Tuấn Thần
Trong căn phòng xuất hiện một cảnh tượng làm rung động lòng người!
Tô Tử Lam đứng ở đó, duy trì tư thế ra quyền, nhìn vóc người tuy có vẻ yếu ớt nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ không gì sánh được, chỉ bằng một cú đấm lập tức có thể quét ngang chín cao thủ ám cảnh viên mãn!
Sự tương phản này thật sự quá lớn!
Cho nên ngoài dự đoán của mọi người, làm cho tất cả mọi người sợ ngây người!
Hoàn toàn bị dọa cho sợ đến choáng váng!
Đậu phộng!
Đậu phộng!
Đậu phộng!
Nhìn chín thành viên của sứ đoàn Đại Hoa nằm ngổn ngang dưới đất, hơn nữa còn đang điên cuồng phun máu, vốn Sói Ảnh và Sói Hồn nằm trên sàn nhà, hai người liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt đối phương là một sự kinh ngạc lạ thường!
Từ khi nào chị dâu trở nên lợi hại như vậy?
Thoạt nhìn còn muốn mạnh hơn cả Sói Vương nữa! "Minh..." “Minh Cảnh!"
Ngao Tuấn Thần lập tức bị một cú đấm của Tô Tử Lam dọa sợ đến mức da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống như mưa. Tay phải đang cầm bảo đao hàn thiết cũng run lên!
Ông trời ơi!
Tại sao có thể như vậy?
Thẳng tới khi bức tường gió kia xuất hiện, Ngao Tuần Than mơi cảm nhận được hơi thở cường đại của Tô Tử Lam!
Kia chính là hơi thở của Minh kình! "Me..."
Tô An Nhiên được Đế Hinh ôm trong ngực, nhìn thấy Tô Tử Lam đột nhiên bùng nổ, khuôn mặt non nớt của cô bé cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc, cô bé kêu Tô Tử Lam một tiếng, sau đó kích động nói: “Mẹ cũng giống như bố, là siêu cấp nữ anh hùng đúng không?" “Mẹ thật lợi hại!" “Dì Hinh!” "Di Sói!" “Các dì nhìn xem, các dì nhìn xem, mẹ sẽ lập tức đánh ngã những người xấu này!"
Tô An Nhiên rất là kích động!
Nhưng mà!
Để Hinh và Sói Đồng liếc nhìn nhau, trong mắt đều là lo lắng, là phụ nữ, mấy ngày nay ở phủ Sói Vương, họ là người tiếp xúc với Tô Tử Lam nhiều nhất!
Cho nên các cô có thể chắc chắn rằng Tô Tử Lam trước kia không có được nửa phần sức mạnh như vậy!
Mà hiện tại!
Các cô không biết rốt cuộc là Tô Tử Lam dùng cách gì lại có thể bộc phát được sức chiến đấu mạnh mẽ như thế, nhưng mà bọn họ có thể mơ hồ đoán được, cách làm này nhất định sẽ có tác dụng phụ rất lớn!
Nhớ đến “di ngôn” lúc trước của Tô Tử Lam, bọn họ không khỏi càng thêm lo lắng! "Chết đị!" "Tất cả đều đi chết đi!"
Tô Tử Lam phớt lờ sự khiếp sợ và nghi ngờ của người khác, thậm chí còn phớt lờ cả tiếng kêu to của Tô An Nhiên. Giờ phút này, máu trong cơ thể cô như điên cuồng gào thét, trong đôi mắt đỏ rực càng ngày càng nồng đậm ý lạnh, ý thức cũng dần dần mơ màng!
Cô biết!
Thời gian của cô sắp hết, ý thức của cô có thể bị Diệp Ngọc bao trùm bất cứ lúc nào!
Cơ thể của cô tùy thời có thể bị Diệp Ngọc chiếm cứ!
Cho nên!
Bàn tay phải của cô đột nhiên mở ra, giơ lên nắm lấy không khí, bảo đao hàn thiết vốn được Ngao Tuấn Thần cầm trong tay lại đột nhiên thoát khỏi sự khống chế của Ngao Tuấn Thần, “vèo” một tiếng bay đến trong tay cô!
Ngay sau đó!
Tô Tử Lam vươn tay bắt lấy bảo đao hàn thiết, cả người cô hóa thành luồng tàn ảnh màu trắng, không chút do dự xông tới chín thành viên của sứ đoàn Đại Hoa đã bị cô đánh cho nằm ra đất, nâng đao lập tức chém tới!
