Trần Thiếu Huy, đó là con trai của Trần Nhân Trung! Còn mẹ của hắn ta chính là vợ của Trần Nhân Trung!
Tối hôm qua, ông ta sắp xếp cho vợ con mình gấp rút rời khỏi thành phố Hải Phòng, một nơi nhiều thị phi để vội vàng đến thủ đô lánh nạn, bảo vệ an toàn cho họ!
Không ngờ, họ lại mất tích một cách kỳ lạ!
Ông ta tìm kiếm cả một ngày vẫn không có manh mối gì, mà lúc này Tiêu Nhất Thiên lại nói rằng là do Phạm Đức Thành ra tay, bí mật bắt cóc vợ con ông?
Mục đích chỉ là để lấy lòng Tiêu Nhất Thiên?
Dùng vợ con của ông ta làm quân bài để lấy lòng Tiêu Nhất Thiên?
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn Phạm Đức Thành chờ đợi câu trả lời của ông ta trước mặt Trần Nhân Trung. Phạm Đức Thành có chút lúng túng, nhưng không hề sợ hãi, gật đầu thừa nhận: “Không sai.”
“Đồ khốn!”
Trong chốc lát, Trần Nhân Trung nổi cơn thịnh nộ, sự căm thù Phạm Đức Thành làm choáng ngợp sự sợ hãi của ông ta đối với Tiêu Nhất Thiên, liều mạng giãy dụa, trực tiếp xông tới chỗ Phạm Đức Thành, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao bóp chết mày!”
“Trả lại vợ con cho tao!”
Tuy nhiên, Bác Phúc đã tiến lên một bước và cản Phạm Đức Thành lại, trong cơ thể ốm yếu của anh ta có một nguồn sức mạnh khổng lồ, chỉ với một
cái khua tay, anh ta lật nhào Trần Nhân Trung xuống đất, cúi đầu nhìn ông ta một cách khinh bỉ. Sau đó anh ta hét lên: “Mang người lên đây.”
Tiếng bước chân vang lên.
Ngay lập tức, hơn chục vệ sĩ của nhà họ Phạm đi vào nghĩa trang, mang theo hai người, đó chính là mẹ con Trần Thiệu Huy đang hôn mê.
“Thiếu Huy!”
Trần Nhân Trung rơm rớm nước mắt, muốn chạy đến kiểm tra tình hình vợ con, nhưng lại bị Bác Phúc dùng một chân dẫm lên ngực, giậm như muốn chết tới nơi. Như một con rùa bị lật ngược, tứ chi múa may loạn xạ, dù cho có vùng vẫy thế nào nhưng cũng không thể đứng dậy.
Trương Phong Lâm và Lưu Thanh Chánh trong lòng tối sầm lại, xem ra là họ đã hiểu lầm ông Trần rồi...
Phạm Đức Thành bỏ qua màn khóc lóc và chửi bởi của Trần Nhân Trung, ông ta khom mình đi về phía Tiêu Nhất Thiên nói: “Mời cậu Tiêu tùy ý xử lý.”
Lập tức mọi ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên
Tiêu Nhất thiên sẽ làm gì?
Giết hết toàn bộ?
Bao gồm cả Hoắc Đình Kiên do nhà họ Tiêu ở thủ đô phái đến, trước đó ông ta đã giết rất nhiều người. Bây giờ, không ai có thể nghi ngờ sự dũng cảm và gan dạ của Tiêu Nhất Thiên.
Giết người, tất nhiên anh dám!
Đôi mắt lạnh như băng của Tiêu Nhất Thiên quét qua đám người Trương Phong Lâm, ánh mắt nghiêm nghị như chim ưng làm cho bọn chúng lạnh cả người, có một loại sợ hãi cùng tuyệt vọng chờ đợi phán quyết của thần chết.
“Không tha một ai.”
