Lúc đó.
Tại sân gôn ngoại ô phía Tây Hải Phòng.
“Nửa tháng trời không thi thố, kĩ thuật đánh gôn của cục trưởng Phong tiến bộ thần tốc, đúng thật là càng ngày càng tuyệt vời. Xương cốt già yếu như tôi, e là sau này không đánh lại cậu nổi nữa rồi.”
Tô Chí Công ngồi trên chiếc ghế số pha bên dưới ô che nắng, ông ta đặt gậy đánh bóng xuống, rót hai tách trà nóng.
Bên cạnh có một người đàn ông trung niên đang ngồi.
Chính là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Hải Phòng, Tống Kiên Phong.
“Ông Chí Công nói gì thế kia.”
Tống Kiên Phong lắc đầu cười nói: “Kĩ thuật đánh gôn của tôi đều là do một tay ông đào tạo mà ra cả. Nói ra thì tôi nên gọi ông một tiếng sư phụ mới đúng. Mắt của tôi cũng đâu có mù, sao có thế không nhìn ra được là ông cố ý nhường tôi cơ chứ?”
Tống Kiên Phong có thể ngồi lên vị trí hiện tại, Tô Chí Công đã âm thầm tiếp sức không ít, đã từng giúp rất nhiều việc, vì thế trong lòng ông ta vô cùng cảm kích Tô Chí Công, trước giờ luôn rất cung kính với ông cụ.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Tô Chí Công có thể dễ dàng hẹn gặp
ông ta.
“Cậu đấy, trời sinh đã có tố chất làm cảnh sát rồi, đôi mắt này sắc bén
ghê lắm.”
Tô Chí Công cười tán dương vài câu, sau đó liền bước vào chủ đề chính,
cất lời hỏi: “Thứ mà tôi kêu cậu điều tra giúp đã tra ra được chưa?”
“Thứ mà ông nói đến là...”
Tống Kiên Phong cau mày nói: “Cái cậu Tiêu Nhất Thiên đó? Trước đây Thành Đạt đi phòng giam thứ tư của Hải Phòng, chẳng phải là đã tra ra được tư liệu phạm tội và hồ sơ cá nhân của cậu ta rồi hay sao? Chẳng lẽ... có vấn đề gì ư?”
Trước đây, Tô Thành Đạt sở dĩ có thể đi đến phòng giam thứ tư của Hải Phòng thăm dò về những tin tức liên quan đến những phạm nhân đó, hơn nữa còn chọn trúng Tiêu Nhất Thiên, tất cả chính là nhờ sự giúp sức của Tổng Kiên Phong.
“Ôi, khó mà nói hết thành lời.” %3D
Sắc mặt của Tô Chí Công trầm xuống, kể sơ qua về chuyện trong lễ đính hôn của sáng ngày hôm nay một lượt cho Tống Kiên Phong nghe.
“Ồ?”
Sắc mặt Tống Kiên Phong lộ vẻ kinh ngạc: “Ý của ông là tên nhóc đó không biết thức thời, không ngờ lại gan to lớn mật, đánh Thành Đạt trước mặt của tất cả mọi người, quậy phá lễ đính hôn, khiến cho ông vô cùng khó xử?”
“Đúng vậy.”
Tô Chí Công gật gật đầu: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Bản lĩnh phi phàm, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng. Tôi lo là giữ một người nguy hiểm như thế ở trong nhà họ Tô, sớm muộn gì cũng là một mối nguy
hại.”
“Hơn nữa, nhỡ đâu nó chạy ra ngoài gây sự lung tung, giết người phóng hỏa, đối với an ninh xã hội của Hải Phòng mà nói cũng là một mối tai họa ngầm không hề nhỏ.”
Tô Chí Công quả là một lão già gian trá.
Ông ta muốn mượn sức của Tống Kiên Phong để trừ khử đi Tiêu Nhất Thiên, rồi lại không muốn khiến cho Tống Kiên Phong khó xử, dính phải tình nghi lạm dụng chức quyền. Thế là ông ta nâng tầm nguy hiểm của Tiêu Nhất
Sói Vương Bất Bại)
Thiên lên đến mức liên quan đến xã hội.
Cứ như thế, bỗng chốc ông ta tỏ ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Ý nghĩa bên trong lời nói chính là: Tôi làm như thế không chỉ đơn giản là vì bản thân tôi, vì nhà họ Tô, hơn hết nữa là suy nghĩ cho người dân của cả cái Hải Phòng này, mà cậu là cục trưởng cục cảnh sát thành phố, bảo vệ an ninh xã hội, vốn dĩ chính là bổn phận chức trách của cậu.
Như vậy thì Tống Kiên Phong từ chối như thế nào được đây?
Tống Kiên Phong cũng là một người thông minh, thoáng chốc liền hiểu được dụng ý của Tô Chí Công, cất lời hỏi: “Vậ... Ông dự định xử lí như thế nào?”
“Chi bằng, như vầy đi.”
