8 giờ 20 sáng!
Yến Đông Dương dẫn một nghìn cấm vệ quân, cuồn cuộn xuất hiện ở ngoài cửa lớn của Đông Cung!
Vì sao không phải là ngự lâm vệ, nguyên nhân rất đơn giản, ngự lâm vệ canh giữ hoàng thành, luôn ở trong hoàng thành, ai cũng là tinh anh trong tinh anh, sức chiến đấu cao hơn cấm vệ quân, nhưng mà không nhiều!
Nếu không có tình hình đặc biệt, rất ít khi ngự lâm vệ rời khỏi hoàng thành, để tránh lúc không có ai ở hoàng thành, sẽ dẫn đến tai họa ngầm!
Hơn nữa!
Lần trước vì để lừa Tiêu Nhất Thiên, Đế Uyên đã ngoại lệ phái năm mươi ngự lâm vệ “phòng thủ" phủ Sói Vương! Đối phó với đám người Sói Ảnh trong phủ Sói Vương, chỉ cần Hậu Triển Bằng dẫn năm mươi ngự lâm vệ là đủ rồi!
Một nghìn cấm vệ quân này!
Nói trắng ra là!
Chẳng qua là muốn thể hiện sức mạnh, mở rộng ảnh
hưởng! Cho nên!
Trên đường chạy tới Đông Cung, một nghìn cấm vệ quân đi bộ, đi cũng chậm, cũng không báo trước với phố Tịnh, cho nên thu hút rất nhiều sự chú ý của người dân trên phố, đuổi theo muốn xem cảnh náo nhiệt!
Khi đi tới trước cửa lớn Đông Cung, biển người đã tấp nập!
Tình hình gì thế này?”
“Không phải thái tử điện hạ và Sói Vương đại nhân cùng đến Nam Cương dẹp loạn sao? Đại thống lĩnh Yến tự dẫn quân bao vây Đông Cung, chẳng lẽ bên Nam Cương đã xảy ra chuyện gì sao?”
"Không phải thua rồi, bị hỏi tội chứ?"
"Đậu má!"
"Lần này có trò hay để xem!”
Đám người vây xem mồm năm miệng mười, thấp giọng thì thầm, nghị luận sôi nổi, không kiềm chế được mà suy đoán lung tung!
Đối với chuyện này!
Yến Đông Dương xem như không thấy, cầm hoàng chỉ, đứng ở ngoài cửa Đông Cung, cũng không đi vào, cứ đứng đó lẳng lặng chờ!
Thông thường mà nói!
Yến Đông Dương cầm hoàng chỉ đến như lúc này, đều sẽ trực tiếp tiến vào Đông Cung, thông báo ý chỉ ngay trước mặt, đám người vây xem sẽ bị chặn ở ngoài cửa, không được nhìn lén hoặc nghe lén!
Nhưng mà!
Hôm nay thì khác! Yến Đông Dương muốn chờ ở cửa, để Đế Thần và người nhà trong Đông Cung ra ngoài, đọc hoàng chỉ trước mặt mọi người!
Muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy!
Nghe thấy!
Rất nhanh!
Đi kèm với tiếng bước chân dồn dập và hỗn loạn, Đế Thần dẫn đầu một đám người nhà có chừng hơn mấy chục người trong Đông Cung đi ra ngoài!
Nhìn thấy tình hình ngoài cửa lớn, sắc mặt của Đế
Thần tái nhợt!
Tai hoạ!
Tới nhanh như vậy sao?
Những người nhà ở Đông Cung trợn mắt há hốc mồm, vô cùng lo sợ, trên trán và sau lưng đổ mồ hôi lạnh, bị dọa đến mềm nhũn hai chân, đứng không vững!
Mà sợ hãi hơn!
Ánh mắt của bọn họ nhìn Đế Thần, tràn ngập căm
hận khó miêu tả!
Vốn dĩ!
Bọn họ có cơ hội chạy trốn!
