Sói Vương Bất Bại

Chương 129: Chương 129: Bí mật Minh Cảnh trong truyền thuyết




“Ánh mắt của anh bạn nhỏ nói với tôi rằng, tôi đoán đúng rồi.” Tiền bối của nhà họ Đoàn thấy ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên phát ra sát khí nồng nặc, nhưng ông ta không hề sợ hãi và cảnh giác, trái lại có nơi thích thú.

Sau đó chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh bạn nhỏ muốn giết tôi diệt khẩu..”

“Xin tự nhiên.”

“Có thể chết trong tay một anh hùng trẻ hai mươi sáu tuổi đã bước tới ngưỡng cửa Minh Cảnh, là phúc của lão nạp, cũng là vinh hạnh của nhà họ Đoàn, chỉ hy vọng anh bạn nhỏ có thể giữ lời hứa vừa rồi, nhớ những gì nhà họ Đoàn giúp đỡ cậu.”

“Sau này mở kế hoạch vĩ đại, đạt được sự nghiệp to lớn có một không hai, dìu dắt thế hệ sau của nhà họ Đoàn là đủ rồi.” “A Di Đà Phật...”

Nói xong, tiền bối của nhà họ Đoàn lặng lẽ tụng kinh ở đó, dáng vẻ bình tĩnh ung dung, dường như đã sớm biết lời ông ta nói vừa rồi rất có thể dẫn tới họa sát thân.

“Nếu vậy thì..”

Tiêu Nhất Thiên từ từ đứng lên, nâng tay nắm thành quyền, lạnh nhạt nói: “Tiền bối, đắc tội!”

Một quyền tích ám kình mạnh mẽ, đánh thẳng về phía cái đầu trọc lóc của tiền bối nhà họ Đoàn, một cú này hung ác mà ngang ngược. Mặc dù tiền bối của nhà họ Đoàn đều là cao thủ ám cảnh viên mãn, nếu không né tránh thì chắc chắn sẽ chết.

Cảm nhận được hơi thở của cái chết, tiền bối của nhà họ Đoàn ngồi đó vẫn không động đậy.

Không né, không tránh, không phòng bị, càng không đánh lại.

Giống như...

Thật sự bằng lòng chết.

Âm!

Tiêu Nhất Thiên đánh một cú, ngay giây cuối cùng, nắm đấm đột nhiên nghiêng đi, sượt qua cái đầu trọc lóc của tiền bối nhà họ Đoàn, kề sát da đầu của tiền bối nhà họ Đoàn, khó khăn cắt một đường. Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên phía sau của tiền bối nhà họ Đoàn.

Đánh hụt!

Đương nhiên là Tiêu Nhất Thiên cố ý, anh muốn thử xem, rốt cuộc tiền bối nhà họ Đoàn trước mặt này có phải không muốn chết, có phải đang ôm may mắn, đang đánh cược hay không.

Đánh cược anh sẽ không nỡ ra tay giết!

Mà kết quả cũng nằm trong dự đoán của Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên thu nắm đấm, trầm giọng nói: “Nếu tiền bối đã đoán đúng, biết rõ trong lòng là được, cần gì phải nói ra?”

Nói ra, không khác tìm đường chết!

Minh Cảnh!

Đúng như tiền bối nhà họ Đoàn vừa nói, đây là một cảnh giới trong truyền thuyết, bởi vì nhìn khắp thế giới, có 99% người đều là người bình thường, vốn không hiểu gì về tu hành, thậm chí chưa từng nghe nói đến ám cảnh.

Chứ đừng nói tới Minh Cảnh!

Trong 1% người tu hành, có nhiều người từng nghe nói đến Minh Cảnh, thật sự từng nhìn thấy thì vô cùng nhỏ, ít ỏi không có mấy ai, cho nên trong lòng bọn họ, thứ gọi là Minh Cảnh chỉ là một truyền thuyết mà thôi.

Thật sự tồn tại sao?

Thật sự có người có thể đạt tới à?

Đương nhiên, có!

Về bí mật Minh Cảnh, cũng giống như tiền bối nhà họ Đoàn sống đến trăm tuổi vậy, đạt đến ám cảnh viên mãn, tu vi của bản thân đủ cao, kiến thức cũng đủ nhiều, mới có tư cách có khả năng chạm vào.

