Đường kính của Lôi đài Huyết Hồng cao tới mấy chục thước cũng đủ để Lý Khai Sơn và Mao Trường Sinh thi triển quyền cước ở bên trong, quyết chiến sinh tử.
Dưới ánh mắt nóng bỏng tràn đầy mong đợi của tất cả mọi người, trong không khí sốt sắng bùng nổ, chỉ thấy trên lôi đài huyết hồng bên trong lồng giam Tử Vong, Lý Khai Sơn và Mao Trường Sinh đứng đối diện nhau cách xa nhau khoảng chừng mười bước.
Mao Trường Sinh bẻ bẻ cổ, siết nắm đấm đồng thời tiếng bẻ khớp xương chói tao vang lên từ trong cơ thể cường tráng của Mao Trường Sinh.
Thiết Quyền nổi tiếng nhất là sức mạnh đánh ở cự ly gần. "Lão già kia!" "Chuẩn bị nhận lấy cái chết xong chưa?" Mao Trường Sinh mở miệng hỏi một câu! Đồng thời chỉ một câu hỏi như vậy!
Nhưng chỉ trong nháy mắt khi vừa nói xong, chưa kịp đợi Lý Khai Sơn trả lời câu hỏi của mình, ám kình trong cơ thể hắn tuôn ra như nước sông, không ngừng phát ra ngoài, xuyên qua cánh tay phải điên cuồng trút vào bên trong nắm đấm sau đó người giống như một con báo săn mồi cùng hăng hái cái đạp một cái xoay người bay thẳng đến trước Lý Khai Sơn đang đứng cách đó 10 m.
Một nằm đấm nhắm thẳng vào mặt của Lý Khai Sơn. "Chỉ dựa vào mày sao?" Cảm nhận được ám kình hùng hồn mà Mao Trường Sinh phát ra, vẻ mặt ký khai Sơn không khỏi nghiêm túc hơn vài phần. Nhưng mà đối mặt với một quyền hung thân như vậy của Mao trường sinh, ông ta vẫn duy trì tự tin như cũ, cười lạnh một tiếng sau đó đó cũng dồn ám kình vào bên trong nằm đấm của mình, không hề tránh né, không né đòn cũng không bỏ trốn mà chỉ đón lấy khi năm đấm mà Mao Trường Sinh đấm tới.
Lấy quyền đỡ quyền, mạnh mẽ chống lại Mao Trường Sinh. "Chuyện này đúng là muốn chết!"
Thấy phản ứng của Lý Khai Sơn trên trên lôi đài màu xám lạnh bình thường, kể cả Tiêu Thiên Thành và tất cả là quái vật của những gia tộc trong Thành Thiên Kiếm đều biến sắc. Hiển nhiên bọn họ vạn lần không thể ngờ rằng Lý Khai Sơn có thể có can đảm và dũng khí như vậy. Trong mắt bọn họ Lý Khai Sơn lấy quyền đối quyền lấy cứng chọi cứng với Mao Trường Sinh chỉ là lấy trứng chọi đá, chẳng khác nào tìm đường chết.
Dù sao thì xong Thiết Quyền của Mao Trường Sinh để nổi danh mạnh mẽ ở Thành Thiên Kiếm, dám lấy trứng chọi cứng với hắn như vậy chỉ sợ không tìm được vài người.
Xôn xao.
Trong biển người mênh mông đang đây xem cũng truyền đến một tiếng hét thổn thức khiếp sợ.
Rầm!
Mười bước ngắn ngủi, 2 cao thủ ám cảnh viên mãn đang đấu với nhau.
Nói thì chậm.
Nhưng mà diễn ra thì nhanh.
Thật ra chỉ trong nháy mắt ngay khi tiếng hô bất ngờ trong đám người vừa mới vang lên thì lập tức đã bị một tiếng nổ định tai nhức óc cắt đứt.
Chỉ thấy trên lôi đài huyết hồng trong lồng giam Tử Vong, Lý Khai Sơn và Mao Trường Sinh không hề sử dụng bất kỳ tiêu thức xinh đẹp màu mè nào.
Cứ như vậy dùng nåm đam đối nằm đấm, dùng phương thức đơn giản thô bạo nhất để so tài với nhau.
Trong nháy mắt hai người va chạm lẫn nhau.
Trong nháy mắt hai người đồng thời lùi về phía sau, vừa chạm vào đã lập tức tách ra.
Trong mắt những người đang đứng xem thì như là hai quả bóng cao su vừa mạnh mẽ va vào nhau sau đó cùng bắn ra ngoài.
