Sói Và Dương Cầm

Chương 25: Chương 25




Tôi không biết người khác kết hôn như nào, nhưng tôi đoán không ai lại “bình thản” hơn chúng tôi.

Chúng tôi vừa mới bước vào cửa thì đã có một đôi tình nhân thì thầm bàn tán, nói chúng tôi chắc kém nhau mười tuổi.

Mười tuổi? Thì lực họ làm sao đấy?

Hàn Trạc Thần coi đây như chốn không người, kéo tôi đi đến trước mặt nhân viên công chức, lôi ra sổ hộ khẩu đặt trên bàn. Người nhân viên công chức vốn bình tĩnh chợt đần mặt, mở to mắt nhìn chúng tôi một cách khó tin: “Hai người là cha con?”

“Cha nuôi, con gái nuôi! Sửa vào cột quan hệ là được.” Hàn Trạc Thần không kiên nhẫn trả lời.

“Nhưng…” Nhân viên công chức liếc qua tên của anh, rồi ngẩng đầu nhìn hai vệ sĩ đi sau, thận trọng nói: “Tôi đi hỏi một chút.”

Một lát sau, cô ấy quay lại, cấp tốc đưa chúng tôi bản khai: “Hai người khai vào bản này, rồi ký tên.”

Lúc điền vào bảng khai, tôi rốt cục cũng không nhịn được, hỏi ra vấn đề muốn hỏi: “Nếu đã hận em, vì sao còn muốn kết hôn với em?”

Tay cầm bút của anh dừng lại một chút, chiếc bút bi nhựa trong lòng ban tay anh phát ra tiếng vỡ.

Anh không nói chuyện, lại tiếp tục viết.

“Nếu vì anh muốn để anh ấy hết hy vọng, thật ra không cần thiết…”

Anh chợt ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tôi: “Để được pháp luật bảo hộ! Hàn Thiên Vu, lát nữa tốt nhất em phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ cho tôi xem!”

Nói xong, anh ký tên rất nhanh, lại giật lấy bản khai của tôi, điền hộ tôi.

Nghĩa vụ người vợ nhất định phải thực hiện?

Hơi không hiểu! Đến lúc mấy người khác cười trộm, tôi mới bừng tỉnh ngộ ra.

Nhất thời giận dữ, tôi suýt buột miệng nói: Giết người anh cũng không sợ phạm tội, cưỡng hiếp đối với anh coi như một tội!

Thấy con mắt toàn bộ người trong phòng đều lén nhìn chằm chằm vào chúng tôi, tôi nhịn.

Tôi giận dữ cướp bản khai về, ký tên tôi thật nhanh, vất bản khai lại cho anh, lớn tiếng nói: “Hàn Trạc Thần, anh cũng đừng quên cho tôi thấy rõ quyền lợi mà một người vợ được hưởng!”

Không hiểu vì sao căn phòng vốn đang hơi ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh. Gần như tất cả mọi người đều đang ngẩng đầu nhìn chúng tôi.

Sau khi chụp ảnh qua loa, chưa đến mười phút, nhân viên công chức đã đưa giấy chứng nhận kết hôn cho chúng tôi, nói cho chúng tôi là đã có thể đi.

Tôi ngỡ ngàng nhận lấy tờ giấy đơn giản ấy. Đây là kết hôn, quả thật đủ gọn gàng.

Chúng tôi vừa mới ra khỏi cửa, chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng hét chói tai: “Anh ta là Hàn Trạc Thần!”

“Cô gái kia vừa gọi thế, là anh ta!” Tôi nghĩ mình lại phạm phải một sai lầm.

“Lấy con gái của chính mình! Việc này ngoài anh ta ra thì chẳng ai làm được!”

“Tôi thấy cô gái kia rõ ràng không muốn…”

Anh dừng bước, ngón tay đang nắm tay tôi siết chặt lại.

Tôi đẩy anh đi: “Đi thôi! Đã làm được thì đừng sợ người ta nói.”

Anh đứng nguyên không nhúc nhích.

Tôi lại đẩy đẩy anh: “Anh sợ người ta nói ra nói vào thì bây giờ đi làm thủ tục ly hôn.”

