“Tổng giám đốc, Ngài bữa trưa muốn ăn gì?” Hàn Quý Bắc cất giọng hỏi người đàn ông đang lật xem công văn. Giữa trưa nếu tình cờ ra ngòai, bình thường là cậu phụ trách thay cấp trên để ý cơm trưa. Vô luận là đặt chỗ nhà hàng hay mua cơm hộp về, đều là việc của cậu.
“Hôm nay ăn Kaiseki.”
“Tôi đặt chỗ cho Ngài nhé?” Hàn Qúy Bắc mở danh bạ các nhà hàng.
“Cậu cũng đi đi.” Âu Dương Kính thản nhiên nói.
“Tôi?” Hàn Qúy Bắc hơi giật mình. Không biết cấp trên vì cái gì đột nhiên nói vậy, bình thường ngoại trừ cùng khách ăn cơm hoặc là có chuyện cần bàn bạc, giờ ăn trưa cậu thường không liên quan gì.
“Dù sao cũng cho vào báo cáo thu chi của của công ty. Tới hay không tùy cậu.” Âu Dương Kính dường như không quan tâm mà xoay người, đưa mắt nhìn ánh nắng rạng rỡ đến chói mắt ngoài cửa sổ.
“Vậy, tôi đi.” Hàn Qúy Bắc tuy thấy có chút kì lạ, vẫn đồng ý.
Các nhà hàng cấp trên thường ngày ăn tuy rất ngon, nhưng giá cả đắt muốn chết, một bữa mấy nghìn đồng, cho vào thu chi của công ty đương nhiên là tốt nhất, nếu không thì giờ đã là cuối tháng, xem lại chỗ tiền lương không còn nhiều nhặn gì của mình thì cậu tuyệt đối sẽ không theo ông chủ đi ăn tiệc như thế.
Nhưng thật sự có chút kì lạ, Tổng giám đốc như thế nào lại đột nhiên muốn mời mình đi ăn?
“Đi thôi.” Âu Dương Kính mặc âu phục, đi ra cửa.
Hàn Qúy Bắc vội theo sau anh ta, không nói gì.
Kaiseki chú trọng đến sự tinh xảo, không nhiều, rõ ràng là lấy chất lượng đặc sắc bù cho số lượng.
Vào bữa, Hàn Qúy Bắc cảm thấy tuy món ăn ngon, nhưng trong bụng chỉ cảm thấy no bảy phần, chứ chưa đủ no nê. Nhưng mà một bữa cơm mấy nghìn đồng, chính mình thật sự không thể yêu cầu gì hơn, nói thật đây là lần đầu một mình cậu đến chốn cao cấp này ăn cơm. Lúc trước tuy cũng hay ăn tiệc, nhưng đều vì chiêu đãi khách hàng hay cùng công ty hợp tác bàn chuyện làm ăn mà đến, còn đơn thuần chỉ để no bụng mà đến chỗ này thì cậu vẫn là lần đầu tiên.
Trước kia không chú ý cẩn thận, Hàn Qúy Bắc giờ mới nhận ra cấp trên còn kén ăn hơn mình tưởng tượng, chỉ cần không thích gì, sẽ dùng đũa bỏ ra đĩa riêng, cho nên ăn xong thì đĩa bên cạnh cũng đầy cá khô hay củ cải đỏ hoặc đỗ gì đó.
Bởi vì ngày trước tự tay nấu gì cho Âu Dương Kính thì anh ta cũng đều ăn sạch, khi dùng cơm với khách Âu Dương Kính cũng không làm quá như thế này, cho nên hôm nay nhìn thấy anh ta như đứa bé kén ăn, vừa thấy mới lạ vừa thấy buồn cười.
Đều là đàn ông ba mươi rồi, vì cái gì ở nơi này lại biểu hiện vẻ trẻ con kì quặc lại đáng yêu đến thế?
Cho dù kén ăn đến nghiêm trọng, dáng cấp trên cầm trong tay chiếc đũa gắp rau vẫn tao nhã đến đẹp mắt.
Đốt ngón tay nhỏ dài trắng nõn nhẹ phủ lên màu đũa đỏ sậm, móng tay hơi hồng nhạt nổi trên màu gỗ tối làm bật lên vẻ xinh đẹp nhu hòa, Hàn Qúy Bắc chưa bao giờ biết cấp trên lại có đôi tay xinh đẹp đến vậy, cũng không biết đối phương dùng đũa lại có vẻ tao nhã như một bức tranh đến thế.
Dung mạo tuấn mỹ của đối phương cho tới giờ cậu không hề xem nhẹ, nhưng cậu vẫn là lần đầu nhìn vẻ chau mày thanh tú ngẫu nhiên lộ ra cùng một chút ghét bỏ. Một khi không cẩn thận ăn phải thứ gì không thích, Âu Dương Kính sẽ hơi chau mày, miệng mím lại tỏ rõ sự chán ghét.
