Sói Tới Rồi!

Chương 96: Chương 96: Chương 87




Tối hôm đó Lục Tiểu Manh lại bị đuổi đi khỏi phòng, lúc rời đi hai người đó vẫn còn mắt to trừng mắt nhỏ, người đàn ông trên người mang theo hơi rượu tới với khí thế hung hăng, cô gái mở cửa cho người đàn ông cũng không yếu thế.

Hai người này rốt cuộc là ai chịu thua nhỉ? Lục Tiểu Manh có chút tò mò.

Trình Điệp Qua cũng không rõ là mình đã uống bao nhiêu rượu rồi, anh đoán là nhất định mình uống không có bao nhiêu không thì làm sao anh có thể nhớ được đường tới chỗ này, sau ly rượu đó đầu óc của anh nóng lên cứ vậy mà lén lút chạy từ câu lạc bộ ra ngoài, sau khi tới nơi này rồi thì lại đứng ở trước cửa căn phòng này.

Gõ cửa.

Cửa được mở ra, cô đứng ở đó.

Nửa đêm ánh đèn êm dịu hắt lên trên tóc của cô, có lẽ cô vừa mới gội đầu xong, có thể tưởng tượng ra được là lúc này cô bỏ máy sấy tóc xuống để ra mở cửa cho anh, tóc của cô xõa tung rối loạn. Ánh đèn ấm áp tỏa ra mềm mại trên đỉnh đầu cô, vóc người vốn rất gầy nhưng lại mặc trên người bộ váy ngủ cỡ lớn, nhưng chính là như vậy cô ở trong mắt anh lại vô cùng quyến rũ, bộ dáng chỗ nào cũng đẹp cả, chỉ cần người phụ nữ đó là Nặc Đinh Sơn thì đều đẹp cả.

Dĩ nhiên, người phụ nữ tên Nặc Đinh Sơn này còn phải có một chiếc xe đạp High Ride.

Im lặng —

Kiểu cáu kỉnh vô cớ do chất xúc tác của rượu gây ra, ngột ngạt, ngọn lửa không tên dường như đã gặp được kẻ thù, đang dùng tốc độ của ánh sáng mà tan biến không còn dấu tích.

Có tiếng động sột soạt, một cái đầu bù xù từ trên một chiếc giường khác thò ra, cái bóng này đánh động tới anh, thế là anh rất không vui mà gọi một tiếng “Lục Tiểu Manh”.

Đây đúng là một cô nàng thông minh, cô ấy xỏ đôi dép lê lông xù vào không một tiếng động mà rời khỏi phòng, căn phòng lại lặng lẽ khép lại.

Trình Điệp Qua mở miệng, cũng không biết thế nào mà mấy lời cảnh cáo dành cho cô ở trong lòng anh lại biến thành “Sáng nay bị lạnh cóng rồi hả?”

Shit! Dường như Trình Điệp Qua có thể tưởng tượng ra được sau này vào một ngày nào đó chẳng may ở trong một trường hợp công cộng nào đó anh sẽ lỡ miệng mà nói “Người tôi sợ nhất chính là bà xã của tôi”.

Bà xã của Trình Điệp Qua thế nào cũng phải là Nặc Đinh Sơn.

Cô đứng quay lưng về phía ánh đèn, vì vậy anh không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt cô, nhớ tới lúc sáng khi gặp cô cô đã bị lạnh đến nỗi chóp mũi ửng đỏ, đưa tay ra chạm, có chút buốt lạnh.

Anh cúi đầu, muốn dùng môi của mình để khẽ chạm vào cô, lại bị cô tránh ra.

Trong lòng thầm thở dài một hơi, nếu như hình dung tình thế của Trình Điệp Qua lúc này với một trận tỷ thí bóng đá vậy thì anh nhất định là thua tan tác với tỷ số 10 – 0 rồi, cũng có thể là 100 – 0 ấy chứ.

Anh thở dài một hơi nói: “Nghe theo em tất, em không muốn anh biết chuyện thì anh sẽ không tiếp tục truy hỏi nữa”.

Lần này sẽ để cho anh hôn rồi chứ?

Nhưng …

“Đã nói là sau này không truy hỏi nữa rồi”. Trình Điệp Qua nghĩ anh đúng thật là có tính nhẫn nại, tay nâng mặt cô lên, không biết làm sao: “Coi như mấy lời anh nói lúc sáng là do bị ma quỷ ám”.