Cách khoảng không đoạt vật!
Hơn nữa là đoạt từ tay Ngao Tuấn Thần là cao thủ ám cảnh viên mãn! Cách khoảng không đoạt vật!
Cái này!
Nhìn toàn bộ Đại Hạ, e rằng chỉ có Đế Uyên, người đã đạt được Minh cảnh lâu năm mới có thể làm được! Ngay cả Tiêu Nhất Thiên, người gần đây đã bước vào Minh cảnh!
Cũng không làm được!
Bởi vậy!
Huyết mạch của Diệp Ngọc vô cùng mạnh mẽ, vô cùng khủng bố, có thể được nhìn thấy qua việc chỉ bằng một giọt máu được kích hoạt, có thể làm cho Tô Tử Lam, một người không biết gì về võ đạo bộc phát ra thực lực siêu việt đến vậy! "Chạy!" "Chạy mau!”
Chỉ là một quyền kia cũng đủ khiến cho Ngao Tuấn Thần và chín thành viên của sứ đoàn Đại Hoa thấy được sự chênh lệch thực lực giữa bọn họ và Tô Tử Lam, thậm chí đánh mất hết can đảm muốn giết chết Tô Tử Lam, dưới cơn hoảng loạn, hành dọng dứt khoát, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là chạy ra khỏi tầng lầu!
Bảo toàn mạng sống quan trọng hơn!
Nhưng mà Tô Tử Lam vốn không cho bọn họ có cơ hội đó, bóng trắng giống như là một tia chớp, bay qua bay lại trong tầng, bất cứ chỗ nào nó xẹt qua đều là tiếng la hét thảm thiết, máu tươi liên tiếp tuôn trào!
Chín mạng người!
Mười giây!
Đã bị bảo đao hàn thiết trong tay Tô Tử Lam gặt sạch, Tô Tử Lam lúc này như hóa thân thành một nữ ma đầu giết người không chớp mắt, chiếc váy cưới màu trắng bị máu tươi của chín thành viên của đoàn sứ thần Đại Hoa nhuộm đỏ! "Âm!"
Là người dẫn đầu của sứ đoàn Đại Hoa, thực lực của Ngao Tuấn Thần đương nhiên không kém, cũng chỉ có gã ta trốn ở phía sau chín thành viên của sứ đoàn Đại Hoa cho nên không bị thương, đợi đến thời cơ thích hợp, gã bèn nhanh chân chạy mất. Cho nên đợi đến khi Tô Tử Lam giải quyết xong chín thành viên của sứ đoàn Đại Hoa, gã đã dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy ra khỏi tầng lâu. "Âm!"
Ngay sau đó là một tiếng xé gió vang lên, Tô Tử Lam liếc mắt nhìn phía Ngao Tuấn Thần đang vội vàng chạy trốn, không hề do dự ném bảo đao hàn thiết trong tay, dưới sự trợ giúp mạnh mẽ của minh kình, tốc độ bay của bảo đao còn nhanh hơn so với tốc độ chạy trốn của Ngao Tuấn Thần!
Một người!
Một đao!
Một trước!
Một sau!
Lần lượt lao ra khỏi lầu các, tốc độ cái sau còn nhanh hơn cái trước, khoảng ba giây sau, một tiếng hét thảm từ ngoài lầu các truyền đến, bảo đao hàn thiết của Ngao Tuấn Thần lóe lên, sau đó chém xuống đùi phải của Ngao Tuấn Thần, mà cả người cung Voi chân trái của gã 'phịch' một tiếng ngã trên mặt đất, dưới tác động của quán tính, cả người gã tiếp tục bay về phía trước!
Trốn?
Không có khả năng!
Ngao Tuấn Thần là kẻ thù cũ của Tiêu Nhất Thiên ở chiến trường Bắc cảnh, lúc trước gã ta lại còn nhục nhã đám người Tô Tử Lam, còn hại chết Sói Mao và Sói Phế, Tô Tử Lam làm sao có thể tha mạng cho gã ta chứ? "Vèo!"
Tô Tử Lam quay đầu nhìn thoáng qua Tô An Nhiên đang được Đế Hinh ôm trong ngực, không có nói chuyện, lại hóa thành một tàn ảnh tông cửa xông ra, đuổi giết Ngao Tuấn Thần đang ngã sấp dưới đất cách tầng lầu mấy trăm mét!