Hàn Quý Bắc đối với cử chỉ không che giấu của đối phương lại cảm thấy thú vị.
“Nhìn gì vậy?” Người đàn ông nhận ra cái nhìn của cậu, hờ hững hỏi.
“Không có gì.” Cậu lắc đầu, nhìn đối phương nghi hoặc đến ngây người, nhịn không được nở nụ cười.
Vì sao người này có thể làm vẻ khờ dại như đứa nhỏ rồi lại làm vẻ lạnh nhạt như vậy? Cảm giác trái ngược hòan toàn rồi bỗng hòa hợp đến hoàn hảo, tuy mâu thuẫn nhưng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Người kia tựa hồ chưa có nhận ra ý tưởng trong lòng cậu, chỉ là không tỏ ý hứng thú gì mà nhìn cậu một cái, tiếp tục ăn cơm.
Bên cạnh đối phương là ngọn đèn sáng mờ, bờ mi thật dài cong cong như một cánh bướm nhỏ, cậu chú ý tới đôi môi hơi mỏng vốn không đậm mày, nhưng có lẽ là bởi đang ăn, nên hai cánh môi hơi hơi đỏ, thoạt nhìn có vài phần quyến rũ không tả nổi.
Cậu sững sỡ đến quên tiếp tục ăn, cho đến khi khóe miệng cảm nhận được nhiệt độ lạ.
Người đàn ông thu lại ngón tay thon thả, hơi hơi đưa đầu lưỡi, liếm một hạt cơm trên ngón tay.
Hàn Qúy Bắc ngây người mãi rồi trong nháy mắt nhận ra đối phương đã làm gì, tai dần đỏ lên.
“Cậu vẫn là học sinh tiểu học à? Cơm dính trên mặt kìa.” Âu Dương Kính nói như không, nhận ra tai đối phương đã đỏ đến không thể đỏ hơn, trong lòng âm thầm cười.
Lúc ăn cơm không phải không nhận ra vẻ thất thần của đối phương, mà hơn nữa đối phương còn không chuyên tâm ăn cơm, khiến Âu Dương Kính không hài lòng khi cấp dưới đang ăn cơm cùng mình mà lại dám ở trước mặt anh ta thất thần.
Vì thế nhận ra hạt cơm bên miệng đối phương, Âu Dương Kính không nghĩ gì nhiều, liền vươn tay. Tuy hòan toàn không có lường đến việc đối phương có phản ứng ngốc như vật, nhưng ít nhất cũng thành công mà đem hồn vía đối phương không biết phiêu du tận cõi nào kéo về.
“Làm, làm thế làm gì, nói là được rồi…” Hàn Qúy Bắc cúi đầu, nhận ra mình vì ngượng quá mà nói lắp bắp, càng cảm thấy xấu hổ đến khó thốt lên lời.
Giống như lâu lắm rồi chưa có trải qua cảm xúc như vậy, nói là ngượng ngùng, chưa nói đến đây là tình huống ngượng ngùng đầu tiên của cậu với người từng quan hệ với mình.
Cảm thấy mình thật mất mặt, nhưng càng thắc mắc không biết vì sao đối phương làm vậy… Cho dù trước kia bọn họ có thời kì quan hệ, Âu Dương Kính cũng không có làm chuyện như thế với cậu.
Hàn Qúy Bắc đột nhiên nghe đối phương hừ một tiếng.
Ngẩng lên, trong nháy mắt cậu nhận ra, đối phương kì thật đang cười- nụ cười khẽ trêu chọc không ngờ đến, khóe miệng tinh xảo có chút mím lại, ánh mắt đen tròn chan chứa ý cười.
“Tôi thấy vui thôi.” Đối phương hạ giọng nói như thế.
Không biết vì sao, Hàn Qúy Bắc chính là không dám nhìn thẳng cấp trên đang cười to đến mất vài phần lạnh lùng trên khuôn mặt.
Ăn cơm xong bọn họ yên lặng về, đến công ty rồi, Hàn Qúy Bắc mới không hiểu tại sao mà thở phảo nhẹ nhõm. Cậu không biết mình vì sao lại hồi hộp đến vậy, nhưng cậu cảm thấy hồi hộp như thế thật không nên, đối phương là cấp trên đã biết đến năm năm rồi, cũng không phải người nào mới quen hay người nào mới câu được, thật sự không nên hồi hộp.
Cho dù cấp trên mang nụ cười hiếm gặp, cũng không nên hồi hộp đến thế đã lên giường nhiều lần như vậy, giờ mới hồi hộp thì quá giả tạo.
Hàn Qúy Bắc vừa tự nhủ vừa nhập tài liệu vào máy.
“Hàn tiên sinh sao vậy? Mặt đỏ quá…” Giọng nữ êm ái vang bên tai, Hàn Qúy Bắc hoảng sợ vội quay đầu lại.