Mặt cô bị động phối hợp với động tác tay của anh hơi ngẩng lên, có một vài tia ánh sáng trên trần nhà rơi vào trên mặt cô, hàng mi hơi rũ xuống lại bắt đầu hơi run run, hơi thở thì thào gọi “Nặc Nặc” rồi cúi đầu xuống lần nữa. Khi môi sắp chạm tới môi của cô thì cô lại tránh ra, môi của anh sượt qua khóe miệng cô.

“Sao vây? Hửm?” Anh khẽ chạm vào khóe miệng cô.

Cuối cùng cô cũng mở miệng, trong giọng nói mang theo đầy ý oán trách: “Điện thoại, thẻ ngân hàng”.

“Điện thoai với thẻ ngân hàng lại làm sao chọc em không vui rồi?” Theo khóe miệng của cô, cô vừa gội đầu xong vẫn còn mùi hương của dầu gội, cùng với mùi sữa tắm trên người làm cho ý chí của anh có chút thất thần, bắt đầu dùng chóp mũi trêu đùa mũi cô.

“Chúng không trêu chọc em, chọc cho em không vui chính là anh”. Nặc Đinh Sơn rụt cổ lại muốn né tránh sự tiếp xúc của anh: “Sau này nếu như có gì muốn đưa cho em không cần phải thông qua Thư ký Chu, đàn ông tặng đồ cho phụ nữ mà thông qua thư ký cứ giống như là mối quan hệ tình nhân. Trình Điệp Qua, em là người yêu của anh, không phải tình nhân, anh có hiểu không”.

“Anh hiểu rồi, sau này nếu anh muốn tặng đồ cho em thì sẽ không mượn tay của người khác nữa”.

“Còn nữa, tặng thẻ ngân hàng cũng không phù hợp, cứ như là em là kiểu con gái tiêu tiêu nhiều tiền lắm ấy”. Nặc Đinh Sơn nói. Thực sự mà nói thì vào lúc Trình Điệp Qua tặng những thứ ấy cho cô thì trong lòng cô rất là khó chịu, cô có thể nghĩ tới chính là lịch sử trước kia của cô, bán hết quà Vinh tuấn cho cô, lấy đi một trăm triệu từ chỗ của Trình Điệp Qua.

Cô được anh ôm vào trong lòng.

“Nặc Nặc”.

“Ừ”.

“Anh đã hiểu một số chuyện rồi, thực ra trước đây em cần nhiều tiền như vậy là vì Klein”.

Vùi mặt thật sâu trong lòng anh, môi chạm vào vị trí trên trái tim của anh: Xin lỗi anh, Trình Điệp Qua.

Nặc Đinh Sơn tin rằng một ngày nào đó Trình Điệp Qua sẽ hiểu cô, không cần cô nói cho anh biết anh cũng tự hiểu được.

Thật tốt, người đàn ông của cô không mất bao nhiêu thời gian đã biết được rồi.

Khi môi của Trình Điệp Qua lần thứ ba muốn chạm vào cô.

“Lại sao nữa vậy?” Trong giọng nói của người đàn ông lộ ra chút bất mãn.

“Thuốc thỉnh thoảng mới được hút thôi”. Nặc Đinh Sơn nghiêm khắc nói, công việc của Trình Điệp Qua đã quá bận rộn rồi, muốn anh cai thuốc lá đúng là không phải là chuyện dễ dàng.

“Được”.

“Có phải là em rất hẹp hòi không”.

“Một chút cũng không”.

Anh lấy tay của cô ra rồi hôn cô.

Sau một hồi răng môi quấn quýt anh dựa sát lên người cô điều chỉnh lại hơi thở, nhưng bàn tay luồn vào trong áo ngủ của cô lại không có ý nào muốn rời đi, lực của bàn tay bao phủ trước ngực của cô lại càng mạnh hơn thì tay cô mới khẽ đẩy anh ra, nhưng cũng chỉ là bộ dáng mềm nhũn mà vô lực.

“Tới chỗ của anh”. Tay trượt từ trên ngực của cô đi xuống dưới, tới bụng của cô.

Khẽ “Ừ” một tiếng, Nặc Đinh Sơn cầm bàn tay đang muốn luồn vào của anh bỏ ra, sau đó đẩy anh ra, tay anh giơ ngang ra rồi thẳng thừng đẩy cô lại trên cánh cửa: “Đi đâu vậy?”

