Chỉ một câu nói mà làm tất cả mọi người đều ngây ra.
Bạn trai sao?
Lông mày của Phạm Đức Thành dựng ngược cả lên, vẻ mặt ông ta đầy kinh ngạc, trong lòng như muốn nói: Không phải cậu Tiêu đã có vợ rồi sao? Hơn nữa, cô Tô còn là một cô gái tốt, lại hiều chuyện rất được lòng người.
Bắt cá hai tay như thế này mà được sao?
Khóe miệng Lý Đào Phong giật giật liên hồi, như bị ai đó tát vào mặt mấy cái, đồng từ co rút mạnh, cứ nhìn chằm chằm vào đôi cúp E huyền diệu của Sói Đồng đang tựa lên cánh tay của Tiêu Nhất Thiên.
“Hóa ra là như thế này...”
Dù sao ông ta cũng là đại gia ở cái đất thành phố này, dĩ nhiên cũng có lòng tự trọng và sĩ diện của một gã nhà giàu quyền quý, chút chuyện này sao có thể khiến ông ta bộc phát cơn giận ra trước mặt đám đông? Ông ta phất mạnh bàn tay phải vừa bị phớt lờ của mình, sài bước lớn đi lướt qua Tiêu Nhất Thiên, hừ lạnh một tiếng: “Cậu Tiêu, cậu đúng là có số hường đấy!”
Rồi không đợi đối phương kịp phản ứng gì, ông ta đi thẳng một mạch vào trong khách sạn.
“Cậu Tiêu, chuyện này...”
Phạm Đức Thành vội vàng xin lỗi: “Thực sự xin lỗi cậu Tiêu, là do tôi sắp xếp không ồn thòa, tiếp đón cậu không được chu đáo.”
Sói Vương Bất Bại)
“Không phải lỗi của ông.”
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, sau đó nhìn xuống bộ ngực đồ sộ của Sói Đồng,
tỏ ý: “Lợi dụng đủ chưa? Đúng là lưu manh! Xong rồi thì đừng tì ngực lên cánh tay của tôi nữa. Nặng chết đi được!”
Sói Đồng nở nụ cười quyến rũ, càng ôm chặt hơn: “Không phải chỉ là hai miếng thịt thôi sao, cả ngày treo ở trên người, tôi cũng thấy nặng nề, mượn cánh tay của Vua Sói một chút thôi mà, có gì quá đáng đâu chứ!”
Đúng là 'hồng nhan họa thủy” mà!
(*Chú thích: Hồng nhan họa thủy ý muốn nói sắc đẹp của người phụ nữ tỷ
lệ thuận với tai họa.)
Chết tiệt, vừa tới thành phố Hồ Chí Minh đã gây tai họa rồi.
Trước đây, khi cùng nhau thực hiện nhiệm vụ trong quân đội, Tiêu Nhất Thiên và Sói Đồng thường giả làm tình nhân, những cảnh như vậy xảy ra rất thường xuyên, Tiêu Nhất Thiên cũng đã quen với việc này lâu rồi. Tuy Sói Đồng đẹp ma mị giống như yêu tinh nhưng tính tình lại rất hào sảng, dũng cảm không thua kém bất kì người đàn ông nào.
Tiêu Nhất Thiên cũng vì vậy mà chưa bao giờ coi cô là phụ nữ, nếu không, ai có thể chịu được cup E hàng khủng đến như vậy?
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, Phạm Đức Thành sợ toát mồ hôi hột. Ngay cả Bác Phúc đã ngoài sáu mươi tuổi cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ, trong lòng thầm nói, tuổi trẻ bây giờ đúng là đáo để thật!
Như thế mà được coi là lợi dụng sao?
Nếu thật vậy, tôi cũng muốn bị cô gái xinh đẹp kia lợi dụng.
Cứ lợi dụng thoải mái, nhíu mày xem như tôi thua...
Khu VIP của khách sạn Duyệt Lai.
Lý Đào Phong đã chuẩn bị một bữa tiệc chiêu đãi ở đây, có điều lại không dành riêng cho một mình Phạm Đức Thành, lúc Tiêu Nhất Thiên và Phạm Đức Thành đến được khu VIP, bên trong đã chật kín người.
Tính thêm cả Lý Đào Phong thì tổng cộng có sáu người, tất cả đều mặc
vest và giày Tây, vô cùng phong độ.
Trong số đó, chỉ có một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi.
Vốn dĩ người phụ nữ đó ngồi nổi bật giữa đám đàn ông nên rất được bọn họ săn đón. Nhưng khi Sói Đồng bước vào hội trường, quả đúng như dự đoán, ánh mắt của mấy tên đàn ông đó ngay lập tức phóng thẳng đến chỗ Sói Đồng.