Thư kí trực tiếp của Âu Dương Kính đang cười khẽ đầy nữ tính, tuy vóc dáng không cao nhưng luôn có tinh thần vui vẻ.
“Tôi không sao.” Hàn Qúy Bắc cười lại, đưa tay sờ mặt mình, cảm thấy nóng kinh lên được.
Aaaaaa rõ ràng là không sao thì mắc gì mình lại đỏ mặt aaaaaaaaaa!
Cậu thấy hoảng, trên mặt cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Thư kí Lưu, tìm tôi có việc gì?”
“A, tài liệu này giúp tôi chuyển cho Tổng giám đốc, là tài liệu khẩn.” Cô lộ ra nụ cười tươi.
“Cô trực tiếp đưa cũng được mà?” Hàn Qúy Bắc chỉ chỉ phòng Tổng giám đốc bên cạnh.
Tuy ai muốn giao tài liệu cho Tổng giám đốc luôn phải qua bàn cậu trước, nhưng nếu thực là tài liệu khẩn thì có thể không cần tuân theo quy tắc này.
“Tôi có gõ cửa, nhưng Tổng giám đốc hình như không nghe thấy, có lẽ ngủ rồi chăng?” Cô buồn bã xua tay.” Tôi đang còn nhiều chuyện gấp.”
“Thế tôi đưa giúp cô.” Hàn Qúy Bắc cười thân mật, nhìn vóc dáng nhỏ xinh nữ tính hướng qua cậu cảm ơn rồi khuất khỏi tầm mắt, không khỏi thở dài.
Tuy nói lúc này là lúc cậu vạn phần không muốn đối mặt cấp trên, nhưng là công việc nên đành ngoan ngõan vậy, cho dù bản thân khi nghĩ đến việc kia vẫn đỏ mặt, nhưng đối với Âu Dương Kính mà nói, đó cũng chả phải đại sự gì đáng gi tạc trong lòng đúng không?
Cậu đi đến trước cửa, đưa tay gõ gõ, bên trong không đáp lại, Hàn Qúy Bắc lại gõ tiếp, bên trong vẫn im không một tiếng động.
Có lẽ cấp trên ngủ thật rồi? Vừa nghĩ vậy, cậu vừa từ từ mở cửa.
Có đôi khi Âu Dương Kính ngủ trên cái sofa vừa lớn vừa êm lại rất đắt tiền trong văn phòng, đơn giản là bởi lười ra thang máy lên tầng cao nhất. Tầng cao nhất chính là phòng ngủ xa hoa thuộc về cấp trên, nghe nói là món quà của nguyên Chủ tịch chuẩn bị để chào mừng lúc đứa con cưng sắp vào nghề.
“Tổng giám đốc?”
Người kia không có trả lời.
Cho đến khi lại gần sofa, Hàn Qúy Bắc mới xác minh được người kia đúng là ngủ thật.
Cấp trên nằm nghiêng trên sofa, cơ thể gầy co lại, mái tóc đen lòa xòa cơ hồ che nửa khuôn mặt.
Hình như là muốn ngủ cho thoải mái, đối phương chẳng những cở càvạt, ngay cả tất cũng cởi, bàn chân trần trắng nõn ở trên sofa đen tuyền càng khiến người ta mê mẩn mà cúc trên áo sơmi cũng cởi ra, lộ cái cổ duyên dáng cũng yết hầu nhô ra.
Hàn Qúy Bắc không tự giác nuốt nước miếng, ánh mắt lại chằm chằm nhìn cái eo nhỏ được bao bởi thắt lưng, cậu cảm thấy, tư thế nằm nghiêng khi ngủ của cấp trên quả thật hấp dẫn người khác.
“Tổng giám đốc, dậy đi…” Cậu đưa tay, đẩy bả vai đối phương.
Người kia bị cậu đẩy chỉ hừ một cái, trở mình, không có ý muốn dậy.
Hàn Qúy Bắc lúc này mới nhớ, đối phương có bệnh là huyết áp thấp, muốn anh ta tỉnh lại không phải chuyện đơn giản, thử gọi vài lần nữa, đối phương vẫn như cũ. Hàn Qúy Bắc bất đắc dĩ đành ngồi bên cạnh anh ta, tính chờ cấp trên vừa tỉnh thì đưa ngay tài liệu khẩn giao cho anh ta.
Việc tuy nhiều, nhưng cũng không tính thời gian, chỉ cần gần hết giờ cố làm là được, cho nên chờ Tổng giám đốc ở đây cũng không sao.
Không biết đợi bao lâu, cấp trên vẫn say ngủ, tiếng thở đều đều có thể nghe thấy rõ trong căn phòng yên ắng
Hàn Quý Bắc ngồi yên, có lẽ là do bị vẻ say ngủ của đối phương cuốn hút, nhưng cũng vì thế mà thấy buồn ngủ.
