Đại quân cả triệu người đồng thời tiến lên, uy thế kinh khủng cỡ nào? Vẻn vẹn tiếng bước chân thì đã giống như sấm rền nổ vang, đến mức theo quân đội của Đại Hoa cấp tốc tới gần, thậm chí đội quân của Đại Hạ do Tề Vệ Đông cầm đầu có thể cảm giác được mặt đất dưới chân đang run rẩy!
Tựa như là động đất vậy!
Mấy chục ngàn binh tướng sau lưng Tề Vệ Đông cũng được, quân chủ lực của Đại Hạ tiềm phục trong núi Vạn Nhẫn cũng được. Trái tim tất cả mọi người đều không nhịn được mà rung theo mặt đất, sắc mặt âm trầm như nước, ánh mắt lại nóng bỏng như lửa, máu trong cơ thể tựa như đang sôi trào, sát khí trên người tựa như đang gào thét, từng người tay cầm đao thương, nín thở, tùy thời chuẩn bị chiến đấu vì Đại Hạ!
Chuẩn bị liều mạng chém giết!
Cuối cùng!
Sau hai mươi phút tưởng như ngắn ngủi nhưng lại khiến người ta chịu hết dày vò. Mấy triệu hùng binh của nước Đại Hoa trùng trùng điệp điệp đi tới cánh bắc của núi Vạn Nhẫn, dừng bước lại, hoàn toàn phá hóng quan đạo, nhìn qua mấy chục ngàn quân do Tề Vệ Đông cầm đầu cách quan đạo ước chừng vài dặm ở vào phía nam núi Vạn Nhẫn!
Bầu không khí!
Hoàn toàn rơi vào điểm đóng băng!
Giương cung bạt kiếm! "Phía trước!" "Là Tướng quân Tề đúng không?"
Đột nhiên, một giọng nói vô cùng hùng hậu từ đội quân của
Đại Hoa truyền ra, dưới sự thôi thúc của ám kình. Tiếng như tiếng sấm, truyền ra xa vài dặm, dù là ở vào phía nam núi Vạn Nhẫn nhưng Tề Vệ Đông vẫn nghe rõ mồn một!
Hiển nhiên!
Đối phương là một cao thủ ám cảnh viên mãn!
Hơn nữa!
Người này quen biết Tề Vệ Đông! "Chính là bản tướng quân!"
Tề Vệ Đông có thể trở thành thống soái tam quân của Đại Hạ, hiển nhiên cũng là người nổi bật bên trong ám cảnh viên mãn, lông mày ông ta như kiếm, hơi nhíu lại, lớn tiếng đáp: "Quả nhiên là lão già ông!"
Cũng như người nọ, Tề Vệ Đông cũng biết ông ta!
Mai Chấp Lễ!
Đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của nước Đại Hoa, tuổi gần bát tuần, bảo đao chưa già, hơn hai mươi tuổi nhập ngũ, tòng quân hơn năm mươi năm. Thân kinh bách chiến, chiến công vô số, địa vị trong quân đội Đại Hoa còn cao hơn cả Ngao Tuấn Thần bị Tô Tử
Lam tru sát trong hoàng thành trước đó!
Trước đó!
Tề Vệ Đông không chỉ một lần gặp được Mai Chấp Lễ trong những chiến trường khác, cho nên giữa hai bên cũng không lạ lẫm gì nhau, thậm chí hết sức quen thuộc Chính là kiể.. ông muốn giết tôi, tôi cũng muốn giết ông!
Mai Chấp Lễ cười nói: "Nói cũng thật trùng hợp, một trận chiến tối nay, chính là trận chiến cuối cùng trước khi tôi đây chính thức xuất ngũ, cũng là trận chiến cuối cùng giữa nước Đại Hoa và nước Đại Hạ!" "Sau trận chiến này!" "Trăm nước sẽ chỉ còn có Đại Hoa, không có Đại Hạ!" "Mấy chục năm qua, chết dưới cây chiến đao này của tôi đây nói ít cũng có hơn nghìn người, có thể giao thủ với tôi đây ba lần trở lên mà chưa chết, hết thảy có mười sáu người!" "Còn lại mười lăm người, trước khi đến tôi đây đều đã săn giết, không một ai lọt lưới!" "Tướng quân Tề là người cuối cùng!" "Cho nên!" "Có thể có được đầu trên cổ Tướng quân Tề và toàn bộ Đại Hạ làm đại lễ chính thức xuất ngũ của tôi đây, đối với tôi đây mà nói. Xem như một kết thúc cực kỳ hoàn mỹ..." Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Đúng nha!
Tất cả kẻ địch muốn giết, đáng giết đều đã bị giết hết rồi, trận chiến cuối cùng lại có thể diệt đi nước Đại Hoa ngấp nghé Đại Hạ đã lâu, chẳng khác gì là vẽ thêm một trang nổi bật cho kiếp sống quân nhân của Mai Chấp Lễ. Vẽ lên một dấu chấm tròn viên mãn!
Có thể nói là hoàn mỹ!
Nói!
Mai Chấp Lễ lại nói: "Đương nhiên, nếu như Tướng quân Tề biết thời biết thế. Có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, bỏ xuống đồ đao, quỳ xuống đất đầu hàng, quy thuận với Đại Hoa chúng tôi, tôi đây có thể cân nhắc tha cho cậu một mạng, cho cậu một con đường sống!"
Vừa dứt lời!
Thì nghe Tề Vệ Đông tức giận quát mắng: "Tha cho bà ngoại của ông đó! Tha cho ông cố ngoại của ông đó!" "Tối nay!" "Bản tướng quân nhất định phải lấy đầu chó của ông, dùng máu chó của ông để tế chiến kỳ của Đại Hạ tôi!"