“Em mơ à!” Anh lườm tôi một cái, quay người nói với vệ sĩ đứng sau: “Đi cảnh cáo bọn họ, tin tức kết hôn của tôi nếu truyền ra ngoài, bọn họ dù chỉ một đôi cũng đừng nghĩ đi vào lễ đường kết hôn.”

***

Về phần cuộc sống trăng mật, cũng không tính là lạnh lẽo lắm. Nhiều nhất chỉ có một chuyện là người chồng mới cưới của tôi ngoài lúc làm chuyện ấy thì không bao giờ gặp.

Tôi bị nhốt một mình trong gian phòng nhỏ bé, ngồi đếm ngày, nhìn giờ trong sự chờ đợi giày vò.

Thật không có việc gì làm. Sách ngữ văn đọc hơn mười lần, mấy bài văn đều đã thuộc làu làu. Tôi dứt khoát lật sách toán ra làm vài đề toán đơn giản, rồi lại tìm sách tiếng Anh lôi ra học vài từ đơn.

Hôm nay, ngẫu nhiên tôi tìm được một quyển nhạc phổ tưởng đã mất từ lâu ở trong ngăn tủ.

Tôi như tìm được của quý, cho dù không có dương cầm, tôi vẫn ngồi vào bàn học, nhắm mắt lại, tưởng tưởng dưới tay tôi là những phím đàn, đầu ngón tay nhảy nhót trên bàn, âm nhạc ngân nga trong đầu, tâm trạng cũng không sa sút nữa.

Đàn xong bản nhạc cuối cùng trong quyển sách, tôi gập quyển nhạc phổ lại, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, quan sát tầng dưới.

Xe của anh đỗ ở dưới tầng, anh đã về?

Tôi lập tức hưng phấn ngồi thẳng trên ghế, đưa mắt tìm từng góc nhỏ. Tôi thích nhất là tìm kiếm anh như vậy, nếu như có thể tìm thấy, dù nhìn từ xa cũng sẽ rất hài lòng.

Có lẽ trong mắt người khác tôi quá buồn chán. Trên thực tế, vô ý bắt được bóng hình của người mình yêu mến là chuyện cực kỳ hạnh phúc.

Đáng tiếc hôm nay tôi không tìm thấy.

Tôi cũng không từ bỏ, tôi trèo lên trên ghế, chống bệ cửa sổ để mình cao hơn một chút, cố gắng mở rộng phạm vi tầm nhìn.

“Em đang nhìn cái gì?” Giọng nói Hàn Trạc Thật làm tôi sợ đến mức chân tay mềm nhũn, ngã từ trên ghế xuống.

Tôi hoàn toàn chìm đắm trong thế giới âm nhạc ảo tưởng của chính mình, ngay cả anh vào lúc nào cũng không biết.

Đợi khi tôi hồi tỉnh lại từ trong sự choáng váng, mới phát hiện ra mình ngã vào vòng ôm mà tôi chờ đợi nhất.

Tôi ôm vai anh, đã lâu lắm rồi không có cảm giác thân thiết như vậy. Ngay cả khi cơ thể hoàn tòa dung hợp, tôi cũng không có loại cảm giác hạnh phúc này, vì anh đang nhìn tôi, trong đôi mắt của anh hiện lên khuôn mặt tôi.

“Em đang nhìn anh, xe của anh đỗ ở dưới tầng.”

Anh trầm tư một lát, nhìn thoáng qua đồng hồ trên bàn tôi, đột nhiên lại hỏi: “Hôm qua tôi về lúc mấy giờ, em biết không?”

“Chín giờ.”

“Hôm kia thì sao?”

“Sáu rưỡi.”

“Trước đó một ngày.”

“Anh không đi ra ngoài…”

Anh nhìn tôi, thứ tình cảm đã lâu không thấy bắt đầu nảy lên trong cái nhìn chăm chú của chúng tôi.

Tôi thử đi tới, môi chạm vào môi anh, có cảm giác mềm mại tươi mát.

Anh không tránh, cơ hội tốt như thế làm sao tôi có thể bỏ qua. Tôi ôm cổ anh, hôn sâu, đầu lưỡi liếm cánh môi anh, dùng sự nhiệt tình sưởi ấm bờ môi lạnh lẽo của anh…

Anh đột nhiên dùng sức, đẩy tôi xuống giường. Tôi có hơi thất vọng, vừa định ngồi dậy, anh đã đè lên người tôi, mạnh mẽ hôn lên môi tôi.