Ngủ một chút hẳn sẽ không sao… Cậu vừa nghĩ vậy vừa dựa vào sofa mềm mại, chậm rãi nhắm hai mắt.
Âu Dương Kính từ lúc lờ mờ tỉnh lại phải mất đến mười phút sau mới tỉnh hẳn. Khi anh ta ngồi dậy trên sofa, mới phát hiện kì thật còn có người khác ở trong văn phòng của mình.
Cấp dưới ngồi dựa vào sofa, hai mắt nhắm chặt, hơi nghiêng đầu, hai tay khoanh trước ngực, trong tay là tài liệu gì gì đó.
Cái đó đại khái là muốn đưa cho anh ta rồi. Đối phương có lẽ thấy anh ta đang ngủ, cho nên mới ở đây chờ anh ta dậy.
Âu Dương Kính tiến lại gần, cố gắng không dùng lực mạnh, nhẹ đem tài liệu rút ra, tránh để đối phương tỉnh dậy.
Không biết vì sao, anh ta rất không muốn làm mất giấc ngủ của đối phương.
Cầm tài liệu trên tay xem nhanh, Âu Dương Kính trở lại bàn làm việc, nhìn tài liệu lần nữa rồi mới kí tên.
Âu Dương Kính nhìn cấp dưới ngủ say, một lúc lâu sao mới chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại dung nhan của mình, thắt lại càvạt, cầm tài liệu ra cửa.
Đưa thư kí tài liệu để giao cho phòng tương ứng, Âu Dương Kính về lại văn phòng, tiếp tục làm việc.
“…”Ngây ra nhìn trần nhà, Hàn Qúy Bắc mất mười giây mới nhớ ra mình ngủ ở chỗ nào.
Tuy vẫn là căn phòng ấy, nhưng cậu nhớ rõ mình ngủ trên sofa chứ không phải nằm trên giường của cấp trên như bây giờ.
“Tỉnh rồi à?” Giọng người kia lãnh đạm truyền đến từ phía sau, Hàn Qúy Bắc giật mình, vội đứng dậy, sau đó cảm thấy có cái gì đó rơi từ trên người mình xuống.
Trong tay cảm thấy ấm áp, cậu cúi đầu nhìn, nhận ra đó là áo vest, nhưng rõ ràng không phải của cậu.
“Tôi sao lại nằm ở đây…” Cẩn thận hỏi, có chút khó hiểu.
“Tôi thấy cậu ngủ không thoải mái nên đưa cậu qua đây.” Âu Dương Kính không đổi sắc mà trả lời, đột nhiên thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
Anh ta không phải không hiểu vì sao khi nhìn đến dáng vẻ cuộn mình trên sofa không giống thường ngày ấy, lại nảy lòng tốt đưa đối phương qua giường nằm cho thoải mái, khiến cậu ta có thể ngủ càng say hơn, thậm chí còn khoác áo vest của mình cho đối phương, chỉ sợ đối phương bị cảm.
“Thật sao? Cảm ơn Ngài.” Hàn Qúy Bắc đứng lên, cầm áo vest, nhẹ vuốt các nếp nhăn, mang trả lại cho cấp trên đứng gần đó.
Âu Dương Kính nhếch môi, như là muốn nói gì, cuối cùng lại thôi.
“Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận ngủ mất…” Hàn Qúy Bắc xấu hổ cười, đưa tay vuốt lại mái tóc lộn xộn.
Gần đây có lẽ quá mệt, cư nhiên lại ngủ say đến không nhận ra mình bị đưa qua chỗ khác.
“Không sao, đến giờ về rồi, cậu có thể về.” Âu Dương Kính xoay người, mặc lại áo khoác.
Không phải không nhận ra, trên vải vẫn còn lưu hơi ấm của đối phương, nhưng sau khi mặc lại áo khoác, lại không hiểu sao cảm thấy tim đập mạnh mà loạn nhịp vì chút hơi ấm ấy.
Không phải lần đầu cảm nhận hơi ấm cuả đối phương, cũng không phải chưa từng cùng trần trụi ôm lấy đối phương, nhưng mà cảm nhận hơi ấm ấy qua ngọai vật dù sao cũng là lần đầu tiên.
“Thế…” Hàn Quý Bắc muốn nói “Tôi đi trước”, không ngờ lại thốt ra:”Tổng giám đốc, Ngài rảnh không?”
Nhìn vẻ sửng sốt trên mặt đối phương, cậu trong nháy mắt thấy hối hận.
Vì cái gì lại bị thôi thúc nói ra câu hỏi bất ngờ này, chuyện mà câu trả lời đến cả bản thân cậu cũng không rõ.
Thời gian như bị kéo dài ra, chờ câu trả lời thật đáng sợ, không khí quá yên lặng càng kì lạ, Hàn Quý Bắc cắn chặt môi dưới, lo lắng không biết mình kế tiếp nên làm gì.