Một lúc sau, giọng nói lãnh đạm của Tiêu Nhất Thiên vang lên, không có một chút cảm xúc, thản nhiên nói, càng định rõ sinh tử của Trương Phong Lâm và những người khác. Nhưng. Anh không tự mình động thủ, mà đi tới bên cạnh Phạm Đức Thành, vừa đi vừa nói: “Ông, tự mình làm đi. Tôi muốn cái đầu
của ba người: Trương Phong Lâm, Lưu Thanh Chánh, Trần Nhân Trung.”
Phạm Đức Thành giật mình: “Cậu Tiêu, cái này...”
Mặc dù là người giàu nhất thành phố Hải Phòng, có thể tồn tại và có địa vị như ngày hôm nay, Phạm Đức Thành cũng đã từng nhiều lần thực hiện các vụ giết người phóng hỏa, nhưng bản thân chưa bao giờ tự mình làm.
Vậy mà Tiêu Nhất Thiên lại yêu cầu người đàn ông giàu có nhất thành phố phải đích thân giải quyết những người từ ba gia tộc lớn này, lại còn phải lấy đầu của Trương Phong Lâm và hai người còn lại nữa chứ!
Và cả Hoắc Đình Kiên!
Tiêu Nhất Thiên chỉ mới nói rằng, sau khi Hoắc Đình Kiên chết thì sẽ phái người đem đầu của Hoắc Đình Kiên về thủ đô và trao nó cho nhà họ Tiêu, để chính thức tuyên bố sự trở lại của ông chủ!
Vậy thì, Tiêu Nhất Thiên lấy đầu của Trương Phong Lâm và những người khác lẽ nào cũng là muốn...
Lấp đầy quân số?
Rốt cuộc, vụ việc năm năm trước là do chủ mưu của gia tộc họ Tiêu ở thủ đô, Trương Phong Lâm và những người khác thực hiện. Ba người bọn họ là những tên đao phủ triệt để, trên tay thấm đầy máu tươi của gia đình ba người Đỗ Thanh Trúc và Đỗ Văn Viễn.
“Sao, ông không dám à?”
Tiêu Nhất Thiên tiếp tục bước đi, đi ngang qua Phạm Đức Thành, lạnh lùng nói: “Ông không làm được hành động đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tôi cũng không cần những hành động dệt hoa trên gấm. hãy nhớ lấy. Mẹ con Trần Thiếu Huy không phải là ân huệ mà ông dành cho tôi, cũng không chứng minh được cho sự chân thành của ông.”
“Và lại ông đã cử người theo dõi việc đền bù của tôi, tôi giờ không mắc nợ ông cái gì nữa.”
Nói xong anh đi thắng ra khỏi nghĩa trang.
Phạm Đức Thành đứng sững sờ ở đó, ông ta và Bác Phúc nhìn nhau, đầu
ông ta quay cuồng, cố gắng tìm hiểu xem ý của Tiêu Nhất Thiên là gì.
Ngụ ý là anh ta là ông ta đã sai người bắt mẹ con Trần Thiếu Huy đưa cho Tiêu Nhất Thiên, nhưng kết quả là không được gì?
Ngược lại!
Đưa rồi, Tiêu Nhất Thiên lại không nợ ông ta bất cứ ân huệ nào, nếu ông ta không đưa, thay vào đó ông ta lại nợ anh ta một món nợ?
Lần giao dịch này...
Hơi chịu thiệt một chút!
Muốn trách, chỉ có thể trách bản thân chỉ biết nhìn quá xa trông quá rộng, luôn nghĩ đến việc tối đa hóa lợi ích và giảm thiểu rủi ro, lập trường không đủ vững vàng, nhưng lại không thoát khỏi tầm mắt của Tiêu Nhất
Thiên.
Vì vậy, hiện tại đột nhiên tuyên bố, cầm thượng thiêm hoa, không đủ để chiếm được lòng tin của Tiêu Nhất Thiên.
“Cậu Tiêu, tôi sẽ làm!”
