Nghe thấy giọng Sói Hồn, lòng Tiêu Nhất Thiên khẽ run, anh không khỏi
vui mừng.
Nhưng Tô Tử Lam đột nhiên giật mình.
Vua Sói?
Vua Sói nào?
Sói ở đâu?
Ngay khi giọng nói của Sói Hồn vừa rơi xuống, hai giọng nói quen thuộc
vang lên: “Thưa Vua Sói!”
“Sói Ảnh đã đến!”
“Thưa Vua Sói! Sói Đồng đã đến!”
Trong đó, vừa nghe giọng Sói Đồng là biết đó là một cô gái.
Tô Tử Lam suýt nữa giật bắn người, cô ngồi dậy, bình tĩnh nào, tại sao
đều là sói?
“Chuyện gì vậy?”
Cô quay đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên.
Tiêu Nhất Thiên đứng lên, nhìn cô cười và nói: “Em đừng sợ, họ là bạn anh. Sói Hồn, Sói Ảnh, Sói Đồng và cả Vua Sói đều là biệt danh của bọn anh.”
Trong quân đội, tất cả đều được gọi bằng mật danh, hay là biệt danh.
Nhưng không ngờ những con sói con này, lại tới đây một cách phô trương
như vậy, âm thanh ồn ào làm cả tầng năm đều có thể nghe thấy. Chắc lại cho mọi người xung quanh là những tên ngốc không biết gì đây.
“Anh, anh là Vua Sói?”
Tô Tử Lam ngạc nhiên nhìn Tiêu Nhất Thiên. Vừa rồi, khi Tiêu Nhất Thiên
kể câu chuyện cho Tô An Nhiên nghe, anh đã nhắc đến Vua Sói và nhóm máu sói vài lần, nhưng Vua Sói trong câu chuyện lại do “Bố” của Tô An Nhiên đóng vai.
Tô Tử Lam không phải là một đứa trẻ ba tuổi, nên đương nhiên sẽ không xem đó là sự thật.
Nhưng bây giờ, cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
“U”
Tiêu Nhất Thiên không thể phủ nhận: “Vua Sói là biệt danh của anh.
Tô Tử Lam truy hỏi: “Vua Sói trong câu chuyện đó...”
“Nếu anh nói rằng câu chuyện đó là có thật, và Vua Sói trong câu chuyện là anh, em bây giờ là vợ của Vua Sói, liệu em có tin không?”
Tiêu Nhất Thiên hỏi ngược lại.
“Em..”
Tô Tử Lam muốn nói nhưng lại thôi.
Nhưng từ biểu hiện của cô, Tiêu Nhất Thiên đã nhìn ra câu trả lời.
Có quỷ mới tin á!
Thật kỳ lạ, những câu chuyện mà Tiêu Nhất Thiên kể vừa rồi quá thú vị và quá kỳ quái. Theo quan điểm của Tô Tử Lam, suy cho cùng, mọi chuyện chỉ có thể là truyện và không thể xuất hiện ngoài đời thực.
Tiêu Nhất Thiên cũng không giải thích, hướng về phía cửa hét lớn: “Đừng có đứng ngây ngoài đó, vào hết đi.”
Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa của phòng bệnh VIP được đẩy ra, ba bóng dáng quen thuộc lần lượt đi vào, Tiêu Nhất Thiên sải bước về phía trước đập tay rồi ôm từng người.
Đây là nghi thức gặp gỡ lúc trước của bọn họ.
Sói Hồn và Sói Ảnh thì không sao, nhưng khi Tiêu Nhất Thiên và Sói Đồng ôm nhau, sắc mặt Tô Tử Lam đột nhiên có chút khó coi, trong lòng bất giác trào lên một cảm giác ghen tuông.
Nói gì Tiêu Nhất Thiên bây giờ cũng là chồng của cô, và Sói Đồng là một
phụ nữ.
Người phụ nữ trẻ đẹp!
Nhìn cô ấy tầm hai mươi mấy tuổi, nhiều nhất không quá hai mươi lăm. Làn da trắng nõn, các đường nét trên khuôn mặt đều được chạm khắc tinh xảo, ngực to, eo thon, chân dài, mông cũng rất cong, dáng người siêu chuẩn.
Ở cô ấy, hầu hết mọi kỳ vọng về sắc đẹp của phụ nữ đều có thể tìm thấy.