Ai nấy đều hai mắt sáng trưng!
Ngay đến người phụ nữ kia cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm Sói Đồng một hồi lâu, lông mày nhíu lại không giấu được sự ghen tị.
“Đừng nhìn nữa.”
Chỉ có ánh mắt của Lý Đào Phong là có chút lạnh lùng, hừ một tiếng: “Người ta là hoa đã có chủ rồi, chính là kiểu quan hệ qua lại trên giường đấy đấy. Nên mấy ông dẹp cái ánh mắt háu đói với suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu mình đi. Bạn trai của người ta vẫn đang ở bên cạnh kia kìa.”
Mọi người đều sửng sốt.
Bạn trai?
Những người có mặt ở đây hôm nay cũng giống như Phạm Đức Thành, đều là những đại gia giàu nhất ở mấy thành phố khác gần thành phố Hồ Chí Minh, có tài sản trị giá hàng nghìn tỷ đồng, còn hợp tác kinh doanh với nhà họ Lý ở thành phố. Thế nên Lý Đào Phong mới tự mình chuẩn bị tiệc chiêu đãi bọn họ.
Bọn họ đều không biết Tiêu Nhất Thiên, vừa nhìn thấy quần áo mà anh mặc trên người liền phớt lờ giống hệt như Lý Đào Phong trước đó, đổ dồn mọi ánh mắt ghen tị về phía Phạm Đức Thành.
“Ông Phạm, ông có số hưởng thật đấy, bồ nhí của ông đấy à?”
“Ông tìm đâu ra một cô em trẻ trung gợi cảm như vậy đấy? 'Chén' rồi mới chịu dẫn cô ấy đến đây. Sao thế, sợ chúng tôi tranh với ông à?”
“Đúng thật là!”
(Sói Vương Bất Bại)
“Ăn một mình như vậy không tốt đâu!”
Bọn họ cứ anh một câu, tôi một câu chế giễu Phạm Đức Thành, lời nói vô
cùng khó nghe.
Mồ hôi Phạm Đức Thành tuôn ra ướt áo.
Sắc mặt tái mét!
Khốn kiếp, chúng ta dù gì cũng đều là tỷ phú, có thể bớt phát biểu ngu si
lại được không?
Chú ý hình tượng của mình chút đi mà!
Cậu Tiêu vẫn đang ở đây đó!
“Trời đi, ăn bừa được chứ đừng nói bừa như vậy chứ, thật ra không phải
như mấy ông nghĩ đâu...”
Phạm Đức Thành lắc đầu giải thích. Tuy nhiên, mới nói được nửa câu, mấy người đàn ông trong bàn ăn đột nhiên mở to mắt, lộ ra vẻ kỳ quặc.
Phạm Đức Thành sửng sốt, vô thức ngoái lại nhìn, chỉ thấy Sói Đồng lại ôm lấy cánh tay của Tiêu Nhất Thiên, sà bộ ngực đồ sộ của mình lên bắp tay Tiêu Nhất Thiên, mìm cười ra hiệu: “Anh yêu, chúng ta qua kia ngôi đi...”
Sau đó, Sói Đồng khoác tay Tiêu Nhất Thiên thản nhiên ngồi vào hai vị trí
còn trống ở bàn ăn trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Tình huống gì thế này?
Mãi đến lúc này, đám tỷ phú trước mặt mới thật sự chú ý đến Tiêu Nhất Thiên, mặt mũi ai nấy đều vô cùng khó coi, nhưng đều lộ rõ sự ghen tị xen lẫn ghét bỏ!
Phạm Đức Thành cũng là một tỷ phú, ngang vai ngang về với bọn họ. Cho dù Sói Đồng thật sự là bồ nhí của Phạm Đức Thành thì bọn họ cũng chỉ cảm thấy có chút ghen tị, ngoài miệng nói vài ba câu rồi thôi.
Cũng đành chịu!
Nhưng Tiêu Nhất Thiên... anh ta dựa vào đâu chứ?
Một thằng nhóc ăn mặc xuề xòa, mà lại được chinh phục được người phụ
nữ xinh đẹp động lòng như vậy. Đúng là không thể nào tưởng tượng nổi!
Mẹ nó chứ!
Tục ngữ nói đúng, quả là 'thất phu vô tội hoài bích kỳ tội**
(**Chú thích: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.)
Có những thứ mà người khác cho rằng bạn không xứng đáng có được, nhưng bạn cứ khăng khăng có được nó, thì bạn nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích của dư luận.
