Sói Vương Bất Bại

Chương 95: Chương 95: Tám mươi mốt anh em của Huyết Lang đoàn




Cú đạp này của Tiêu Nhất Thiên mà hạ xuống, Phạm Đức Thành chắc chắn sẽ chết.

Những vệ sĩ áo đen xung quanh đều sợ hãi, sững sờ, trái tim run lên. Họ chỉ là được nhà họ Phạm bỏ tiền thuê, ngày thường chịu trách nhiệm trông nhà như một lũ chó vậy, đối với nhà họ Phạm và Phạm Đức Thành tự nhiên cũng không trung thành.

Lấy tiền của người, thay người tiêu tai, không hơn không kém.

Vì một công việc mà liều mạng?

Không đáng!

Vì vậy, ngay lúc Tiêu Nhất Thiên vừa nhấc chân liền nghĩ đến câu “để cả Phạm gia bồi táng” vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên, đám vệ sĩ áo đen kia không những không xông lên ngăn cản Tiêu Nhất Thiên, mà gần một nửa bọn họ đều chật vật đứng dậy bỏ chạy.

“Dừng tay!”

Chỉ có bác Phúc là một ngoại lệ!

Bác Phúc hét lớn, mặc kệ vết thương của mình, bật dậy.

Cơ thể ọp ẹp giống như một con báo săn mồi, biến thành dư ảnh, lập tức lao tới chỗ Tiêu Nhất Thiên và Phạm Đức Thành.

Biết rằng mình không phải là đối thủ của Tiêu Nhất Thiên, bác Phúc không cố gắng ngăn Tiêu Nhất Thiên lại, mà trực tiếp vồ lấy Phạm Đức

Thành, bảo vệ Phạm Đức Thành dưới thân mình.

Cam tâm tình nguyện chết vì Phạm Đức Thành!

Ngay sau đó, Tiêu Nhất Thiên dồn Ám kình vào chân phải, đạp xuống sàn ngay bên cạnh đầu của bác Phúc và Phạm Đức Thành, kèm theo một tiếng động lớn. Bác Phúc và Phạm Đức Thành lại bị Ám kình hất lên không trung, trên nền bê tông cứng, lấy chân phải của Tiêu Nhất Thiên làm trung tâm, một loạt vết nứt như mạng nhện xuất hiện, kéo dài nửa mét.

Uy lực của cú đạp này không phải là bình thường!

Nhưng lại không đạp trúng?

Dĩ nhiên là không.

Mặc dù Tiêu Nhất Thiên độc ác nhưng anh ta chắc chắn không phải là một kẻ giết người vô tội. Mục đích của anh ta khi đến biệt thự Phạm Giang là để tìm tung tích của Phạm Nhất Minh, và với cú đá này, anh ta đã xác định được rằng Phạm Đức Thành không hề biết những gì Phạm Nhất Minh đã làm cho đến bây giờ.

Càng không thể biết nơi ở của Phạm Nhất Minh.

Giết ông ta cũng chẳng ích gì.

Các vệ sĩ chạy trốn nghe thấy động tĩnh ở đây, lần lượt quay đầu lại, liếc mắt nhìn bên này, sau đó dừng lại, choáng váng.

Không giết?

Ý gì vậy?

Bác Phúc đã dùng Ám kình của mình để bảo vệ Phạm Đức Thành, vì vậy lần này, dù Phạm Đức Thành bị hất lên cũng không thành vấn đề.

“Cảm ơn anh Tiêu thủ hạ lưu tình!”

Người bên ngoài thì xem náo nhiệt, người bên trong thì tìm đường ra, bác Phúc lập tức nhận ra ý đồ trong cú đá vừa nãy của Tiêu Nhất Thiên.

“Con người, nếu làm sai điều gì, đều phải trả giá”

Tiêu Nhất Thiên lạnh lùng nói: “Mạng của Phạm Nhất Minh, tôi nhất định

phải lấy. Các người tốt nhất là mau chóng tìm ra anh ta và giao cho tôi. Nếu không, nếu con gái tôi có chuyện gì bất trắc, lần sau tôi đến, sẽ huyết tẩy biệt thự Phạm Giang này.”

“Một tên cũng không thể thoát!”

Nói xong xoay người rời đi.

Bác Phúc và Phạm Đức Thành nhìn nhau, thấy trong mắt nhau sự kinh

ngạc, lời nói của Tiêu Nhất Thiên là có ý gì?

Con gái anh ta thì có liên quan gì đến Phạm Nhất Minh?

Lẽ nào...