Do dự một lúc, khi Tiêu Nhất Thiên đi tới lối vào nghĩa trang, Phạm Đức Thành nghiến răng và hạ quyết tâm, ông ta vươn tay lấy một con dao thép từ một người tóc vàng bên cạnh, rồi vung con dao về phía tên họ Lưu ở gần nhất hạ xuống.
Ngay lập tức một mớ hỗn độn xảy ra trong nghĩa trang!
Có những tiếng la hét, những tiếng than khóc đau đớn, những lời van xin nhỏ bé, cũng có những lời chửi rủa cuồng loạn, hết cái này đến cái khác xuyên thủng màng nhĩ.
Tiêu Nhất Thiên thờ ơ như một người điếc với việc này.
Kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường và giẫm lên biển máu và cả núi
thây thể, cảnh tượng này đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói là cảnh tượng thường
thấy.
Năm phút sau. Trong nghĩa trang hoàn toàn im lặng.
Phạm Đức Thành và Bác Phúc cùng nhau bước ra khỏi nghĩa trang, đến
sau Tiêu Nhất Thiên, trầm giọng nói: “Cậu Tiêu, chúng tôi đã làm xong như theo lời cậu rồi.”
“Ừ”
Tiêu Nhất Thiên chỉ gật đầu một cách ngẫu nhiên, không quay lại nhìn
Phạm Đức Thành: “Việc làm xong rồi, vậy ông đi đi.”
Đi?
Trong lòng Phạm Đức Thành có chút khó chịu. Tôi đã giết người vì cậu, cậu thuận miệng nói một câu, là muốn đá tôi đi sao?
Người giàu nhất thành phố Hải Phòng không cần thể diện à?
Phúc Bạch kéo tay áo của Phạm Đức Thành, nhìn ông chủ, ra hiệu đừng nên gây thêm phiền phức gì nữa, tốt nhất nên đi trước.
Phạm Đức Thành nghiến răng chịu đựng.
Tiêu Nhất Thiên một mình đứng ở lối vào nghĩa trang. Mặc dù anh đã tiêu diệt được ba gia tộc lớn, nhưng tâm trạng vẫn rất nặng nề. Tung tích của Tô An Nhiên vẫn còn là bí ẩn, Hoắc Đình Kiên có lẽ là người duy nhất biết được tung tích của Tô An Nhiên. Nhưng hiện tại Hoắc Đình Kiên đã chết rồi.
Tiêu Nhất Thiên biết rất rõ tính cách của Hoắc Đình Kiên, nếu hắn không chủ động nói thì cũng không thể làm gì.
Vì vậy Tiêu Nhất Thiên không do dự giết chết ông ta.
“Chẳng lẽ nhà họ Tiêu ở thủ đô phái người đến thành phố Hải Phòng ngoài Hoắc Đình Kiên còn ai nữa sao? Sau khi bắt cóc Tô An Nhiên, chẳng lẽ họ đã hạ lệnh việc đầu tiên là mang Tô An Nhiên đến thủ đô càng sớm càng tốt?”
“Hoặc là...”
Còn có một khả năng khác, Tiêu Nhất Thiên không dám nghĩ tới, bởi vì hắn không thể nào tiếp nhận kết quả đó được!
Hoắc Đình Kiên nói, Tô An Nhiên có thể không sống sót qua đêm nay! Trong lúc Tiêu Nhất Thiên đang suy nghĩ miên man, dưới chân núi chợt
có tiếng còi cảnh sát nhàn nhạt, từ xa đến gần càng lúc càng lớn, ngay sau
đó, đèn dưới chân núi lập lòe, vài chiếc xe cảnh sát ầm ầm lao về phía anh.
Đó là Tống Kiến Phong!
Con người của Tiêu Nhất Thiên hơi co lại. Trái lòng khẽ rung động, trong tiềm thức thầm nghĩ: “Tống Kiên Phong đã kiểm tra cả buổi chiều, ông ta biết được tung tích của An Nhiên rồi sao?”
“Cậu Tiêu!”