“Để tôi giới thiệu với các ông!”
Phạm Đức Thành thấy những người đàn ông đó nhìn Tiêu Nhất Thiên rất không vừa mắt, liền nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, giảng hòa: “Cậu Tiêu là bạn của tôi. Đừng nghĩ cậu ấy còn trẻ, trẻ nhưng đầy triển vọng đấy. Cậu ấy rất có tiềm năng, là một nhân tài hiếm có đấy. “
Chuyện thẻ đen quyền lực, hay chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu ở thủ đô, Phạm Đức Thành đều không dám nói bất cứ điều gì nếu chưa được sự cho phép của Tiêu Nhất Thiên, nhưng ông ta lại muốn tâng bốc thân phận của Tiêu Nhất Thiên trước mặt nhóm tỷ phú này, thì phải làm như thế chứ?
Chỉ có thể khoe khoang!
“Nhân tài à?”
Một gã tỷ phú trưng bộ mặt chữ điền ra giễu cợt: “Công ty chúng tôi còn nhiều hơn, tôi ngồi ở văn phòng, chỉ cần ném một tách trà ra ngoài, sẽ có mười tám cái gọi là 'nhân tài' tranh nhau nhặt tách trà lên cho tôi...”
Mấy người xung quanh bật cười, cũng không nhịn được mở miệng phụ họa thêm vài câu: “Hôm nay trước khi đến đây, cũng có một 'nhân tài' cứ nhìn chằm chằm thư ký của tôi. Thế là bị tôi đuổi việc ngay. Vừa nãy cậu ta còn nhận lỗi với tôi, xin tôi tha cho.”
“Vậy đã là cái gì chứ! Nhân tài bây giờ ấy à, chỉ vì chút lợi ích nhỏ nhoi mà có thể làm đủ mọi thứ. Như 'nhân tài' vừa đến công ty tôi làm việc đây, hắn
thèm muốn vị trí trưởng bộ phận, nên suốt ngày đi theo sau lấy lòng tôi. Hắn thậm chí còn dâng bạn gái mình lên tận giường tôi mà không thèm nghĩ ngợi gì. Tôi thấy tuổi cậu ta còn nhỏ, chả trách lại đáng đến thế. Cũng đâu còn %3D cách nào khác, đành phải 'chiều' bạn gái cậu ta đến nơi đến chốn.”
“Hahahahaha...”
Những quy tắc bất thành văn nơi công sở không phải là hiếm, chuyện từ miệng mấy lão tai to mặt lớn này nói ra lại càng nhẹ như lông ngỗng, chẳng khác bữa cơm hằng ngày là mấy. Lâu dần, tự khắc trở thành chủ đề bàn tán lúc rảnh rỗi của các lão.
Hệt như một trò đùa!
Dĩ nhiên bọn họ kể một câu chuyện như vậy ngay tại lúc này, mục đích chỉ có một, đó là nhắm vào hai chữ 'nhân tài' của Tiêu Nhất Thiên, xem anh như một trò cười.
Phạm Đức Thành tức điên đến mức muốn lật tung bàn ăn.
Nhưng ông ta lại không dám làm gì.
Những người có thể ngồi đây đều là những người có địa vị không tầm thường giống như ông ta, nào là tỷ phú giàu kếch xù đứng đầu cả một thành phố, tài sản ước tính hàng nghìn tỷ. Hơn nữa, cả tỷ phú máu mặt nhất ở thành phố Hồ Chí Minh Lý Đào Phong còn đang ở đây, cơ bản là không thể tùy tiện làm càn.
Ông ta không thể làm mất lòng những người này được!
Lý Đào Phong ngồi bên cạnh lắng lặng quan sát, chăm chú lắng nghe, dường như không có ý định cắt ngang cuộc nói chuyện này lại. Có một số chuyện ông ta không tiện nói, cũng không tiện làm, vừa hay, mấy chuyện này đều đã có bọn tỷ phú kia thay ông ta nói cả rồi. Dĩ nhiên, nét mặt ông ta lúc này không giấu nổi vui sướng.
Đôi mắt tham lam quét qua ngực Sói Đồng, ông ta khẽ hừ một tiếng: “Ở chốn thành phố này một mẫu ba phần đất** này, dám lướt qua mặt Lý Đào Phong tôi ư? Thế thì tôi lại muốn xem, liệu cô còn có thể kiêu căng đến khi
nào!”
(**Chú thích: ý chỉ sự không biết nhìn xa trông rộng, chỉ biết luẩn quẩn
trong một phạm vi bé nhỏ không đáng kể.)
