Sói Vương Bất Bại

Chương 50: Chương 50: Cơn giận của vua sói, mày chịu không nổi




Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên không lớn nhưng trong nháy mắt đã khiến mọi người sợ ngây người.

Ngay lập tức, từng ánh mắt kinh ngạc, nghi vấn đề nhìn về cùng một hướng. Tiêu Nhất Thiên đứng đó, sắc mặt đã lạnh lùng đến cực độ.

Anh đoán được bà ngoại và ông ngoại rất cực khổ, thế nhưng không ngờ đến lại khổ đến mức độ này.

Mấy tên côn đồ, một người phụ nữ đanh đá cũng dám làm nhục Đỗ Tuyết Mai ngoài đường phố.

Nhớ năm đó, nhà họ Đỗ là dòng họ đứng nhất nhì ở Đồ Sơn, khi làm đám hỏi với nhà họ Tiêu thì lại càng phát triển thịnh vượng hơn, đứng trên ngọn gió. Bà ngoại Đỗ Tuyết Mai và ông ngoại Đỗ Thiết Sơn là người đứng đầu gia đình, vô cùng vinh quang, tất cả mọi người nhìn thấy bọn họ đều cúi người gật đầu, a dua nịnh hót, chưa từng chịu phải bất kỳ chút tủi thân nào.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khi!

Tất cả những chuyện này đều bởi vì Tiêu Nhất Thiên mà nên, là anh đã liên lụy bọn họ.

Vào giờ phút này, cơn giận trong lòng Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn có thể tưởng tượng được. Bàn tay anh nắm chặt lại, ánh mắt nhìn về phía Vương Diệu Linh và tên đầu vàng kia sắc bén như đao. Khi ánh mắt anh rơi vào người Đỗ Tuyết Mai lại có chút run rẩy, khóe mắt không kiềm được chút ướt át.

“Nhất, Nhất Thiên?”

«Sói Vương Bất Bại))

Sau khi kinh ngạc qua đi, Đỗ Tuyết Mai nhận ra người đứng trước mặt mình là Tiêu Nhất Thiên.

Cách năm năm, bây giờ Tiêu Nhất Thiên rất khác trước đây. Làn da không còn trắng như vậy nữa mà lại có màu đồng, vóc người lại càng khôi ngô tuấn tú hơn, sức khỏe cường tráng như trâu. Gương mặt thành thục hơn rất nhiều, vô cùng góc cạnh sắc nét...

Thế nhưng, Đỗ Tuyết Mai vừa liếc mắt đã nhận ra anh.

“Bà ngoại!”

Tiêu Nhất Thiên đáp lại một tiếng, bước ra bên ngoài. Anh xem thường những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, đi thẳng đến chỗ Đỗ Tuyết Mai, nước mắt trong hốc mắt vẫn duy trì không để chảy ng.

“Nhất Thiên, thật sự là cháu sao?”

Nước mắt vừa ngừng rơi của Đỗ Tuyết Mai lại chảy ra vô cùng mãnh liệt, thế nhưng những giọt nước mắt này lại không giống trước đó. Khi đối mặt với đám người Vương Diệu Linh và tên đầu vàng, đó là nước mắt thương tâm, tức giận, bất đắc dĩ, tủi thân.

Mà giờ phút này, khi nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên, nước mắt trong hốc mắt của Đỗ Tuyết Mai lại là giọt nước mắt kích động, kinh ngạc vui mừng, tràn đầy mong đợi và hạnh phúc.

Bà cụ vội vàng đưa tay lau nước mắt, hết lau rồi lại lau, thế nhưng vẫn lau không sạch. Hai mắt đều ngấn lệ giống như sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái thì Tiêu Nhất Thiên sẽ biến mất, rất sợ rằng cảnh tượng trước mắt chỉ mà ảo giác của mình.

“Bà ngoại, là cháu đây.”

Tiêu Nhất Thiên từ trong đám người đi ra, gật đầu nói: “Cháu đã trở về

“Nhất Thiên!”

Đỗ Tuyết Mai khóc lên một tiếng, tâm trạng gần như tan vỡ, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của đám người Vương Diệu Linh và tên đầu vàng kia, bà

(Sói Vương Bất Bại)

cụ giang hai cánh tay ôm lấy Tiêu Nhất Thiên.

Thế nhưng, Vương Diệu Linh và những người kia cũng không quên ý đồ

của mình.

“Thiên cái gì chứ, đứng lại cho ông!”

Sau khi ngẩn ra trong chốc lát, Vương Diệu Linh và tên đầu vàng nhìn nhau. Tên đầu vàng trực tiếp nâng gậy đánh banh lên, để ngang trước người Đỗ Tuyết Mai cản trở.

Sau đó, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên rồi hỏi: “Nhóc con mày gọi bà già này là gì?”

“Bà ngoại hả?”

