Sói Vương Bất Bại

Chương 615: Chương 615: Bố con gặp lại, lời hứa 100 năm không đổi






Thành viên Huyết Lang đoàn, cùng với thành viên quân Bạch Ngọc Nữ ở lại bảo vệ Kiếm Sơn kia, hơn mười người ngồi xếp bằng ở quanh kiếm thiên thần, đang mượn ánh sáng của kiếm thiên thần nhắm mắt tu hành!

Mà ở giữa mọi người, phía dưới kiếm thiên thần, Tô Tử Lam đang yên lặng nằm thẳng ở đó, cả người đắm chìm trong ánh sáng của kiếm thiên thần, như một người đẹp ngủ say không nhúc nhích! vẫn

Tô An Nhiên ngồi ở bên cạnh Tô Tử Lam, tư thế tĩnh tọa cũng là ra hình ra dáng!

Trong nháy mắt, Tiêu Nhất Thiên thấy bóng dáng quen thuộc, thấy vợ và con gái mà mình ngày đêm mong nhớ, tim cũng không khống chế được đập nhanh, con ngươi hơi co lại, trong đôi mắt dâng lên một tầng sương mù thật mỏng!

“Tử Lam!”

“An Nhiên..."

Tiếng gọi nhỏ bật ra từ trong miệng Tiêu Nhất Thiên, dịu dàng đến vô cùng, truyền vào trong tai Lý Trâm Anh, làm Lý Trâm Anh cũng không nhịn được khẽ nhúc nhích trong lòng, một cỗ đau thương xông lên đầu!

"Sư tôn!”

Đông Quy là người đầu tiên chú ý tới cô Tử Đàn đi vào giữa Kiếm Sơn, quay đầu lại nhìn thoáng qua, hô một tiếng, thấy cô Tử Đàn giơ điện thoại di động lên, nhất thời tò mò nói: “Sư tôn người đang làm gì thế? Cùng người khác trò chuyện à?”

Một câu nói đưa tới sự chú ý của không ít người, có vài thành viên Huyết Lang đoàn cùng thành viên quân Bạch Ngọc Nữ sôi nổi mở mắt.

"Ừm!"

Cô Tử Đàn gật đầu nói: "Là Thiên..."

Thiên!

Nghe xưng hô như vậy, tất cả mọi người cả kinh, trái tim cũng run lên bần bật, bọn họ đương nhiên biết “Thiên” mà cô Tử Đàn nói là ai, bởi vì cô Tử Đàn ra, không người nào dám xưng hô như vậy với Tiêu Nhất Thiên!

Vèo!

Vèo!

Vèo!

Hay thật...

Cô Tử Đàn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng câu tiếp theo, thành viên Huyết Lang đoàn cũng vậy, thành viên quân Bạch Ngọc Nữ cũng thế, toàn bộ mọi người gần như trong chớp mắt nhảy dựng dậy, như thủy triều từ bốn phương tám hướng trào về phía cô Tử Đàn, trong nháy mắt ngay trước mặt cô Tử Đàn chen thành một đám

Đúng ra mà nói là chen thành một đảm ở phía trước điện thoại di động của cô Tử Đàn, một loại ánh mắt tràn đầy kích động cùng chờ mong đồng loạt nhìn về phía điện thoại di động của cô Tử Đàn!

Cô Tử Đàn trừng bọn họ, cũng hiểu được tâm tình của bọn họ, thế là đưa màn hình điện thoại di động quay về phía bọn họ.

Ngay sau đó ảnh ngược của Tiêu Nhất Thiên trong màn hình điện thoại di động lọt vào trong tầm mắt họ

“Lang Vương đại nhân!”

“Quân chủ đại nhân!”

Bởi cự ly quá gần, camera điện thoại di động chỉ có thể quay trong phạm vi có hạn, chỉ bốn năm người có thể lên hình, cho nên mười mấy người tựa như phát điên chen về phía trước, không vì cái gì khác thầm nghĩ liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, cũng để cho Tiêu Nhất Thiên liếc mắt nhìn lại mình, chỉ hy vọng có thể cùng Tiêu Nhất Thiên nói mấy câu

Điều này làm cho Tiêu Nhất Thiên rất là cảm động, cười mắng: “Một đám sói con, bao nhiêu tháng không gặp, kích động cái gì? Cứ làm như tôi không về ấy!”