Nụ hôn của anh giống ngọn lửa dữ dội, là mưa to gió lớn. Nói chung, đó là thứ tình cảm mãnh liệt dâng trào phá tan hết thảy mọi thứ. Không có kỹ xảo, không có tình dục, chỉ có cướp đoạt, dường như phải hút được trái tim tôi ra mới vừa lòng.

Giữa những nụ hôn nóng rẫy, chúng tôi cởi quần áo nhau ra, tìm kiếm và thỏa mãn mọi thứ của đối phương….

Khi sự kích tình đạt đến đỉnh, tôi hoàn toàn bất chấp anh có tin hay không, hôn anh, mơ hồ rên rỉ: “Thần, em yêu anh. Anh hãy tin em, em thật sự yêu anh.”

Anh cười cười bất đắc dĩ, nói với tôi: “Thiên Thiên, yêu không nói bằng lời, càng khổng thể nghĩ trong lòng, mà là làm, xem hành động ra sao! Nếu em thật sự yêu tôi, nhất định sẽ không ở trong lòng tôi mà giơ con dao kia lên…”

“Em sẽ không, không bao giờ thế nữa!”

“Nhưng tôi không thể tha thứ cho em, không thể như trước không do dự yêu em.”

“Vậy anh muốn em làm thế nào anh mới vừa lòng?”

Anh vuối tóc tôi, nâng khuôn mặt tôi lên, nhẹ nhàng hôn: “Ở lại bên anh, đừng rời khỏi.”

Tôi nằm trong lòng anh gật đầu. Đã tới nước này rồi, đương nhiên anh sẽ không tin lời tôi nói.

Tôi không quan tâm, chỉ cần chưa từng xa nhau, chung quy vẫn còn hy vọng. Biết đâu có một ngày anh sẽ không hận tôi nữa, sẽ phát hiện ra tình cảm tôi dành cho anh là thật. Biết đâu chúng tôi có thể bắt đầu lại một lần, miễn là tôi kiên trì chờ đợi…

Chúng tôi vẫn ôm nhau, vẫn hôn nhau, có chuyện gì là không thể!

Thời gian sẽ thay đổi thất cả, mà thứ tôi có chính là thời gian.

Tôi nở nụ cười, đã bao nhiêu ngày tôi chưa cười vui vẻ thế này.

***

Ngày thứ hai, anh vừa ra khỏi cửa vệ sĩ đã bê đàn dương cầm vào phòng tôi.

Tôi vui vẻ ghé người bên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trong tay cầm một chiếc áo khoác màu đen, nhìn rất đẹp trai.

Vừa muốn cúi người vào xe, anh đột nhiên đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn lên cửa sổ phòng tôi.

Tôi vui vẻ mở toang rèm cửa, cười cười, vẫy tay với anh. Mặc dù biết anh không nghe thấy nhưng vẫn ngọt ngào gọi anh một tiếng: “Ông xã, em chờ anh về!”

Khóe miệng anh hơi cong lên, đi vào xe.

Tôi cười, ngồi bên đàn dương cầm.

Tôi biết anh vẫn còn yêu tôi, không yêu thì làm sao hận sâu như vậy.

Chúng tôi có thể bắt đầu lại một lần nữa. Chỉ cần còn yêu, tất cả mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu.



Tôi đang đàn rất say mê, đột nhiên chợt nghe tiếng vệ sĩ ngoài cửa nói: “Ông chủ dặn không cho phép bất cứ ai vào trong.”

Ngay sau đó là tiếng đánh nhau, đại khái duy trì qua vài phút, cánh cửa rất nhanh được đẩy ra, Cảnh chạy vào không giải thích gì kéo tôi đi: “Đi, anh đưa em đi.”

“Anh?” Tôi nhìn ngoài cửa, hai người vệ sĩ ngất xỉu trên mặt đất.

Trước đây Cảnh nói anh có học đánh nhau. Ban đầu nhìn dạng phong cách nhẹ nhàng của anh, tôi cũng không hy vọng gì nhiều về bản lĩnh của Cảnh, bây giờ thì… Tôi nuối nước bọt, quả là quá xem thường anh ấy rồi.