Dù câu trả lời là có hay không, chính là nếu trả lời có thì bản thân nhất định phải nói ra vì sao lại hỏi như thế, cần nói thế nào mới đúng… Hỏi như thế rõ ràng là muốn mời cấp trên, nếu mời thì đi đâu làm gì? Ăn cơm sao( vừa vặn cũng đến giờ rồi)? Có lẽ nên thế chăng?
“Tôi rảnh.” Âu Dương Kính trả lời, không biết vì sao thái độ nhu hòa một chút. Có lẽ nhờ công của việc không mím môi, cùng với giãn đôi mày chau ra.
“Thật sao… Vậy, vậy…” Hàn Quý Bắc vội vàng nói lắp, đến nói cũng không rõ. Thực tế, cậu căn bản còn không biết nói gì.
Cấp trên chỉ im lặng nhìn cậu, không có ý thúc giục.
“Tổng giám đốc, tôi muốn, muốn mời anh ăn cơm…” Có lẽ quá vội nên Hàn Qúy Bắc ngay cả kính ngữ cũng quên dùng.
Âu Dương Kính nhìn cậu, cùng cảm xúc hỗn loạn của cậu, thoáng khép đôi mi dài.
“Được rồi.”
Rõ ràng nhẹ nói hai chữ, lại giống như chùy sắt nặng nề đập vào ngực Hàn Qúy Bắc.
…Đối phương đồng ý rồi.
Hàn Qúy Bắc ngẩn ra, cảm giác không biết nên khóc hay cười dâng lên từ từ.
“Nhưng, vì sao lại mời tôi ăn cơm?”
Nghe đối phương hỏi một câu tuy ngắn mà đầy lực, Hàn Qúy Bắc sửng sốt.
Đúng vậy, vì cái gì không có việc gì lại mời cấp trên ăn cơm?
Hàn Quý Bắc suy nghĩ, lại không nghĩ ra lí do thích hợp nhưng lại không thể nói thẳng với đối phương là chính mình cũng không biết vì cái gì, cậu thậm chí muốn nói gì cũng không biết…
“Vì hôm nay ăn trưa tính vào thu chi của công ty sao?” Âu Dương Kính nhìn bộ dạng khốn quẫn đến không ngờ của đối phương, đoán.
“A, đúng… Đúng là thế…” Bậc thang trước mắt còn không mau leo?
Hàn Quý Bắc âm thầm thở nhẹ nhõm.
Âu Dương Kính lại nở nụ cười.
“Muốn đi đâu ăn?”
Hàn Qúy Bắc suy nghĩ một chút, nói tên một quán chuyên về đồ cay Tứ Xuyên.
“Được, đi thôi.”
Âu Dương Kính cẩn thận lướt qua người Hàn Quý Bắc, đẩy cửa, đứng ngoài chờ cậu.
Hàn Qúy Bắc ngẩn người, chú ý thấy nụ cười hiếm gặp của đối phương, được ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, trở nên sáng rỡ.
Lúc ăn tối, Hàn Qúy Bắc may mắn không làm phải cử chỉ mất mặt nào, tuy không biết vì sao, nhưng cậu tự nhiên thấy thái độ nói chuyện của cấp trên nhu hòa hơn rất nhiều.
Lại lái xe đưa đối phương về nhà, Hàn Qúy Bắc không sợ đối phương phiền não không biết mai đi làm kiểu gì vì xe đã để ở bãi đỗ công ty. Cấp trên cậu là người có tiền, xe để đi có ít nhất ba cái, cho nên căn bản không cần lo chuyện này.
“Tổng giám đốc, tới rồi.” Hàn Qúy Bắc dừng xe, quay đầu nói.
Cấp trên bên cạnh không có thái độ gì, mái tóc đen mềm buông rủ, che khuất trán. Hàn Qúy Bắc lúc này mới chú ý mình từ nãy giờ vẫn hơi xao xuyến vì cái gì đó, hóa ra là tóc
Lúc làm việc, cấp trên thường dùng sáp chải tóc chải ngược tóc lên để lộ trán cao, để hết vẻ trẻ con của bản thân, nhưng hiện giờ Âu Dương Kính không chỉ tóc rũ xuống, mà thậm chí trên mặt cũng có vẻ thả lỏng, vẻ biếng nhác thoải mái này, trước kia chỉ có sau khi bọn họ lên giường mới thấy. Lúc ở công ty, Âu Dương Kính tuyệt đối không lộ ra.
“Hôm nay cám ơn cậu.” Anh ta nói như vậy, hướng qua nhìn cậu, đưa tay cởi dây an toàn.
“Không cần khách sáo vậy ạ.” Hàn Quý Bắc lễ phép trả lời, cũng nhìn lại đối phương.
Trong xe đột nhiên im lặng, hai người không nói gì cả.