Đột nhiên, mắt họ chợt lóe lên, trái tim run lên, Phạm Đức Thành lo lắng nói: “Mau! Mau gọi điện thoại cho cái tên Hồ Quang Mạnh bên cạnh Nhất Minh, bảo anh ta qua đây, ta có chuyện muốn hỏi!”

“Được!”

Bác Phúc gật đầu, ngay lập tức lấy điện thoại ra.

Tiêu Nhất Thiên nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Phạm Đức Thành và bác Phúc nhưng không nhìn lại đừng nói là dừng lại. Suy nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc này là: Không tìm được Phạm Nhất Minh, không biết nguồn gốc bệnh, không có thuốc chữa thì làm sao cứu được Tô An Nhiên?

Mắt thấy Tiêu Nhất Thiên chuẩn bị đi qua, đám vệ sĩ áo đen đã chạy xa hơn mười mét nhìn nhau vô cùng xấu hổ, nếu không phải vì sợ Tiêu Nhất Thiên, bọn họ muốn chỉ vào mũi Tiêu Nhất Thiên hỏi:

Không phải anh muốn giết Phạm Đức Thành à?

Không phải muốn cả Phạm gia bồi táng sao?

Không phải rất đầu gấu sao?

Được nửa chừng lại thôi?

Muốn đi?

Nói đến thì đến, nói đi thì đi, nói giết thì giết, nói tha thì tha, ngầu đấy, nhưng có bao giờ nghĩ đến chúng tôi phải làm sao? Có cần chạy trốn tiếp

(Sói Vương Bất Bại)

không?

Anh có nghĩ tới cảm nhận của chúng tôi không?

Thực sự, chạy không được mà ở lại cũng không xong, đúng là tiến thoái lưỡng nan!

Tất nhiên, Tiêu Nhất Thiên không quan tâm đến cảm xúc của họ, anh rời biệt thự Phạm Giang, nhìn thấy Tống Kiến Phong đứng đợi ở cổng biệt thự.

“Anh Tiêu, bên phía bệnh viện đã sắp xếp xong rồi.”

Tống Kiên Phong chào anh ta với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi đã cử người truy tìm tung tích của Phạm Nhất Minh và phát hiện ra rằng anh ta đã mua ba vé máy bay và năm vé tàu cùng một lúc, nhưng không lên máy bay cũng không đi tàu, hẳn là để đánh lừa chúng ta.”

“Theo suy đoán của tôi, hắn sẽ lựa chọn lái xe rời khỏi Thành phố Hải Phòng. Về phần đi đâu, biển người mênh mông, tôi e rằng trong chốc lát khó mà truy ra vị trí của hắn.”

Phạm Nhất Minh không ngu, anh ta chắc chắn rất thận trọng khi bỏ trốn.

“Ừ”

Tiêu Nhất Thiên lơ đãng gật đầu: “Biết rồi.”

Tống Kiên Phong liếc nhìn biệt thự Phạm Giang và nói với vẻ lo lắng: “Anh Tiêu, anh... anh không làm gì Phạm Đức Thành đấy chứ?”

“Không.”

Tiêu Nhất Thiên lắc đầu: “Ông ta không biết những gì Phạm Nhất Minh đã làm, ông ta cũng không biết Phạm Nhất Minh ở đâu.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Tổng Kiên Phong thầm thở phào nhẹ nhõm nói: “Dù sao thì Phạm Đức Thành cũng là người giàu nhất Thành phố Hải Phòng. Về tài lực và thế lực đều vượt xa ba gia tộc ở Đồ Sơn. Theo tôi biết, ông ta có qua lại với một vài gia tộc ở tỉnh lỵ, quan hệ cũng không phải bình thường.”

“Anh Tiêu tiếp theo rất có thể sẽ phải đối mặt với một cuộc tấn công từ

nhà họ Tiêu ở thủ đô. Lúc này, thực sự không thích hợp gây thù chuốc oán.”

Nói những lời này, Tống Kiên Phong cũng là nghĩ cho Tiêu Nhất Thiên.

“Thủ đô, nhà họ Tiêu?”

Một ánh mắt sắc bén lóe lên giữa hai hàng lông mày của Tiêu Nhất Thiên, anh ta ậm ừ: “Cậu lập tức phái người mang đầu của những người đó tới thủ đô, tặng cho nhà họ Tiêu, cứ nói đây là quà của tôi cho bọn họ.”

“Lần sau tới thăm, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho những gì đã xảy ra năm năm trước!”

Tống Kiên Phong vẻ mặt căng thẳng: “Bây giờ?”

“Đúng!”