Hơn hai giờ trước, những ông già kia tới Đông Cung khuyên Đế Thần cùng chạy trốn, nhưng bị Đế Thần từ chối, rất nhiều người trong phủ đều biết chuyện này!
Cho nên!
Trong mắt bọn họ!
Là Đế Thần!
Là tên khốn Đế Thần, vì khoe khoang cái sự dũng cảm, vì huyết mạch cao quý, mặt mũi hoàng tộc chết tiệt, bản thân muốn chết thì chết đi, vậy mà còn kéo bọn họ chôn cùng!
Là Đế Thần!
Cướp đi cơ hội chạy trốn của bọn họ!
Bich!
Đế Thần đã chuẩn bị tâm lý chịu chết, cho nên nhìn thấy tình cảnh này, mặc dù cậu ta rất kinh ngạc nhưng không hốt hoảng, liếc nhìn Yến Đông Dương một cái, khi thấy hoàng chỉ trong tay Yến Đông Dương, cậu ta lập tức quỳ về phía hoàng chỉ kia!
Không hề nói một câu!
Bich!
Bich!
Bich!
Bao gồm mẹ của Đế Thần, cũng chính là vợ của Đế Hạo, là thái tử phi đương triều, phần lớn người trong Đông Cung đều quỳ xuống theo Đế Thần, lựa chọn mặc kệ số phận!
Trong chốc lát!
Tiếng quỳ xuống vang lên liên tiếp, làm đám người ngạc nhiên than thở!
Phải biết rằng!
Những người quỳ đang gối trước mặt bọn họ lúc này, đều là nhân vật lớn trong Đông Cung, dân chúng bình thường muốn gặp bọn họ cũng khó như lên trời!
Mà bây giờ!
Bọn họ lại đồng loạt quỳ ở trước mặt mình, tình cảnh này có thể nói là rất kinh ngạc!
Nhưng mà!
Cũng có mấy người ngoại lệ!
"Tại mày!"
"Tất cả đều tại mày!”
Mấy người nhà ở Đông Cung nhìn nhau, đầu óc nóng lên, sự căm thù Đế Thần vượt qua cả sự sợ hãi cái chết, dường như không đếm xỉa, đột nhiên gào thét xông về phía Đế Thần!
Vừa xông đến!
Vừa mắng: “Tam hoàng tôn chết tiệt!"
"Ích kỷ!"
“Không biết xấu hổ!”
"Là mày hại chết bọn tao!”
"Là mày!"
"Ông đây liều chết với mày!”
Tổng cộng có năm người, ai cũng giống như dã thú nổi điên, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, ám kình trong cơ thể lập tức bùng nổ, dù sao đều phải chết, cho nên muốn tự tay giết Đế Thần trước khi chết, cũng coi như không chết oan uống!
Tình hình xảy ra bất ngờ, mọi người kinh ngạc đến ngây người!
Bất ngờ không kịp phòng bị!
Năm người đó đến phía sau Đế Thần, chỉ cách Đế Thần mấy mét, cách rất gần, cho nên không đợi Đế Thần phản ứng lại, bọn họ đã xông tới trước mặt Đế Thần!
Nâng nắm đấm! Bao bọc ám kình mạnh mẽ, tàn nhẫn đánh về phía Đế
Thần đang quỳ ở đó!
Rầm!
Ngay sau đó, tiếng nổ vang lên!
Giây phút đó trái tim của mọi người run rẩy dữ dội, há to miệng, khóe miệng co giật, mở to hai mắt nhìn, mí mắt cũng dựng lên!
Đế Thần!
Đường đường là Tam hoàng tôn!
Con mẹ nó chưa tiếp chỉ, đã phải bị người trong nhà đánh chết tươi ngay trước cửa Đông Cung sao?
Nhưng mà!
Cảnh tượng làm mọi người lo lắng hoặc chờ mong,
không hề xảy ra!
Sau tiếng nổ!
