Sói Vương Bất Bại

Chương 312: Chương 312: Núi Thập Vạn, độc nữ Nam Cương Hoắc Linh Lung




Bên trong núi Thập Vạn là những tảng đá cao chót vót và những rừng cây rậm rạp!

Dọc theo đường đi!

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng rống của dã thú, tiếng kêu sợ hãi của chim rừng, đủ thứ âm thanh cổ quái vang lên rối tinh rối mù, những người nhát gan buổi tối mà vào đây có thể sẽ bị hù cho chết tươi!

Tê hổ đầm đen không thể chờ được muốn nhìn thấy vợ con của mình, chở Tiêu Nhất Thiên chạy vào rừng cây, cúi trên luồn dưới, đi với tốc độ cực nhanh. Ngược lại giống như là ngựa quen đường cũ!

Tiêu Nhất Thiên không hề ẩn đi hơi thở của mình!

Minh kình trong đan điền bộc phát tản ra bốn phía, trong phạm vi trăm mét đều được anh cảm nhận rõ ràng, đám côn trùng độc và mãnh thú ẩn mình trong bóng đêm hiển nhiên rất sợ minh kình!

Côn trùng độc thoái lui!

Mãnh thú nhường đường!

Đối mặt với một cường giả minh cảnh hàng thật giá thật như Tiêu Nhất Thiên, đừng nói là con người, ngay cả những quái thú hoang dã trên núi cũng có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, không dám tùy tiện đến gây sự.

Bởi vậy có thể thấy được thực lực của cường giả minh cảnh là vô cùng mạnh mẽ!

Nửa tiếng sau!

Tê hổ đầm đen không ngừng không nghỉ, lặn lội vượt qua hơn mười ngọn đồi tốc độ mới dần chậm lại, sau đó dừng lại trên một ngọn núi cao.

Gâm!

Ngửa đầu lên gào một tiếng gầm rung trời, trong tiếng gầm này Tiêu Nhất Thiên có thể nhận ra sự kích động và hưng phấn của tế hổ đầm đen!

Xem ra!

Nó tới rồi!

Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đối diện có một ngọn núi, xung quanh còn có mấy đỉnh núi khác, giống như những ngôi sao vây quanh trăng sáng, vị trí này thật đặc biệt!

Hơn nữa!

Càng làm cho Tiêu Nhất Thiên cảm thấy hứng thú là ngọn núi kia lại không có đỉnh, cứ như đã có người cầm một thanh đạo lớn mở trời chém ngang sườn núi!

Chặt đứt đỉnh núi!

Các ngon núi xung quanh đều có hình nón, chỉ có một ngọn thoạt nhìn giống như là một cái sân khấu lớn!

Mặt trên của sân khấu hình như được trồng rất nhiều loại hoa cỏ dại kỳ lạ, nương vào ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, từ chỗ

của Tiêu Nhất Thiên có thể lờ mờ nhìn thấy những mảng nụ hoa đầy màu sắc!

Hương thơm hấp dẫn của hoa tràn ngập khắp ngọn núi và các vùng lân cận!

Mà ở giữa đám hoa cỏ kỳ lạ có một ngôi nhà, trong nhà bật đèn sáng trưng, rõ ràng là có người ở!

Nơi này!

Có lẽ là nơi ở của Hoắc Linh Lung?

Đậu xanh!

Không hổ là độc nữ Nam Cương, con gái của Hoắc Mãng, đúng là con mẹ nó có cá tính, ngay cả nơi ở cũng khác thường!

"Đi thôi!"

Tiêu Nhất Thiên vươn tay vỗ vỗ mông tê hổ đầm đen, ra hiệu: “Dẫn tôi đi gặp người được mệnh danh là bậc thầy thuần hóa thú này!”

Gầm!

Tê hổ đầm đen chấn động, lập tức lao xuống núi, chạy về ngôi nhà ở ngọn núi đối diện!

Chỉ mất chừng năm phút đồng hồ, một người một hổ đã đến chân núi, nhưng tê hổ đầm đen lại dừng lại, sợ hãi không dám tiến lên!

Hay thật!

Tiêu Nhất Thiên phóng minh tình cảm nhận một chút, ngay cả anh cũng không nhịn được mà hoảng sợ!

Tre vách đá trong rừng, nh ng bóng đen chạy tán loạn. Cành cây không có gió vẫn lay động, nơi nơi đều có côn trùng độc và mãnh thú đang ngủ, trong phạm vi trăm mét xung quanh Tiêu Nhất Thiên, vậy mà có ít nhất hơn mười người!

Hơn nữa!

Côn trùng độc và mãnh thú nơi này không giống với những con trên đường đã gặp, ngay lúc Tiêu Nhất Thiên cảm nhận được sự tồn tại của chúng cũng là lúc chúng phát hiện ra khí tức minh kình trên người Tiêu Nhất Thiên!

Nhưng mà!

Chúng nó không trốn chạy giống những

con lúc trước, mà ngược lại là cùng chạy về hướng của Tiêu Nhất Thiên và tê hổ đầm đen!