Trong tầng lầu chỉ còn lại vẻ mặt kinh ngạc và mờ mịt của đám người Sói Đồng và Sói Ảnh! "Chuyện này.." “Có chuyện gì vậy?" "Chị dâu chị ấy.." "Sẽ thắng chứ?"
Đám người Sói Ảnh và Sói Hồn nhìn về phía Sói Đồng và Đế Hinh, nhưng Sói Đồng cũng lắc đầu, trầm giọng nói: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng giống mấy người thôi!” “Đi!” "Ra ngoài xem thử!"
Nói xong Sói Đồng dẫn đầu đi ra khỏi lầu các!
Mà thương tích trên người đám người Sói Hồn và Sói Ảnh thật sự quá nặng, mất gần mười giây mới có thể miễn cưỡng đứng dậy được, vào lúc bọn họ đỡ nhau ra khỏi lầu các, ngẩng mặt nhìn lên, cách đó trăm mét, Ngao Tuấn Thần đã trở thành vong hồn chết dưới đao của Tô Tử Lam.
Hơn nữa thi thể trông cũng vô cùng thê thảm!
Cánh tay!
Chân trái!
Đầu!
Tất cả đều bị Tô Tử Lam chặt đứt, vóc người khôi ngô tuấn tú bị Tô Tử Lam chặt thành từng khúc!
Đến đây vẫn chưa tính là kết thúc! “Đi chết đi!” “Đi chết đi!” “Đi chết đi!”
Bảo đao hàn thiết trong tay Tô Tử Lam như là dao làm bếp dùng để thái rau, mà Ngao Tuấn Thần là rau trên thớt của cô, cô vung vẩy bảo đao trong tay, vừa chém vừa mắng!
Giống như là bị điên vậy! "Tử Lam!" “Đừng chém nữa!” "Gã đã chết rồi!"
Nhìn thấy trạng thái hiện tại của Tô Tử Lam, Đế Hinh vội vàng vươn tay ra che mắt Tô An Nhiên, Sói Đồng xông tới phía trước. Càng lo lắng cho an toàn của Tô Tử Lam, muốn ngăn cản, nhưng khi chỉ còn cách Tô Tử Lam hơn mười mét thì bị sóng nhiệt và gió quanh người Tô Tử Lam đánh bay ra ngoài, không thể lại gần!
Rất nhanh!
Hai phút trước còn là đại danh tướng Ngao Tuấn Thần cuồng ngạo không ai bì nối, bây giờ ở dưới đao của Tô Tử Lam đã hoàn toàn biến thành một đống thịt nát, một bãi máu loãng!
Trong phạm vi mười mét, máu thịt văng khắp nơi!
Hai phút!
Lúc trước Yến Đông Dương cho phép Ngao Tuấn Thần bắt đầu hành động, đi tập kích Đế Uyên, Ngao Tuấn Thần nói gã ta cần hai phút đồng hồ để xử lý đám ngời Tô Tử Lam! . ngôn tình sủng
Mà bây giờ!
Hai phút trôi qua, họ không thể xử lý đám người Tô Tử Lam, mà ngược lại còn bị một mình Tô Tử Lam xử lý sạch sẽ "Me!" "Me!"
Sau khi chứng kiến sự hung hãn và tàn bạo cua lô An Nhiên không còn cảm giác phan khích và hào hứng như trước nữa, ngược lại, cũng giống như Sói Đồng và Đế Hinh, cô bé nhận ra rằng Tô Tử Lam không đúng lắm, bắt đầu giãy dụa khóc lóc trong lòng Để Hinh, kêu lên: “Mẹ, mẹ bị sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ, đừng làm con sợ..." “An Nhiên sợ quá, hu hu hu..."
Tính cách của Tô An Nhiên từ trước đến nay rất kiên cường, bình thường cho dù bị bắt nạt, chịu ấm ức cũng không bao giờ sợ hãi, cho dù sợ hãi cũng chưa bao giờ nói ra. Cho dù có nói ra thì cũng chưa bao giờ khóc!
Nhưng bây giờ!
Cô bé sợ!
Cô bé thực sự rất sợ hãi!
Cho nên!
Cô bé khóc!
Tiếng khóc rất lớn, làm cho người ta đau lòng!