Thấy anh ấy kéo tôi đi ra ngoài, tôi vội vàng vùng ra khỏi tay anh, kiên quyết nói: “Em không đi, em phải đợi anh ấy.”

“Anh biết em có nỗi khổ tâm, em tin anh… Cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể bảo vệ em.”

“Em không có nỗi khổ tâm gì hết, em đây là tự nguyện.”

“Nếu em tự nguyện sao ông ta lại để vệ sĩ canh cửa em hàng ngày?” Cảnh dắt tay tôi, hoàn toàn mặc kệ tôi phản kháng thế nào cũng kéo tôi ra cửa.

“Anh Tiểu Cảnh, chuyện của em anh đừng quan tâm.” Tôi bám lấy cánh cửa, nhìn Cảnh khẩn khoản: “Em yêu anh ấy…”

“Nhưng ông ta không yêu em, ông ta có chút yêu em sẽ không nhốt em trong này.” Cảnh từ trước đến giờ tính tình rất tốt cũng bị sự cố chấp của tôi chọc giận. Anh ấy hét lên với tôi: “Thiên Thiên! Chẳng lẽ em muốn ở trong một cái lồng giam cả một đời?”

“Anh ấy sẽ không nhốt em cả đời, đợi khi anh ấy tin rằng em yêu anh ấy, tin rằng em sẽ không rời khỏi anh ấy, anh ấy sẽ cho em tự do! Em vẫn còn trẻ, em có thời gian…”

Cạnh bị tôi chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: “Em chưa đợi được ông ta yêu em, thì đã bị ông ta hủy hoại đến điên rồi!”

“Sẽ không đâu.” Tôi vẫn ngoan cố mà kiên trì, tôi có dương cầm, tôi có anh, tôi sẽ không điên.

“Em tin anh đi, anh đã từng học qua tâm lý học. Người bình thường bị nhốt thế này quá ba tháng thì tinh thần sẽ không còn bình thường!”

Tôi còn muốn phản bác lại, anh đã tách ngón tay tôi ra khỏi cánh cửa.

Ngày thường thấy anh rất dịu dàng, không ngờ lại khỏe như thế. Tôi thật sự bị anh kéo đến đầu cầu thang.

Không phải tôi không muốn tự do. Nếu có thể lựa chọn, tôi cũng không muốn ở trong căn phòng không thấy bóng mặt trời, sống một ngày dài bằng một năm. Nhưng nếu có thể trốn tôi cũng sẽ không trốn!

Tôi cực kỳ hiểu tính cách của Hàn Trạc Thần, tôi không trốn thoát. Cho dù có chạy tới chân trời góc bể anh đều có thể bắt được tôi trở về.

Tôi không sao, nhiều nhất là về sau hàng ngày bị anh trói trên giường, dùng đủ loại cách ác nghiệt để dày vò. Nhưng Cảnh là người vô tội. Hàn Trạc Thần đối xử với người đàn ông chọc giận anh thế nào, tôi biết rõ hơn bất cứ ai khác.

Thấy bảo vệ trong sân chạy vào, tôi vội vàng dùng sức kéo Cảnh: “Anh nghe em giải thích. Quan hệ giữa em và anh ấy không giống như anh nghĩ đâu…”

“Đợi ra ngoài rồi hãy nói.”

Cảnh hơi nôn nóng lôi tôi xuống tầng, vừa mới đi đến nửa đường, mấy người bảo vệ chạy tới, bắt đầu vung gậy sắt về phía anh ấy. Anh ấy nhanh chóng nghiêng mình tránh né.

Thật ra khả năng của anh không tệ, phản ứng nhanh nhạy, đáng tiếc là bị tôi trói buộc.

Bảo vệ thừa dip tôi với Cảnh lôi lôi kéo kéo, tấn công về phía cánh tay anh ấy đang lôi tôi đi.

Cảnh mắt thấy chiếc gậy sắt đang đánh tới, do dự một chút, nhưng vẫn không buông tay tôi ra.

Chiếc gậy sắt đánh vào khuỷu tay anh ấy. Cảnh kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay đang nắm lấy tôi nhất thời mất đi sức lực.

