Sói Vương Bất Bại

Chương 590: Chương 590: Giành giật ôm ấp, khẩu vị buồn nôn của Tôn chủ






Ngưu Sát

Nếu như:

Dùng thanh đao khai thiên chém đỉnh núi theo chiều ngang, sẽ thấy rằng những đường hầm đó tựa như mạng nhện, bắn ra từ vị tí trung tâm ra xung quanh, liên kết tất cả các không gian lòng núi.

"Theo tôi!"

Tiêu Nhất Thiên quay đầu lại dặn dò Lý Trâm Anh. Bố trí dày công như vậy, rất có thể trong đường hầm có giấu cơ quan ám khí, với thực lực Nhị Cảnh Minh Tâm của Tiêu Nhất Thiên tất nhiên không sợ, nhưng Lý Trâm Anh thì khác, cô vừa mới tỉnh lại, cò chưa thực sự kích hoạt huyết mạch theo ý tứ, mở ra con đường võ đạo thuộc về cô!

"Ừ!"

Lý Trâm Anh gật đầu, đưa tay nắm lấy cánh tay của Tiêu Nhất Thiên, đi theo Tiêu Nhất Thiên từng bước, không dám có chút lơ là. Tuổi tác của cô vốn còn nhỏ, trước đó lại hôn mê lâu như vậy, kiến thức còn quá ít, một đôi mắt âm dương có thể đọc thấu được lòng người, nhưng không thể đọc hiểu được mê cung tổ ong trước mặt.

"Bên trong hình như có người!" Hai bên đường hầm có rất nhiều gian phòng. Đứng ở ngoài cửa liền có thể nghe thấy âm thanh từ trong phòng vang tới. Có tiếng phụ nữ cười khúc khích, cũng có tiếng kêu thảm thiết của đàn ông, thậm chí có cả tiếng vang đùng đùng kỳ quái. Tại Lý Trâm Anh giật giật, ngay sau đó khẽ cau mày nhìn Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên là người từng trải, ngay lập tức liền nghe ra được những âm thanh kia có ý nghĩa gì!

Đệch!

Đó là tiếng va chạm thịt đâm vào thịt, con mẹ nó, trời còn chưa tối hẳn đâu!

Thật là hỗn tạp!

Sàng đi vào trong, phòng hai bên càng ít dần, những âm thanh hỗn tạp cũng dần lắng xuống. Đi sâu dọc theo đường hầm chừng mười phút, đột nhiên, một cánh cổng đá khổng lồ xuất hiện trước mặt hai người. Cánh cổng đá này rộng hơn mấy lần so với những cánh cổng đá ở các căn phòng trước đó. Hơn nữa, trên vách đá ngay phía trên cánh cổng đá khổng lồ có chạm khắc ba chữ to mạ vàng "Phù Dung Uyển"!

"Phù Dung Uyển?"

Tiêu Nhất Thiên sửng sốt một chút, anh nhớ tới vừa rồi ở dưới chân núi, khi những thủ vệ kia bảo với anh, có nhắc tới cái tên "Phù Dung Uyển", có mười sáu tú nữ gì đó!

Thế là!

Tiêu Nhất Thiên dẫn theo Lý Trâm Anh đi thẳng tới, Lý Trâm Anh muốn ngắn, nhưng lời đến khóe miệng lại gắng gượng nuốt trở vào, không có nói ra:

"Tôn chủ đại nhân!"

Thủ vệ canh gác trước cánh cổng đá khổng lồ nhìn thấy Tiêu Nhất

Thiên, đều một mực cung kính!

"Ừ!"

Tiêu Nhất Thiên ra hiệu: "Mở cửa!"

"Vâng!"

Hai thủ vệ không chút chần chừ, lập tức khởi động cơ quan của cánh cổng đá khổng lồ. Phù Dung Uyển chính là nơi trước đây "Tôn chủ Ngưu Sát" thường ghé đến, nằm ở nơi sâu nhất của mê cung tổ ong và cách nơi ơ của "Tôn chủ Ngưu Sát" không xa lắm. Cho nên, khi "Tôn chủ Ngưu Sát" ra ngoài trở về, trước tiên sẽ đến Phù Dung Uyển để thư giãn. Hai thủ vệ cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào!

Mười lăm phút sau!

Đi kèm theo một âm thanh ầm ầm chói tai, từ giữa cánh cổng đá khổng lồ nứt ra một khe hở, rồi chậm rãi mở ra hai bên trái phả. Tiêu Nhất Thiên đứng ở cửa liếc nhìn vào trong!

Khá lắm...

Chỉ liếc mắt!

Tiêu Nhất Thiên chỉ liếc mắt nhìn, đồng tử đột nhiên co rụt lại, hoàn toàn sững sờ ở đó!