Bạch bạch bạch!
Mao Trường Sinh lùi lại vài bước chân thì đứng vững.
Bạch bạch bạch bạch bạch!
Lý Khai Sơn thì lui về sau 5 bước. Ai cao ai thấp lập tức để có thể đoán được!
Ngay lần va chạm đầu tiên Lý Khai Sơn gần như đã bị Mao Trường Sinh chèn ép rơi xuống thế hệ phong.
Nhưng mà! "Chuyện này!" "Chuyện này... "Chuyện này, chuyện này..." "Sao có thể như vậy được!"
Cho dù dù rơi vào thế bất lợi nhưng mà biểu hiện của Lý Khai Sơn vẫn bình tĩnh như cũ làm cho đám người Tiêu Thiên Thành bất ngờ hoảng hốt, đôi mắt nhíu thật chặt có hơi khó tin nhìn chằm chằm vào Lý Khai Sơn.
Vậy mà lại có thể để đỡ được!
Mao Trường Sinh tức giận, tâm trạng oán hận cả đêm gần như đã có cơ hội để bùng nổ, cuộc chiến sinh tử tất nhiên là sẽ không có bất kỳ sự nương tay nào, một nắm đấm ban nãy có thể nói là đã dùng hết toàn bộ sức lực!
Nhưng mà!
Cũng chỉ có thể khiến cho Lý Khai Sơn lùi nhiều hơn hắn ta hai bước mà thôi!
Vậy mà một quyền này không thể trực tiếp đánh gục Lý Khai Sơn!
Cho dù là không đánh chết lập tức nhưng ít nhất cũng phải đánh đánh trọng thương mới đúng chứ!
Vậy thì mới thỏa mong ước của Tiêu Thiên Thành chứ!
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Biển người mênh mông xung quanh cũng đồng thời truyền ra những tiếng hô bất ngờ, xem ra tất cả mọi người đã coi thường Lý Khai Sơn, coi thường một người bên ngoài đến từ thủ đô xa xôi.
Đánh hay lắm so với sự khiếp sợ trong lòng tất cả mọi người, chính bản thân Mao Trường Sinh càng bất ngờ hơn về việc gì Khai Sơn có thể đỡ được một quyền kia của mình, chỉ là càng để ý hơn là bàn tay của hắn khi lắc lắc có hơi tê dại, bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười, mắt nhìn chằm chằm vào Lý Khai Sơn ở đối diện, nhất thời chiến ý càng thêm hừng hực, cười lạnh nói: "Dám ngông cuồng như thế, quả thật là có chút tài năng." "Đã rất lâu rồi không được đánh sướng như vậy." "Đánh lại đi!" "Ông đây thật sự muốn nhìn xem!" "Con mẹ nó hôm nay ông có thể đỡ được của tôi mấy quyền!"
Lý Khai Sơn mạnh mẽ ngoài dự kiến lại làm cho Mao Trường Sinh càng hưng phấn.
Siết chặt nắm đấm, một lần nữa mạnh mẽ tiến lên. Cũng giống như vừa rồi, vẫn không hề có bất kỳ một chiêu thức đẹp mắt nào chỉ đơn thuần đấm thắng một cú đấm trực tiếp lao tới. T thấy vậy Lục Băng Hàn ở dưới đài lập tức mở miệng nhắc nhở: "Tiền bối, đừng lấy cứng chọn trứng với hắn, tốc độ của hån không bằng ôn.."
Câu của Lục Băng Hàn vừa nói được một nửa thì dừng lại. Nguyên nhân rất đơn giản!
Quyền thứ nhất đã khiến Lý Khai Sơn rơi vào thế bị động.
Nhưng trong tình huống đối mặt với khi một đòn kinh người của Mao Trường Sinh mà ông ta vẫn không thể nghe lời cảnh cáo của mình, lại một lần nữa lựa chọn đưa nằm đấm về trước mặt lấy cứng chọi cứng với Mao Trường Sinh. Mặt của Lục Băng Hàn đã tím tái con mẹ nó rồi.
Chỉ vì muốn giữ sĩ diện, tranh đấu bằng miệng, ngay cả mạng cũng không cần sao? "Anh cả!"
Đừng nói là Lục Băng Hàn không hiểu được Lý Khai Sơn, ngay cả Sói Hồn ở trong xe cũng bị hành động của Lý Khai Sơn dọa cho hoảng loạn, mặt đen lại nói: "Cái lão già mày xúc động như vậy. Chẳng lẽ muốn bị kẻ khác đánh chết tươi hay sao?"