Tên đầu vàng là kẻ cầm đầu ở khu vực ngoại ô này, vì thế cũng có chút hiểu biết với nhà họ Đỗ. Từ cách gọi của Tiêu Nhất Thiên với Đỗ Tuyết Mai, trong nháy mắt anh ta đã liên tưởng đến một số người, một số chuyện.

“Đúng vậy, chính là cậu ta đấy.”

Vương Diệu Linh nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên mấy lần, hừ lạnh nói: “Trước kia tôi có gặp cậu ta một lần, biết cậu ta chính là cháu ngoại của bà già này, con trai của Đỗ Thanh Trúc, cậu chủ nhỏ của nhà họ Tiêu ở thủ đô.”

Ô!

Vừa dứt lời, trong đám đông đã có người xôn xao bàn tán, kêu lên liên tục, ánh mắt nhìn về Tiêu Nhất Thiên đã hoàn toàn thay đổi.

“Đáng tiếc đó chỉ là trước kia mà thôi.”

Ngay sau đó, Vương Diệu Linh lại nói: “Tôi nghe nói năm năm trước, tên nhóc này phạm tội cưỡng hiếp nên bị bắt vào tù, làm liên lụy toàn bộ nhà họ Đỗ. Vừa hại chết mẹ và cậu mình, lại vừa khiến nhà họ Đỗ sụp đổ...”

“Bằng không thì làm sao bà già này lại đến ngoại ô rồi mướn cửa tiệm tôi được chứ, hơn nữa còn phải dựa vào việc bày sạp để duy trì kế sinh nhai.”

“Cậu ta chính là một thằng sao chổi.”

Nếu như năm năm trước, loại nhân vật nhỏ nhoi tầm thường như Vương Diệu Linh, ngay cả tư cách gặp mặt Tiêu Nhất Thiên cũng không có. Cho dù

(Sói Vương Bất Bại)

Tiêu Nhất Thiên và mẹ có đến Thành phố Hải Phòng thăm người thân thì bà ta cũng chỉ có thể đứng xa nhìn mà thôi.

Thế nhưng bây giờ, trong mắt bà ta lại chẳng xem Tiêu Nhất Thiên ra gì.

Vì thế, bà ta hất cằm lên, hai tay chống nạnh không hề sợ hãi Tiêu Nhất Thiên, ngược lại còn bày ra dáng vẻ hống hách. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên tràn đầy vẻ khinh bỉ và khinh thường.

Loại cảm giác này thật sự quá đã!

So với lúc vừa rồi khi dễ Đỗ Tuyết Mai thì càng thoải mái hơn.

Thử nghĩ mà xem, người trước kia kiêu ngạo oai phong, là một người chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ. Đột nhiên có một ngày té xuống thần đàn, thê thảm không nỡ nhìn, xuất hiện như một con chó trước mặt để mình tha hồ đạp. Như vậy có thể không thoải mái được sao?

Trong nháy mắt, cảm giác tuyệt vời như muốn nổ tung. Có thể nói, loại người như Vương Diệu Linh rất thích bắt nạt kẻ yếu, tính cách đanh đá bần hèn thấm tận xương cốt.

“Ai dô, tôi còn tưởng là ai chứ, thì ra là cậu chủ nhà họ Tiêu ở thủ đô.”

Sau khi xác nhận thân phận của Tiêu Nhất Thiên, tên đầu vàng toét miệng cười lên. Anh ta cũng giống như Vương Diệu Linh vậy, gương mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, bàn tay nắm lấy gậy đánh banh đã có chút ngứa ngáy. Loại lưu manh đầu đường xó chợ như bọn họ, bình thường đều bắt nạt

người dân thường ở ngoại ô mà thôi, một khi gặp ông to bà lớn thì chỉ biết

kinh sợ giống như cháu trai vậy. Bây giờ khó khăn lắm mới đụng phải một

người từng có thời huy hoàng như Tiêu Nhất Thiên, cơ hội này đúng là ngàn

năm có một. Nếu như không bắt nạt anh một chút, làm nhục anh một chút thì

đã phụ lòng nghề lưu manh này rồi.

“Tên nhóc cậu đến thật đúng lúc đấy.”

Tên đầu vàng nâng chân phải lên, đạp một cước lên cái bàn bên cạnh rồi nói với Tiêu Nhất Thiên: “Bà ngoại cậu thiếu tôi ba trăm năm mươi triệu, bây giờ ông đây cho cậu hai lựa chọn. Một là cậu trà tiền thay bà ta, hai là phải

chui qua đây.”

(Sói Vương Bất Bại)

“Nếu như tâm trạng ông đây tốt thì có thể đại phát từ bi bỏ qua cho các người một mạng, để cả nhà đoàn tụ.”

Vừa nói, anh ta vừa đưa tay chỉ đáy quần mình.

Một tên côn đồ khác lập tức xông lên, vây Tiêu Nhất Thiên vào giữa, ý đồ rất rõ ràng: Nếu đã đến thì hôm nay, mày chui cũng phải chui, mà không chui cũng phải chui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.