Phù Dung Uyển rất lớn.

Dù chiều dài hay chiều rộng, đều trên trăm mét. Bên trong có đình để nghỉ chân ven bờ hồ, có chim hót hoa thơm. Dù có khuất trong lưng chừng núi, nhưng khung cảnh xung quanh lại vô cùng đẹp mắt, có đủ mọi thứ cần có. Trên đỉnh vách đá có rất nhiều hang động được đục thủng, ban ngày sẽ có ánh sáng mặt trời chiếu vào, ban đêm cũng có thể ngồi bên trong nhìn xuyên qua hang động để ngắm các vì sao trên bầu trời đêm!

Đây...

Đây quả là là một thiên đường nhỏ!

Nhưng!

So với thiên đường ở vực Kiếm Sơn Tà Dương, quy mô của Phù Dung Uyển trước mặt có hơi kém cạnh!

Vả lại!

Vết tích nhân lực đào bởi ở Phù Dung Uyển vẫn còn tương đối sâu, không bằng vẻ đẹp tự nhiên của vực Kiếm Sơn Tà Dương!

Quan trọng nhất là!

Vực Kiếm Sơn Tà Dương được hàng chục thành viên của Đội quân Bạch Ngọc Nữ do cô Tử Đàn dẫn đầu canh giữ, ai nấy đều quần áo trắng tung bay phấp phới, tựa như tiên nữ trên trời giáng xuống thế giới phàm trần. Mà ở trong Phù Dung Uyển trước mặt, cũng có rất nhiều, rất nhiều phụ nữ, nhìn thoáng qua, có chừng gần trăm người, nhiều hơn nhiều so với vực Kiếm Sơn Tà Dương!

"Đệch! Cái quái gì vậy?"

Hơn cả khiếp sợ, Tiêu Nhất Thiên không kiềm chế được trên trán hiện lên ba vạch đen, may mà anh đang đeo mặt nạ đầu bò, người khác không thấy được biểu cảm của anh lúc này, nếu không, sợ là hàng giả như anh sắp phải vì vậy mà lộ tẩy xuyên thấu!

"A!"

Sau khi cánh cổng đá khổng lồ từ từ mở ra, gần như cùng lúc Tiêu Nhất Thiên nhìn thấy những người phụ nữ trong Phù Dung Uyển, những người phụ nữ đó cũng nhìn thấy anh, có tiếng kêu lên từ trong đám người truyền ra. Ngay sau đó, thì thấy những người phụ nữ đó ánh mắt sáng bóng, vẻ mặt phấn khích rối rít lao về phía Tiêu Nhất Thiên, giống như một cơn lũ tràn về bờ đê!
Và!

Những người phụ nữ đó khác với các thành viên của Đội quân Bạch Ngọc Nữ trong vực Kiếm Sơn Tà Dương. Trên người họ chỉ được che bằng một lớp lụa mỏng phong phanh, trong mờ, vừa nhìn đã có thể thấy cả vũ trụ bên trong, dáng vẻ lẳng lơ gần như vừa nhìn đã không sót thứ gì. Họ vừa đi vừa làm ra các cử chỉ điệu bộ, phô dáng hết sức có thể, nói sao nhỉ, họ chẳng khác gì một nhóm gái đứng ngoài đường bán thân!

"Tôn chủ đại nhân! Cuối cùng ngài đã trở về rồi!"

"Đã nhớ đến thiếp rồi à!"

Hàng chục, hàng trăm thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc kiểu như vậy chen nhau xông tới. Cảnh tượng này có thể tưởng tượng được. Với tính cách của Tiêu Nhất Thiên, cũng không khỏi có chút hoa mắt, da đầu tê dại, nhất là khi nghe thấy những lời thóa mạ, nịnh hót kia thay nhau vang lên. Tiêu Nhất Thiên liền nổi da gà, nếu không phải không thể để lộ thân phận, còn phải tiếp tục đóng giả dưới lớp ngụy trang, anh nóng lòng muốn đấm một đấm thật mạnh tới, trực tiếp đánh tung đám người dung tục trước mặt bay ra ngoài ngay tại chỗ!

Mẹ nó!

Cái quái gì thế này, đây là? Đây chính là nơi mà "Tôn chủ Ngưu Sát" thường đến thư giãn và hưởng lạc sao? Phải nói rằng, khẩu vị của lão già quái gở này đúng thật là, con mẹ nó, rất nặng à!

Tiêu Nhất Thiên đột nhiên hiểu ra!

Chẳng trách vừa rồi Lý Trâm Anh khó mà mở miệng, thậm chí còn xấu hổ tức giận. Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên mang theo Lý Trâm Anh cùng trở về, chắc hẳn, có thể những thủ vệ bên ngoài kia cũng nghĩ Lý Trâm Anh




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.