Tiêu Nhất Thiên lạnh lùng nói: “Ngay lập tức! Ngày mai, đầu của những kẻ đó phải được đặt ở trước cổng nhà họ Tiêu ở thủ đô!”

Giọng điệu chắc chắn!

Vốn dĩ Tiêu Nhất Thiên muốn đưa đầu của Phạm Nhất Minh cùng với đám người Hoắc Đình Kiên, Trương Phong Lâm về thủ đô, đáng tiếc là Phạm Nhất Minh đã bỏ chạy, tạm thời không tìm được nên chỉ đành thiếu một người.

Để làm điều này, Tống Kiên Phong chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất, dù sao thì thân phận của anh ta cũng đặc biệt, nếu là người khác, mang mấy cái đầu người chạy về thủ đô thì có lẽ sẽ bị chặn giữa chừng.

“Vậy... được thôi.”

Tống Kiên Phong vốn muốn khuyên Tiêu Nhất Thiên vài câu, giờ không phải là lúc trở mặt với nhà họ Tiêu ở thủ đô, nhưng khi liếc thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Nhất Thiên, anh ta liền nuốt trở lại.

“Cậu đi thu xếp đi.”

Tiêu Nhất Thiên xoay người bước đi không nhìn lại: “Tôi đến bệnh viện

thành phố.”

Sau khi lên xe, Tiêu Nhất Thiên cũng không đi ngay, thay vào đó, anh ngồi trong xe, lấy di động ra, mở máy, lập tức nhận được một loạt tin nhắn, tất

(Sói Vương Bất Bại)

cả đều nhắc nhở anh có cuộc gọi nhỡ.

Có cuộc gọi nhỡ của Tô Tử Lam, Liễu Như Phương, Tô Thanh Cường, thậm chí có cả Đỗ Tuyết Mai, Đỗ Thiết Sơn và dì Lâm Hoa.

Do dự một lúc, Tiêu Nhất Thiên bấm số của Lâm Hoa.

“A lô, Tiêu Nhất Thiên phải không?”

Một lúc sau, giọng nói của Lâm Hoa từ trong điện thoại truyền ra, giọng nói rất nhỏ, có vẻ lo lắng bị Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn nghe thấy, mang theo vẻ trách cứ: “Điện thoại của cháu sao lại tắt máy?”

“Dì làm theo lời cháu nói, tìm một lý do để đưa bố mẹ nuôi đi du lịch để thư giãn. Họ gọi điện cho cháu, muốn cháu đi cùng nhưng lại không gọi được, e là đã nghi ngờ rồi.”

“Cháu ổn chứ?”

Mặc dù Lâm Hoa không biết Tiêu Nhất Thiên muốn làm gì, nhưng cô biết

chuyện đấy chắc chắn rất nguy hiểm.

“Cháu ổn.”

Tiêu Nhất Thiên nói: “Để bà ngoại cháu nghe điện thoại. Cháu muốn nói

chuyện với bà.”

“Được.”

Lâm Hoa cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tiêu Nhất Thiên, cùng với tiếng bước chân, cô đưa điện thoại cho Đỗ Tuyết Mai. Tiêu Nhất Thiên nói chuyện với vợ chồng Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn khoảng mười phút mới xua tan được sự nghi ngờ của họ.

Điện thoại lại giao vào tay cho Lâm Hoa, Tiêu Nhất Thiên dặn dò: “Ba ngày nữa mọi người hãy về đi.”

“Ba ngày? Nhanh như vậy?”

Lâm Hoa nghi ngờ hỏi: “Mọi việc ở đó đã giải quyết xong chưa?”

“Giải quyết rồi.”

Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: “Ba ngày sau, tôi cho mọi người một niềm

(Sói Vương Bất Bại))

vui bất ngờ.”

Đúng vậy, bất ngờ!

Ba ngày là đủ để Tống Kiên Phong hoàn thành việc chuyển giao tài sản của ba gia tộc lớn. Khi đó, tất cả những gì mà nhà họ Đỗ mất năm năm trước sẽ được nhân đôi trở lại Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn, hai người chắc cũng cảm thấy nhẹ nhõm rồi đúng không?

Sau khi ngắt cuộc gọi của Lâm Hoa, Tiêu Nhất Thiên đã gọi thêm ba cuộc liên tiếp.

Nội dung của cuộc gọi rất đơn giản.

“Lang Đồng, đến Thành phố Hải Phòng trước khi trời sáng!”

“Lang Ảnh, đến Thành phố Hải Phòng trước khi trời sáng!”

“Lang Hồn, đến Thành phố Hải Phòng trước khi trời sáng!”

Lang Đồng! Lang Ảnh! Lang Hồn!

