Sói Vương Bất Bại

Chương 382: Chương 382: Mềm không được, vậy mạnh bạo




Nếu Tiêu Nhất Thiên cứ khăng khăng muốn vào, với thực lực Minh Cảnh của anh, chỉ sợ Thành Thiên Kiếm nho nhỏ này không ai có thể cản nổi.

Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không thích ỷ thế hiếp người. "Người ngoài cũng có thể vào!"

Sói Hồn tất nhiên cũng đoán được suy nghĩ của Tiêu Nhất Thiên, vì thế nói: "Có hai cách." "Thứ nhất." "Đi thăm hỏi những người có trong danh sách của các gia tộc đó, dùng tiền mua hoặc cũng có thể dùng thứ họ muốn để tiến hành giao dịch, chỉ cần bọn họ đồng ý, có thể lấy được danh sách trong tay bọn họ, tiến vào hang động Kiếm Sơn." "Còn về giá cả ra sao, 81 hang động phía trên Kiếm Sơn từ thấp đến cao, được chia thành chín tầng, được gọi là Cửu Trùng Thiên, mỗi tầng đều có chín hang động, hang động càng lên cao, linh khí bên trong càng đầy đủ, giá cả tất nhiên cũng càng cao." "Theo tôi được biết, giá khởi điểm của hang động tầng thứ nhất là ba ngàn năm trăm tỷ, hang động tầng thứ chín không chỉ là ba mươi lăm ngàn tý."

Đúng là Sói Hồn biết không ít.

Tiền!

Tiêu Nhất Thiên có rất nhiều, có thể tùy ý dùng thẻ đen Chí Tôn, dù sao nợ cũng quá nhiều rồi, lúc trước đã nợ hơn trăm tỷ. Có tiêu mấy chục tỷ nữa cũng không sao cả!

Hơn nữa, dựa theo quy tắc của thẻ đen Chí Tôn, Tiêu Nhất Thiên muốn trả nợ thì cần phải làm nhiệm vụ trên Huyền Thiên Bảng, bây giờ Tiêu Nhất Thiên có thể chắc chắn sau lưng

Huyền Thiên Bảng đúng là do Huyền Vương Điện âm thầm khổng chế!

Bố anh Tiêu Thanh Sơn bị mắc kẹt trong Huyền Vương Điện, cũng không biết là phúc hay họa, còn sống hay chết. Tiền của Huyền Vương Điện không phải để tiêu vô ích.

Nhưng mà...

Tiêu Nhất Thiên nghi ngờ nói: "Vì sao lại là giá của bảy năm trước?"

Sói Hồn cong môi cười, nói: "Bởi vì bảy năm trước tôi đã tới đây, hơn nữa lấy được một chỗ từ trong tay nhà họ Lục ở Thành Thiên Kiếm." "O?"

Lông mày Tiêu Nhất Thiên nhíu lại, ngẩn người.

Không trách được!

Không trách được tại sao thằng nhóc Sói Hồn này lại quen thuộc với tình hình Kiếm Sơn như thế, thì ra là thế!

Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Lúc ấy cậu vào tầng trời thứ mấy?" "Mất bao nhiêu tiền?"

Nghe vậy!

Khóe miệng Sói Hồn cong lên, trên mặt nở nụ cười vô cùng đắc ý, nói: "Tôi đi vào bằng bản lĩnh, không tốn một đồng." "Lúc ấy, tôi vừa tròn mười sáu tuổi, huyết mạch chưa kích hoạt, đúng lúc trước kia ông nội tôi đã cứu ông chủ hiện tại là Lục Băng Hàn của nhà họ Lục một mạng, Lục Băng Hàn dùng chuyện này để cảm ơn, tặng tôi một chỗ." "Ở tầng thứ sáu!" "Cũng vào lúc ấy, tôi kích hoạt huyết mạch của mình!" Hiểu rồi.

Tiêu Nhất Thiên lập tức hiểu mọi chuyện, vẻ mặt khinh thường nói: "Bản lĩnh của cậu là bắt ông nội đổi nhân tình để lấy chỗ sao?"

Mẹ nó.

Tiêu Nhất Thiên còn tưởng rằng Sói Hồn đi vào bằng chính y thuật của anh ta. "Có vấn đề gì sao?" "Hi hi!"

Sói Hồn hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng gì, cười nói: "Người khác nhờ bố nhờ mẹ. Tôi không bố cũng không mẹ, chỉ có thể dựa vào ông noi!"

Sói Hồn là một cô nhi.

Người ông nội này, thật ra cũng được coi như sư phụ anh ta, nuôi nấng anh ta trưởng thành, truyền thụ y thuật phi phàm cho anh ta.

Cũng phải nói, năm năm trước Tiêu Nhất Thiên làm cậu chủ nhỏ nhà họ Tiêu ở Thủ đô, là một con nhà giàu chính hiệu. Dựa vào bố và ông nội, mà hiện tại anh có thiên phú dị bẩm, trở thành cường giả Minh Cảnh, bây giờ tự hào về huyết mạch, mà huyết mạch lại thừa hưởng từ bố mẹ, xét đến cùng thì vẫn là của bố mẹ thôi!

Tuy rằng vô liêm sỉ nhưng Tiêu Nhất Thiên không thể không thừa nhận!

Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này, có thể dựa vào bố mẹ thật ra cũng là một loại bản lĩnh!

Nghĩ nghĩ một lát, Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Nhân tình của ông nội với nhà họ Lục xong rồi à?" "Còn có thể dùng để đổi chỗ không?"