“Sớm muộn gì, ông đây cũng sẽ ném cô lên giường, để cô biết thế nào là
lễ độ!”
Ánh mắt của Sói Đồng lạnh như băng.
Muốn giết người đến nơi rồi!
Mặc dù là phụ nữ, nhưng cô lại chẳng khác gì Tiêu Nhất Thiên, cũng đã từng ra vào chiến trường giết vô số kẻ địch. Máu tươi của bọn họ còn nhuốm đầy bàn tay trắng nõn thon dài như ngọc ấy, trong mắt cô làm sao chứa nổi
cái đám tỷ phú đó!
Chọc vào tôi, chỉ có một con đường chết!
Tiêu Nhất Thiên tất nhiên cảm nhật được luồng sát khí hiện ra giữa hai lông mày của Sói Đồng, anh nắm tay Sói Đồng, mim cười: “Đừng vội, có người
tới.”
Tiếng bước chân vọng từ bên ngoài khu VIP.
“Chính là ở đây!”
Tiếp theo sau là giọng lè nhè của một người đàn ông say rượu: “Em ơi,
em di...”
Đột nhiên, của phòng khu VIP bị đẩy ra, một nam thanh niên trên người nồng nặc mùi rượu bất ngờ xông vào, cơ thể lắc lư đứng không vững, phía sau còn có hai vệ sĩ đi theo.
“Cậu chủ!”
Hai vệ sĩ một trái một phải vội đỡ lấy cánh tay của nam thanh niên để anh
ta không bị ngã.
Nhìn thấy cảnh này, mấy gã tỷ phú trong phòng đều ngây ra.
Mẹ, thằng oắt nào đây?
Dám đến một nơi đẳng cấp như thế này để làm loạn à?
Bác Phúc vốn đứng trông coi ở bên ngoài, lúc này cũng đi vào theo rồi dừng lại ngay sau lưng Tiêu Nhất Thiên. Ông nói nhỏ: “Cậu Tiêu, con trai họ Triệu, cậu ấy tên là Triệu Bân, cậu chủ nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh...”
“Nhà họ Triệu, thành phố Hồ Chí Minh?” Tiêu Nhất Thiên sửng sốt.
Khách sạn Duyệt Lai là nơi được ban tổ chức đấu giá sắp xếp trước để mời những người giàu có từ các tỉnh thành khác đến tham dự, vì vậy lúc này, người trong khách sạn đều là những người không hề tầm thường.
Gã say rượu vừa xông vào đây lại là cậu chủ nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh.
Phạm Đức Thành giải thích: “Có thể cậu Tiêu không biết. Ở thành phố Hồ Chí Minh, có nhiều doanh nhân giàu có với giá trị tài sản hàng trăm nghìn tỷ, chẳng hạn như tài nhà họ Lý của Lý Đào Phong trị giá gần chín trăm nghìn tỷ, xếp thứ mười cũng chẳng dễ gì đâu.”
“Nhưng nhà họ Triệu này thì khác. Tài sản của nhà họ Triệu hơn cả nghìn nghìn tỷ. Đứng top ba ở thành phố này!”
Dĩ nhiên, giới nhà giàu cũng có phân chia theo cấp độ.
Phạm Đức Thành là người giàu nhất ở thành phố Hải Phòng, tiền tài nhiều vô kể, nhưng ở thành phố Hồ Chí Minh thì ông ta cũng chẳng là ai! Lý Đào Phong ngồi trên đống tài sản trị giá chín trăm nghìn tỷ, trông như ông hoàng trước mặt Phạm Đức Thành, nhưng để so với nhà họ Triệu thì ông ta quá tầm thường rồi!
Về phần nhà họ Triệu, thành phố Hồ Chí Minh...
Tiêu Nhất Thiên đã đọc thông tin liên quan về gia đình họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh trước đó. Dì của Tô Tử Lam là Tô Thanh Nhã làm dâu nhà họ Triệu, nhà họ Tô ở Hải Phòng mới có thể cậy nhờ tiếng thơm.
“Ố, cậu Bân?”
Lý Đào Phong nhìn thoáng qua Triệu Bân, lập tức đứng dậy, vòng qua bàn ăn đi tới chỗ Triệu Bân, cười nói: “Sao lại rảnh rỗi đến đây thế này? Xem cậu say mèm đến mức này...”
Mấy lão tỷ phú ngồi đây cũng nhận ra Triệu Bân, lần lượt đứng dậy, muốn tiến lên bắt chuyện.
“Ông là ai?”