Hàn Qúy Bắc chú ý thấy đối phương không có ý xuống xe, nhưng lại không dám nhìn ánh mắt mãnh liệt quá mức của đối phương, nên đành cúi đầu.
Cậu không biết cấp trên muốn làm gì, nhưng cậu thực sự hiểu tình huồng này thật kì lạ, trước kia cũng chưa từng có.
Bình thường cậu đưa đến công ty rồi về nhà sau đó chính là làm chuyện đó. Bọn họ sôi sục trên giường, làm tình, sau đó ở trong phòng tắm thì lại thêm lần nữa. Nhưng hiện giờ bọn họ không còn loại quan hệ đó, gặp tình hình này xấu hổ là không tránh khỏi.
Không biết bao lâu sau, Hàn Qúy Bắc rốt cuộc ngẩng đầu, đối diên với ánh mắt kì lạ nóng bỏng kia.
“Tổng giám đốc… Ngài không xuống xe sao?” Hàn Qúy Bắc ôn hòa hỏi, cố gắng để cách nói không biến thành đuổi người kia, tuy rằng cũng không có khả năng ấy.
“Đúng nhỉ.” Âu Dương Kính vẻ bình thản như nước, ánh mắt lại nóng như lửa.
Anh ta không biết mình vì cái gì còn chưa xuống xe, nhưng anh ta biết có chỗ nào đó sai rồi, sau bữa ăn tối ngon miệng, chỉ dùng hai câu để kết thúc đêm nay như vậy thì quá nghèo nàn.
Ngoại trừ lúc cùng ăn với người nhà bên ngoài, nếu không có mục đích gì, Âu Dương Kính cũng không tùy tiện cùng người khác ăn tối.
Hơn nữa, quan hệ của anh ta cùng Hàn Qúy Bắc, đơn giản chỉ là cấp trên cấp dưới, quan hệ giường chiếu trong quá khứ quá mơ hồ quan hệ của bọn họ lúc đó cực kì phức tạp, phức tạp đến mức bản thân Âu Dương Kính cũng không hiểu rõ.
Âu Dương Kính lúc trước cũng có nhiều mối quan hệ *** thuần túy, nhưng không có ai giống như Hàn Qúy Bắc, ngoài việc cùng anh ta làm tình còn xử lí các việc vặt hàng ngày khác, như chọn cafe hay nấu cơm cho anh ta ăn, thậm chí còn đón anh ta đi làm cho dù Hàn Quý Bắc có chức danh là trợ lí Tổng giám đốc, việc cậu ta làm còn nhiều hơn mức lương cậu ta nhận.
Tuy đối tượng trước mắt không biết nên xác định quan hệ thế nào, nhưng luôn kết thúc về đêm, đương nhiên không quá buồn tẻ.
Âu Dương Kính lặng lẽ giấu đi cái nhìn mãnh liệt, thay vào đó cười trêu chọc.
Standard
Sôi trào
Tác giả: Huỳnh Dạ
Dịch: Quicktrans kaka
Biên tập: Phiêu Linh
Thể loại: đam mỹ tiểu thuyết, hiện đại
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Note: Bản dịch này không mang mục đích thương mại và chưa được sự đồng ý của tác giả.
Hàn Quý Bắc nhìn khuôn mặt cấp trên từ từ lại gần, còn chưa ý thức được đối phương muốn làm gì, thì đã cảm thấy môi âm ấm, mũi phảng phất hơi thở quen thuộc của người kia.
Không có đưa đầu lưỡi qua, thậm chí còn không ngậm lấy đôi môi cậu… Đó cơ hồ chỉ là nụ hôn khẽ chạm lên môi cậu. Âu Dương Kính nhắm mắt, bờ mi thật dài hơi rung động, Hàn Qúy Bắc ngửi thấy mùi thuốc lá, thời khắc đó mới bừng tỉnh nhận ra mình không có nhắm mắt lại.
…Nhưng mà, làm sao phải nhắm mắt? Cậu căn bản không biết cấp trên lại làm hành động này, cho nên nhất thời choáng váng, quên mất thói quen nhắm mắt khi hôn…
Hơn nữa nói đó là “hôn” thì kì thật phải nói là “chạm môi”
Là môi hai người khẽ áp vào nhau, đơn thuần là cảm thụ cảm giác ấm áp, đầu mũi chạm vào nhau mang đến cảm giác thân thiết khó hiểu.
Cho đến khi người kia rốt cuộc cũng trở về chỗ của mình, Hàn Quý Bắc mới giật mình cảm nhận vành tai nóng rát.
Rõ ràng không có bị khiê khích, cũng không bị lôi kéo, chỉ đơn giản là một cái hôn trẻ con, cậu lại vì thế mà thẹn thùng, trầm mặc sau đó một lúc lâu, mới nhớ tới một chuyện quan trọng nhất thời cậu quên mất.