Hiển nhiên là Sói Hồn cũng không đánh giá cao cách làm mạo hiểm bất chấp tính mạng này của Lý Khai Sơn. "Yên tâm không chết được." Tiêu Nhất Thiên ôm Tô An Nhiên vẫn đang chú ý đến cuộc chiến trên lôi đài Huyết Hồng kia.
Về thực lực chân chính thực sự của Lý Khai Sơn, tất cả những người ở đây sợ rằng không có ai có thể hiểu rõ hơn anh, vì vậy anh không hề hoang mang, lắc đầu nói: "Ông ta đang giả vờ đấy. Không cần phải quan tâm ông ta làm gì."Nghe vậy Sói Hồn hơi sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: "Ý của anh cả là..."
Chưa đợi lời của sói Hồn nói xong, một tiếng nổ do va chạm đã truyền đến, trên lôi đài Huyết Hồng, hai nắm đấm mạnh mẽ của Mao trường sinh và Lý Khai Sơn lại lần nữa va chạm nhau.
Sau tiếng nổ!
Bạch bạch bạch!
Lần này không ngoài dữ liệu của mọi người, cũng giống với quyền thứ nhất, vẫn là thực lực ngang nhau như lần trước, vẫn là vừa chạm vào đã tách ra, điều duy nhất không giống là Mao Trường Sinh lùi lại ba bước, Lý Khai Sơn cũng lui về sau ba bước.
Theo lý thuyết Lý Khai Sơn từ lần đầu tiên đã bị Mao Trường Sinh chèn ép rơi xuống thế bất lợi, nếu tiếp tục lấy cứng đối cứng thì hẳn là phải ngày càng bị áp chế mới đúng chứ.
Mao Trường Sinh lùi ba bước ít nhất, ít nhất Lý Khai Sơn cũng tại lùi 7 8 bước mới hợp với lẽ thường.
Nhưng mà cố tình sự thật lại không phải như vậy.
Bà mẹ nó!
Mắt Sói Hồn co giật, lập tức như hiểu ra được điều gì đó quay đầu về phía Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Anh cả, đừng nói ông già này đang làm bộ làm tịch, tỏ ra yếu đuối yếu thế chỉ là thăm dò, chưa hề dốc hết sức."
Đối với chuyện này Tiêu Nhất Thiên không hề phủ nhận. "Nếu không thì sao?" Tiêu Nhất Thiên cười nói: "Cứ tiếp tục nhìn đi! Trò hay đang còn ở phía sau đó."
Sói Hồn không còn gì để nói!
Tất cả mọi người tất cả các lão đại đang ở đây nhìn thấy Khai Sơn mạnh mẽ như vậy thì cũng há hốc mồm trợn mắt thật, đúng là thiếu đòn mà!
Tiêu Thiên Thành cũng có phản ứng giống với Sói Hồn, đến Sói Hồn còn có thể nhận ra những lão quái vật ám cảnh viên mãn như bọn họ tất nhiên cũng có thể nhận ra mọi chuyện không ổn! "Tên khốn kia giả heo ăn thịt hổ! Sợ rằng Mao sư huynh sẽ phải gặp nguy hiểm."
Bàng Thái Hằng và Mao Trường Sinh có quan hệ rất tốt với nhau vội la lên: "Ngài Tiêu. Nếu đánh tiếp thì sợ rằng hậu quả khó lường có cần phải phải..."
Câu nói tiếp theo Bàng Thái Hằng chưa kịp nói ra nhưng mà với cục điện như vậy thì không cần nói cũng hiểu.
Ở đây là sân nhà của bọn họ, là địa bàn của bọn họ!
Nếu như!
Bọn họ thấy tình hình không ổn, đúng lúc nói dừng trận đấu, mặc dù sẽ bị người ta chỉ thích trở thành chuyện để bàn tán nhưng mà cũng không có ai dám làm gì. "Không được!" Tiêu Thiên Thành không hề nghĩ ngợi đã đã phản bác, trầm giọng nói: "Lôi đài khiêu chiến quyết đấu bằng bản lĩnh của mình, sinh tử do mình thắng thua do trời. Nếu lúc này chúng ta ra tay thì tất cả những uy tín vừa vất vả tích lũy được sẽ không còn lại chút nào!" "Điện Thiên Thần cũng sẽ có danh mà không có thực. Vẫn câu nói đó Tiêu Thiên Thành là một người làm việc lớn mọi chuyện đều lấy đại cục làm trọng, dưới ánh nhìn của hàng nghìn dân chúng và rất nhiều thế lực bên ngoài, tất nhiên là ông ta sẽ không vì an toàn của một mình Mao Trường Sinh mà bỏ qua cơ hội và âm mưu nhiều năm khổ cực của mình.