Đó là ba mật danh, cả ba đều là thuộc hạ cũ của Tiêu Nhất Thiên, một trong tám mươi mốt thành viên của Huyết Lang đoàn, đều đã thoái ẩn hồi hương.

Nhưng sau khi nhận được cuộc gọi của Tiêu Nhất Thiên và nghe lệnh của Tiêu Nhất Thiên, cả ba người không chút do dự, nội dung trả lời nhất quán một cách đáng kinh ngạc: “Tuân theo mệnh lệnh của lang vương, trước khi trời sáng, nhất định tới nơi!”

Phải đến nơi!

Quân lệnh như núi. Dù cho đã thoái ẩn nhưng lòng quân vẫn không thay

đổi!

n oán giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu ở thủ đô là thù riêng, anh không định sử dụng các thành viên của Huyết Lang đoàn làm nhiệm vụ tại ngũ, làm như vậy là vi phạm kỷ luật quân đội. Bây giờ nhà họ Tiêu ở thủ đô đã biết tung tích của anh, anh cũng chẳng quan tâm, nhưng gia đình của Tô Tử Lam, Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn thì khác, nhất định sự an toàn của họ phải được đảm bảo. Để tránh lặp lại một màn của Tô An Nhiên.

Chẳng còn cách nào, thuật phân thân của Tiêu Nhất Thiên chỉ có thể triệu hồi Lang Đồng, Lang Ảnh, Lang Hồn.

Tám mươi mốt thành viên trong Huyết Lang đoàn ai cũng có tuyệt kỹ, võ công của bọn họ đang trong giai đoạn sơ cấp của cảnh giới hắc ám, hơi kém so với bác Phúc, nhưng cũng đủ để bảo vệ sự an toàn của gia đình Tô Tử Lam và gia đình Đỗ Tuyết Mai.

Thông qua cú đấm vừa rồi, Tiêu Nhất Thiên cơ bản có thể khẳng định võ công của bác Phúc đang ở tầng trung, còn Hoắc Đình Kiên ở tầng cuối.

Cảnh giới hắc ám được chia thành bốn tầng, tầng đầu, tầng giữa, tầng cuối, hoàn thành!

Phóng mắt khắp thiên hạ, những người có thể đạt đến cảnh giới ngàn người có một giống các cao thủ như bác Phúc và Hoắc Đình Kiên chỉ tồn tại trong những gia tộc quyền lực.

Đội ngũ tám mươi mốt cao thủ ám cảnh mạnh đến mức nào? Đây cũng là lý do chính khiến Tiêu Nhất Thiên có thể bất khả chiến bại trên chiến trường, khiến Lãnh địa phương Bắc trở nên bất khả chiến bại. Và tám mươi mốt thành viên của Huyết Lang đoàn mà Tiêu Nhất Thiên từng lãnh đạo đều là cao thủ ám cảnh.

Trong ba người, Lang Hồn tinh thông y thuật và là hậu duệ trực hệ của Quỷ Cốc, người trong giang hồ gọi là Quỷ Y Thánh Thủ, có thể anh ta có cách chữa khỏi bệnh cho Tô An Nhiên.

ít nhất cũng có thể tra ra nguồn bệnh!

Nếu xác nhận Hoắc Đình Kiên giờ thủ đoạn gì đối với Tô An Nhiên, nhà họ Tiêu ở thủ đô có thuốc giải cho Tô An Nhiên, lúc đó Tiêu Nhất Thiên cũng không ngại tới thủ đô, Mang theo bảo đao Lang Đồ, chiến đấu đến chết!

Mười phút sau, Tiêu Nhất Thiên cất điện thoại di động, hít một hơi thật sâu, lái xe ra khỏi biệt thự Phạm Giang, đi thẳng đến bệnh viện thành phố..

Hồ Quang Mạnh nhận được cuộc gọi từ bác Phúc, vội vã đến biệt thự

Phạm Giang.

Trên gác xép.

Phạm Đức Thành đang nằm trên ghế sô pha với khuôn mặt tái nhợt, vết thương còn chưa lành, bác Phúc đứng một bên, Hồ Quang Mạnh quỳ xuống trước mặt hai người, Phạm Nhất Minh giấu Phạm Đức Thành, bí mật liên lạc với nhà họ Tiêu ở thủ đô, hơn nữa còn đích thân sai người bắt cóc Tô An Nhiên và giao Tô An Nhiên cho Hoắc Đình Kiên, Hồ Quang Mạnh đem toàn bộ mọi chuyện nói với Phạm Đức Thành.