Năm phút đồng hồ!

Khoảng chừng năm phút đồng hồ, mười mấy người chen tới chen lui phía trước điện thoại di động, anh một lời, tôi một lời, tranh cướp chào hỏi Tiêu Nhất Thiên, phàm là thực lực hơi chút yếu một chút thì căn bản không chen vào nổi!

Mãi đến qua năm phút!

"Bố!"

“Là bố sao?”

Một giọng nói của cô gái nhỏ đột nhiên vang lên phía ngoài đám người, giọng nói không lớn, đồng thời mang theo vài phần non nớt cùng nghẹn ngào, không phải là Tô An Nhiên còn có thể là ai?

Tô An Nhiên vừa lên tiếng, toàn bộ Kiếm Sơn đều trong nháy mắt yên tĩnh lại, thành viên Huyết Lang đoàn cũng thế, thành viên quân Bạch Ngọc Nữ cũng vậy, không hẹn mà cùng ngừng chen chúc, giống như hóa đá rối rít quay đầu lại, men theo âm thanh nhìn sang!

Chỉ thấy Tô An Nhiên lẳng lặng đứng sau lưng bọn họ, một đôi mắt thật to sớm đã ngập nước mắt. “An Nhiên, tới đây!”

Cô Tử Đàn vẫy vẫy tay với Tô An Nhiên, ý bảo: “Mau tới đây, là điện thoại của bố con, bố con nhớ con với mẹ con, muốn nói chuyện với con..."

Những thành viên Huyết Lang đoàn cùng thành viên quân Bạch Ngọc Nữ cực kỳ ăn ý lui sang hai bên, nhường ra một đường nhỏ cho Tô An Nhiên đi!

Tô An Nhiên lập tức chạy tới! Đi tới bên cạnh cô Tử Đàn, ngẩng đầu, thấy Tiêu Nhất Thiên trong màn hình điện thoại di động, Tô An Nhiên vươn tay, một tay cướp lấy điện thoại di động trong tay cô Tử Đàn, hô một tiếng với Tiêu Nhất Thiên trong màn hình: "Bố..."

"Oa!"

Trong nháy mắt Tô An Nhiên không khống chế được, khóc sướt mướt, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu làm ướt gò má phiếm hồng, theo sống mũi hội tụ ở chỗ cằm, lộp bộp rơi xuống!

Khóc không thành tiếng nói: “Bố Bối Bối Bố đã đi đâu? An Nhiên còn tưởng rằng... Rằng bố không cần con và mẹ nữa đó. Hu hu hu..."

Nghe vậy, Tiêu Nhất Thiên ở bên kia điện thoại di động lòng như đao cắt, hai mắt đẫm lệ mông lung, thế nhưng anh nhịn không để cho nước mắt chảy ra, mà là cố gắng nặn ra một nụ cười, hít một hơi thật sâu, an ủi: “An Nhiên đừng khóc, đừng sợ, con và mẹ đều là bảo bối trong lòng của bố, là mạng của bố, bố làm sao có thể không cần hai mẹ con chứ?”

“Sẽ không!”

“Cho dù lúc nào, cũng không!”

“Rất nhanh thôi!”

“Bố rất nhanh thì sẽ trở lại, trở lại tìm con cùng mẹ, để mẹ tỉnh lại, một nhà ba người chúng ta sau này không bao giờ... Chia cách nữa...”

Đàn ông không phải không rơi nước mắt!

Chỉ vì chưa đến lúc đau lòng!

Ngay cả là Tiêu Nhất Thiên là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như vậy, đối mặt với vợ hôn mê bất tỉnh, mạng như sợi chỉ, đối mặt với con gái lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng, cũng khó che đau thương trong lòng, thế cho nên Minh Kình hùng hồn trong cơ thể đều có chút nôn nóng bất an, giống như lúc nào cũng có thể bạo phát “Thật vậy chăng?”

Hai tay Tô An Nhiên cầm điện thoại di động, đối diện với Tiêu Nhất Thiên khóc thút thít hỏi: “Bố thật có thể làm mẹ tỉnh lại à? Sau này một nhà ba người chúng ta thực sự không bao giờ... Tách ra nữa ư?”

“Thật!”

Tiêu Nhất Thiên cắn răng nói: “Bố




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.