Nhưng mà bth nghiến răng nghiến lợi không cam lòng, vốn còn muốn tiếp tục nhưng mà lời của ông ta còn chưa ra khỏi miệng thì tiếng va chạm ám kình lần thứ ba vô cùng định tại nhức óc truyền tới.
Đây đã là lần thứ ba Mao Trường Sinh và Lý Khai Sơn lấy cứng chọi cứng.
Bạch!
Điều khiến cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt đó là lúc này dưới một quyền nặng nề, Lý Khai Sơn chỉ phải lui về sau đúng nửa bước, mà Mao Trường Sinh lại liên tục lùi lại phía sau 5 bước, suýt nữa ngã xuống đất ngay tại chỗ.
Mức độ chênh lệch vừa nhìn là đã hiểu!
Đến giờ phút này Lý Khai Sơn mới dùng hết thực lực!
Chuyện này!
Đây mới là hết sức của ông ta! "Chuyện này?"
Lý Khai Sơn vững vàng đứng đó, anh mắt vô cùng khinh thường, cười lạnh nói: "Mày vừa nói nói tao cũng có chút tài năng đúng không không?" "Haha!" "Rất đáng tiếc một người ngu ngốc giống như mày, ngay cả chút bản lĩnh cũng không có, thật sự là không chịu nổi một kích!"
Quả nhiên đúng như lời Tiêu Nhất Thiên nói lão già cục mịch Lý Khai Sơn này đã cố ý giả bộ, đúng là không biết xấu hổ mà Mao Trường Sinh bị Lý Khai Sơn đánh cho huyết mạch chảy xuôi, lục phủ ngũ tạng không ngừng quặn thắt, một ngụm máu tươi vọt lên trên cổ vốn có thể chịu đựng được.
Nhưng nghe lời này của Lý Khai Sơn Nhịn không được nên đã phun con mẹ nó ra rồi!
Máu nhuộm lôi đài!
Lý Khai Sơn cười càng thêm đắc ý nói: "Ông là đứa trẻ 3 tuổi sao sao? Người của ông là được làm từ giấy à? Vừa chạm vào đã phun máu?" "Sớm biết như vậy tôi đã ra tay nhẹ hơn một chút rồi!"
Này đâu chỉ là thiếu đòn thật sự là đáng chết mà, đậu xanh phổi của Mao Trường Sinh cũng đã sắp bị nổ tung do tức giận rồi. Lại một tiếng nhổ một ngụm nước bọt hòa với máu, hung dữ nói: "Tiếp đi!"Ông đây cũng không tin hôm nay không đánh chết được tên khốn kiếp này!"
Mao Trường Sinh không sợ chết, nhưng mà cái cảm giác mất mặt xấu hổ vô cùng nhục nhã này hắn ta thật sự không thể chịu đựng được.
Râm!
Vào giây phút lời vừa nói kia, gần như trong lúc Mao Trường Sinh đang xung phong liều chết xông lên thì cả người Lý Khai Sơn cũng nhúc nhích, cả người biến thành một tàn ảnh, nâng nắm đấm tung người nhảy lên đánh mạnh về phía vào Mao Trường Sinh, tất cả sức mạnh đều bùng nổ.
Trận chiến này cũng nên kết thúc rồi!
Trong lúc Lý Khai Sơn đang dùng tất cả sức mạnh để công kích, năm đấm hai người vừa mới chạm vào nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, lập tức có một tiếng hét chói tai vang lên, ngay sau đó nắm đấm của Mao Trường Sinh tróc da bong thịt, máu tươi chảy đầm đìa như là ống nước bị hư.
Chỉ kiên trì được 2 giây thì cả người đã bay ra ngoài rơi xuống cách đó 10 m sau đó lại lăn xa thêm mấy m, lúc này khó khăn lắm mới dừng lại được. "Ban nãy ông vừa nói muốn xem thử xem tôi có thể tiếp được của ông ấy quyền đúng không?" "4 quyền? "Đủ chưa?"