Nhưng mà nghe được tiếng khóc của Tô An Nhiên, Tô Tử Lam cũng không quay đầu lại, dù cho có liếc mắt cái cũng không quay đầu lại, cô đưa lưng về phía Tô An Nhiên. Nói với đám người Sói Đồng và Sói Hồn: “An Nhiên, tôi giao cho mọi người!" “Đừng đi theo!” "Mang con bé rời rời khỏi hoàng thành!" "Nhất định phải thay tôi chăm sóc con bé!"
Nói xong!
Tô Tử Lam mang theo bảo đao hàn thiết, sải bước đi, giẫm lên máu thịt của Ngao Tuấn Thần, đi thẳng vào lối vào của tế đàn dưới lòng đất!
Lúc này!
Bộ váy cưới trắng tinh của Tô Tử Lam đã hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ, trên tay, trên người, trên mặt Tô Tử Lam đều dính đầy máu tươi của kẻ thù!
Hơn nữa!
Ý thức của Tô Tử Lam thực sự rất mỏng manh, vào lúc giết
Ngao Tuấn Thần vừa rồi, cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ th mình. Dường như cô không còn khống chế được ý thức của mình nữa!
Cô biết chính mình đang làm gì!
Nhưng!
Cô không thể kiểm soát cổ sức mạnh minh kình bàng bạc trong cơ thể, cũng không thể điều khiển được đôi tay của mình, giống như mẹ Diệp đã nói trong giấc mơ của cô trước đây, lúc này cô dường như là một người xem, một người qua đường, một khán giả chỉ có thể nhìn thấy những gì đã xảy ra, nhưng lại không có năng lực kiểm soát nó!
Cô không muốn Tô An Nhiên nhìn thấy dáng vẻ cả người đầy máu tươi hiện tại của mình!
Cô sợ một khi quay đầu lại, lập tức không đi được, lúc đó cô sẽ không từ bỏ được nữa!
Cô chỉ có thể tranh thủ mười phút, vừa rồi đã tốn hai phút đồng hồ cho Ngao Tuấn Thần, Tiêu Nhất Thiên còn chưa rõ sống chết, còn đang chờ cô nghĩ cách cứu viện!
Cho nên mỗi phút đối với cô đều rất quan trọng! Cô không thể nào lãng phí!
Vừa đi được mấy mét, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy ra, ướt đẫm hai má nhuốm máu của Tô Tử Lam, làm cho gương mặt dính đầy máu tươi của cô xuất hiện hai dòng nước trắng!
Cô rơi nước mắt!
Trái tim cô đang rỉ máu!
Bởi vì cô rất rõ ràng!
Đây có lẽ là lần cuối cùng cô có thể gặp mặt con gái, tiếng khóc của Tô An Nhiên truyền đến. Quanh quần bên tai cô, đây có lẽ cũng là lần cuối cùng trong đời này cô có thể nghe giọng nói của con gái!
Từng bước đi tới thực ra có thể xem là sinh ly tử biệt!
Nhưng mà bước chân của cô không dừng lại, một lát sau đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người! "Mẹ!" "Mẹ!" "Mẹ đừng đi, đừng đi, mẹ không cần An Nhiên nữa sao?" "A a a.."
Tô An Nhiên liều mạng giãy dụa. Cô bé khóc đến tim gan thắt lại, cổ họng sắp khóc đến khản đặc, nhưng Đế Hinh ôm chặt lấy cô bé, bởi vì Đế Hinh biết rằng tình huống tiếp theo Tô Tử Lam gặp phải sẽ rất khó khăn, vô cùng nguy hiểm, nếu để Tô An Nhiên đi theo cô vào lúc này sẽ chỉ trở thành gánh nặng, làm liên lụy đến cô mà thôi!
Trong hoàn cảnh này, việc đảm bảo an toàn cho Tô An Nhiên mới là trợ giúp lớn nhất đối với Tô Tử Lam! “Đừng sợ An Nhiên!" “Mẹ sẽ không sao đâu, các cô chú đưa con đi!” “Chỉ khi con đi rồi, con an toàn rồi, bố và mẹ của con mới có thể toàn tâm toàn ý đi đánh người xấu!" “Hiểu chưa?”
Đế Hinh cố gắng thuyết phục Tô An Nhiên, nhưng Tô An Nhiên thông minh lúc trước, hiện tại không nghe Đế Hinh khuyên bảo, vẫn không ngừng khóc lóc, giãy dụa hét lên, muốn đuổi theo Tô Tử Lam!
Để Hinh nhìn về phía Sói Đồng!