“Anh phải để em đi thay quần áo chứ”. Cô dỗi hờn.

Anh cười tới vô cùng đắc chí ở trên đỉnh đầu cô: “Không cần phải thay đâu, đằng nào mà chả phải cởi ra”.

Đóng của lại, Nặc Đinh Sơn tiện tay cầm lấy áo khoác khoác lên người, anh đi phía trước cô đi ở phía sau, sau mấy bước chân tay của anh duỗi tới phía sau, hành lang của khu ký túc xá nhân viên không một bóng người, Nặc Đinh Sơn đặt tay mình lên tay của anh, anh kéo cô một trước một bước đi. Ban đầu bước chân của họ không nhanh không chậm, nhưng sau khi rẽ qua một khúc cua anh tăng nhanh bước chân, cứ thế bước chân của cô cũng phải tăng tốc theo anh. Khi lại rẽ qua một khúc cua nữa là một sảnh chung, đi qua sảnh tròn kiểu Ả Rập kia tới một khúc rẽ nữa mới tới lối đi riêng. Trong sảnh tròn vẫn còn mấy vị khách đang thưởng thức bức tường điêu khắc, Nặc Đinh Sơn bỏ tay của Trình Điệp Qua ra, lúc anh quay đầu lại nhìn cô thì cô ra hiệu cho anh đi trước, duy trì khoảng cách với Trình Điệp Qua khoảng mấy chục bước chân, Nặc Đinh Sơn cúi thấp đầu. Thật may là trên người khoác chiếc áo đủ dài, áo khoác vừa tới đầu ngón chân hơn nữa đầu cô còn cúi thấp xuống làm cô nhìn qua giống như khách lưu trú ngủ không được mà ra vườn đi dạo. Không có ai chú ý tới cô, cúi đầu đi vào lối đi riêng, một cái tay từ chỗ tối vươn tới, cánh tay đó vững vàng nắm chặt lấy cô, họ tránh ở trong bóng tối hôn nhau, nụ hôn không kiềm chế được. Nặc Đinh Sơn nhớ tới một quyển sách trước đây cô đã từng xem qua có một câu thế này: Tình yêu sẽ làm cho con người ta trở lên ngây thơ như một đứa trẻ.

Vào giờ phút này cô và anh đang trốn trong bóng tối ôm hôn không phải là trẻ con thì là cái gì? Bức tường chỗ họ hôn nhau là một bức tượng điêu khắc một nhận vật Hy Lạp, dáng vẻ của bức tượng đó đang bày ra điệu bộ như đang từ trên nhìn xuống, cô một tay ôm lấy cổ anh một tay che mắt của bức tượng lại: Này, Không được nhìn.

Phòng tắm được thiết kế theo kiểu suối nước nóng kiểu Nhật, theo dòng nước ấm từ từ tăng cao mà hơi nước cũng bắt đầu tỏa ra sương mù tràn ngập xung quanh, dường như bức tường của phòng tắm được thiết kế kiểu núi lửa khiến cho nơi này giống như đang đặt mình ở dưới chân của núi lửa. Trình Điệp Qua dựa lưng trên bức vách của bồn tắm hình chữ nhật, một tay đặt ở mép bồn tắm, mặt của Nặc Đinh Sơn tựa trên vai của anh, khăn tắm của họ xếp chồng lên nhau, mái tóc ướt đẫm cũng không biết là do bị nước thấm ướt hay là do ướt đẫm mồ hôi của trận hoan ái vừa rồi gây nên. Không ai nói gì, ai cũng lười chẳng muốn nói. Bàn tay đặt trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sắc trời ngoài cửa sổ chuyển từ màu đen sang màu xanh thẫm, dường như trên thế giời này cũng chỉ còn lại hai người là cô và anh.

Nặc Đinh Sơn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô cất giọng gọi tên của anh, sau tiếng gọi “Trình Điệp Qua” thì anh đáp lại một tiếng “Ừm”. Trong giọng nói mang giọng điệu ngái ngủ, anh hỏi cô sao vậy?

“Xin lỗi anh chuyện ngày hôn qua, sau này em sẽ không nói những lời như vậy nữa, cho dù sau này chúng ta có cãi nhau gay gắt như thế nào thì em cũng sẽ không nói ra những lời như vậy nữa”.

Anh đặt một nụ hôn lên thái dương của cô, rồi không tách ra nữa.

“Trình Điệp Qua”.

“Ừm”.