Tôi thành công thoát khỏi sự kìm chế của anh, đồng thời cơ thể cũng mất đi trọng tâm. Chân đạp vào khoảng không, người lăn từ trên tầng xuống.

Trong lúc trời đất nghiêng ngả, tôi chỉ có cảm giác cả người đau đớn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, tôi không đi, chết cũng không đi!

***

Trong bệnh viện, tôi chịu đựng sự đau đớn dưới mắt cá chân, mặt áp vào gối, dùng hết sức cắn mu bàn tay của mình, nước mắt trào ra như thác.

Hối hận, đã quá trễ rồi.

Cảnh cầm tay tôi, không ngừng nhận lỗi với tôi: “Xin lỗi.”

Khi tôi lắc đầu, nước mắt rơi liên miên.

Tôi không trách anh ấy, anh ấy bảo vệ cho tôi. Là tôi sai, tất cả đều là tôi sai!

“Thiên Thiên.” Anh ấy cầm khăn tay nhẹ nhàng giúp tôi lau nước mắt: “Em có thể nói cho anh biết, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?”

“Anh đừng quan tâm nữa, anh đi đi.”

Đợi Hàn Trạc Thần đến, với tính cách của anh, tuyệt đối sẽ không buông tha cho Cảnh một cách đơn giản.

Nói không chừng, anh sẽ giết Cảnh.

Tôi đẩy đẩy Cảnh. “Anh mau đi đi! Đi càng xa càng tốt!”

Cảnh vỗ vai tôi, nói: “Anh là người dựng chuyện, anh sẽ không đi.”

“Anh ấy sẽ giết anh…”

Tôi còn chưa nói hết câu, chợt nghe âm thanh trầm thấp lộ vẻ lo lắng vọng từ ngoài cửa vào.

“Bác sĩ, bà nhà tôi bị thương có nặng không?”

Nước mắt tôi không thể kiểm soát, không ngừng lại được, tủi thân nhìn ra cửa. Tôi rất muốn ôm anh, muốn hôn anh.

Trước đấy tôi không biết bản thân mình lại yếu đuối thế, yếu đuối đến mức cần sự dỗ dành của anh.

Bác sĩ nói: “Mắt cá chân bị bong gân, không nghiêm trọng lắm. Về nhà một tháng không đi lại nhiều sẽ không có chuyện.”

“Cám ơn!”

“Tuy nhiên phần dưới bị chảy máu, là sinh non.”

“Ông nói cái gì!”

Tôi cuối cùng cũng thấy Hàn Trạc Thần. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, bờ vai hình như rộng hơn, ấm áp hơn so với thường ngày…

Khiến tôi không nhịn được muốn ngả vào anh.

Hai mắt tôi đẫm nước, mờ mịt nhìn anh. “Xin lỗi!”

Vẻ mặt anh vốn lo lắng, trông thấy Cảnh ngồi bên cạnh đang lôi kéo tay tôi, đôi mắt lập tức nổi lên ngọn lửa.

Anh cố gắng kiềm chế sự tức giận, lớn tiếng hỏi vệ sĩ: “Xảy ra chuyện gì?”

Vệ sĩ nhìn bảo vệ, bảo vệ sợ đến nỗi lùi về sau một bước, giải thích: “Là Cảnh muốn đưa tiểu thư đi, chúng tôi ra ngăn cản, không ngờ lại hại tiểu thư ngã cầu thang…”

Sắc mặt Hàn Trạc Thần nhất thời biến đổi, anh bước từng bước về phía Cảnh, cả người dầy đặc sát ý.

“Mục Cảnh, hôm qua tôi đã cảnh cáo cậu thế nào?”

Cảnh từ từ đứng dậy, không hề sợ hãi nhìn thẳn vào Hàn Trạc Thần đang trong cơn thịnh nộ: “Tôi nói rồi, chỉ cần cô bị tổn thương, tôi sẽ không đứng nhìn!”

Tôi thấy mười đốt ngón tay của Hàn Trạc Thần trở nên trắng bệch, tay chậm rãi vươn đến chỗ vệ sĩ, tôi lập tức ý thức được độ nghiêm trọng của sự việc.

