Sói Vương Bất Bại

Chương 403: Chương 403: Kiếm Thiên Thần, dã tâm của Tiêu




Nhất Thiên

Mọi người đi theo sau Tiêu Nhất Thiên!

Lý Khai Sơn và Sói Hồn, Sói Ảnh thì không sao, đã sớm quen với sự cường đại của Tiêu Nhất Thiên, nhưng mà Lục Băng Hàn và Phùng Diệc Bang nhìn bóng lưng to lớn của Tiêu Nhất Thiên, vẫn tràn ngập hưng phấn!

Nhất là đám đệ tử nhà họ Lục và hậu bối nhà họ Phùng! Slot huyết động Kiếm Sơn vô cùng trân quý, cho đến bây giờ bọn họ chưa từng nghĩ tới, vậy mà mình cũng có cơ hội tiến vào Kiếm Sơn, đi vào hang động, mãi đến khi bọn họ theo Tiêu Nhất Thiên bước lên bậc thang Bàn Long, vẫn còn có cảm giác giống như đang mơ!

Thật sự là...

Giống như đang nằm mơ! "Chuyện này.." “Đi lên rồi sao?" “Kiếm Sơn có tám mươi mốt hang động, bọn họ chỉ có ba mươi mấy người mà. Cho dù một người độc chiếm hai hang động, con mẹ nó cũng không dùng hết mà, lễ tế thần chỉ diễn ra một lần mỗi năm, cơ hội khó có được, chiếm hầm cầu cũng không ia ra, hơi quá đáng đúng không?" "Mẹ kiếp!" “Người ta mạnh nên thích làm gì chẳng được!”

Trong biến người, từng đôi mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đám Tiêu Nhất Thiên, trông mòn con mắt, tiếng bàn tán không dứt bên tai, gia tộc nhỏ cùng với dân chúng bình thường trong thành Thiên Kiếm lo lắng chính là, lúc trước Tiêu Thiên Thành đã mở miệng đồng ý, muốn đưa mười tám slot Nhất Trọng Thiên và Nhị Trọng Thiên của hang động Kiếm Sơn cho bọn họ, mà bây giờ quyền chi phối hang động Kiếm Sơn rơi vào tay Tiêu Nhất Thiên, như vậy đồng ý lúc trước của Tiêu Thiên Thành là sao đây?

Còn có tác dụng không?

Bọn họ còn có thể lấy được slot sao?

Phải biết rằng, không ít gia tộc nhỏ trong thành Thiên Kiếm vừa rồi đã chen lấn đăng ký, cộng thêm tràn ngập kỳ vọng và đợi tiếp nhận tuyển chọn, nhưng bây giờ thì hay rồi, chỉ trong nháy mắt Kiếm Sơn đã thay đổi chủ mới, đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ chuyện này giống như một chậu nước lạnh hắt xuống!

Đám người của thế lực ngoại lai càng thảm hơn!

Chết tiệt!

Bọn họ dẫn theo cao thủ trong gia tộc tới đây, có người đã lén thông qua giao dịch, lấy được slot từ trong tay gia tộc lớn ở thành Thiên Kiếm, có người thì chuẩn bị lên lôi đài khiêu chiến!

Mà bây giờ, toàn bộ đều thành không! "Chư vị đừng sốt ruột!”

Tuy cách xa mấy chục mét, nhưng tiếng oán thán dậy trời tiến bàn tán vẫn như sóng lớn mãnh liệt, thật sự là quá to, tất nhiên là Tiêu Nhất Thiên đã đi lên bậc thang Bàn Long vẫn nghe rõ, vì thế khi anh bước đến bậc thang Bàn Long Tam Trọng Thiên, đột nhiên dừng bước, còn xoay người lại, cúi đầu quan sát biển người phía dưới Kiếm Sơn, ầm ĩ nói: “Nói vậy vừa rồi chư vị cũng đã thấy được, nghe được, tôi đánh xuyên qua mười gia tộc lớn của thành Thiên Kiếm, gia chủ Tiêu đã y theo lời nói lúc trước, giao quyền chi phối lễ tế thần Kiếm Sơn cho tôi!” "Nhưng mà tâm tình của chư vị tôi cũng có thể hiểu, slot Kiếm Sơn có được không dễ dàng, đối với tu hành rất có ích lợi, cơ hội tốt như thế, tất nhiên là không thể bỏ qua!" “Cho nên tôi quyết định, chia tám mươi mốt slot Cửu Trọng