“Rất rất lâu về sau, có lẽ em sẽ nói cho anh biết một số chuyện”. Cô khó khăn mở miệng.

“Được”.

“Em nói là có lẽ, có lẽ sẽ nói cho anh biết hoặc có lẽ có thể cả đời này em cũng sẽ không nói”.

“Được”.

***

Tới chủ nhật, cũng giống như chủ nhật tuần trước, Nặc Đinh Sơn được Trình Điệp Qua dẫn tới chỗ ở của anh, ngày hôm đó họ ở đó không đi đâu cả, họ cùng nhau đi tới siêu thị. Trình Điệp Qua còn mua từ siêu thị về một cái cân, sau đó cứ vào chủ nhật là Nặc Đinh Sơn tới nơi này chuyện làm đầu tiên là bước lên cân, Trình Điệp Qua nói mỗi tuần cô nhất định phải mập lên nửa ký nếu không thì sẽ cho cô nghỉ việc, không chỉ muốn cho cô nghỉ việc mà sau này đều phải thực hiện theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng.

Vào ba giờ chiều Trình Điệp Qua đã nhận được một cuộc điện thoại, sau cuộc điện thoại đó anh nói với cô là cần phải tới Tứ Hợp Viện một chuyến. Điện thoại là của dì Kiều gọi tới: “Tối nay anh nhất định sẽ quay lại ăn tối với em”. Anh ôm lấy cô từ phía sau đảm bảo.

Chuyến đi này của Trình Điệp Qua là đi tới gần bảy tiếng đồng hồ, lúc quay trở về nhà anh đã mang về cho cô một bó hoa, anh không ngừng hôn cô rồi liên tục nói xin lỗi. Nặc Nặc, xin lỗi. Trình Điệp Qua là con cún con, Nặc Nặc, dì Kiều nói anh xem tivi cùng dì ấy. Anh vừa nói vừa thổi khí khiến cô ngứa ngáy, cô càng không nói gì lại càng tránh ra, thì động tác của anh lại càng mạnh hơn, cô ngã lên trên ghế salon, cuối cùng cô bị anh bế từ trên ghế solon vào trong phòng. Đặt cô nằm lên trên giường, Trình Điệp Qua chỉnh cho ánh đèn trong phòng tối lại.

***

Chạy xe không có mục đích trên các con phố lớn ngõ nhỏ trên đường phố Bắc Kinh, Chu Ly An nghĩ có lẽ là cô ấy đã quá là nhàm chán, buồn chán tới nỗi cô ấy đã nổi lên suy nghĩ theo dõi Trình Điệp Qua, cứ thế nhìn anh đi vào cửa hàng bán hoa. Lúc rời khỏi cửa hàng hoa trên tay Trình Điệp Qua có thêm bó hồng đỏ và hoa hồng vàng kết hợp với nhau.

Trong ý nghĩa của loài hoa thì hoa hồng đỏ kết hợp với hoa hồng vàng có nghĩa là: Xin lỗi em yêu.

Khi Trình Điệp Qua từ trong cửa hàng hoa đi ra, trong thoáng chốc đó sự căm hận trong lòng Chu Ly An đã đạt tới đỉnh điểm, Trình Điệp Qua cũng từng tặng hoa cho cô ấy, nhưng mỗi lần hoa được đưa tới trước mặt của cô ấy đều là do thư ký của anh làm thay, ngày lễ nào thì tặng hoa đó chưa bao giờ sảy ra sai sót. Thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ oán trách với anh, mỗi lần như vậy thì anh đều nói với cô ấy đợi lần sau, nhưng tới ngày lễ kế tiếp thì cầm hoa xuất hiện trước mặt cô ấy vẫn là thư ký của anh. Khi tiếp tục oán trách Trình Điệp Qua thì Trình Điệp Qua lại đáp lại cô ấy rằng “Chu Ly An anh rất bận” bằng một giọng điệu lạnh nhạt.

Đúng vậy, tối nay Chu Ly An lại làm nũng với dì Kiều “Dì Kiều, hôm nay con đã nhìn thấy trên đường một người rất giống với mẹ của con”. “Dì Kiều, con rất nhớ mẹ con”. Sau đó dì Kiều đã gọi điện thoại cho Trình Điệp Qua.

