từ cô gái mặc bộ lễ phục màu đen phía bên trái ghế sô pha. Ban đầu thì mọi người không quan tâm mấy nhưng theo bầu không khí căng thẳng mà nhân viên điều hành bữa tiệc tạo nên còn có âm thanh của máy tính giờ dần dần tăng lên mà lòng háo thắng của đám đàn ông đã bị khuấy động lên nên không ai muốn làm kẻ xui xẻo bị xoi mói ở trước mặt mọi người.

Thanh đá năm centimet qua sự chuyền qua chuyền lại của hơn hai mươi người thì càng lúc càng mỏng đi, lần thứ ba lúc Nặc Đinh Sơn nhận lấy thanh đá từ trong miệng cô gái ngồi sát bên cô truyền qua thì nó đã chỉ còn lại một khúc vô cùng nhỏ rồi. Khi nhận thanh đá trong lòng Nặc Đinh Sơn thầm suy đoán đôi nhận thanh đá tiếp theo nhất định là người xui xẻo.

Nặc Đinh Sơn ngậm thanh đá mặt tiến gần về phía Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua phối hợp với động tác của cô mặt cũng tiến gần về phía cô, thanh đá đã ngắn tới không thể ngắn hơn được nữa rồi. Đầu tiên chạm tới chính là chóp mũi, lúc chóp mũi chạm vào nhau thì anh dừng lại. Miệng đang ngậm thanh đá nên nói chuyện không được, Nặc Đinh Sơn chỉ có thể dùng ánh mắt nhắc nhở: Trình Điệp Qua, mau nhận lấy thanh đá đi không thì nó tan mất.

Anh hơi cụp mắt xuống, nghiêng mặt ngậm lấy môi của cô, trong lòng Nặc Đinh Sơn thầm thở phào, Trình Điệp Qua đã đón lấy thanh đá rồi, nhưng...

Ngay giây kế tiếp, Nặc Đinh Sơn đã cảm thấy có chuyện rồi.

Thanh đá đã không còn nữa rồi!

Môi của Trình Điệp Qua vẫn đang dán trên môi cô.

Ngay tức khắc Nặc Đinh Sơn đã hiểu ra.

Trình Điệp Qua thế nào làm thanh đá biến mất.

Cô nhắm mắt lại, đón nhận.

Trong khoảnh khoắc ấy thế giới như tĩnh lại.

Là âm thanh duy nhất của Tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua ngọn lúa mạch, lá là âm thanh duy nhất của tiếng mưa trong rừng vào buổi sớm mai lướt xuống từ trên chiếc, lá là âm thanh duy nhất của ngọn cỏ mơn mởn sinh trưởng bên bờ sông, lá là âm thanh duy nhất của hạt giống trong đêm lặng lẽ đẩy lớp bùn trên đầu để chui ra.

Trời xanh gió nhẹ, mây trôi hững hờ.

Cô nghĩ, tới Bắc Kinh là một chuyện tốt đẹp như vậy, có lẽ cô không còn cách nào tiếp tục ở lại Bắc Kinh nữa.

Mở mắt ra, Nặc Đinh Sơn khẽ đẩy Trình Điệp Qua một cái.

“Tôi muốn thay mặt cho đồng nghiệp của tổ chức từ thiện cảm ơn ngài Trình“. Nhân viên điều hành buổi tiệc đi ra đúng lúc.

Nhận ly rượu vang từ tay nhân viên phục vụ Nặc Đinh Sơn nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang nhìn họ, tất cả đám đàn ông đều mang tâm tình đang xem kịch vui, trong mắt của đám phụ nữ thì nhiều hơn là có chút đố kị như có như không, bởi vì họ càng có thể khiến cho đám đàn ông vui lòng hơn, mà biểu hiện cả đêm nay của cô lại giống như là một kẻ đầu gỗ.

Đây là Trình Điệp Qua cố ý sao? Cố ý khiến cô trở thành cái gai trong mắt mọi người, anh như này là đang trả thù cô ư.