Thiên của Kiếm Sơn ra làm ba, Nhất Trọng Thiên và Nhị Trọng Thiên sẽ như lời gia chủ Tiêu nói lúc trước, giao cho gia tộc nhỏ và dân chúng bình thường trong thành Thiên Kiếm!” "Tam Trọng Thiên, Tứ Trọng Thiên và Ngũ Trọng Thiên, sẽ giao cho người của mỗi gia tộc lớn đường xa mà đến!” “Còn slot từ Ngũ Trọng Thiên trở lên, sẽ là của tôi!" "Coi như nhân cơ hội này kết bạn với chư vị, còn phương pháp phân chia cụ thể thế nào, vẫn phải làm phiền gia chủ Tiêu vất vả một lần, tốn nhiều tâm tư rồi!"

Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên mạnh mẽ vang dội truyền ra, giống như sấm sét cuồn cuộn, truyền vào trong biển người!

Đinh tai nhức óc!

Sau khi nói xong, Tiêu Nhất Thiên không đợi biển người và đám Tiêu Thiên Thành đáp lại, xoay người tiếp tục đi theo bậc thang Bàn Long đi lên trên!

Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người bị lời nói của Tiêu Nhất Thiên dọa sợ ngây người!

Mắt to trừng mắt nhỏ!

Trợn mắt há miệng!

Mà kinh hãi hơn nhiều, gia tộc nhỏ và dân chúng bình thường trong thành Thiên Kiếm có thể bảo vệ được slot Nhất Trọng Thiên và Nhị Trọng Thiên, tất nhiên là hoan hô nhảy nhót, tốp năm tốp ba người của thế lực ngoại lai có thể cùng chung hai mươi bảy slot Tam Trọng Thiên, Tứ Trọng Thiên, Ngũ Trọng Thiên, lại càng bất ngờ vui mừng, trên gương mặt tràn ngập hưng phấn!

Trong biển người, mấy chục ngàn ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên đều thay đổi, từ u oán phẫn nộ, chỉ trong nháy mắt đã biến thành cảm động đến mức rơi nước mắt! Rất hợp với câu nói xưa kia: Con mẹ nó đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách!

Nhưng mà, đám Tiêu Thiên Thành ở trên lôi đài màu xám thì hoàn toàn ngược lại, vừa rồi bọn họ bị Tiêu Nhất Thiên đánh gần chết, rất không dễ dàng mới lảo đảo đứng dậy, nghe thấy sắp xếp của Tiêu Nhất Thiên, chân mềm nhũn, suýt chút nữa lại cắm đầu ngã quy xuống lôi đài!

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Cả tòa Kiếm Sơn chỉ có Cửu Trọng Thiên, đám Tiêu Nhất Thiên độc chiếm trên cùng, vị trí tốt nhất của Tứ Trọng Thiên, chuyện này cũng thôi đi, Tam Trọng Thiên ở giữa cho người của thế lực ngoại lai, Nhị Trọng Thiên phía dưới cho gia tộc nhỏ và dân chúng bình thường của thành Thiên Kiếm, như vậy mười gia tộc lớn của điện thiên thần bọn họ thì sao?

Ông nội nó!

Không thể có một slot nào à?

Không ngờ bọn họ mưu đồ mấy năm như vậy, bận rộn một lúc lâu, cuối cùng giỏ trúc múc nước chẳng được gì, đánh một trận đã chết mấy người, không kiếm được chút ưu đãi nào?

Càng buồn bực nhất chính là, Tiêu Nhất Thiên ra lệnh một tiếng, anh thoải mái hào phóng tặng tất cả nhiều slot như vậy ra ngoài, trở thành đại anh hùng trong cảm nhận của biển người, người tốt, nhiệm vụ phân chia slot phí sức lại chẳng có kết quả tốt này thì giao cho đám Tiêu Thiên Thành đi làm? Bạn nói xem, chính bạn nói xem, con mẹ nó có phải hơi quá đáng hay không?



Có xấu hổ hay không?

