Sói Vương Bất Bại

Chương 333: Chương 333: Hận thấu xương, nguy cơ sống chết dưới mây đen bao phủ




Nước Đại Hoa!

Ở phía Tây Bắc nước Đại Hạ, diện tích gần gấp hai nước Đại Hạ, vô cùng hùng mạnh, ngấp nghé nước Đại Hạ như hổ rình mồi đã lâu, lòng ham muốn rõ như ban ngày!

Mà Bắc Cảnh!

Là chiến trường chính của nước Đại Hạ và nước Đại Hoa!

Nguyên nhân rất đơn giản!

Phía đông của nước Đại Hạ gần biển Sao, phía Tây giáp núi, Nam Cương có dãy núi Thập Vạn làm lá chắn thiên nhiên, vị trí địa lý cực tốt, dễ thủ khó công!

Chỉ có Bắc Cảnh!

Đất đai ngàn mét, vùng đất bằng phẳng!

Dễ tấn công nhất!

Khó phòng thủ nhất!

Cho nên!

Mặc dù nước Đại Hạ có biên giới bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc, do “bốn vị vua” là Hải vương Đông Tinh, Sơn chủ Tuyết Vực, thú vương Nam Cương và Sói vương Bắc Cảnh canh giữ!

Nhưng mà!

Vì địa thế của Đông Cảnh, Tây Cảnh và Nam Cảnh nên rất ít khi xảy ra chiến tranh, mà Bắc Cảnh luôn không ổn định, gió lửa không ngừng, là một "cối xay thịt" chính công!

5 năm qua!

Tiêu Nhất Thiên canh giữ Bắc Cảnh, rong ruổi chiến trường, chống lại sự xâm lược của nước Đại Hoa, lấy máu tươi và mạng sống của kẻ thù để đúc tiếng tăm chiến thần “Sói vương Bắc Cảnh” của anh!

Có thể nói nước Đại Hoa hận Tiêu Nhất Thiên thấu xương!

Mà Ngao Tuấn Thần!

Được gọi là đại tướng quân Kỳ Lân!

Gã ta!

Chính là một trong những vị tướng chính dẫn quân xâm lược phía Nam của nước Đại Hoa, đã từng dẫn đầu tất cả hổ sói lớn nhỏ đánh mấy chục trận với Tiêu Nhất Thiên trên chiến trường Bắc Cảnh, thắng ít bại nhiều, tổn thất nghiêm trọng!

Cho nên!

Gã ta càng hận không thể lột da, rút gân, uống máu, ăn thịt, giã xương, hất tro cốt của Tiêu Nhất Thiên!

Bây giờ!

Tiêu Nhất Thiên bị Để Uyên phái đến Nam Cương dẹp loạn, chưa biết sống chết, lành ít dữ nhiều, đúng lúc quan trọng, sứ đoàn của nước Đại Hoa vào thủ đô, Đế Uyên lại muốn ký hiệp nghị ngưng chiến tranh gì đó với họ?

Hơn nữa!

Còn đoạt quyền cầm quân của những vị tướng trong Huyết Lang đoàn!

Đế Uyên!

Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?

Hành động này!

Đặt Tiêu Nhất Thiên ở đâu?

Đặt Huyết Lang đoàn ở đâu?

Đặt những binh sĩ Bắc Cảnh tắm máu chiến trường, bảo vệ đất nước những năm qua nơi nào?

Đặt những vong hồn anh hùng trung dũng bất khuất, hy sinh vì nước ở chỗ nào?

Âm!

Âm ầm ầm!

Cho nên, khi giọng nói của Sói Ảnh vừa dứt, không chỉ Sói Đồng, tất cả thành viên giải ngũ của Huyết Lang đoàn ở đây đều vô cùng tức giận, nổi cơn tam bành, ám kình mạnh mẽ trong cơ thể bùng nổ!

Cả phòng khách!

Trong chốc lát!

Đã bị tức giận ngút trời và áp lực khiến

người ta hít thở không thông bao phủ!

"Con mẹ nó!"

"Hiếp người quá đáng!”

"Chết tiệt!”

Tiếng mắng chửi vang lên xung quanh, nghiến răng nghiến lợi:

Tô Tử Lam và Đế Hinh không có ám kình bảo vệ, lập tức ngột ngạt đến sắc mặt tái nhợt, hít thở gấp gáp!

"Cô Tô!"

Ngay lúc này, Hậu Triển Bằng ở bên ngoài nhà cảm thấy không đúng, nhanh ho chóng quyết định, trực tiếp dẫn người lao vào phòng khách ở tầng hai, quát lớn: “Các anh làm gì đó?”

"Dừng tay!”

Hắn ta còn tưởng đám người Sói Ảnh muốn làm hại Tô Tử Lam!

Mười mấy bóng người theo sát phía sau, sau khi vào phòng khách ở tầng hai thì trực tiếp chia nhau ra, gần như là một chọi một, vây đám người Sói Ánh và Tô Tử Lam giữa!

Nhìn thấy Hậu Triển Bằng

Sát ý trong đôi mắt đầy tức giận của đám người Sói Ảnh rục rịch!

Dường như

Muốn giết đám người Hậu Triển Bằng, để trút hết tức giận trong lòng!

Đối với điều này!

Hậu Triển Bằng khinh thường nhìn lại!

Đám người Sói Ảnh đều rất trẻ, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là ám cảnh trung kỳ, thật sự muốn ra tay, chắc chắn không phải đối thủ của ngự lâm vệ dưới quyền hắn ta!

"Cô Tô!"