Ngậm 4ml rượu vang trong miệng, ừm vậy thì cứ để cho đám con gái đố kỵ hơn chút nữa đi, vén làn váy lên Nặc Đinh Sơn ngồi nghiêng trên đùi Trình Điệp Qua, lấy chiếc khăn ăn màu trắng trên cổ áo của mình kéo ra một góc khoác lên trên cổ áo của anh, lúc cô làm động tác này thì anh rủ mắt xuống nhìn cô.

Khoát tay lên trên bả vai anh, nghiêng mặt, môi vẫn chưa dán lên trên môi của anh. Nặc Đinh Sơn làm việc giống y chang như Trình Điệp Qua trước đó, nuốt hết 4ml rượu vang xuống, đương nhiên cô sẽ làm mà để cho trọng tài không thể nhìn ra được điểm sơ hở nào.

Môi dán lên môi của anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng lưới lên môi của anh, thử thâm nhập vào cạy mở răng của anh ra, đầu lưỡi vừa chạm vào thì đã bị răng của anh cắn lấy, lực vô cùng nhẹ, cứ như vậy nhẹ nhàng ma sát. Sau mấy lần thì để cho đầu lưỡi của cô trượt vào, lần này cô không để cho anh chiếm thế thượng phong trước, lưỡi nhẹ nhàng trêu đùa anh một lúc thì nhanh chóng né ra. Lúc anh đuổi theo cô thì cô lại nhong chóng dừng lại, chào mời anh cùng thưởng thức vị ngọt của rượu vang.

Giống như gặp phải tội nhân giảo hoạt, vì tôn trọng quy tắc trò chơi nên sẽ có nhân viên môn của khách sạn tới kiểm tra chất rượu, cần phải quấn quýt bắn bó thế nào mới có thể giấu được nhân viên kiểm tra kia chứ.

Rốt cuộc là cô vẫn đánh không lại được anh, sau khi qua mấy vòng cô cứ thế đáng thương đứng ở thế yếu, mặc cho anh tiến quân thần tốc, cô xụi lơ ở trên người anh, cũng không biết thế nào mà cô từ cúi đầu hôn anh lại biến thành ngẩng đầu tiếp nhận anh, dường như việc duy nhất cô có thể làm là vào thời điểm anh muốn thì dùng bờ môi hút lấy anh.

Có thể nào sẽ bị ngạt thở mà chết không nhỉ? Vào lúc cô cho là mình sẽ bị làm cho ngạt thở mà chết đi thì anh đã buông cô ra.

Đặt tay lên vị trí trái tim, kìm lại tiếng kêu gào ở nơi đó lại, đầu tựa lên vai của anh, thừa lúc anh mở nút thắt khăn ăn giữa hai người ra cô đã hỏi anh câu hỏi mà vẫn làm cho cô đau nhói suốt cả tối hôm nay: Nói cho em biết, có phải là anh tính để cho em rời khỏi Bắc Kinh không?

“Ừ“. Anh nhàn nhạt trả lời.

“Nếu mà em không rời đi thì sao?” Cô hỏi.

“Chuyến bay tám giờ ngày mai, vé đã mua xong cho em rồi, nơi đến là Hawai, môi trường ở đó tốt, hoàn cảnh cũng không tệ. Tôi đã mua cho em mấy căn bất động sản ở đó rồi, em có thể mang chúng cho thuê, tôi còn mở cho em một tài khoản ngân hàng rồi, trong tài khoản có bỏ một ít tiền, coi như là một khoản dùng khi cần thiết“. Anh đáp.

Trình Điệp Qua giao khăn ăn cho nhân viên phục vụ, Nặc Đinh Sơn rời khỏi người Trình Điệp Qua, cúi đầu nói một câu “Em đi nhà vệ sinh một lát“.

Khi vừa rời khỏi phòng bao chân của Nặc Đinh Sơn đã bắt đầu mềm nhũn, nhà vệ sinh ở đâu nhỉ? À đúng rồi, phòng vệ sinh ở ngay sát sảnh tiệc, khi cô vừa lướt qua cánh cửa phòng tiệc thì đã đụng phải một người đang vội vàng đi tới, Nặc Đinh Sơn cúi đầu liền nhìn thấy đôi giày cao gót màu trắng của đối phương.