Rất rõ ràng!

Côn trùng độc và dã thú ở đây đã được Hoắc Linh Lung thuần hóa, đều là thú cưng của Hoắc Linh Lung, nghe lệnh của Hoắc Linh Lung mà ngủ trong rừng rậm bao quanh ngọn núi này, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Hoắc Linh Lung!

Mẹ nó!

Trong phạm vi trăm mét đã có hơn mười người, nếu tính cả ngọn núi mà mật độ như vậy thì có bao nhiêu người chứ?

Bậc thầy thuần hóa thú!

Bình thường không có việc gì làm nên thuần hóa thú để giải trí sao?

Rất nhanh!

Ngay khi Tiêu Nhất Thiên và tế hổ đầm đen còn đang kinh ngạc, lũ côn trùng độc và mãnh thú gần đó đã tập trung đến vị trí cách anh khoảng hai mươi mét, bày trận theo hình cánh quạt, vây quanh một người

một hổ!

Gầm!

Hú!

Gào!

Gừ!

Những tiếng kêu vô cùng kì lạ gần như là vang lên cùng lúc, âm thanh rối loạn đau nhói cả tai, quả thực còn ồn ào hơn cái chợ, thậm chí còn có một ít côn trùng độc và mãnh thú nhảy ra!

Sói hoang!

Bọ cạp khổng lồ!

Trăn đen!

Khi!

Gấu nâu!

Những côn trùng độc và mãnh thú bình thường rất hiếm gặp, bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái là con mẹ nó nơi nào cũng có! Đau đầu nhất là tiếng gầm rú kỳ lạ của bầy côn trùng độc và mãnh thú trước mặt làm kinh động đến những đồng bọn xung

quanh của chúng, kèm theo tiếng của từng

đợt tiếng cành cây gãy vang lên. Hàng loạt côn trùng độc và mãnh thú đang đến đây!

Nhưng mà!

Chúng nó không bị minh kình của Tiêu Nhất Thiên dọa cho bỏ chạy, nhưng vẫn có hơi sợ hãi, chỉ dám ỷ đông hiếp ít, há miệng nhe răng gào bậy, cũng không dám trực tiếp nhào vào Tiêu Nhất Thiên!

Có vẻ như

Nghĩ muốn dọa Tiêu Nhất Thiên một trận!

Chạy trốn?

Đó không phải là phong cách của Tiêu Nhất Thiên. Con người anh khẽ co lại, trên mặt có vẻ nghiễn ngẫm, mặc kệ trước mặt ngày càng tụ tập nhiều côn trùng độc và mãnh thú, bật thốt lên: “Cô Linh Lung”

"Tôi là Tiêu Nhất Thiên, tôi có một số việc muốn cùng cô Linh Lung đây gặp mặt bàn bạc”

"Tôi hy vọng là cô có thời gian! "

Giọng Tiêu Nhất Thiên như tiếng sấm xẹt qua bầu trời, dưới tác động của minh

kình trong nháy mắt đã truyền ra xa mấy cây số, dù là ở trên đỉnh núi cũng có thể nghe thấy rõ ràng!

Tuy nhiên!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng không có ai đáp lại, đợi khoảng nửa phút, khi Tiêu Nhất Thiên đã có chút mất kiên nhẫn, đột nhiên, một tiếng sáo du dương dễ nghe từ trên đỉnh núi truyền đến!

Cái quái gì vậy?

Tôi xuống nước mời cô, cô thổi sáo cho

Gầm!

Hú!

Ngay sau đó, Tiêu Nhất Thiên nhận thấy có điều gì đó không ổn, sau khi nghe thấy âm thanh đột ngột của tiếng sáo. Đã có hơn trăm côn trùng độc và mãnh thú tụ tập trước mặt anh, rồi đột nhiên chúng càng trở nên hưng phấn lên!

Vút!

Vút vút vút |

Dưới ảnh hưởng của tiếng sáo, chúng nó lại có thể đè ép sợ hãi đối với Tiêu Nhất Thiên, không hẹn mà lông đều dựng đứng lên, há cái miệng đầy máu, làm lộ ra một loạt những chiếc răng nanh sắc nhọn, liều mạng lao vào Tiêu Nhất Thiên và tê hổ đầm đen!

Khí thế bừng bừng như muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Nhất Thiên và tê hổ đầm đen!

Gầm!

Tề hổ đầm đen bị dọa đến mức hú lên một tiếng quái dị, hai chân run lẩy bẩy!

Mà Tiêu Nhất Thiên!

Trong mắt anh chỉ còn một màu lạnh như bằng, hừ lạnh nói: “Đây là đạo đãi khách của cô Linh Lung sao?”

"Nếu đã như vậy!

"Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Dứt lời!

Tiêu Nhất Thiên nâng bảo đao Lang Đồ trong tay lên, thản nhiên chém một đao, kèm theo một tiếng 'ong' trầm đục là một

bóng đao thật lớn do minh hình biến thành đang lao về phía côn trùng độc và mãnh thú!