Vài phút sau, Tổng Kiên Phong dẫn mọi người đến nghĩa trang Lăng Vĩnh An và nhìn cảnh tượng đẫm máu của những xác chết ở khắp nơi bên ngoài nghĩa trang, ngay cả khi là Cục trường Cục Công an thành phố Hài Phòng, đã quá quen với cành tượng đẫm máu, nhưng ông vẫn bị giật mình trước cảnh tượng đó. Toàn thân ông nổi da gà.
Vào buổi sáng tại ngân hàng, Tiêu Nhất Thiên nói với Tống Kiên Phong rằng anh phải làm một số chuyện và giết một số người!
Bây giờ, Tiêu Nhất Thiên đã làm được!
Tống Kiên Phong đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc này ông ta đột nhiên nhận ra mình dường như chưa chuẩn bị đủ, lúc trước Tiêu Nhất Thiên chỉ là tùy hứng nói vậy thôi, cho nên ông ta đã đánh giá thấp trọng lượng lời nói của Tiêu Nhất Thiên.
“Cục trường Tống, chuyện này...”
Đặc biệt là nhân viên của Tống Kiên Phong và Tống Kiên Phong đều biết thân phận và lai lịch của Tiêu Nhất Thiên, nhưng họ lại không biết chuyện này là gì cả, họ hoảng sợ, âm thầm phản ứng trong đầu. Càng nên rút súng ra và đề phòng!
“Dừng tay!”
Tống Thanh Sơn đầu tiên giơ tay ngăn càn bọn họ, sau đó bước tới chỗ Tiêu Nhất Thiên, không hỏi thêm một lời nào, quyền lực ông ta cũng không coi ra gì, nói thằng: “Cậu Tiêu, cứ chờ đợi rồi mọi thứ sẽ đến, chúng tôi đã làm theo cách mà cậu nói để giải quyết vụ việc. Cuối cùng cũng tìm ra dấu vết của những tên côn đồ đó.”
(Sói Vương Bất Bại)
“Đã bao vây căn cứ của bọn chúng!”
Ông ta đến để báo cáo sự việc với Tiêu Nhất Thiên, không phải để bắt
người.
“Ồ?”
Trong tim Tiêu Nhất Thiên run lên mãnh liệt, hai mắt đột nhiên sáng lên, anh hỏi: “Người nào làm? Ở đâu?”
“Nhà họ Phạm!”
Tống Kiên Phong nghiêm nghị nói: “Con trai của Phạm Đức Thành, Phạm
Nhất Minh!”
“Chúng tôi đã theo dõi tất cả các phương tiện đi qua cổng trường mẫu giáo vào buổi trưa và trích camera hành trình của họ, tìm thấy được hai nghi phạm. Một người trong số họ đã bỏ đi giữa chừng và người còn lại thì ở lại, tranh thủ khi tan học đám đông chen chúc và cảnh tượng hỗn loạn đã bắt cóc con gái Tô An Nhiên của cậu“.
“Sau đó, chúng tôi theo dõi hành trình chiếc xe của nghi phạm trong toàn thành phố và phát hiện ra rằng sau khi chiếc xe rời khỏi trường mẫu giáo đã đi đến biệt thự riêng của Phạm Nhất Minh, biệt thự An Vượng.”
“Sau khi họ đi vào thì cũng chưa thấy đi ra”
Tống Kiên Phong giải thích ngắn gọn quá trình điều tra cho Tiêu Nhất Thiên. Nghe xong, đôi mắt băng giá của Tiểu Triệt tràn đầy tia lạnh lùng, năng lượng u ám dâng trào lên trong cơ thể không thể nào dừng được. Đến mức nhiệt độ xung quanh giảm xuống ngay lập tức, không khí lạnh bao trùm chung quanh.
“Nhà họ Phạm à??”