Tô Tử Lam cũng không ngoại lệ.
Tô Tử Lam đưa mắt nhìn bộ ngực cũng tầm cỡ E của cô ấy, rồi lại nhìn xuống của cô, nhất là khi được Tiêu Nhất Thiên ôm, hai bộ ngực áp sát với nhau, khiến Tô Tử Lam càng ghen hơn nữa.
Cô quay mặt qua một bên, mắt không thấy thì tim sẽ không đau.
Sói Hồn và Sói Ảnh thì hoàn toàn trái ngược, hai người đàn ông to lớn,
không quan tâm gì bề ngoài của mình, ăn mặc nhếch nhác, quần áo rách rưới và bẩn thỉu, trông như một kẻ ăn mày bên lề đường.
Nếu anh ta ngồi ở bên đường, khi Tô Tử Lam đi ngang qua anh ta khả
năng cao cô sẽ móc tiền ra cho.
Truyền nhân của Hang Quỷ, chuyên hành nghề y đã đến!
Thật ra, cũng không còn cách nào, vì quá say mê y học nên hầu như mỗi ngày anh ta đều đi hái thuốc, luyện thuốc, thử nghiệm thuốc, chế tạo các phương thuốc kỳ quái, rất nhiều lần uống thuốc không tương thích mà khiến bản thân bị đầu độc sống dở chết dở.
Hình tượng cá nhân sao?
Điều đó không tồn tại, nói theo cách của Sói Hồn thì: “Khi tôi đưa cho bạn một phương thuốc có thể trị khỏi những căn bệnh khó chữa hiếm gặp, tôi
sẽ là chàng trai đẹp nhất trên thế giới. Bất kể bạn là ông to bà lớn, giàu có cỡ nào thì đều phải khom lưng cúi đầu trước mặt tôi!”
Rất oách!
Nhưng đó không phải là sự khoác lác, sự việc như này Tiêu Nhất Thiên và
những người khác đã từng chứng kiến trước đó rất nhiều lần rồi. Tô Tử Lam chưa từng nhìn thấy, cho nên cô không thể hiểu được.
Còn với Sói Ảnh...
Đúng như tên gọi, anh ta đứng ở nơi đó như một cái bóng khiến người ta dễ dàng quên đi sự tồn tại của anh ta, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, người bị anh ta nhìn chằm chằm giống như con mồi bị sói nhìn, nhìn vào mắt anh ta có thể khiến người ta sởn gai ốc.
Tám mươi mốt thành viên của nhóm máu sói đều có những kỹ năng riêng biệt, tất cả đều là những kẻ quái dị.
“Vua Sói, đây là ai?”
Sau nghi thức gặp mặt đơn giản, ánh mắt của ba người đều rơi trên người Tô Tử Lam, đôi mắt pha chút nghi hoặc, trong ấn tượng của bọn họ, trước đây Tiêu Nhất Thiên tuy ở trong quân đội, nhưng là một người cực kỳ nghiêm khắc cứng nhắc không hề dịu dàng.
Xinh đẹp như Sói Đồng mà còn bị anh đối đãi như đàn ông.
Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Vợ tôi.”
“Vợ?”
Trong phút chốc, cả ba người đều sững sốt, hàm suýt nữa rớt xuống đất, hai mắt mở to như chuông đồng, ánh mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên như nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Tiêu Nhất Thiên trừng mắt nhìn lại họ và tỏ ý: “Bỏ ánh mắt ghen tị đi rồi
chào hỏi cái coi!”
“Ồ..”
Ba người hoàn hồn, lập tức quay người lại, cung kính chào Tô Tử Lam như
trong quân đội, sau đó đồng thanh hô: “Xin chào chị dâu sói!”
“Xin chào chị dâu sói!”
“Xin chào chị dâu sói!”
Âm thanh rất lớn.
Còn to và chói tai hơn tiếng hét ở cửa phòng.
Tô Tử Lam sợ tới mức toàn thân phát run, liếc mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên, sau đó miễn cưỡng đáp lại: “Xin chào mọi người”
“Sói Hồn, mau qua xem bệnh tình của đứa bé trước đã.”
Tô An Nhiên đang hôn mê bất tỉnh. Bây giờ không phải là lúc kể lể và tâm tình với nhau, Tiêu Nhất Thiên liền chỉ vào Tô An Nhiên đang nằm trên giường
bệnh.
