Sói Vương Bất Bại

Chương 253: Chương 253: Cản đường của tôi, anh không xứng




Quả nhiên!

Hệt như Tiêu Nhất Thiên suy đoán khi trước, sở dĩ Hoắc Mãng đột nhiên đổi hướng đến tòa nhà Tuyên Đức, chính là nhằm vào Đế Hinh! Đế Hinh tự nhiên cũng hoàn toàn hiểu rõ, bố cố ý nói cho cô ta

Tên lỗ mãng này, mẹ nó ghen rồi!

biết tin tức Hoắc Mãng vào kinh, đồng thời để mặc cô ta vội vã đến

báo tin cho Tiêu Nhất Thiên. Thực ra là đang lợi dụng cô ta!

Hoàn toàn không suy nghĩ cho sự an toàn của Tiêu Nhất Thiên!

Ngược lại!

Bố và chú sáu Đế Khâm, muốn hãm hại Tiêu Nhất Thiên!

Cho nên...

Cô ta càng khóc dữ dội hơn.

Nước mắt che mờ đôi mắt, liếc nhìn Tiêu Nhất Thiên bên cạnh, trong lòng càng thêm áy náy tự trách! Tiêu Nhất Thiên nắm chặt cánh tay cô ta, lúc này không có tâm

trạng để ý đến cảm xúc của cô ta, cái đuôi cực lớn của thằn lằn vảy đen quét ngang, theo sau là một loạt tiếng ầm ầm, vang vọng cực lớn chói tai như trời sập, trong chớp mắt, tầng thứ hai của tòa nhà Tuyên Đức cũng biến mất!

Sau đó!

Ba tầng còn lại lần nữa sụp xuống!

“Cậu Tân!”

Lý Khai Sơn triệt để hoảng hốt, gấp giọng nói: “Làm sao đây?”

Tính tình dã man cuồng bạo của Hoắc Mãng nhìn qua đã rõ, vừa bước lên đã ra tay, hoàn toàn không cho Tiêu Nhất Thiên cơ hội giải thích, hoàn toàn không có chỗ để trả giá!

Gã đến, là để giết Tiêu Nhất Thiên!

Đuôi của thằn lằn váy đen quét qua tầng hai của tòa nhà Tuyên Đức. Ba tầng còn lại vừa sụp xuống, cái đuôi cực lớn liền nhấc lên cao, như một cây cột chống trời!

Không chút do dự đập về phía nhóm người Tiêu Nhất Thiên...

Cái đuôi này nếu đập trúng tòa nhà Tuyên Đức, không chút băn khoăn, cả tòa nhà Tuyên Đức sẽ triệt để sụp đổ!

“Tôi sẽ dụ Hoặc Mãng đi!”

Tiêu Nhất Thiên lập tức trầm giọng nói: “Cậu và năm vị tiền bối dưới lầu, sáu đối phó ba, hai đánh một, ngăn cản ba đàn em của Hoắc

Mãng!”

Sau đó nhìn Sói Đồng và Sói Hồn!

Không nói chuyện!

Tất cả đều hơn cả lời nói!

Soat!

Một lúc sau, Tiêu Nhất Thiên mang theo Để Hinh, hóa thành tàn ảnh, từ tầng năm tòa nhà Tuyên Đức bay lên. Hét về phía năm ông lão ám cảnh viên mãn: “Vất vả cho các vị tiền bối!”

Tiêu Nhất Thiên biết mục đích của Để Khâm, cho nên, anh có thể khẳng định, năm ông lão này sẽ giúp anh!

Cho dù anh không nói!

Năm ông lão kia cũng sẽ thay anh ngăn cản đàn em của Hoắc

Mãng!

“Cậu Tiêu yên tâm!”

“Nơi này giao cho chúng tôi là được!”

Năm ông lão chờ đợi chính là giờ phút này, lập tức gật đầu đồng ý!

Soat!

Soat soạt!

Thấy Tiêu Nhất Thiên rời khỏi, Lý Khai Sơn chỉ đành căng da đầu

xông xuống dưới, tập trung cùng năm ông lão kia, Sói Đồng và Sói Hồn cũng nhảy xuống, nhưng hai người họ lại đi theo Tiêu Nhất Thiên,

đi về phía đông!

Bùm!

Nhóm người Tiêu Nhất Thiên vừa rời khỏi nóc nhà, giây tiếp theo, cái đuôi cực lớn của thằn lằn váy đen hung hăng đập xuống vị trí ban nãy của họ, đập nát ba tầng lầu còn lại!

Gạch đá vỡ vụn bay tứ tung!

Những cây cột gỗ ngổn ngang!

Tòa nhà Tuyên Đức vốn được chạm khắc hoa lệ, giờ phút này, bị một con thằn lằn váy đen cực kỳ hung hãn, quét đuôi mấy lần đã triệt để hủy diệt!

Trở thành hoang phế!

Cảnh tượng vô cùng chấn động!

Nhưng! Lại không xem ai thuờng thiem

Tiêu Nhật Thiên da sap xếp sách luợ6 6ua minh từ uớc, không he liều mạng cùng Theo Mang Nhu vay chi hợp ý của ĐE Khám

Anh dân thee be Hinh, di về phía đông

“Miến chay?

He thong danh gia phia deng nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên shay về phia anh ta Anh ta hu lanh một tiếng, hai chân kep chột, te ho hás trach bên dưới gầm một tiếng, lập tử nhào về phía Tiêuy Nhất Thiên!

“Nem thứ một kich của toi

Te hể hàc trạch nháy lên không, 6òn shua tiếp dất, hó tướng kia đã vung đinh ba trong tay, đâm về phia chính diện củe Tiêu Nhất Thiên!