Dù sao cũng đã chuẩn bị tâm lý chịu chết, đương nhiên là Tề Vệ Đông không sợ gì nữa. Mắng rất là thoải mái, bất kể ông ta là danh tướng chó má Mai Chấp Lễ gì đó của Đại Hoa, muốn giết ông thì rất khó khăn. Ông đây muốn mắng ông không lẽ cũng khó sao?
Móa!
Ông đây có thể mắng tới ông hộc máu! Mắng cho mộ tổ của nhà họ Mai ông bốc lên khói đen! Mắng đến tổ tông mười tám đời nhà ông tức giận đến mức nhảy ra khỏi quan tài!
Quả nhiên!
Tề Vệ Đông vừa mắng vài câu, nụ cười trên mặt Mai Chấp Lễ biến mất, lập tức cũng có chút ngồi không yên, cắn răng khẽ nói: "Chấp mê bất ngộ! Cứng đầu khó dạy! Nếu cậu một lòng muốn chết, vậy tôi đây sẽ chiều ý cậu!"
Nói!
Mai Chấp Lễ không chậm trễ chút nào mà giơ chiến dao hàn thiết trong tay lên, chỉ hướng tuyệt bích hai bên trái phải của núi Vạn Nhẫn. Hạ lệnh, tiếng nói to như sấm: "Theo kế hoạch, để lại một trăm ngàn người phụ trách phòng thủ, đám người còn lại chia binh hai đường. Xông lên cho tôi!" "Giết cho tôi!" "Đoạt lấy điểm cao, vượt qua núi Vạn Nhẫn, một lòng chiếm được hoàng thành Đại Hạ!"
Toàn bộ!
Giống như dự đoán trước khi song phương chiến đấu, quân đội của Đại Hoa cũng sẽ không trực tiếp trùng kích quan đạo, mà là leo lên núi từ hai bên. Dưới tính huống biết trong núi có quân đội của Đại Hạ mai phục, mà vẫn lựa chọn cường công, tranh đoạt điểm cao! Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Bên nào chiếm được điểm cao thì chẳng khác nào chiếm được một nửa phần thắng trong trận chiến này! "Mạt tướng lĩnh mệnh!" "Mạt tướng lĩnh mệnh!" "Mạt tướng lĩnh mệnh!"
Hơn hai mươi đại tướng quân ám cảnh viên mãn đi theo sau lưng Mai Chấp Lễ đồng loạt khom người lĩnh mệnh, sau đó quay người rời đi, dựa theo kế hoạch tấn công núi đã bàn trước đó, mỗi người suất lĩnh binh tướng dưới trướng mình, chia hai nhóm, gần triệu đại quân giống như mãnh thú, hồng thủy ngập trời, dưới sự che lấp của đêm tối, hung hăng đánh giết tới núi Vạn Nhẫn!
Rất nhanh!
Bên trong núi Vạn Nhân âm khí âm u có tiếng chém giết vang lên!
Một chỗ!
Hai chỗ!
Ba chỗ...
Cho đến vô số chỗ!
Gần năm trăm ngàn quân đội của Đại Hạ đã sớm mai phục ở trong núi Van Nhân, chia làm vô số tiểu đội, bày ra vô số cơ quan cạm bẫy, lúc này núi Vạn Nhẫn gần như khắp nơi đều là người, triệu hùng binh của nước Đại Hoa chen chúc leo lên núi Vạn Nhẫn, đương nhiên là nhanh chóng gặp được binh tướng của Đại Hạ. Chiến hỏa nhóm lửa ở khắp nơi trong rừng cây, trong lúc nhất thời, tiếng giết rung trời. Quanh quẩn trong trong bầu trời đêm mênh mông, nhanh chóng bao trùm cả sườn dốc bên phía bắt của tòa núi Vạn Nhân!
Đại chiến hoàn toàn mở ra!
Tuy nhiên!
Làm quan chỉ huy quốc chiến lần này, Tề Vệ Đông và Mai Chấp Lễ nghe được tiếng chém giết vang khắp núi đồi thì lại vững như Thái Sơn, bình tĩnh như đã tính trước được mọi chuyện!
Chỉ nghe!
Mai Chấp Lễ hừ lạnh, đứng từ xa nói: "Trong vòng một giờ, tướng sĩ Đại Hoa tôi nhất định có thể đánh chiếm núi Vạn Nhẫn, đến lúc đó, tôi đây sẽ đích thân đi lấy đầu người trên cổ Tướng quân Tề, mong rằng Tướng quân Tề sẽ ngoan ngoãn ở đó chờ chết như một quân nhân, đừng có chạy trốn như chó nhà có tang đó!"
Nói xong!
Xoay người lại, đi vào bộ chỉ huy mà quân đội của Đại Hoa tạm thời dựng lên! "Chạy cái mả cha của ông!"
Tề Vệ Đông tức giận mắng một tiếng, cả người cũng hóa thành một ảo ảnh, trở về bộ chỉ huy tạm thời của Đại Hạ bên này, đại chiến đã mở ra, làm thống soái tam quân, Mai Chấp Lễ cũng được, Tề Vệ Đông cũng được, đương nhiên là phải ở bên trong bộ chỉ huy quản lý toàn cục, tùy thời nghe chiến báo phía trước, đúng lúc điều chỉnh sách lược công thủ, cố gắng giảm bớt tổn thất phe mình, mau chóng thắng được trận chiến liên quan đến vận mệnh quốc gia này!
Chiến trường như bàn cờ!
Mà bây giờ!
Tề Vệ Đông và Mai Chấp Lễ chính là người phụ trách đánh cờ, mỗi một bước đều liên quan đến sinh tử, ảnh hưởng thành bại, một bước đi nhầm thì thua hết cả ván cờ!