Nếu có thể làm thế, thật ra có thể khiến Tiêu Nhất Thiên bớt không ít chuyện cũng bớt không ít tiền. "ớn cứu mạng nặng như núi!" "Chỉ là một chỗ mà thôi, đương nhiên còn chưa xong đâu!" Sói Hồn gật đầu, ngay sau đó nghĩ nghĩ, lại lắc đầu nói: "Nhưng mà nhân tình còn chưa hết, có khi nhà họ Lục đã tiêu rồi!" "Theo tôi được biết, các gia tộc lớn ở Thành Thiên Kiếm vì tranh đoạt chỗ trong Kiếm Sơn, vẫn luôn tranh đấu rất gay gắt." "Mấy năm gần đây, khí thế nhà họ Lục suy sút, con cháu cũng rất kém cỏi. Bị mọi người xa lánh, tình hình không quá lạc quan, không biết còn có thể được sắp xếp số người như ban đầu không.." %3D

Mẹ nó!

Tiêu Nhất Thiên trợn mắt, lúc cậu tới tới thì được, tôi tới lại không được à?

Cái quỷ gì thế? "Hay là..."

Sói Hồn nhìn vẻ mặt khó chịu của Tiêu Nhất Thiên qua kính, nụ cười lập tức cứng trên mặt, chợt nói: "Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Lục Băng Hàn hỏi thăm tình hình nhé?" "Nếu có, tôi sẽ nói ông ta đến đây nhường cho anh cả!"

Nói xong!

Sói Hồn hơi chần chờ, sau đó nói: "Thật ra, nếu anh cả thật sự muốn đến hang động Kiếm Sơn, vốn không cần mất công như thế, hoàn toàn có thể lựa chọn cách thứ hai!" "Vậy sao?"

Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Cách thứ hai là gì?" "Mềm không được, vậy thì kiên quyết thôi!" "Trực tiếp đánh đi!"

Ánh mắt Sói Hồn hiện lên một tia hung ác, trầm giọng nói: "Trên thế giới này, cho dù anh đi đến đâu, làm chuyện gì, nằm đấm vĩnh viễn là chân lý duy nhất" "Các gia tộc lớn Thành Thiên Kiếm khổng chế được 81 hang động Kiếm Sơn, ngoài tranh đấu gay gắt trong nội bộ ra, thì trên lưng cũng gánh vác áp lực cực kỳ lớn, mỗi năm đến ngày thần tế đều sẽ có rất đông cao thủ từ cả nước hội tụ về, nếu bọn họ không cho người ngoài vào núi, chỉ sợ Thành Thiên Kiếm sẽ bị náo loạn long trời lở đất!" "Cho nên bọn họ định ra một quy tắc "Phàm là người bên ngoài muốn vào hang động Kiếm Sơn, dưới tiền đề không lấy được chỗ, chỉ cần thực lực đủ mạnh là có thể trực tiếp đánh từ tầng trời thứ nhất lên!" "Nhưng mà một người đánh thì chỉ có thể chiếm được một hang động thôi." "Ví dụ như anh muốn lên hang động nào đó của Cửu Trùng Thiên, vậy phải khiêu chiến với người của gia tộc có được hang động đó, nếu thắng, anh có thể tự đi vào, cũng có thể để quận chúa điện hạ đi vào!"

Chuyện này đúng là rất hợp tình hợp lý.

Nếu không, với thực lực Minh Cảnh của Tiêu Nhất Thiên, trực tiếp đánh xuyên luôn Cửu Trùng Thiên, đánh bại tất cả cao thủ của các gia tốc chẳng phải có thể độc chiếm hết 81 hang động sao?

Một người!

Một hang động!

Cũng vì cân bằng thế lực khắp nơi, định ra quy định, sau đó, tất cả mọi người phải làm theo quy định đó, nếu không, người phá hư quy tắc sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích. "Từ kinh nghiệm lúc trước."

Sói Hồn nói tiếp: "Phàm là cao thủ ám cảnh viên mãn, nếu tình huống bình thường thì đều có thể đánh lên, chiếm một vị trí nhỏ." "Dù sao Kiếm Sơn do mười mấy gia tộc lớn ở Thành Thiên Kiếm chấp chưởng, cũng không phải tất cả gia tộc lớn đều có cao thủ ám cảnh viên mãn trấn giữ!" "Ví dụ như nhà họ Lục!" "Mấy năm trước, ông cụ nhà họ Lục qua đời, trong i bộ gia tộc không còn cao thủ ám cảnh viên mãn cho nên mới bị các gia tộc khác xa lánh, mơ ước danh sách chỗ trong tay bọn họ."

Tụt lại phía sau sẽ bị đánh!

Đây là quy tắc bất biến của trò chơi! "Nếu vậy. "Thì.."

Tiêu Nhất Thiên nghĩ rồi nói: "Tối nay trước khi đặt chân đến nhà họ Lục, sau đó hỏi Lục Băng Hàn một chút về tình hình ngày tế thần, còn về phần chọn cách thứ nhất hay hai thì phải tùy theo hoàn cảnh!"

Tiền.

Tiêu Nhất Thiên có rất nhiều!

Đánh.

Tiêu Nhất Thiên cũng không sợ ai!

Dù sao, ngày mai anh cũng phải đến hang động Kiếm Sơn để nghiên cứu đến cùng.

Hơn nữa!

Ít nhất anh cũng phải chiếm được hai hang động, một cái cho mình, một cái khác giao cho Đế Hinh kích hoạt huyết mạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.