Chỉ hỏi bạn xem có xấu hổ hay không? Bao gồm Tiêu Thiên Thành trong đó, đám lão già trên lôi đài đều nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên đang đi trên bậc thang Bàn Long, có kích động muốn chửi má nó!

Nhưng mà bọn họ không dám, loại cảm giác ấm ức lại bất lực này, giống như nhịn đi tiểu mà bạo bàng quang...

Bên kia!

Đám Tiêu Nhất Thiên, cộng thêm người nhà họ Lục và nhà họ Phùng có tổng cộng hơn ba mươi người, Tứ Trọng Thiên trên cùng có ba mươi sáu hang động, đã đủ cho bọn họ dùng rồi. Slot còn lại cho người khác cũng không có gì đáng ngại! "Lão đại!"

Khoảng gần nửa tiếng sau, đám Tiêu Nhất Thiên mới đi dọc theo bậc thang Bàn Long tới Lục Trọng Thiên, trong ba thế lực, nhà họ Lục có thực lực yếu nhất, vì thế cho đệ tử của nhà họ Lục tiến vào trong hang động trên Lục Trọng Thiên!

Kiếm Sơn thật sự quá rộng!

Hai hang động cách nhau, đều cách vài trăm mét! Lục Trọng Thiên!

Tuy so với Thất Trọng Thiên, Bát Trọng Thiên, Cửu Trọng Thiên có kém một chút, nhưng cho dù là Lục Băng Hàn hay đệ tử nhà họ Lục, đều đã cảm thấy thỏa mãn rồi!

Dù sao trong năm slot lúc trước của nhà họ Lục, cao nhất cũng chỉ mới Thất Trọng Thiên mà thôi, còn chỉ có một người! “Kiếm Sơn này.." "Hình như hơi kỳ lạ!"

Lúc đi qua một hang động trong Lục Trọng Thiên, Sói Hồn đi theo đệ tử nhà họ Lục vào cảm nhận một lần, sau khi đi ra lập tức đuổi theo Tiêu Nhất Thiên, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói: "Hang động Kiếm Sơn sâu khoảng trăm mét, ở sâu trong hang động, giống như..." “Biết nói như thế nào đây, giống như có một lực hấp dẫn vô hình, tỏa từ trong Kiếm Sơn ra, giống như sắt gặp nam chân, muốn hút người ta vào!”

Lúc trước Sói Hồn từng đi theo ông nội anh ta đến thành Thiên Kiếm một lần, hơn nữa dựa vào ân tình của ông nội anh ta đối với nhà họ Lục, lấy được một slot trong đó, kích hoạt huyết mạch của mình mình trong hang động Kiếm Sơn!

Lúc ấy Sói Hồn tiến vào, đúng là một hang động trong Lục Trọng Thiên!

Nhưng mà ở trong ấn tượng của Sói Hồn, lúc đó không cảm nhận được lực hấp dẫn kỳ lạ khó lường như vậy!

Cho nên Sói Hồn mới cảm thấy không được đúng lắm! “Đừng kinh hoàng!” "Ha ha!"

Nghe thấy lời Sói Hồn nói, không đợi Tiêu Nhất Thiên mở miệng, không đợi Tiêu Nhất Thiên mở miệng, Lục Băng Hàn bước nhanh hơn, liền tới gần giải thích: “Loại lực hấp dẫn mà cậu nói, thực ra vẫn luôn có!" “Hơn nữa, người có thực lực cảnh giới càng cao, loại cảm giác này sẽ càng mãnh liệt!" "Nghe các trưởng bối nói, loại tình huống này là do linh khí bên trong Kiếm Sơn quá nồng đậm dẫn tới, hay là nói do Thần Kiếm tồn tại sản sinh ra!" "Hóa ra là như thế!" “Bao đời nay, tổ tiên của chúng ta chỉ dám đào sâu vào Kiếm Sơn một mét, không dám đào quá sâu!" "Quá sâu rồi!" “Cho dù là cao thủ cảnh giới viên mãn cũng không thể thừa nhận nổi lực hấp dẫn rất mạnh đó!"