Còn chưa đợi Mao Trường Sinh đang bị thương đứng dậy thì Lý Khai Sơn đã truy sát đuổi tới cúi đầu nhìn xuống ông ta cười lạnh nói: "Dưới suối vàng ông cũng có thể nhắm mắt rồi." Nói xong tí Khai Sơn nhấc chân phải lên đạp một đạp trực tiếp giẫm vào đầu Mao Trường Sinh. "Dừng tay!" Một tiếng nổi giận vang lên, chính là bàn Thái Hång đứng ở trên lôi đài xám lạnh bình thường, sau khi Lý Khai Sơn bộc lộ khả năng thực sự của mình Bàng Thái Hằng ý thức được là có thể Mao Trường Sinh sẽ thất bại nhưng không ngờ rằng lại thất bại một cách dứt khoát như vậy, nhanh như vậy khiến ông ta càng không ngờ tới là Lý Khai Sơn lại to gan lớn mật, vậy mà lại thật sự muốn giết chết Mao trường sinh ở trước mắt của biết bao nhiêu người.
Xôn xao!
Biển người mênh mông đang vây xem cũng vang lên tiếng ồn ào bàn tán.
Nhưng mà Lý Khai Sơn cũng không hề để ý tới lời quát bảo dừng lại của Bàng Thái Hằng, cũng không hề để ý tới tiếng ồn ào vang vọng của người dân trong Thành Thiên Kiếm, dưới ánh mắt phẫn nộ của mọi người, không hề do dự đạp xuống.
Râm!
Trong chớp mắt, chân của Lý Khải Sơn đã rơi đúng lên đầu của Mao Trường Sinh, đầu của Mao Trường Sinh giống như một quả dưa hấu, dưới cái bàn đạp của Lý Khai Sơn lại yếu ớt như vậy, trực tiếp nổ tung, máu tươi phụt ra lượng đỏ lôi đài Huyết Hồng!
Mùi tanh gay mũi!
Mao Trường Sinh chết rồi!
Mao Trường Sinh đang sống sờ sờ bỗng chết thê thảm dưới một cú đạp của Lý Khai Sơn.
Lục Băng Hàn sợ ngây người.
Phùng Dược Bang sợ ngây người.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Trước trận chiến tất cả mọi người có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới kết quả lại là như vậy.
Yên lặng!
Dưới sự khiếp sợ vô cùng, hiện trường ban nãy vẫn còn tiếng gào thét kinh hoàng bỗng nhiên đã trở nên vô cùng yên lặng một cách lạ thường.
Vô liêm sỉ!
Sau một hồi im lặng, Bàn Thái Hằng nổi trận lôi đình lao thẳng đến trước cửa của lôi đài Huyết Hồng. Trợn mắt to đến nỗi muốn rách cả mí mắt ra nhìn chằm chằm vào Lý Khai Sơn, nói với người phụ trách người trung niên phụ trách mở khóa: “Mở cửa ra cho tôi đi vào, ông đây muốn tiếp nối Mao Trường Sinh quyết đấu với ông ta."
Rất rõ ràng Lý Khai Sơn đã tiêu diệt Mao Trường Sinh ngay tại chỗ, Bàn Thái Hằng tức giận, rất muốn báo thù thay cho Mao Trường Sinh, muốn giữ lại mạng của Lý Khai Sơn ở trên Lôi đài Huyết Hồng này, đặt thi thể của Lý Khai Sơn ở bên cạnh thi thể của Mao Trường Sinh, khiến cho Lý Khai Sơn và Mao Trường Sinh phải chôn cùng nhau.
Người đàn ông trung niên kia vốn là người mà Tiêu Thiên Thành đã sắp xếp nên tất nhiên không dám làm trái lại ý của Bàng Thái Hẳng, vì vậy nên lập tức móc ra chìa khóa của lồng giam tử vong.
Sau đó là một tiếng kẹt kẹt vang lên, cánh cửa sắt từ từ mở ra ra nhưng mà trong lúc cánh cửa chuẩn bị mở ra, còn chưa đợi Bàng Thái Hằng đi vào thì Lý Khai Sơn đã biến thành một tàn ảnh lao ra khỏi lồng giam tử vong, nhún vai, vẻ mặt cao ngạo nói: “Ông cũng muốn khiêu chiến với tôi sao? Xin lỗi, loại người không tự biết lượng sức mình, ngu ngốc giống như ông tôi giết một người là đủ rồi. Không đáng để cho tôi lãng phí thời gian. Vậy nên tôi không chấp nhận lời khiêu chiến của ông." "Vừa dứt lời Lý Khai Sơn bước đi với tốc độ bất chấp tất cả, trực tiếp đi thẳng về phía bãi đỗ xe đối diện, nơi mà nhóm người Tiêu Nhất Thiên đang đợi.