Sói Vương Bất Bại

Chương 262: Chương 262: Lửa giận của Hoắc Mãng, bà lão nhà họ Tiêu thảm rồi




Đông cung thái tử nằm bên cạnh hoàng thành, cách hoàng thành khoảng năm km!

Nói về quy mô!

Nhìn khắp kinh thành, hoàng thành mà hoàng chủ ở được coi là

đứng đầu, mà đông cung thái tử danh chính ngôn thuận đứng thứ hai, những gia tộc lớn giàu có, nơi ở của các tướng quân, cùng với các cung điện của hoàng tử, khi xây dựng, sẽ cố ý thấp hơn mấy bậc so với cách bố trí đông cung!

Từ đó, thấy rõ sự uy nghiêm của hoàng gia, quân thần khác biệt! Trước cửa lớn đông cung!

Có hai đội tướng lĩnh trung niên mặc chiến giáp phụ trách canh giữ, một đội bên trái, một đội bên phải, mỗi đội năm người, ai nói đều có thân hình cao lớn, khí thế bất phàm, cao thủ ám cảnh hậu kỳ!

Không ai ngoại lệ!

Con đường trước cửa lớn rất rộng rãi, trên đường lại trống trải, gần như không nhìn thấy người đi đường, bởi vì đây là con đường chuyên dụng đi lại của thái tử, người bình thường không có quyền sử dụng!

Grừ!

Gru!

Grừ!

Đột nhiên!

Liên tiếp mấy tiếng hổ gầm chấn động truyền đến. Sắc mặt mười mấy tướng lĩnh trung niên trước cửa đông cung khẽ biến, nhìn nhau, một người trong đó có chút kích động nói: “Đến rồi!”

“Vua thú đến rồi!”

“Chuẩn bị đón tiếp!”

Hoắc Mãng mang theo hai hổ tướng xuống núi, trực tiếp đến đông cung thái tử, Để Thần ở phía sau, đã sớm gọi điện cho thái tử Đế Hạo, báo cáo tình huống ở núi Vạn Nhân cho Đế Hạo biết!

Thắng lớn núi Vạn Nhân!

Tiêu Nhất Thiên bị Hoắc Mãng đánh trọng thương, đồng thời rơi xuống vách đá vạn trượng. Chắc chắn sẽ chết, hai mươi ông lão ám cảnh viên mãn Đế Khâm phái ra, cũng được Đế Thần dẫn dắt giết chết hơn nửa!

Trận này, đánh rất tuyệt!

Để Hạo tự nhiên rất vui mừng, cho nên đã bảo mười tướng lĩnh trung niên đứng trước cửa lớn đón tiếp Hoắc Mãng!

Vốn dĩ!

Gần mấy năm Đế Hạo âm thầm liên lạc với Hoắc Mãng, là chuyện rất bí mật, không hề nói với bên ngoài, cho nên sau khi Hoắc Mãng vào kinh, ba hổ tướng đàn em và thằn lằn váy đen đều được sắp xếp ở trong núi Vạn Nhân, chờ thời cơ hành động, muốn một mình đến đông cung gặp Đế Hạo!

Cố tình!

Nửa đường biết tin Đế Hinh và Tiêu Nhất Thiên không rõ ràng, tự ý tìm Tiêu Nhất Thiên báo tin, dưới cơn phẫn nộ, Hoắc Mãng mới bỏ mặc tất cả, thay đổi hành trình ngay lập tức, gọi ba hổ tướng và thân lần vảy đen, đến tòa nhà Tuyên Đức giết chết Tiêu Nhất Thiên!

Tòa nhà Tuyên Đức bị thằn lằn váy đen quét mấy đuôi san bằng, chấn động cả kinh thành, hành tung của Hoắc Mãng cũng không còn là bí mật nữa, tự nhiên không cần thiết phải che giấu!

“Cung nghênh vua thú!”

Khi nhóm người Hoắc Mãng cưỡi tê hổ hắc trạch, xuất hiện trên con đường rộng lớn này, lúc còn cách hơn hai mươi mét, mười tướng lĩnh trung niên đã xếp thành hai hàng, cúi người hành lễ với Hoắc Mãng!

Nhưng...

Grừ!

Sau một tiếng hổ gầm, tốc độ của tê hổ hắc trạch không hề chậm lại, Hoắc Mãng nhìn cũng không thèm nhìn mười tướng lĩnh trung niên kia, chớp mắt, đã xông vào đông cung!

Hai hổ tướng sau lưng cũng đi theo!

Tốc độ của tê hổ hắc trạch nhanh như gió, cơ thể cực lớn như một chiếc SUV, trong lúc di chuyển gợi lên một trận gió lớn, thổi lên người, lên mặt của mười tướng lĩnh trung niên kia!

“Thật không hổ là vua thú Nam Cương, quả nhiên khí khái anh hung!”

“Con hổ mà vua thú cưỡi, e rằng một đầu một, chúng ta cũng không đánh lại!”

“Có thể may mắn được gặp vua thủ một lần, cũng đáng rồi!”

Mười người nhìn chằm chằm bóng lưng vua thủ. Nhỏ tiếng bàn luận, cho dù vừa rồi bị vua thú coi như không khí ngó lo, họ cũng hoàn toàn không để trong lòng! Dường như, vốn dĩ nên như thế!

Trong lòng họ, đối với Hoắc Mãng chỉ có sùng bái kính trọng nồng đậm..