“Đứa bé?”
Sói Hồn sửng sốt: “Đây là... Con của ai?”
“Nhảm nhí!”
Tiêu Nhất Thiên hừ nói: “Đương nhiên là con của vợ chồng tôi.”
“A?”
Ba người lại đứng ngây ra, cái hàm chưa kịp nhặt lên lại rơi xuống đất, đôi mắt vừa mới bình thường trở lại lại trợn to thành mắt bò, con ma vừa thấy lúc nãy hình như lại xuất hiện thêm lần nữa, bọn họ không dám tin mà hỏi lại: “Vua Sói, không phải anh vừa mới...”
Mặc dù ba người họ giải ngủ trước Tiêu Nhất Thiên, nhưng họ vẫn giữ liên lạc với những người đồng đội cũ của mình, biết rằng Tiêu Nhất Thiên mới giải ngũ vài ngày.
Trong vòng vài ngày, Vua Sói của vùng đất phía Bắc, người hờ hững với tất cả phụ nữ trong quân đội, đã kết hôn một cách thần kỳ, và thậm chí còn
có một người vợ, điều này không thể tưởng tượng được.
Hôn nhân chớp nhoáng, họ vẫn tin được.
«Sói Vương Bất Bại)
Nhưng, sinh con...
Sinh con trong chớp nhoáng, điều này cũng có thể xảy ra sao? Và xét theo vẻ ngoài của Tô An Nhiên, cô bé ít nhất cũng phải ba bốn tuổi mới đúng chứ? Đại nhân Vua Sói đi, chúng tôi biết rằng khả năng chiến đấu của anh rất mạnh, nhưng anh cũng không thể mạnh và nhanh lẹ đến mức độ biến thái như vậy chứ?
Lẽ nào anh không cần gặp mặt chị dâu, chỉ nhìn qua điện thoại và máy tính là có thể sinh con được ư?
Thật phản khoa học!
Họ còn vô thức nghĩ đến, có lẽ nào...
Anh đổ vỏ cho kẻ khác sao?
“Im đi!”
Vài người trong số họ đã từng là cấp dưới của Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên biết rất rõ về họ, chỉ cần nhìn biểu cảm và ánh mắt của họ là biết trong đầu họ đang nghĩ gì, anh không nhịn được mà quát mắng: “Ông đây có vợ trước khi gặp các người, có đứa con thì có gì lạ đâu?”
Ba người họ nhìn nhau và chợt hiểu ra.
Tính thời gian, quả nhiên đúng như vậy, Tiêu Nhất Thiên đã nhập ngũ được năm năm, con gái cũng sắp bốn tuổi. Hóa ra anh đã là hoa có chủ, mà còn hoa rất chung tình nữa cơ, hèn gì lúc ở quân đội, không thèm nhìn những phụ nữ khác.
“Chị dâu sói, chúng tôi sai rồi, mong chị đừng để bụng.”
Sói Hồn mỉm cười, ngượng ngùng nhìn Tô Tử Lam, sau đó lập tức cầm hộp thuốc bước đến bên giường bệnh xem bệnh cho Tô An Nhiên, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt của Tô Tử Lam cũng không dễ coi là mấy.
Chưa chồng mà sinh con luôn là nỗi đau trong lòng cô, đã 5 năm nay một mình cô âm thầm chịu đựng ánh mắt dị nghị xoi mói của người khác, mỗi lần nghe thấy những lời đồn đại đó cô rất tức giận và tủi nhục.
Sói Vương Bất Bại)
Nhưng cô không thể phản bác!
Bây giờ, cô và Tiêu Nhất Thiên đã đính hôn, nhưng lại muốn Tiêu Nhất Thiên cùng cô gánh vác trách nhiệm này, thậm chí còn phải giấu giếm nói dối trước mặt bạn bè anh, cô cảm thấy áy náy, đôi mắt nhìn về phía anh phản phất một chút biết ơn.
“Không hồ là con ruột của Vua Sói, cô bé thật đáng yêu”
Sói Đồng bước đến bên kia giường, ngắm nghía một chút, không ngừng so sánh Tô An Nhiên với Tiêu Nhất Thiên, rồi nói: “Đôi mắt giống Vua Sói...”
“Trông cái mũi cũng giống!”