Chu Ly An cũng không biết vì sao mình lại biến thành kiểu như vậy, hôm nay là chủ nhật, cô ấy biết hôm nay Trình Điệp Qua không đi làm, Vừa nghĩ tới Trình Điệp Qua có lẽ sẽ dùng cả ngày nghỉ để tay ấp má kề với người phụ nữ kia thì Chu Ly An liền cảm thấy con sâu mang tên là đố kỵ đang gặm nhấm tâm hồn của cô ấy, thôi thúc cô ấy muốn làm ra một số chuyện.

Trình Điệp Qua tới, cô ấy bày ra bộ dáng không để ý, thuần khiết, mơ hồ, thẳng thắn, lại có chút quật cường.

Dì Kiều đã thành công khiến Trình Điệp Qua ở lại tứ hợp viện ăn tối, sau khi ăn tối dì Kiều lại thành công làm cho Trình Điệp Qua cùng bà ấy xem bộ phim truyền hình mà bà ấy thích, gần tới tám rưỡi Trình Điệp Qua lén nhìn đồng hồ, lúc này đã là lần thứ n anh giơ cổ tay lên, sau đó Chu Ly An nói với dì Kiều ” Dì Kiều, tối nay con có hẹn với Trình Điệp Qua”.

Vừa rời khỏi tầm mắt của dì Kiều, Chu Ly An nói với Trình Điệp Qua “Thả em xuống đại một thư viện nào đó, em muốn tìm mấy tài liệu giảng dạy”.

Lời của cô khiến cho trên mặt Trình Điệp Qua lộ vẻ áy náy. Đúng vậy, đó là điều cô ấy muốn. Chu Ly An hai mươi tuổi có lẽ sẽ chẳng làm ra mấy chuyện như vậy, nhưng Chu Ly An hai mươi tám tuổi đã bắt đầu hiểu được trong lúc chờ đợi thì phải đi tìm cơ hội.

Sau đó Trình Điệp Qua thả cô ấy ở một thư viện ngay đó, anh nói để tài xế của anh tới đón cô ấy.

“Được”. Cô ấy đáp lại, sau đó làm động tác chào tạm biệt với anh.

Tiếp sau đó thì sao? Tiếp sau đó Chu Ly An đã ngồi lên taxi, theo Trình Điệp Qua tới cửa hàng hoa, sau đó đã nhìn thấy một màn khiến cho cô ấy cực kỳ tức giận. Ánh đèn ở cửa của tiệm hoa chiếu lên trên gương mặt của anh, sự áy náy trên gương mặt kia đối với cô ấy trước đó không lâu nay đã không còn sót lại một chút nào. Khi chủ tiệm hoa hỏi anh có phải hoa là tặng cho bạn gái không, anh cười tới ngốc nghếch, đó là một Trình Điệp Qua mà từ trước tới giờ Chu Ly An chưa từng gặp qua.

Khi nhìn thấy xe đi vào nơi ở của anh Chu Ly An rất đau lòng, khi cô ấy vừa mới tới Bắc Kinh đã từng ở chỗ này, nhưng thời gian mới đó chưa bao lâu Trình Điệp Qua đã để cho người phụ nữ khác tới nơi này rồi.

Rất nhanh ánh đèn ở tầng trên cùng tắt ngấm.

Chu Ly An xoay người, đau thương đã biến thành căm phẫn.

***

Thứ ba, vào thời gian buổi trưa, Chu Mỹ Bảo ngồi trên xe bất đắc dĩ nhìn đoàn xe dài đằng đẵng ở phía trước, lúc này họ đang trên đường đi tới công trường, xe đã bị chặn ở trên con đường này một tiếng đồng hồ rồi.

Đài phát thanh ở trong xe đại khái cũng hiểu được nguyên nhân tình trạng kẹt xe là do phía trước đã xảy ra vụ tự sát, cô gái nghĩ không thông đã lao thẳng ra giữa đường.

Xe cảnh sát hú ầm ĩ cọ vào cửa sổ xe cứu thương đi ngược chiều nhau, đoàn xe dài đằng đẵng có dấu hiệu giãn ra, ánh mắt của Chu Mỹ Bảo lại lần nữa rơi lên mặt Trình Điệp Qua.

Đàn em khóa dưới của cô ấy đúng là đã được dạy bảo rất tốt, từ đầu đến cuối đều thể hiện dáng vẻ không bị ảnh hưởng bởi lần kẹt xe này.

Khi nhìn kỹ lại Chu Mỹ Bảo phát hiện sắc mặt của Trình Điệp Qua có chút tái mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.