Trong biệt viện đông cung quy mô rộng lớn!

Gru!

Tiếng gầm sắc bén của tế hổ hac trạch như sấm sét cuồn cuộn, chớp mắt truyền khắp đồng cung, dọa những người hầu của đông cung kinh hãi, không ngừng hét lên, như chim thú tan tác!

Soat!

Soạt soạt soạt..

Mấy bóng dáng đồng loạt bay ra từ chủ điện, người đi đầu, chính là chủ nhân đông cung, thái tử Đế Hao!

“Hahaha...”

Nhìn thấy Hoắc Mãng, Đế Hạo cười lớn: “Vua thú phần nộ, máu

nhuộm kinh thành!”

“Sảng khoái!”

“Sảng khoái!”

Sau lưng Để Hạo, còn có mấy người đi theo!

Đế Hạo xoay người nói: “Lần đầu gặp mặt, tôi giới thiệu với vua thú!”

“Em trai thứ ba của tôi, Để Hòe!”

“Em trai thứ bảy, Để Thanh!”

“Đây là gia chủ nhà họ Đoàn ở kinh thành, Đoàn Anh Tú!”

“Còn vị này.”

“Người chấp chưởng chân chính của nhà họ Tiêu, bà lão nhà họ Tiêu. Cũng là bà nội của Tiêu Nhất Thiên!”

Rồng sinh chín người con trai!

Năm đó hoàng chủ có chín người con trai, trong đó, đại hoàng tử, ngũ hoàng tử, cửu hoàng tử mất sớm, còn lại sáu người. Thái tử Đế Hạo xếp thứ hai, cùng tam hoàng tử Đế Hòe, thất hoàng tử Đế Thanh là một phái!

Lục hoàng tử Đế Khâm và bố của Đế Hinh là tứ hoàng tử, cùng bát hoàng tử là người chung một trận địa!

Tổng cộng sáu hoàng tử, ba đấu ba, ngang nhau!

Lúc trước, thể lực đồng đều!

Mà bây giờ!

Trận chiến núi Vạn Nhân, Để Khâm dai bại, sau này e rằng không còn là đối thủ của thái tu Đế Hạo nữa!

Ba hoàng tử tập trung ở đông cung! “Bà noi của Tiêu Nhất Thiên?”

Nghe Đế Hạo giói thiệu, Hoac Mäng khinh thường để ý đến Đế Hòe và Để Thanh. Đồng tử co lại, ngay lập tức nhìn về phía bà läo nhà họ Tiêu, tròng måt như chuông đồng, ánh nhìn lạnh lẽo, hừ lạnh nói: “Đến hay låm!”

Nói xong!

Xoay người nhảy lên, bước xuống khỏi lưng hot

Bum!

Cơ thể cao lón gần hai trăm năm mươi kỉ đáp xuống đất, mặt đất dường như hung hăng rung chuyển!

Đón lấy ánh mắt hung hãn của Hoắc Mãng, sắc mặt bà lão nhà họ Tiêu biển đoi, vội vàng nói: “Vua thú bót gian, nghịch tử Tiêu Nhất Thiên tuy là người nhà họ Tiêu, nhưng năm năm trước, đã bị..”

“Câm cái miệng chó của bà lại!”

Hoac Mäng đi mấy bước đã đen trước mặt bà lão nhà họ Tiêu. Không cho giải thích, bóp chặt cổ bà lão nhà họ Tiêu, hơi dùng sức, trực tiếp nhac cả người bà lão lên, tức giận nói: “Bon vương không muốn nghe bà nói nhảm!”

Tên khốn Tiêu Nhất Thiên kia, giết chết than län vảy đen mà bổn vương phí hết công sức, tận tâm nuôi dưỡng, chặt đứt hi vọng thăng lên minh cảnh của bổn vương!”

“Bây giờ cậu ta chết rồi!”

“Họa này, nhất định phải do nhà họ Tiêu các người gánh!”

Thân lần vảy đen với Hoắc Mãng mà nói, thật sự quá quan trọng!

Trên đường đến đây, Hoac Mãng đã nhịn một bụng lửa giận! Đang buồn bực vì không có chỗ phát tiết!

Vừa khéo!

Ở đông cung lại gặp phải bà lão nhà họ Tiêu này!

Hoắc Mãng mặc kệ bây giờ giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu ở kinh thành, có quan hệ gì, bà lão trước mắt là bà nội của Tiêu Nhất Thiên, đã đủ rồi!

Sắc mặt bà lão đen lại!

Trời!

Hoac Mäng giết Tiêu Nhất Thiên, thay nhà họ Tiêu diệt trừ mối họa ngầm tâm phúc này, bà lão vốn lòng đầy vui mừng. Còn muon cám ơn trước mặt Học Mäng, nhưng ai mà ngờ, vừa gặp nhau, Hoắc Mäng đã muốn tự tay lấy mạng già của bà ta???

Thực lực của bà ta là ám cảnh hậu kỳ, chưa đột phá đến cảnh giới viên mãn, trước mặt Hoắc Mãng, chỉ như con gà mái yếu ớt, ngay cá năng lực phản kháng cũng không có! Bị Hóc Mäng bóp co nhac lên không, hai chân rời mặt đất, trong chóp mát, mặt già nghet thở thành màu tím đen, gân xanh go lên, mí mát tron ngược, dưong như bất kỳ lúc nào cũng có thế tat thở, chết ngay tại chỗ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.