“Tổng giám đốc, vì sao lại hôn tôi?” Hàn Qúy Bắc cắn môi, nhìn thẳng người đàn ông đã ngồi lại như cũ.
“Muốn hôn thì hôn thôi.”
Âu Dương Kính đẩy cửa xe, mang túi tài liệu tao nhã mà xuống xe.
“Cái gì với cái gì…” Hàn Qúy Bắc chau mày, không thể lý giải.
…Muốn hôn thì hôn? Lời này rốt cuộc có ý gì?
“Cậu không thích à?” Âu Dương KÍnh đóng cửa xe, hơi khom người, ghé bên cạnh cửa kính xe.
Không biết vì sao, Hàn Quý Bắc cảm thấy, cấp trên nhà mình có nhìn có vẻ hơi bị vô tội.
“Tôi có bạn trai rồi.” Hàn Quý Bắc cố nói, nhưng ở trước mặt đối phương lại mất cả khí thế.
“Vậy, thì sao?” Âu Dương Kính chớp mắt, trên mặt là vẻ vô (số) tội.
“Cho nên không thể hôn bừa được.” Hàn Qúy Bắc cố gắng kìm cơn kích động. Cậu chưa muốn bị mất việc.
“Ai quan tâm?” Âu Dương Kính đưa tay vò mái tóc rối của cậu, làm vẻ mặt mờ ảo chỉ có khi cư xử với vật cưng của mình, có thể nói đó là vẻ mặt cưng chiều.”Tôi muốn thế nào là thế ấy, cậu không phải hôm nay mới biết tôi đâu.”
Còn chưa kịp lí giải câu này của đối phương có dụng ý ở chỗ nào, thì nghe đến câu “Hôm nay cám ơn bữa tối của cậu”, trước mắt chỉ còn bóng dáng cao lớn của đối phương xa xa.
Môi như vẫn còn hơi ấm của anh ta.
Mũi như vẫn còn hơi thở của anh ta.
Nhưng gió đêm lạnh lùng lùa vào cửa xe, Hàn Quý Bắc nhịn không được mà run rẩy, lập tức đóng cửa kính.
Cậu không thể lí giải mục đích của cấp trên.
Nhưng lại không tự chủ mà nhớ tới khuôn mặt cười mà như không cười khi cấp trên vò vò tóc cậu.
:Sao đột nhiên lại tới?” Tình nhân cười tươi khi thấy cậu.
“Rảnh thì tới thôi.” Hàn Quý Bắc áp chế cảm giác áy náy trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười.
Tình nhân kéo cậu vào phòng, hôn lên mặt cậu.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Hàn Quý Bắc lúc đó quả thật bị hành động của tình nhân làm cho sợ.
… Giống nhau ở chỗ đều là nụ hôn nhẹ đến không thể nhẹ hơn, nhưng không phải hôn trên môi…
Thạch Quân Cận nhận ra người mình đang kéo đi chợt dừng lại, vì thế quay đầu, đối phương đang sờ sờ lên môi, vẻ mặt hoang mang thoáng đập vào mắt.
“Sao thế?”
“Không sao.” Hàn Quý Bắc lại cười tươi, đi theo cậu trai, vào phòng khách ngồi.
Trên bàn có không ít văn bản, đồ dùng, cũng một ít giấy viết linh tinh, để lộn xộn.
“Em đang bận à?”
“Vâng, phải giúp giáo sự dịch tài liệu nghiên cứu sang tiếng Anh.” Thạch Quân Cận ngồi xuống bên cậu, mệt mỏi. “Tiếng Anh của em căn bản dở muốn chết, tra từng từ một cũng muốn điên lên.”
“Muốn anh giúp không?” Hàn Quý Bắc cười, nhẹ cầm bàn tay hơi lạnh của đối phương.
“Thật à? Tiếng Anh anh tốt lắm à?” Cậu trai lộ vẻ mặt vui sướng, sau đó lại làm vẻ hoài nghi.
“Không thể nói rất tốt, nhưng cũng không kém lắm.” Hàn Qúy Bắc không vì vẻ hoài nghi của đối phương mà vẫn cười ôn hòa.
“Thật nhá? Tốt quá!” Cậu trai khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Cậu cười hưởng ứng, cảm giác không yên trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Như vậy mới đúng…
Âu Dương Kính cởi âu phục, ngâm mình trong bồn tắm lớn, cảm nhận làn nước ấm áp.
Chân lông khắp người tựa như nở hết ra, hơi nước trong phòng tắm khiến anh ta cảm thấy thư thái.
Nhớ lại Hàn Quý Bắc sau khi bị anh ta hôn, đầu tiên là ngây người sau đó là vẻ thẹn thùng, Âu Dương Kính nhịn không được mà cười ra tiếng một mình.
Tuy có chút ngớ ngẩn, nhưng anh ta không ngại.
Bộ dạng đó của cấp dưới có thể nói là khó thấy, có thể cả đời số lần xuất hiện không quá năm đầu ngón tay.