Chỉ thấy!. ngôn tình hài
Đế Thần vẫn bình thản quỳ ở đó, không làm sao cả, mà năm người cùng giết cậu ta thì bay ngược ra ngoài. Ngã “bịch bịch” xuống đất, sau đó phun ra mấy ngụm máu tươi!
Yến Đông Dương!
Xuất hiện trước mặt Đế Thần, bảo vệ cậu ta!
Lấy một!
Đấu năm!
Làm đại thống lĩnh của ngự lâm vệ ở hoàng thành, tất nhiên không cần nghi ngờ bản lĩnh của Yến Đông Dương, anh ta ra tay đúng lúc quan trọng, dễ dàng cứu mạng Đế Thần! “Bắt lại!”
Yến Đông Dương ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân phía sau lập tức tiến lên, khống chế năm người kia!
"Một bầy kiến hôi, vậy mà dám cả gan giết chủ!”
"Đáng chết!"
Yến Đông Dương hừ lạnh một tiếng!
Lúc này!
Đế Thần cũng được, Thái tử phi cũng được, những người ở Đông Cung đang quỳ rối rít ngẩng đầu lên, sắc mặt càng khó coi, có người toát mồ hôi lạnh thay Đế
Thần!
Có người!
Thì toát mồ hôi lạnh cho mình!
Phải biết rằng!
Người hận Đế Thần, muốn liều chết với Đế Thần, thật ra không chỉ có năm người kia, chẳng qua những người khác không can đảm như năm người kia mà thôi!
May quá!
Vừa rồi không kích động...
Kích động!
Con mẹ nó quả nhiên là ma quỷ!
"Cảm ơn thống lĩnh Yến cứu mạng!"
"Cảm ơn thống lĩnh Yến!"
Mẹ con Đế Thần lấy lại tinh thần, không khỏi sợ hãi, bọn họ không sợ chết, nhưng không muốn chết trong tay người một nhà!
“Tam hoàng tôn đừng khách sáo!" "Thái tử phi quả lời!”
Yến Đông Dương lui về sau mấy bước, thấp giọng nói: “Hoàng Chủ bệ hạ có chỉ, Tam hoàng tôn và Thái tử phi tiếp chỉ trước đã!"
Lập tức!
Mọi người lại cúi đầu, nhoài người về trước!
Yến Đông Dương chậm rãi mở hoàng chỉ ra, tuyên đọc thật lớn: “Chiếu viết: xưa nay Thánh Vương trị đời, dựa vào có hiền thần, thần nói ra thì quân chấn chỉnh, thần dũng cảm thì nước yên ổn, xã tắc ổn định, đất nước thái bình!
Nay!
Nhị hoàng tử Đế Hạo, người kế vị đất nước, làm con hiếu thuận, làm thần trung thành dũng cảm, là tấm gương của muôn dân, tấm gương của các quan!
Nhưng!
Nam Cương phản nghịch, gây tai họa một phương, vua lo buồn, thái tử Đế Hạo nhận nhiệm vụ lúc hiếm nguy, uy phong anh dũng, dẹp loạn Nam Cương, giết kẻ đứng đầu quân địch, công lao đời đời!
Đáng tiếc!
Kẻ phản bội Tiêu Nhất Thiên tàn nhẫn độc ác, ăn lộc của vua, chẳng những không báo ơn vua, không biết yêu thương dân chúng, mà lại cấu kết với kẻ phản bội, làm việc phản quốc!
Thậm chí!
Trong lúc quân đội rối loạn, dùng mánh khóe bỉ ổi giết thái tử đương triều, khiến thái tử Đế Hạo mất sớm, hy sinh vì nước, thật sự đáng ghét, đáng giận, đáng bị giết, dù có chết ngàn lần cũng không hết tội...”
Giọng nói của Yến Đông Dương rất lớn!
Giọng nói bao bọc ám kình mạnh mẽ truyền xa mấy mét, mọi người ở đây đều có thể nghe rõ ràng!
Lúc đọc được một nửa, sắc mặt của mọi người hoàn toàn thay đổi!
Hóa ra!