Minh Cảnh và ám cảnh, thật ra khá khác nhau!

Trước đây từng giới thiệu, cách tấn công của cao thủ ám cảnh có hai loại, thứ nhất là phóng thích ám kình tạo thành gió mạnh, có thể dùng phòng ngự và tự bảo vệ bản thân, cũng có thể dùng để tấn công nhiều người; thứ hai là dùng vũ khí sắc bén, truyền ám kình của bản thân vào trong đó, chiến đấu một mình, có thể nâng cao sức chiến đấu và lực sát thương của bản thân lên gấp bội.

Nhưng dù là loại nào, ám kình đều không có hình dạng.

Minh Cảnh thì hoàn toàn khác!

Khi ám kình của bản thân mạnh đến mức nhất định, đột phá cực hạn, có thể mở dan đien trong cơ thể dùng để tích trữ ám kình, đan điền giống như một thiết bị gia công tinh vi, ám kình tụ vào trong đó, được đan điền gia công luyện hóa, có thể biến chất chuyển hóa thành minh kình!

Minh kình và ám kình khác nhau ở chỗ...

Minh kình có hình dạng!

Hơn nữa không cần dựa vào những thứ vũ khí sắc bén, mà xuyên vào cơ thể, hình thành ảo ảnh thật, giết địch từ xa!

Ví dụ ở biệt thự nhà họ Triệu trước đây, lúc đối mặt với lão quái vật, một chiêu cuối cùng của Tiêu Nhất Thiên chưa đánh tới. Một cú đấm hư ảo liền xuất hiện vô căn cứ, đánh trúng lão quái vật kia, suýt nữa đã đánh lão quái vật phụt máu!

Cú đấm hư ảo đó, chính là minh kình!

Bây giờ Tiêu Nhất Thiên chỉ còn nửa bước nữa sẽ vào Minh Cảnh, vừa mới chạm đến ngưỡng cửa của Minh Cảnh, nền móng chưa ổn nên minh hình quá yếu, nếu không sẽ không chỉ là một cú đấm hư ảo đơn giản như vậy.

Người đạt Minh Cảnh thực sự, cho dù đứng yên tại chỗ, đánh một cú xa mười mét, từ minh kình tạo thành cú đấm ảo đã đủ để giết cao thủ ám cảnh cách xa mười mét.

Có thể thấy rõ sức mạnh của nó!

Lúc ấy, vì nhanh chóng giải quyết cuộc chiến, Tiêu Nhất Thiên buộc lòng phải dùng một đòn minh kình, hơn nữa tốc độ cực nhanh, cú đấm ảo chợt lướt qua, nhưng dù vậy vẫn bị Đoàn Minh Triết thấy.

Mà Đoàn Minh Triết nói chuyện mình thấy cho tiền bối nhà họ Đoàn này, bởi vậy tiền bối nhà họ Đoàn đã kết luận, Tiêu Nhất Thiên đã bước vào nửa Minh Cảnh!

“Thiện tai! Thiện tai!”

Tiền bối nhà họ Đoàn chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, đáp: “Biết mà không nói, lòng dạ khó dò, biết mà nói hết, thể hiện chí hướng.”

Anh bạn nhỏ có lòng nhân hậu, thật là hiếm có.”

“Nếu anh bạn nhỏ không chê, nhà họ Đoàn tôi đồng ý dốc hết sức, giúp anh bạn nhỏ hoàn thành sự nghiệp to lớn...”

Giọng nói không lớn, giọng điệu cũng rất bình thường, nhưng mà từng câu từng chữ lại khiến người ta kinh ngạc!

Sự nghiệp to lớn!

Cái gì là sự nghiệp to lớn?

Nào ngờ Minh Cảnh không chỉ đại diện cho một cảnh giới, mà còn là ngưỡng cửa đứng đầu đất nước!

Người tu hành trên đời nhiều vô kể, nhưng người có thể đạt tới Minh Cảnh, trong mười nghìn người không có nổi một người, cho nên trong các nước trên thế giới, đều có một khẳng định bất thành văn.

Hễ là người đạt tới Minh Cảnh, đều có tư cách được sáng lập lãnh thổ một phương!

Mà trong một nước, chỉ có thể có một Minh Cảnh!

Được gọi là Hoàng Chủ!

Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, giữa ám cành và Minh Cảnh có sự chênh lệch rất lớn như trên trời và dưới đất, lúc Minh Cảnh thật sự đối mặt với cao thủ ám cảnh sẽ hoàn toàn lấn át!

Một đánh hai? Một đánh năm? Một đánh mười?

Không hề nói đùa!

Cho dù là mười cao thủ ám cảnh viên mãn vây đánh một Minh Cảnh, cũng không thể thắng!

Người có thể uy hiếp đến Minh Cành, chỉ có một Minh Cảnh khác!

Cho nên, trong phần lớn các nước trên thế giới chỉ có một Minh Cảnh, người đó đứng đầu một nước, không phải vua, mà xưng Hoàng, gọi là Hoàng Chủ! Tiêu Nhất Thiên ở nước Đại Hạ cũng như vậy!

Trong hoàng thành ở thủ đô, có Hoàng Chủ trấn thủ ở đó, là một Minh Cảnh chân chính trên ý nghĩa! Thử nghĩ xem, nếu đột nhiên xuất hiện một Minh

Cảnh khác, có thể đe dọa đến vị trí Hoàng Chủ, Hoàng

Chủ sẽ làm gì?

Không hề nghi ngờ, giết!

Đây mới là nguyên nhân mà Tiêu Nhất Thiên đột nhiên lựa chọn giải ngũ. Bởi vì trước khi giải ngũ, anh đã biết được mình đã chạm đến ngưỡng cửa Minh Cảnh, nếu tiếp tục ở trong quân, dẫn quân chiến đấu, một khi bại lộ sức mạnh thì chỉ có con đường chết!

Đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Nhất Thiên nói. tiền bối nhà họ Đoàn biết trong lòng là được, nói ra không khác tìm đường chết!

Miệng của người chết, mới chắc chắn nhất!

Tiền bối nhà họ Đoàn đoán được sức mạnh của Tiêu Nhất Thiên có tiến bộ, có dấu hiệu đột phá vào Minh Cảnh, nhỡ chuyện của Tiêu Nhất Thiên truyền ra ngoài, truyền tới thủ đô, thậm chí truyền vào hoàng thành, truyền tới tai Hoàng Chủ, sợ rằng Tiêu Nhất Thiên khó tránh tai họa!

Chuyện liên quan tới sống chết, nên phút chốc Tiêu Nhất Thiên thật sự có ý định giết tiền bối nhà họ Đoàn trước mặt này!

Nhưng phút cuối cùng, nghĩ đến nhà họ Đoàn vẫn luôn đối xử tốt với anh, tiền bối nhà họ Đoàn còn thẳng thắn, quan trọng hơn là mấy hôm trước, lão quái vật tập kích giết anh ở biệt thự nhà họ Triệu vẫn sống sót mà rời đi, cho dù không có tiền bối nhà họ Đoàn, bí mật của anh cũng khó giữ, lúc này mới tạm thay đổi ý định, tha mạng cho tiền bối nhà họ Đoàn!

Mà tiền bối nhà họ Đoàn lại nói, muốn giúp anh đạt được sự nghiệp to lớn?

Nếu lời này truyền ra ngoài, không chỉ Tiêu Nhất Thiên phải chết, cả nhà họ Đoàn cũng sẽ phải chết theo!

“Tiền bối nói cẩn thận!”

Ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên sắc như dao, nhìn chằm chằm tiền bối nhà họ Đoàn, lạnh nhạt nói: “Tôi tập võ tu hành chỉ vì báo thù, không hướng tới chuyện này.”

Lời này là thật.

Thật sự Tiêu Nhất Thiên chưa bao giờ nghĩ đến mở biên giới lập lãnh thổ gì, cũng không có hứng thú với sự nghiệp to lớn này, nếu không anh sẽ chẳng kiên quyết vứt bỏ tất cả, rời quân đội, về Thành phố Hải Phòng. Tiền bối nhà họ Đoàn vội nói: “Vậy anh bạn nhỏ có từng nghĩ tới, cậu dùng chiêu ảo ảnh, tôi có thể nhận ra, người khác cũng có thể nhận ra, lão quái vật kia bị thương nặng chạy trốn, một khi để ông ta về thủ đô, báo cáo chuyện của cậu với chủ của ông ta, cậu sẽ xử lý thế nào?”

“Đến lúc đó, chỉ sợ không thể theo sự lựa chọn của anh bạn nhỏ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.