Tuy nhiên, lúc này Triệu Bân đã say bí tỉ rồi. Tầm nhìn của anh ta mờ hẳn đi, không thể nhìn rõ được ai với ai. Hất hay Lý Đào Phong ra, quay đầu nhìn xung quanh một lúc lâu. Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại ở Sói Đồng, liền cười toe toét: “Em di, em ơi... “
Ngay lập tức, tất cả mọi người ở đó đều bàng hoàng.
Lúc nãy trên đường đến đây, ngoại hình của Sói Đồng quá hút mắt nên bị
tên Triệu Bân đang uống rượu gần đó nhìn trúng. Sói Đồng và Tiêu Nhất Thiên đến nơi chưa được bao lâu, Triệu Bân đã cử người đuổi theo.
Ánh mắt lào đảo nhìn chằm chằm vào Sói Đồng, Triệu Bân nghiêng ngả đi về phía cô, Lý Đào Phong và đám tỷ phú không những không ngăn cản, ngược lại còn đồng loạt lùi lại hai bước nhường đường.
Ngăn cản à?
Thứ nhất, bọn họ không dám, vì sợ làm mất lòng Triệu Bân, sau đó là mất lòng nhà họ Triệu ở thành phố Hồ Chí Minh. Thứ hai, bọn họ còn mong Triệu Bân giờ trò với Sói Đồng để xem nhân tài' Tiêu Nhất Thiên này làm cách nào để bảo vệ cho bạn gái của mình!
Mặt Phạm Đức Thành méo mó như ăn phải cứt!
Chết tiệt, tất cả những chuyện này là gì đây?
Mẹ nó chứ, hồng nhan họa thủy' là đúng mà!
Sói Đồng ngồi ở trong cùng, Tiêu Nhất Thiên thì ngồi ở giữa, Phạm Đức Thành ở ngoài cùng, ông ta đứng dậy nhường đường cho Triệu Bân. Không thể chọc vào Tiêu Nhất Thiên, thì cứ càn Triệu Bân lại vậy. Nhưng nếu thế thì lại chọc vào nhà họ Triệu.
Chuyện này đúng là tiến thoái lưỡng man!
“Cậu Triệu, cô gái này là bạn của tôi, cậu...”
Phạm Đức Thành cắn môi gãi đầu định nói, nhưng vừa mới nói chuyện
được nửa chừng, Triệu Bân đã đẩy ông ta sang một bên, thản nhiên chửi rủa: “Cút, đừng cản trở tôi gần gũi cô em xinh đẹp.”
Phạm Đức Thành lợi dụng ngay tình huống này rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên, Bác Phúc nhanh nhẹn đỡ lấy ông lại, còn ông ta lại thầm thờ phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh khó xử giữa Tiêu Nhất Thiên với cậu Triệu.
“Còn mày nữa.”
Triệu Bân chỉ tay về phía Tiêu Nhất Thiên, mở miệng ra hiệu: “Mày cũng
cút đi cho tao!”
Tiêu Nhất Thiên đứng lên, cao một mét tám lắm, cao hơn Triệu Bân nửa cái đầu, anh cúi đầu nhìn Triệu Bân nói: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Anh, không thể động vào cô ấy!”
Chỉ một lời nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Nhìn toàn bộ Hải Phòng, nhất định không tới mười người dám nói với Triệu Bân bằng giọng điệu này. Vậy mà tên oắt con Tiêu Nhất Thiên này lại không biết điều, nghé con không sợ hổ đây sao? Đúng là tự chuốc vạ vào thân!
Lý Đào Phong với mấy gã tỷ phú đó trong lòng chế nhạo, yên lặng hóng
biến.
“Mày nói gì?”
Triệu Bân sững sờ, một lúc sau mới tỉnh táo lại, duỗi tay ra ngoáy tai mấy cái, nghĩ mình nghe nhầm, vươn đầu vào ngực Tiêu Nhất Thiên rồi vềnh tai chửi rủa: “Giọng bé quá, bố mày nghe không rõ. Có gan thì mày nói lại một lần nữa cho bố mày nghe xem!”
“Tai của cậu hỏng rồi phải không?”
Một ánh mắt sắc bén lóe lên giữa hai hàng lông mày của Tiêu Nhất Thiên, anh lạnh lùng nói: “Vậy thì... tôi sẽ giúp cậu!”
“Bốp!”
Lời vừa nói xong, Tiêu Nhất Thiên đột nhiên giơ tay lên túm lấy gáy Triệu
Bân dập mạnh xuống, tiếng động lớn theo đó phát ra nghe kinh hồn bạt vía. Mặt Triệu Bân giống như cái vợt bóng bàn, quét thằng trên bàn ăn.