Phạm Đức Thành nghe xong tức giận đến phun máu, sắc mặt tái nhợt càng thêm trầm trọng, lạnh lùng đến đáng sợ.

“Thằng khốn!”

Tiện tay cầm lấy tách trà trên bàn cà phê đập vào trán Hồ Quang Mạnh một cái thật đau, Hồ Quang Mạnh đau đến mức khóe miệng nhếch lên, máu chảy ròng ròng, mặt mũi toàn máu, nhưng lại run rẩy quỳ ở đó, không dám thở mạnh.

Bác Phúc tiến lên đỡ Phạm Đức Thành, quay đầu trừng mắt nhìn Hồ Quang Mạnh rồi ậm ừ: “Còn không mau cút!”

“Vâng vâng.”

Hồ Quang Mạnh được đại xá. Chạy trối chết.

Trên gác xép chỉ còn lại Phạm Đức Thành và bác Phúc, Phạm Đức Thành nói: “Nhất Minh trước giờ luôn hành sự trầm ổn, biết đại thể, nghĩ cho đại cục, lần này thật sự mù quáng!”

“Ma xui quỷ khiến, lại bỏ ngoài tai lời khuyên trước đây của ta, chống đối ta, âm thầm liên lạc với nhà họ Tiêu ở thủ đô, hơn nữa còn sai người bắt cóc con gái của Tiêu Nhất Thiên!”

“Không phải là tìm chết sao?”

Vẫn câu nói đó, tình yêu thương bảo vệ con là điều mà ai cũng có.

Là một người cha, Phạm Đức Thành đột nhiên có chút hiểu hành vi vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên. Đồi vị trí khác mà nghĩ, nếu Phạm Nhất Minh bị bắt cóc, ốm yếu, bất tỉnh, sống chết không rõ, một khi tìm ra hung thủ, đừng nói là giết người, ông ta còn nóng lòng muốn đào mồ chôn tổ tiên của lũ khốn

nạn đó!

Tiêu Nhất Thiên tha mạng cho ông ta vào phút cuối là đã rất kiềm chế rồi.

Đổi lại là ông ta e rằng không thể kiềm chế được.

Sắc mặt của bác Phúc cũng khó coi vô cùng, nghiêm nghị nói: “Hành động lần này của cậu chủ quả nhiên liều lĩnh, nhưng bây giờ sự đã rồi, hối hận cũng đã muộn. Việc cấp bách bây giờ là làm sao đối phó với Tiêu Nhất Thiên?”

“Nhìn thái độ vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên, đầy sát ý đối với cậu chủ, e là sẽ không chịu bỏ qua! Trước khi anh ta đến, chúng ta vẫn đang thảo luận về việc có nên rút lui càng sớm càng tốt, chỉ theo dõi từ bên lề mà không tham gia vào ân oán giữa anh ta và nhà họ Tiêu ở thủ đô”

“Nhưng bây giờ, cậu chủ đã dính vào, cho dù chúng ta muốn rút lui cũng đã muộn.”

Phạm Nhất Minh vào cuộc, đắc tội với Tiêu Nhất Thiên. Là cha của Phạm Nhất Minh, làm sao Phạm Đức Thành mặc kệ giữ mình? Bây giờ vấn đề không phải là ông ta có muốn nhập cuộc hay không, mà vấn đề là làm thế nào để phá giải cục diện này!

Tìm Phạm Nhất Minh, giao cho Tiêu Nhất Thiên, để Tiêu Nhất Thiên giết

Chắc chắn không!

Đến nhà họ Tiêu ở thủ đô, hợp sức với nhà họ Tiêu đề tiêu diệt Tiêu Nhất

Thiên.

Cũng không được!

Dù sao nhà họ Phạm ở Thành phố Hải Phòng đã chọc giận Tiêu Nhất

Thiên, như anh ta nói, Tiêu Nhất Thiên có thể huyết tẩy biệt thự Phạm Giang bất cứ lúc nào, không tha một ai! Còn nhà họ Tiêu thì ở tận thủ đô, nước xa không cứu được lửa gần, e rằng

nhà họ Phạm đã hoàn toàn biến mất khỏi Thành phố Hải Phòng trước khi nhà

họ Tiêu đến rồi!

Đằng trước là sói, đằng sau là hổ. Tiến thoái lưỡng nan!

Phạm Nhất Minh đi sai một bước, dường như đã đưa cả nhà họ Phạm vào

ngõ cụt!

Phạm Đức Thành cân nhắc một chút, sau đó ngầng đầu nhìn bác Phúc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trong hỏi: “Bác Phúc, ông nghĩ chúng ta nên làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.