Trận chiến ở Nam Cương, thẳng rồi sao?
Hóa ra!
Yến Đông Dương dẫn quân đến, không phải muốn hỏi tội sao?
Mà nghe thấy phần sau!
Trái tim của mọi người như bị đầm hàng nghìn lần, cảm thấy sợ hãi, dựng ngược tóc gáy. Quả thực không dám tin vào tai mình!
Trời ơi!
Tôi nghe thấy gì thế này?
Hóa ra!
Thái tử Đế Hạo dẫn quân đánh thắng người Man ở Nam Cương, dẹp loạn Nam Cương xong thì bị Sói Vương Tiêu Nhất Thiên giết sao?
Hóa ra!
Thái tử Đế Hạo hy sinh vì nước sao?
Hóa ra!
Sói Vương Tiêu Nhất Thiên có danh tiếng vang khắp thủ đô, vô cùng rạng rỡ vào một tuần trước, thế mà là kẻ phản bội độc ác? Mẹ nó!
Mẹ nó!
Mẹ nó!
Giọng nói của Yến Đông Dương như sấm sét cuồn cuộn truyền vào tai mọi người, khiến tất cả mọi người ở đây kinh ngạc đến sững sờ, sợ choáng váng, cả đám ngây ra như phỗng, cảm thấy đầu óc của mình sắp không chứa thêm được nữa!
Người nhà Đông Cung quỳ dưới đất kích động tới run người!
Có vài phụ nữ!
Khóc không thành tiếng!
Thái tử là người có công sao? Chúng ta không phải chết sao? Chẳng qua là sợ chuyện không đâu thôi à?
Trái lại!
Năm người vừa muốn giết Đế Thần thì sắc mặt rất khó coi, vết máu ở khóe miệng vẫn chưa khô thì lại phun tiếp ra!
Đậu má!
Cái quỷ gì thế?
Mà sau khi Yến Đông Dương đọc hoàng chỉ xong, quay đầu nhìn năm tên rất đáng thương kia trước, hừ lạnh nói: "Giết!"
Dứt lời!
Những cấm vệ quân khống chế bọn họ lập tức ra tay!
Lập tức!
Năm người sống, biến thành năm thi thể chảy máu
đầm đìa! Vừa rồi không giết là vì muốn sau khi đọc xong hoàng chỉ, Yến Đông Dương muốn bọn họ ôm hối hận mà chết, muốn cảnh cáo với mọi người, để những kẻ có lòng mạo phạm làm loạn nhìn thấy!
“Ông nội anh minh!”
Kết quả như vậy, cho dù là Đế Thần cũng không khỏi dạt dào cảm xúc, cực kỳ xúc động, gân xanh trong cổ cũng nổi lên, nước mắt nóng hổi thi nhau chảy ra!
Bich!
Một tiếng dập đầu vang lên, ra sức dập đầu về phía hoàng chỉ trong tay Yến Đông Dương!
"Phụ hoàng anh minh!”
"Hoàng Chủ bệ hạ anh minh!”
Thái tử phi và những người ở Đông Cung cũng dập đầu cảm ơn!
"Tam hoàng tôn!”
"Thái tử phi!”
"Xin mau đứng lên!”
Yến Đông Dương tiến lên vài bước, cúi người đỡ hai mẹ con Để Thần, nói: “Hoàng Chủ bệ hạ có lệnh, cho mọi người tiếp tục sống ở Đông Cung, không cần rời đi!”
"Ba ngày sau!”
"Sẽ tiến hành quốc tang cho thái tử điện hạ!"
Mẹ con Đế Thần nhìn nhau, đang muốn cảm ơn, Yến Đông Dương ngăn cản bọn họ, thấp giọng nói: “Sói Vương Tiêu Nhất Thiên, tội ác ngập trời, mạt tướng phải lập tức đến phủ Sói Vương!”
"Tạm biệt!" Nói xong!
Yến Đông Dương xoay người rời đi, vung tay hô lớn: "Xuất phát, đến phủ Sói Vương!”