Sau khi nói xong, Lục Băng Hàn nhìn Sói Hồn, lại nói: “Lúc trước lúc cậu tới Kiếm Sơn kích hoạt huyết mạch, chỉ có thể tính là người bình thường thân vô ám kình, còn chưa phải võ đạo, tất nhiên là không cảm nhận được lực hấp dẫn kia!” "Mà bây giờ, cậu đã trở thành cao thủ trong ám cảnh, lại tới Kiếm Sơn, cảm nhận được sự tồn tại của nó cũng chẳng có gì la!"

Nói một lát, Lục Băng Hàn đã giải thích vô cùng rõ ràng rồi! "Là vậy sao..."

Sói Hồn sửng sốt một lát, trong lòng lập tức giật mình, hỏi: "Ý của ông là nói, loại lực hấp dẫn này chỉ có tác dụng với nhân tài có được ám kình sao?" "Không sai!”

Lục Băng Hàn gật đầu!

Nghe thấy lời giải thích của Lục Băng Hàn, Tiêu Nhất Thiên (94 Wng không phát biểu ý kiến của mình, giống như Lục Băng Hàn nói, người có thực lực cảnh giới càng cao, cảm nhận được lực hấp dẫn cũng càng mạnh!

Cho nên là cường giả minh cảnh hàng thật giá thật, ngay từ lúc Tiêu Nhất Thiên bước vào Kiếm Sơn, cho dù đi trên bậc thang Bàn Long ở bên ngoài hang động, thực ra đã cảm nhận được rõ lực hấp dẫn kỳ lạ đến từ bên trong Kiếm Sơn!

Dọc đường đi Tiêu Nhất Thiên không nói một lời, trong lòng đang không ngừng lẩm bẩm: “Dựa theo truyền thuyết thượng cổ, thiên thần giáng lâm lưu lại thần kiếm, mới hình thành tòa Kiếm Sơn trước mắt!” “Như vậy nếu lực hấp dẫn thần bí mà cường đại kia thật sự là từ thần kiếm trong Kiếm Sơn, như vậy chẳng phải nói, đủ loại truyền thuyết về Kiếm Sơn thật sự đáng tin sao?" “Ở bên trong Kiếm Sơn, rất có khả năng thật sự chôn giấu một thanh thần kiếm được các vị thần để lại để ban phước cho thế giới?"

Thần kiếm!

Thần kiếm đấy!

Mẹ kiếp!

Vừa nghe thấy tên này đã cảm thấy rất trâu bò, có thể xứng với chữ “thần", nhất định không phải là vật tầm thường, tiến vào hang động Kiếm Sơn là chuyện nhỏ, nếu như có thể xâm nhập vào trong Kiếm Sơn, lấy thần kiếm trong truyền thuyết ra...

Chỉ nghĩ một lát, đã khiến người ta không nhịn được nhiệt huyết sôi trào!

Lúc trước trong cuộc chiến ở Hoàng Thành, lúc Đế Uyên sắp chết đã lựa chọn tự bạo đan điền và cơ thể, mà lúc ấy bảo đao Lang Đồ của Tiêu Nhất Thiên đang cắm trên cơ thể Đế Uyên, kiếm Đế Vương của Đế Uyên cũng cắm trên cơ thể Tô Tử Lam!

Bảo đao Lang Đồ và kiếm Đế Vương đều do tuyết vực hàn đả thiết tạo thành, Ám Kình không thể tạo thành bất cứ phá hoại gì đối với chúng nó, Minh Kình thì có thể, huống chi là cường giả Minh Cảnh như Đế Uyên gần chết tự bao?

Không có gì bất ngờ, bảo đao Lang Đồ và kiếm Đế Vương đều bị hủy diệt khi Đế Uyên tự bạo, cùng tan thành mây khói với cơ thể Đế Uyên!

Cho nên bây giờ, mất đi bảo đao Lang Đồ, Tiêu Nhất Thiên đã không còn lợi khí thần binh vừa tay! “Có lẽ có thể thử một lần, xem có thể lấy được thần kiếm kia ra hay không?" "Kiếm Thiên Thần!” "Chắc chắn lợi hại hơn kiếm Đế Vương của đế thị nhất tộc truyền lại?"

Nghĩ như vậy, trong bất tri bất giác, Tiêu Nhất Thiên đã đi lên Cửu Trọng Thiên của Kiếm Sơn, cách đỉnh Kiếm Sơn chỉ còn khoảng mấy năm mét vuông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.