“Miệng thì giống chị dâu...”
“Và đôi tai.”
Nếu không có sự hiện diện của Tô Tử Lam, Tiêu Nhất Thiên đã đẩy mấy người này xuống sàn rồi đánh cho một trận tơi tả, chiết tiệt, lắm lời thế không biết, mấy cái vấn đề riêng tư này mà lôi ra nói cho bằng được!
Năm phút sau.
Sói Hồn buông cổ tay Tô An Nhiên ra, trên mặt sớm đã không còn vẻ giễu cợt trêu đùa như trước, anh ta đứng lên với vẻ cực kỳ nghiêm nghị, quay về phía Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Vua Sói, anh đắc tội với nhân vật tầm cỡ nào vậy?”
“Là quân địch trước đây đến tìm anh báo thù sao?”
Tiêu Nhất Thiên biết rằng mỗi khi Sói Hồn có biểu hiện như vậy, có nghĩa là một điều nghiêm trọng đã xảy ra.
Vì vậy anh sốt ruột nói: “Nói cho rõ đi.”
Tô Tử Lam cũng lập tức xuống giường đi đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, nhìn Sói Hồn với vẻ mặt lo lắng. Lúc trước vì để trấn an cô, Tiêu Nhất Thiên đã hết lời ca tụng Sói Hồn, nào là thánh y chuyên cướp bệnh nhân từ tay thần chết. Nếu ngay cả Sói Hồn cũng không cứu được thì không phải là...
Cô không dám nghĩ tiếp được nữa!
Sói Hồn trầm giọng nói: “Nếu tôi không đoán sai thì con gái anh đã bị tiêm một loại nước thánh lưu ly trong truyền thuyết. Loại nước thánh này rất 14:56
Sói Vương Bất Bại)
hiếm, đặc tính rất đặc biệt.”
“Tôi cũng chưa nhìn thấy qua. Tôi chỉ thấy những ghi chép liên quan trong một cuốn sách y học cổ đại. Người ta nói rằng nước thánh lưu ly không phải thuốc độc mà là thứ dùng để kích thích thể chất đặc biệt hoặc dòng máu đặc biệt.”
“Một khi chất lỏng màu đỏ máu được tiêm vào cơ thể người, chỉ có hai kết quả. Người được tiêm thực sự là người có thể chất hoặc loại máu đặc biệt. Trong trường hợp đó, sau hai mươi bốn giờ, thể chất hoặc máu sẽ được kích hoạt.”
“Hoặc là, người được tiêm không có thể chất đặc biệt hoặc loại máu đặc biệt thì trong vòng 24 giờ, chắc chắn sẽ chết.”
Nước thánh lưu ly!
Chỉ có đường chết!
Nghe xong Tô Tử Lam vẻ mặt ngờ vực, vừa gặp Sói Hồn có vài phút mà đã tìm ra được nguyên nhân căn bệnh, cô còn tưởng rằng Tô An Nhiên đã được cứu sống, nhưng nghe đến đoạn sau, sắc mặt cô đột nhiên xám ngắt!
Cái gì mà thể chất đặc biệt, cái gì mà loại máu đặc biệt, cô đều không
hiểu.
Nhưng câu cuối cô lại nghe hiểu, nếu Tô An Nhiên không phải cái gọi là thể chất đặc biệt hoặc là loại máu đặc biệt, cô bé sẽ không sống nổi hai mươi bốn giờ đồng hồ!
Trong phút chốc, nước mắt cô trào ra.
Tiêu Nhất Thiên đưa tay ra ôm lấy vai cô vỗ về, nhưng suy nghĩ của cô lại
trái ngược hoàn toàn, cô hỏi: “Ý anh nếu Tô An Nhiên có thể sống hơn hai mươi bốn giờ, nghĩa là thể chất hoặc loại máu của con bé rất khác biệt, và sẽ không có chuyện gì sao?”
Sở dĩ hỏi như vậy là vì thể chất và dòng máu của Tiêu Nhất Thiên khác với người thường!
Nếu không thì, năm năm trước lúc Tiêu Nhất Thiên bị bắt vào tù, anh sẽ
không bị bí mật đưa đi nhập ngũ, thực lực cũng không thể tăng vọt, bất khả
chiến bại, trở thành đệ nhất trong tám mươi mốt người có khả năng kỳ lạ trong nhóm máu sói. Được phong làm vị Vua Sói của vùng đất phía bắc!