"Xảy ra chuyện gì?”

Hậu Triển Bằng lập tức đi đến trước mặt Tô Tử Lam, nói: “Nếu có người dám không tôn trọng cô Tô, mạt tướng nhận lệnh của Hoàng Chủ, có trách nhiệm, có nghĩa vụ, cũng có quyền lấy mạng chó của chúng!”

Ý ngoài lời nói!

Chỉ cần Tô Tử Lam gật đầu nói một

câu, hắn ta dám ra tay giết đám người Sói Ảnh!

"Phó thống lĩnh Hậu hiểu lầm rồi!" Tô Tử Lam vội nói: “Không như anh nghĩ đâu!"

"Tôi vừa gặp ác mộng, tâm trạng không tốt lắm. Bọn họ chỉ lo cho sự an toàn của chồng tôi, trong lòng có hơi căm giận mà thôi!”

"Không sao hết!”

“Đã quấy rầy phó thống lĩnh Hậu, thật sự xin lỗi, nếu không có chuyện khác, mời phó thống lĩnh Hậu trở về đi!"

Hậu Triển Bằng nhíu mày!

"Cô Tô thật sự không sao?”

"Ù?"

Tô Tử Lam gật đầu!

"Nếu là hiểu lầm thì thôi. Ngày mai chính là đám cưới của cô Tô và Sói Vương đại nhân, sau khi Sói Vương đại nhân dẹp loạn Nam Cương, chắc chắn sẽ về thủ đô đúng giờ!"

"Trước lúc đó!”

"Mạt tướng sẽ luôn dẫn người canh giữ bên ngoài. Nếu cô Tô có gì dặn dò, thì cứ nói thẳng!”

Lời này!

Hậu Triển Bằng nói rất lễ độ!

Nhưng mà!

Lúc nói lời này, Hậu Triển Bằng nhìn mặt đoán ý, qua vẻ mặt thay đổi của Tô Tử Lam, hắn ta đã mơ hồ đoán được chút chuyện!

Xem ra!

Khả năng Tiêu Nhất Thiên không về rất

Có lẽ!

Đám người Tô Tử Lam đã biết được tin tức gì đó!

Vì thế!

Hậu Triển Bằng dẫn người rời đi, lấy di động ra gọi điện cho đại thống lĩnh Yến Đông Dương của ngự lâm vệ, nói rõ tình hình ở phủ Sói Vương cho Yến Đông Dương..

...

Lúc đó!

Trong Đông Cung của thái tử!

Trong phòng khách ở nhà chính, ánh đèn sáng trưng. Mười mấy ông già tụ tập ở đây, đều là thân tín của thái tử Đế Hạo!

Mà tam hoàng tôn Đế Thần, ngồi giữa mọi người!

Đế Hạo không còn!

Tất nhiên Đông Cung của thái tử do Đế Thần đứng đầu!

Sắc mặt của mọi người sa sầm như tro tàn, ánh mắt hiện vẻ hoảng sợ và lo lắng!

Bởi vì!

Bọn họ đã nhận được tin tức bên Nam Cương, thái tử Đế Hạo bị Tiêu Nhất Thiên băm thành nghìn mảnh, chỉ còn một cái đầu, hình như được Ám Dạ Quỷ Vương đưa về kinh thành!

Mà lúc này!

Ám Dạ Quỷ Vương dẫn năm nghìn cấm vệ quân rời khỏi thành Nam Di, đang trên đường về thủ đô

Tiêu Nhất Thiên!

Có tội "giết thái tử, mưu đồ phản quốc”, thương nặng bị bắt!

Thành Nam Di!

Trong một trăm nghìn quân, lẫn lộn nhiều người, tất nhiên trong đó có tai mắt của các phe ẩn náu, chuyện lớn long trời lở đất này, muốn giấu cũng không giấu được!

"Tam hoàng tôn!”

"Trốn đi!"

Yên tĩnh kéo dài gần mười phút. Cuối cùng, một ông già trong đó không nhịn được nói: “Đương kim Hoàng Chủ tàn nhẫn độc ác, trở mặt vô tình!"

"Ông ấy để thái tử điện hạ và Tiêu Nhất Thiên cùng tới Nam Cương dẹp loạn, lại mượn tay người Man và giết thái tử điện hạ và Tiêu Nhất Thiên!”

"Thủ đoạn như vậy, quả thực khủng khiếp!”

"Bây giờ!"

“Thái tử điện hạ chết ở Nam Cương, chúng ta đã hết hy vọng, khó bảo vệ bản thân, cho dù Hoàng Chủ nể tình huyết thống, sẽ không tự ra tay, nhưng Lục hoàng tử Đế Khâm vẫn còn!”

"Đế Khâm!"

"Nhất định không dễ dàng tha cho chúng ta!”

“Đến lúc đó!”

"Chỉ cần Hoàng Chủ mắt nhắm mắt mở như trước đây, chỉ sợ những người chúng ta ngồi đây đều sẽ trở thành vong hồn dưới đao của Đế Khâm, chết không có chỗ chôn!"

Đế Uyên!

Ông ta có thể mượn tay Tiêu Nhất Thiên giết Đế Hạo, mượn tay người Man bắt Tiêu Nhất Thiên, tất nhiên cũng có thể mượn tay Đế Khâm loại bỏ những người trong Đông Cung!

Làm Hoàng Chủ đương triều!

Đế Uyên làm mưa làm gió, một câu nói đã có thể quyết định sự sống chết của người khác!

Bây giờ không trốn! Thì đợi lúc nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.