Sói Đồng nhìn về hướng Tô Tử Lam biến mất, do dự một chút, khẽ cắn mối, quyết định thật nhanh: “Nơi đây không nên ở lâu!" “Đi!”
Hiển nhiên!
Sói Đồng và Đế Hình có chung ý tưởng, cho dù như thế nào đều phải bảo vệ tốt Tô An Nhiên, dù sao Tô An Nhiên cũng là huyết mạch duy nhất của Tô Tử Lam và Tiêu Nhất Thiên! "Mọi người đi trước!”
Sói Ảnh rất không cam lòng, nói: “Tôi đi giúp chị dâu nghĩ cách cứu anh cả, cao thủ bên trong hoàng thành nhiều như mây, một mình chị dâu đi rất nguy hiểm!"
Lời nói của Sói Ảnh vừa dứt! "Tôi cũng đi!" "Còn có tôi!" "Tôi nữa!"
Huyết Lang đoàn có tổng cộng mười thành viên. Sói Mao và Sói Phế chết thảm, bây giờ chỉ còn lại tám người, trừ Sói Đồng, bảy người còn lại đều là đàn ông, mặc dù bây giờ bị thương nặng, nhưng với tư cách là một người đàn ông xương cốt sắt thép, lại để cho một mình Tô Tử Lam là một người phụ nữ xung phong ở phía trước. Mà bọn họ lại nhanh chóng rút lui, chuyện nghẹn như vậy bọn họ thật sự là không nuốt trôi được!
Bọn họ tình nguyện liều mạng đến hơi thở cuối cùng để chém chết tên khốn đó!
Dù là phải dùng chính cơ thể và mạng sống của mình để thay Tô Tử Lam đỡ một đòn tấn công của kẻ thù!
Cho dù có phải chết trong hoàng thành cũng đáng! Như vậy cũng con mẹ nó sảng khoái hơn nhiều so với bỏ chạy! "Giúp cái rắm!”
Đối mặt với sự căm phẫn và tức giận của đám người Sói Ảnh, Sói đồng trừng mắt nhìn bọn họ, dội một chậu nước lạnh vào bọn họ, hừ lạnh nói: “Chỉ dựa vào cái thân xác toàn vết thương này của các người đi tới đó chỉ sợ là rước thêm phiền toái cho Tử Lam!" "Việc gấp rút bây giờ là đưa An Nhiên bình an ra khỏi hoàng thành!" "Bây giờ người canh giữ cổng có lẽ là cấm vệ quân, hơn nửa cấm vệ quân là ở ám cảnh sơ kỳ và ám cảnh trung kỳ, đối mặt với bọn họ chúng ta vẫn miễn cưỡng có chút khả năng vượt qua!" "Chờ đưa An Nhiên ra ngoài an toàn rồi, không cần mọi người phí lời, bà đây nhất định liều chết trở về liều mạng với tên khốn đó!" Sói Đồng nói những lời này xem như là để thức tỉnh đám người này!
Nói xong, cùng với Đế Hinh xoay người không hề do dự dẫn Tô An Nhiên rời đi!
Đám người Sói Ảnh sững sờ ở đó, phải thừa nhận rằng Sói Đồng nói rất đúng, họ nhìn về hướng mà Tô Tử Lam đã biến mất, lại nhìn bóng lưng của Sói Đồng và Đế Hinh, nhất là khi họ nghe thấy tiếng khóc của Tô An Nhiên trong ngực Đế Hinh, cắn răng nói: "Đừng con mẹ nó ngẩn ra ở đây nữa! “Đi!” “Trước tiên đưa An Nhiên ra ngoài đã, nếu may mắn không chết, chúng ta sẽ quay trở lại!"
Trước cổng Vĩnh Hòa!
Đám người xem còn chưa giải tán, bởi vì phải duy trì trật tự hiện trường, đề phòng dân chúng xông vào hoàng thành, cho nên lúc này có chừng một ngàn thị vệ làm nhiệm vụ canh giữ cổng Vĩnh Hoà!
Hơn nữa còn có một ngàn cấm vệ quân lúc trước canh giữ phủ Sói Vương!
Trong đó có một số cấm vệ quân dẫn đầu có thực lực là ám cảnh hậu kỳ, bọn họ đứng trước cổng Vinh Hòa, từ rất xa đã nhìn thấy đám người Sói Đồng chạy ra từ trong hoàng thành!