Cũng sẽ không bất ngờ giết chết người từng là thầy của anh. Hoắc Đình
Kiên!
Tất cả những chuyện này là do sau khi nhập ngũ Tiêu Nhất Thiên đã bị kích hoạt thể chất và mạch máu, về quá trình kích hoạt ra sao thì anh cũng không biết, anh bị hôn mê một ngày đêm, sau khi tỉnh lại thì mọi thứ đã thay đổi.
Đột nhiên anh nghĩ, chẳng lẽ là năm năm trước khi thể chất cùng mạch máu bị kích hoạt, cũng là lúc anh hôn mê, bị người ta tiêm một thứ thuốc như nước thánh lưu ly mà Sói Hồn nói sao?
Còn loại nước thánh lưu ly này vốn dĩ nhà họ Tiêu ở thủ đô cũng có!
Điều đó có nghĩa là dòng máu của nhà họ Tiêu khác với người thường và có thể được di truyền? Tổ tiên nhà họ Tiêu đã được kích hoạt nên có nước thánh lưu ly hiếm có này?
Tiêu Quốc Nguyên nhờ Hoắc Đình Kiên mang nước thánh lưu ly đến Hải Phòng để tiêm vào người Tô An Nhiên. Ông ta muốn xác nhận rằng với tư cách là con gái ruột của Tiêu Nhất Thiên, Tô An Nhiên mang trong mình một nửa dòng máu của nhà họ Tiêu, liệu cô bé có thừa hưởng thể chất và dòng máu đặc biệt của nhà họ Tiêu hay không?
Suy nghĩ của Tiêu Nhất Thiên không ngừng thay đổi. Có vẻ như anh đã nghĩ ra rất nhiều chuyện!
“Theo lẽ thường, quả thực là như vậy, chỉ cần sống sót sau hai mươi bốn giờ, bình an vô sự, thì cô bé sẽ có năng lực đặt biệt vượt xa người thường.”
Sói Hồn gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nhìn Tô An Nhiên thở dài: “Tuy nhiên, con gái của Vua Sói mới bốn tuổi, còn quá nhỏ. Cơ thể vẫn chưa phát triển toàn diện căn bản không thể chịu đựng sức tàn phá của loại nước thánh lưu ly này.”
“Nếu không phải Vua Sói sớm phát hiện, kịp thời trấn áp dược tính của nước thánh lưu ly này, e rằng bây giờ cô bé đã không trụ nổi.”
Nghe vậy, nước mắt Tô Tử Lam trút xuống như thác đổ, cảm giác khó thở.
Trong lúc đau buồn, cô mặc kệ quần áo rách rưới và dáng vẻ bẩn thỉu của Sói Hồn mà nắm lấy cánh tay của anh ta và hỏi: “Tiêu Nhất Thiên nói anh là thần thánh có thể cướp người từ tay thần chết, vậy chắc anh phải có cách cứu An Nhiên đúng không?”
“Đúng không?”
Nếu Sói Hồn lắc đầu bất lực, Tô Tử Lam thật sự không biết nên đối mặt với tình huống tiếp theo như thế nào.
Tô An Nhiên là nguồn sống của cô!
“Chị dâu đừng lo lắng, từ từ nghe tôi nói đã.”
Sói Hồn nghiêm mặt nói: “Bản thân nước thánh lưu ly không phải là thuốc độc nên không có thuốc giải. Nếu là người thường, không còn cách nào khác đành phải nằm chờ chết. Nhưng may mắn thay, cô bé là con gái của Vua Sói, nên thể chất và máu chắc không có vấn đề gì.”
“Mấu chốt của vấn đề bây giờ là nhanh chóng nghĩ cách để giảm thiểu sức tàn phá của nước thánh lưu ly đối với cơ thể cô bé, hạn chế đến mức thấp có thể để cơ thể cô bé có thể chịu đựng được.”
“Chì bằng cách này, mới có thể vượt qua giai đoạn này.”
Tô Tử Lam sững sờ.
Người bình thường?
Lẽ nào cô bé không phải là người thường sao?
Tô An Nhiên không bình thường sao?
Tại sao nói Tô An Nhiên là con gái của cô và Tiêu Nhất Thiên thì thể chất và dòng máu sẽ không có vấn đề gì?