“Chi dựa vào anh”

Tiêu Nhất Thiên khóng dừng bước chán, cũng hừ lạnh một tiếng, mül chân chạm đãät. The như mänh hoa, cûng tung người nhảy lên, bay lên không. Tay trái nhãc Dể Hinh, tay phái vung báo dao lang đo,

chém về cây đinh ba của hổ tuong kia!

“Còn chua xứng đánh với tôi một trận đâu”

Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên như sấm rên, trân ngập kiêu ngạo!

Binh!

Vừa dút lời, bảo đao lang đô và ba kích hung háng va cham nhau

trên không, phát ra tiếng giao kích chói tai của binh khi!

Tia lửa ban ra khấp nơi!

Ám kinh mạnh mẽ được rót vào báo đao lang đồ và đinh ba. Chóp

mất gợi lên ngọn gió lạnh lẽo

Để Hinh được Tiêu Nhất Thiên nhấc lên, ngay cá mát cũng không mở noi!

Khoảnh khắc đó, có ta cám giác bán thân dường như đang ở trong một vòng xoáy lớn. Cơ the mèm yếu bị ám kinh và gió ép cho khó chịu, mát không thể nhin thấy, tai không thể nghe được, thậm chí ngay cả hit thở cüng có chút khó khăn

May man!

Cảm giác đáng sợ kia chi kéo dài hai ba giây!

Mấy giây sau...

Khi cảm giác đáng sợ kia biến mất, Đế Hinh lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn. Chi thấy hổ tưởng ban nay còn ngăn trước mặt cô ta và Tiêu Nhất Thiên, dã như một quả đạn pháo, ngã bay ra khỏi lưng của tế hổ hắc trach!

Mà con tê ho hác trạch hung hän kia cũng không tránh khỏi! Trên vùng bụng, da thit cuốn lên! Máu tươi bằn ra!

Hiển nhiên, đã trúng một đạo của Tiêu Nhất Thiên!

Grừ!

Sau khi tế hổ hắc trạch rơi xuống đất, cách Tiêu Nhất Thiên và Đế Hinh khoảng mười mấy mét, lộ răng nanh bén nhọn, gầm gừ mấy tiếng về phía Tiêu Nhất Thiên và Đế Hinh!

Nhưng!

Lại ngây ngốc ở đó không dám vồ lên nữa!

Rõ ràng bị một đao ban nãy của Tiêu Nhất Thiên dạo sợ!

Mà lúc này!

Lý Khai Sơn và năm ông lão ám cảnh viên mãn do Đế Khâm để lại cũng đã làm theo dặn dò của Tiêu Nhất Thiên, chia thành ba nhóm, mỗi nhóm hai người, xông về phía ba hổ tướng đàn em của Hoắc Mãng!

Lý Khai Sơn và một ông lão trong đó, nhào về phía Tiêu Nhất Thiên bên này!

Sói Đồng và Sói Hồn cũng nhân cơ hội đột phá phòng tuyến,

không hề dừng lại, như một làn khói đi về phía đông. Tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã biến mất giữa những ngôi nhà cao tầng hai bên đường!

“Giao cho mọi người đấy!”

Tiêu Nhất Thiên dặn dò một câu với Lý Khai Sơn và ông lão kia, sau đó nhìn về phía Hoắc Mãng vẫn đang đứng trên đầu thằn lằn vảy đen. Cách khoảng không hét lên: “Muốn lấy tính mạng của tôi, vậy thì đi theo tôi!”

“Nơi này là kinh thành, không thích hợp chiến đấu sinh tử!”

Nói xong!

Cũng không đợi Hoắc Mãng trả lời. Dẫn theo Để Hinh hóa thành

tàn ảnh, xoay người rời đi!

Hoắc Mãng nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Nhất Thiên, đồng tử khẽ co lại!

“Có chút thú vị!”

Vốn dĩ, tuy Tiêu Nhất Thiên có danh hiệu vua sói phương bắc, cũng nổi danh như Hoắc Mãng, nhưng trước giờ Hoắc Mãng không hề coi Tiêu Nhất Thiên ra gì, mà bây giờ, Tiêu Nhất Thiên một chiêu đã đánh bại hổ tướng gã tận tâm bồi dưỡng, chuyện này khiến gã ý thức, nổi danh cũng không phải lời đồn!

Tiêu Nhất Thiên, không đơn giản!

Đáng để gã đích thân ra tay giao chiến!

Cho nên... Tâm niệm Hoắc Mãng khẽ động, thằn lằn váy đen dưới chân dường như có tâm linh tương thông, cơ thể cực lớn khoảng hơn hai mươi mét nhanh chóng bay đi!

Như một phi tiêu cực lớn, xé không gian phóng đi!

Hoắc Mãng đứng trên đầu thắn lắn!

Bất động như núi!

Tuy không biết rốt cuộc trong hồ lô của Tiêu Nhất Thiên bản thuốc gì, thậm chí, Tiêu Nhất Thiên cố ý điệu hổ ly sơn, rất có thể sẽ có mai phục, nhưng Hoắc Mãng không hề quan tâm!

Đối đầu với Tiêu Nhất Thiên, Hoắc Mãng có sự tự tin tuyệt đối!

Cho dù Tiêu Nhất Thiên tìm một nhóm trợ thủ đến, cũng không thành vấn đề, một người một thằn lằn, Hoắc Mãng sống trong mười vạn núi lớn ở Nam Cương phân bố đủ loại mãnh thú độc trùng, kinh nghiệm phong phú!

Năm đó đối diện với hoàng chủ, gã cũng dám ngang nhiên chiến đấu!

Chỉ một Tiêu Nhất Thiên mà thôi!

Hôm nay!

Nhất định phải chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.