“Xin lỗi quý cô“. Nặc Đinh Sơn cúi đầu nói với chủ nhân của đôi giày cao gót màu trắng.

Hiện tại Nặc Đinh Sơn có chút mệt mỏi, cô chẳng muốn ngẩng đầu lên nhìn người bị cô đụng phải. Thực ra thì người sai là đối phương, cô vẫn đi đúng đường của cô, là đối phương vội vàng nên đã đụng phải cô, vừa nhìn điệu bộ là biết đó là kiểu người hấp tấp, người nên nói xin lỗi là đối phương nhưng bây giờ cô không có tâm trạng tranh luận với đối phương. Nặc Đinh Sơn cúi đầu đi qua phía bên phải.

Người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu rượu vang bị Chu Ly An đụng phải vẫn luôn cúi đầu, cô ấy vừa định nói xin lỗi thì đối phương đã xin lỗi trước rồi.

Xin lỗi quý cô? Chu Ly An sờ mặt của mình, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy được gọi là quý cô. Trong tưởng tượng của Chu Ly An thì quý cô phải là kiểu phụ nữ cẩn thận chu đáo, hình như kiểu người này không có chút liên hệ gì với cô ấy chứ? Nhưng bất kể như thế nào thì Chu Ly An vẫn muốn giành lại câu “Xin Lỗi” bị giành nói trước kia để nói ra thì phát hiện thân thể đối phương đã lướt qua cô ấy để đi về bên phải rồi, cô ấy chỉ để lại cho Chu Ly An một bóng lưng.

Hướng tầm mắt về bên phải, thân thể của người phụ nữ đó không thoải mái sao? Dáng vẻ ấy nhìn thế nào cũng thấy dường như chỉ một giây sau đó là có thể ngã xuống vậy?

Chu Ly An nhún vai cất bước đi về phía trước, buổi tụ họp của Chu Ly An và đồng nghiệp vừa hay được sắp xếp ở trong khách sạn của Trình Điệp Qua, bọn họ ở lầu năm, mười mấy phút trước Chu Ly An tình cờ biết được Trình Điệp Qua đang ở lầu tám, thế là cô ấy liền bảo nhân viên phục vụ dẫn cô ấy tới chỗ này.

Lên được ba bậc thang là tới phòng bao riêng kiểu mở một nửa, bức tường của phòng bao cao xấp xỉ gần một mét, kéo cửa phòng bao ra việc đầu tiên là Chu Ly An làm liếc mắt tìm kiếm Trình Điệp Qua. Tầm mắt nhanh chóng dừng lại ở vị trí bên cạnh Trình Điệp Qua, lúc nhìn thấy ở vị trí đó không có bất kỳ người nào thì trong lòng cô ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Tiếp sau đó, Chu Ly An cảm thấy việc cô ấy bất ngờ xuất hiện ở đây dường như đã khiến cho phòng tiệc trong nháy mắt rơi vào im lặng, họ đều đang nhìn cô ấy với ánh mắt có vẻ kỳ quái.

Nặc Đinh Sơn đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

Túi đặt ở trên bồn rửa tay, Nặc Đinh Sơn muốn gọi một cuộc điện thoại cho Trương Diệu Lệ, cô muốn kể cho Trương Diệu Lệ là cô đã phát tài rồi, cô đã có bất động sản ở Hawai. Khi còn rất nhỏ Nặc Đinh Sơn đã mơ ước có một cuộc sống như thế, có một căn nhà bên cạnh biển, căn nhà để cho thuê, cô không cần phải làm việc mỗi ngày mà nhàn nhã tản bộ ở bãi biển.

Thật tốt quá! Dường như giấc mộng của cô sắp thành sự thật rồi.

Nhưng Nặc Đinh Sơn không tìm được điện thoại của mình ở trong túi, cô tìm thế nào cũng không có.

MM

Hết chương 78!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.