Âu Dương Kính không hiểu sao mình lại làm chuyện này với cấp dưới đã đoạn tuyệt quan hệ giường chiếu với mình, chỉ cảm thấy bộ dạng của người kia quá đáng yêu, đáng yêu đến mức anh ta không rời mắt được.
Trước kia lúc còn quan hệ, Hàn Quý Bắc cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ thẹn thùng như thế.
Lần đầu tiên lên giường mặc dù đối phương có chút ngây ngô nhưng lại cũng đầy ham muốn, ngược lại chính mình, tuy chỉ có một chút, nhưng quả thật cũng bị đối phương làm cho kinh ngạc, vốn chỉ muốn tìm người chơi đùa, không nghĩ loại quan hệ này có thể duy trì nhiều năm như vậy, có lẽ là nhờ công Hàn Quý Bắc.
Người kia thật sự là bạn tình tuyệt hảo, đồng thời cũng là một cấp dưới tuyệt vời, mọi chuyện của bản thân đại khái đối phương đều rõ như lòng bàn tay, bất kể là nguyên tắc làm việc hay người anh ta thích. Cho dù Hàn Quý Bắc đến giờ cũng không có can thiệp vào việc riêng của anh ta, nhưng Âu Dương Kính tin đối phương nhất định đều quan tâm đến mọi chuyện, chỉ là cái gì cũng không nói mà thôi.
Sau lần đầu họ lên giường, sau khi Hàn Qúy Bắc lần đầu tiên vì anh ta làm bữa sáng, Âu Dương Kính nâng mức lương của đối phương lên. Anh ta không hỏi cảm tưởng của Hàn Qúy Bắc về chuyện này, chỉ hơi hiểu là Hàn Quý Bắc hình như đã chấp nhận… Bọn họ cứ thế lên giường, sau đó Hàn Quý Bắc vì anh ta mà càng ngày càng làm việc nhiều, nhiều đến mức anh ta lại phải bắt đầu lo lắng thêm một lần nữa tăng lương cho đối phương.
Giờ hồi tưởng lại, cách trả thù lao kiểu đó hình như là sai lầm.
Không nên làm như vậy.
Anh ta trả tiền, nên đối phương giải quyết mọi việc với thái độ rất rõ ràng, làm việc như không có khả năng phát sinh tình cảm cá nhân.
Âu Dương Kính nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ.
Giống như chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, đến nỗi anh ta cơ hồ không nhớ rõ chuyện ấy, thời điểm Hàn Qúy Bắc mới vào công ty nhậm chức, công việc đầu tiên là làm thư kí trực tiếp cho anh ta.
Lúc ấy Hàn Qúy Bắc còn rất ngây ngô, giơ tay nhấc chân vẫn còn như học trò non nớt, Âu Dương Kính khi ấy cũng không nghĩ nhiều, chính là bắt đầu quan sát đối phương kĩ càng, sau đó thì đưa ra lời mời.
Hàn Qúy Bắc đại khái cũng biết ánh mắt anh ta đặt trên người mình, cho nên khi nói chuyện luôn tránh ánh mắt anh ta, tựa hồ không dám nhìn thẳng.
Giờ nhớ lại, có lẽ đó cũng là một kiểu ngượng ngùng, ngày đó đưa ra lời mời, anh ra liền đưa Hàn Quý Bắc về nhà, sau đó làm tình, đối phương trần trụi bị ép xuống sàn, dáng vẻ thở khó nhọc ấy khiến Âu Dương Kính khắc sâu trong lòng.
Không phải không thể lên trên giường, nhưng là Âu Dương Kính không muốn, khi đó Hàn Quý Bắc dù bị kích thích đến không chịu nổi, cũng không quên dè dặt vuốt ve chính mình, khi đó cậu ta tuy đang bị động, nhưng ánh mắt từ dưới nhìn lên Âu Dương Kính lại nóng bỏng đến dị thường.
Nhưng mà, nếu nhớ không lầm, thì về sau liền thay đổi… Sau khi anh ta tăng lương cho Hàn Quý Bắc…
Hàn Quý Bắc không hề trốn tránh ánh mắt anh ta nữa, cũng không dùng ánh mắt mãnh liệt như lần đầu tiên làm tình nhìn anh ta.
Cũng chính từ lúc đó đã phát triển loại quan hệ như bậy giờ.
Âu Dương Kính thời gian đó còn yêu thầm bạn thân, cho nên cái gì cũng không quan tâm, nhưng anh ta hiện tại bắt đầu có chút hối hận… Nếu khi đó, không dùng kiểu đối xử ấy với đối phương thì đã tốt hơn.
Nếu không như vậy, bọn họ cũng sẽ không lầm vào mối quan hệ bạc nhược đến mức chỉ cần thuận miệng nói một câu là đã kết thúc như thế này.