Có phải vì thể chất và dòng máu của Tiêu Nhất Thiên đạt yêu cầu không?
Nhưng...
Có trời mới biết, Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn không phải là bố ruột của Tô
An Nhiên!
(Sói Vương Bất Bại)
Có bệnh thì không thể giấu bác sĩ!
Tại một thời điểm nào đó, Tô Tử Lam rất muốn nói ra việc này để Sói Hồn có thể chuẩn bị tâm lý, nhưng lời nói đến môi cô lại không biết mở miệng thế nào, chẳng lẽ nói với Sói Hồn và những người khác rằng cô và Vua Sói vừa đính hôn, chưa có kết hôn sao?
Hơn nữa, Tô An Nhiên không phải con của cô và Tiêu Nhất Thiên, còn về nó là con ai, ngay cả cô cũng không biết?
Đầu óc cô rối bời.
Tiêu Nhất Thiên hỏi thằng: “Đừng nói nhảm nữa, nói cách chữa trị đi!”
“Phương thức giảm thiểu tổn thương do nước thánh lưu ly gây ra cho Tô An Nhiên, bất luận cần những gì, trên trời dưới đất, tôi đều có thể đem về cho cậu!”
Tiêu Nhất Thiên rất hiểu Sói Hồn, vì khi anh ta đã nói như vậy thì chắc chắc sẽ có cách để cứu Tô An Nhiên.
Nếu không, anh ta sẽ không nói ra.
Quả đúng như vậy, Sói Hồn gật đầu và nói: “Trong cuốn sách y học cổ xưa đó, khi giới thiệu về nước thánh lưu ly, nó có ghi lại một phương pháp để giảm tác hại của nước thánh lưu ly đối với cơ thể con người.”
“Đó là một công thức!”
“Cần bảy bảy bốn mươi chín loại dược liệu quý, và cần loại máu của người đã kích hoạt dùng làm chất dẫn mới có tác dụng.”
Do dự một hồi, Sói Hồn nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi từng nghiên cứu công thức đó, cần có bốn mươi chín loại dược liệu quý. Từ khi tôi giải ngũ tôi đã thu thập được 48 loại, vẫn thiếu một cái là cỏ xán tinh.”
“Về phần máu, của Vua Sói là được rồi.”
Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Vì vậy, chỉ cần tìm được cỏ xán tinh, cậu có thể cứu Tô An Nhiên, phải không?”
“Chính xác!”
Sói Hồn trịnh trọng gật đầu: “Nhưng mà, với tình hình sức khỏe hiện tại 14:56
của con gái anh, chỉ có thể cầm cự từ bảy đến mười ngày.”
“Trong vòng mười ngày, chúng ta phải tìm được cỏ xán tinh!”
Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Vậy thì cậu có biết, nơi tôi có thể tìm thấy cỏ xán tinh không?”
“Biết thì biết, nhưng...”
Sói Hồn có chút do dự.
“Nói!”
Tiêu Nhất Thiên trở nên lạnh lùng, anh nói rồi chỉ cần có cách, bất luận trên trời hay dưới đất, lên rừng đao hay xuống biển lửa anh nhất định sẽ đem về đúng giờ!
“Thành phố Hồ Chí minh!”
Sói Hồn không dám giấu giếm, nói thẳng: “Lúc trước tôi nghe có người nói ở thành phố Hồ Chí Minh có một khu đấu giá bí mật dưới lòng đất, mỗi năm chỉ mở một lần và chỉ bán đấu giá những thứ trị giá hơn một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, tất cả đều là vật đấu giá, một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ là giá khởi điểm.”
“Điều quan trọng nhất là những người bình thường hoàn toàn không thể nhận được vé vào cửa khu đấu giá, hoặc thậm chí không biết khu đấu giá ở đâu. Chỉ những người đã nhận được thư mời mới có thể đi.”
“Và những người có thể được mời, không ngoại lệ, đều là những gia đình giàu có bật nhất có gia sản nghìn tỷ trở lên...”
Trị giá hàng nghìn tỷ!
Con ngươi của Tiêu Nhất Thiên hơi co lại, con tim khẽ run lên, trong lòng chợt nghĩ đến một người, cả đất Hải Phòng này hình như chỉ có một người giàu có nhất đó là Phạm Đức Thành!