“Đừng!” Tôi chịu đựng chân đau đi xuống giường, vươn tay che trước Cảnh: “Thần, không liên quan đến anh ấy, là em sai! Em cam đoan với anh không có lần sau, em sẽ không rời khỏi anh, tuyệt đối không bao giờ.”

Ánh mắt Hàn Trạc Thần dời về phía tôi, rút lại bàn tay đang hướng tới vệ sĩ. “Không liên quan đến cậu ta…”

Tôi gật đầu. “Anh tha cho anh ấy đi.”

Anh quay mặt nhìn ra cửa sổ, những chiếc lá vàng rơi lác đác. Bất chợt, tôi nhìn thấy sự đau thương trong đáy mắt anh.

Thứ ánh mắt bóp nghẹt mọi sự hy vọng và chờ đợi của tôi trong thoáng chốc, tôi đưa tay nắm lấy tay anh: “Con, chúng ta còn có thể sinh…”

Anh tránh né, cười gằn, giọng nói hơi khàn: “Về sau đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!”

“Thần!!!”

Tôi hơi hoảng hốt, vội vàng giữ vạt áo anh. Anh lùi lại về sau từng bước, tuyệt tình xoay người.

Anh đi ra ngoài, không hề dừng lại một giây, không hề có chút lưu luyến.

Thì ra ánh mắt cuối cùng của anh mang tên: Buông tay!

Cuối cùng, anh đã lựa chọn tha thứ, lựa chọn buông tay, lựa chọn sự buông tay của anh để thành toàn cho tương lai của tôi!

Mấy ngày nay, anh là hận, là oán, nhưng anh tình nguyện thà đôi bên giày vò nhau như vậy cũng không muốn tôi rời khỏi anh.

Anh biết, không có ràng buộc thù hận, tôi sẽ không cam tâm tình nguyện ở bên anh, thế nên anh muốn dùng tất cả mọi phương pháp.

Đe dọa, giam lỏng, bao gồm cả kết hôn, anh làm những việc này, chỉ để tôi có thể ở lại bên người anh.

Mà tôi lại khiến anh tưởng rằng tôi muốn theo Cảnh trốn đi, không tiếc mọi thứ mà rời khỏi anh…

Tôi cố chịu đựng mắt cá chân đau nhức, khập khiễng đuổi theo anh.

Tôi gọi to: “Thần…”

Anh nghe thấy tôi gọi anh, nhưng bước chân anh vẫn không hề ngừng lại, mở cửa lên xe.

Anh đóng cửa thật mạnh.

Tôi chạy tới, nắm lấy tay cầm của cửa xe, đập đập cánh cửa.

“Anh tin em lần nữa đi…”

Anh không thèm liếc nhìn tôi: “Lái xe!”

Xe chạy…

Tôi đuổi theo xe vài bước, ngã trên mặt đất.

Tôi mở to mắt nhìn anh đi xa dần, nhìn anh cúi đầu, mười ngón tay chôn vào trong tóc…

Tôi lại sai rồi!

Từ lúc tôi che chắn trước người Cảnh, liều lĩnh bảo vệ Cảnh, chẳng khác nào tôi đã vứt bỏ cơ hội cuối cùng của mình.

Cho tới nay tôi chưa bao giờ hận bản thân mình như thế, nếu tôi có được một nửa kiên quyết của anh, một nửa khoan dung của anh, cho dù là một nửa thâm tình của anh, chúng tôi cũng không đi tới ngày hôm nay.

Thế nên, tôi đã xác định sẽ mất đi hạnh phúc thoảng qua dễ dàng như vậy.

Cảnh ôm lấy tôi đang ngồi đờ đẫn trên đường, nói: “Thiên Thiên, quên ông ta đi! Cuộc sống của em vừa mới bắt đầu.”

Vừa mới bắt đầu sao? Sao tôi cảm thấy tôi đã trải qua tất cả đau đớn mà một đời người có thể có.

Sư đau đớn của cơ thể, sự đả kích to lớn về mặt tinh thần, tôi không chịu nổi nữa, ngất xỉu trong lòng Cảnh.

Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu thâm ý trong câu nói kia của Hàn Trạc Thần: “Điều không thể chấp nhận được nhất trong tình cảm là sự lừa gạt.”

Không có tin tưởng, tình cảm của chúng tôi mong manh đến thế, không chịu nổi một đòn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.