Tiêu Nhất Thiên quay đầu nhìn về hướng Phạm Đức Thành và Bác Phúc đã rời đi. Không ngờ rằng lúc trước Phạm Đức Thành vẫn còn ở trước mặt anh, cố gắng tạo mối quan hệ với anh. Mà bây giờ đã xác định được rằng con trai của ông ta, Phạm Nhất Minh đã bắt cóc con gái của Tiêu Nhất Thiên!
Tổng Kiên Phong quan sát sắc mặt của anh ta, hiển nhiên đoán được suy nghĩ của Tiêu Nhất Thiên, nên anh ta hỏi: “Trên đường tới đây, hình như tôi đã
nhìn thấy xe của Phạm Đức Thành. Cậu có muốn bây giờ tôi gọi điện thoại cử người chặn xe của ông ta lại không?”
“Không cần đâu.”
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu hỏi: “Làm sao ông biết tôi ở đây?”
Cơ nghiệp của nhà họ Phạm ở thành phố Hải Phòng, dù ông ta có chạy như hòa thượng đi chăng nữa thì cũng không chạy được đến miếu rồi. Hơn nữa, dựa trên phản ứng của Phạm Đức Thành vừa rồi, Tiêu Nhất Thiên gần như chắc chắn rằng vụ bắt cóc Tô An Nhiên là mục đích cá nhân của Phạm Nhất Minh, làm sau lưng Phạm Đức Thành rồi.
Phạm Đức Thành không biết điều đó.
Nếu không, sau khi chứng kiến thủ đoạn gần như tàn bạo và sức mạnh đáng kinh ngạc của Tiêu Nhất Thiên, Phạm Đức Thành chắc chắn sẽ không dám liều mạng xuất hiện trước mặt Tiêu Nhất Thiên trong khi ông ta biết rằng Bác Phúc không phải đối thủ của Tiêu Nhất Thiên
“Là do chiếc Mercedes màu đen dưới chân núi.”
Tổng Kiến Phong giải thích: “Sau khi lần theo dấu vết của biệt thự An Vượng, chúng tôi đã cử người theo dõi và phát hiện ra rằng chiếc Mercedes màu đen đang di chuyển một cách đáng ngờ. Nó rời biệt thự An Vượng đi về phía ngoại ô phía tây. Tôi lo rằng chúng sẽ bí mật chuyển con gái của cậu, vì vậy tôi đã mang người đuổi theo hắn.”
“Là như vậy...”
Tiêu Nhất Thiên đột nhiên hiểu ra. Tất cả đều sáng tỏ rồi!
Chiếc xe Mercedes màu đen ở chân núi đi ra từ biệt thự riêng của Phạm Nhất Minh. Mà trước đó Hoắc Đình Kiên lại đi ra từ chiếc Mercedes màu đen đó. Điều này cho thấy sau lưng Phạm Đức Thành, Phạm Nhất Minh đã bí mật thông đồng với nhà họ Tiêu ở thủ đô, làm nô lệ cho nhà họ Tiêu, nên đã sai người bắt cóc Tô An Nhiên, dùng Tô An Nhiên làm quân bài thương lượng để lấy lòng và đeo bám nhà họ Tiêu ở thủ đô!
Đáng chết!!!
(Sói Vương Bất Bại)
“Còn nữa.”
Tống Kiên Phong nói tiếp: “Vừa rồi chúng tôi lục soát chiếc Mercedes màu đen ở chân núi. Trong xe có một người lái xe, chính là một trong hai kẻ tình nghi đã bắt cóc con gái cậu ở trường mẫu giáo vào buổi trưa. Kè đã bỏ đi giữa chừng...”
“Đem người lại đây!” Tổng Kiên Phong xoay người vẫy tay.
Ngay lập tức, một thanh niên được hai cảnh sát áp giải đến trước mặt Tiêu Nhất Thiên. Người này là thân tín của Phạm Nhất Minh, trước đây hắn ta có nhiệm vụ điều tra tình tiết của Tiêu Nhất Thiên, ngoài ra còn chỉ huy bắt cóc Tô An Nhiên!
Họ Hồ. Tên đầy đủ là Hồ Quang Mạnh!