Phụt!

Phụt phụt phụt...

Những con côn trùng độc và mãnh thú đó nhìn có vẻ hung hãn khủng bố, nhưng thân xác lại không chống đỡ nổi một đao do minh kình của Tiêu Nhất Thiên biến thành. Bóng đạo cực lớn lướt qua nơi nào, nơi đó bèn không ngừng vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, máu bắn ra tung tóe, trong nháy mắt, trên không trung có hơn chục đầu của côn trùng độc và mãnh thú bay tới. Nó đã bị chém thành hai nửa bay vào rừng cây xung quanh!

Tuy nhiên!

Những con côn trùng độc và mãnh thú nhìn thấy bạn đồng hành của nó đã bị giết, thi thể vô cùng khó coi nhưng vẫn không hề có ý dừng lại mà ngược lại càng mãnh liệt lao lên!

Có vẻ như!

Dưới sự điều khiển của tiếng sáo, chúng nó đã mất tự chủ, trở thành những con rối không sợ chết!

"Đi!"

"Lên núi!”

Mục tiêu chuyến đi này của Tiêu Nhất Thiên là Hoắc Linh Lung, anh không muốn lãng phí thời gian và minh kình vào đám côn trùng độc và mãnh thú này, minh kình từ trong cơ thể bay ra, tạo thành một hàng rào bảo vệ anh và tê hổ đầm đen bên trong!

Gầm

Có minh kình của Tiêu Nhất Thiên bảo vệ, tê hổ đầm đen lớn gan lên không ít, gào một tiếng, cơ thể khổng lồ nhảy vọt qua đám côn trùng độc và mãnh thú đang lao tới, chạy thắng lên đỉnh núi!

Một người một hổ, thế như chẻ tre!

Dọc theo đường đi!

Thỉnh thoảng Tiêu Nhất Thiên bổ ra một đao, bóng đạo thật lớn mở đường, mỗi một nhát đao đều rất hung ác, vô số côn trùng độc và mãnh thú chết dưới bảo đạo

Lang Đồ!

Ít nhất cũng phải đến hai ba trăm con!

Nói là giết ra một đường máu cũng không phải là nói quá, bất cứ nơi nào họ đi qua, xác thú khắp nơi trên đất, máu tươi chảy tràn lan!

Dù vậy!

Chỉ với độ cao khoảng năm trăm mét mà Tiêu Nhất Thiên và tế hổ đầm đen phải mất gần mười phút mới có thể phá tan được trở ngại côn trùng độc và mãnh thú này, thành công lên đến đỉnh núi!

Gần như cùng lúc đó, tiếng sáo cũng dừng lại!

Côn trùng độc và mãnh thú đang tiếp tục lao vào giết họ nhanh chóng lấy lại tự chủ ngay khi tiếng sáo biến mất, nhìn thấy những xác thú đẫm máu xung quanh, chúng nó nào còn can đảm mà lao vào Tiêu Nhất Thiên nữa chứ?

Mấy con thú có tâm lý hơi yếu đều muốn đái ra tại chỗ

Vèo vèo vèo!

Giống như nước thủy triều rút, trong nháy mắt chúng đều biến mất sạch sẽ, lại trốn hết vào rừng!

Trên đỉnh núi!

Hương hoa bốn phía!

Nhưng Tiêu Nhất Thiên không có ý nghĩ thưởng thức hoa tươi khắp núi rừng, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thắng vào căn nhà cách đó cả cây số. Từ xa chỉ có thể nhìn thấy cô gái đang ngồi một mình trên ban công lầu hai!

Có lẽ!

Đây là con gái của Hoắc Mãng, độc nữ Nam Cương Hoắc Linh Lung!

"Cậu Nhất Thiên không hổ danh là cường giả minh cảnh trẻ nhất từ ngày nước Đại Hạ thành lập tới nay. Mới hai mươi sáu tuổi đã tiến vào minh cảnh lại có thể có được sức chiến đấu xuất sắc như vậy!”

"Sói Vương Bắc cảnh!”

"Danh bất hư truyền!"

Giọng nói của Hoắc Linh Lung mềm mại nhẹ nhàng như tiếng hót của chim

oanh. Hết sức êm tai: “Cho dù là bố của tôi từ dưới núi lên đây ít nhất cũng phải mất hai mươi phút” "Thế mà cậu chỉ tốn có tám phút mười

sáu giây!"

"Ha ha!"

“Trách không được bố tôi chết trong tay của cậu Nhất Thiên đây, có thể coi là chết không oan!"

Một hơi nói những lời này!

Nói rất ung dung, cho dù có nhắc tới cái chết của Hoắc Mãng, nhưng cũng không nhận ra được trong giọng nói của cô ta có bất kỳ sự phẫn nộ và oán hận nào!

Hơi dừng một chút!

Cô ta hỏi: “Cậu Nhất Thiên giết bố tôi còn chưa đủ, còn muốn đến đây nhổ cỏ tận gốc, ngay cả một cô gái yếu ớt như tôi cũng không tha sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.