Tô Chí Công cố ý làm ra động tác nghĩ ngợi, sau đó trầm giọng nói: “Sau khi quay về, tôi phái vài người đi canh chừng từng nhất cử nhất động của cái tên cuồng bạo lực ấy. Chỉ cần cậu ta có bất kì hành vi nào quá khích thì sẽ lập tức gọi điện thoại cho cậu. Đến lúc đó, cậu phái vài người đi bắt lấy cậu ta, nhốt vào trong tù lại một lần nữa.”
“Được.”
Tống Kiên Phong chẳng cần nghĩ ngợi liền đồng ý ngay, đồng thời trong lòng cũng thầm mặc niệm cho Tiêu Nhất Thiên vài giây.
Nếu muốn thêm tội, có gì mà không thể?
Tô Chí Công ra tay, muốn gắn một tội danh vô căn cứ nào đó lên đầu của Tiêu Nhất Thiên, quả thật là quá dễ dàng. Có trách thì chỉ có thể trách Tiêu Nhất Thiên quá sức tài năng, không biết thức thời, đứng sai chiến tuyến, ấy thế mà lại giúp sức cho Tô Tử Lam đối địch với Tô Chí Công.
“Năm năm trước, người bị hại từng bị Tiêu Nhất Thiên cưỡng dâm ấy, không tra ra được à?”
Tô Chí Công đột nhiên hỏi.
Tống Kiên Phong lắc đầu: “Nói ra cũng lạ, những cảnh sát phụ trách điều tra vụ án khi đó toàn bộ đều đã rời khỏi Hải Phòng, bặt vô âm tín. Hiện giờ chỉ
có thể tra ra được nguyên nhân Tiêu Nhất Thiên ngồi tù là phạm phải tội cưỡng dâm. Còn về những thứ khác, trên hồ sơ chẳng có bất kì ghi chép nào
cả.”
“Sao có thể như thế được?”
Đôi con người Tô Chí Công khẽ co lại, lộ vẻ khó tin.
Sắc mặt Tổng Kiên Phong ngưng trọng, nói: “Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây của tôi, tình huống như thế thường là chỉ có hai khả năng.”
“Nói thử xem.”
“Hoặc là, một trong hai bên đương sự có ít nhất một người có thân phận đặc biệt. Hoặc là, vụ án vốn dĩ đã rất đặc biệt, vì thế, hồ sơ chi tiết đã tăng cường bảo mật, người không đủ cấp bậc chỉ có thể xem được bản tóm tắt sau khi xóa bỏ tin tức quan trọng, thậm chí là đổi trắng thay đen, tùy ý làm một bản hồ sơ giả để ngụy tạo.”
“Ô?”
Đôi con người của Tô Chí Công càng co chặt hơn, mày kiếm dựng ngược,
ánh mắt lạnh lẽo.
Trước đây, chuyện đi đến phòng giam thứ tư của Hải Phòng lựa chọn đối tượng đính hôn cho Tô Tử Lam, ông ta đã cho Tô Thành Đạt toàn quyền hành sự. Vốn dĩ tưởng rằng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, căn bản là không hề để tâm đến.”
Ai có thể ngờ được, Tô Thành Đạt lựa chọn giữa hàng trăm hàng ngàn người mà lại chọn đúng tên “quái thai” Tiêu Nhất Thiên này.
Hồ sơ gia tăng bảo mật...
Là do thân phận của Tiêu Nhất Thiên không tầm thường hay sao?
Hay là... vụ án của năm năm trước không hề tầm thường?
Nếu như để cho Tô Chí Công biết được, cháu gái Tô Tử Lam của ông ta chính là người bị hại trong vụ án đó, còn Tiêu Nhất Thiên... là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tiêu ở Thủ đô, đường đường là Vua Sói phương Bắc, không biết ông ta sẽ có cảm tưởng gì đây.
“Theo tôi thấy, cái cậu Tiêu Nhất Thiên đó rất có khả năng...”
Suy nghĩ của Tống Kiên Phong vô cùng kín đáo, kinh nghiệm xử lí vụ án phong phú, dường như đã đoán được điều gì đó, đang định mở miệng nói thì đúng ngay vào lúc này tiếng chuông điện thoại chói tai lại vang lên, cắt đứt lời nói của ông ta.
Là điện thoại của Tô Chí Công.
“Tôi nghe điện thoại một lát.”
Tô Chí Công đứng dậy, móc điện thoại ra nhìn một cái, thấy đó là số điện thoại của giám đốc phòng nhân sự tập đoàn Tô Doãn, vẻ mặt bỗng chốc có chút không vui.
Một giám đốc bộ phận nhỏ nhoi, chính giữa còn có Tô Thành Đạt và Tô Thanh Thế, bình thường sẽ không có tư cách gọi điện thoại trực tiếp cho ông ta đâu.
“Cho cậu ba mươi giây.”
Nhưng ông ta do dự một lát, rồi vẫn ấn nút nghe máy, lạnh giọng nói: “Có chuyện gì? Nói!”
“Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói hoàng hốt lo sợ của đàn ông: “Tổng giám đốc Phúc, tổng giám đốc Trường, còn có cả tổng giám đốc Đức. Bọn họ... bọn họ mang theo hơn một trăm người, đột nhiên lao vào trong công ty, thấy gì là đập nấy.”
“Cái gì?”
Trong nháy mắt, Tô Chí Công trợn trừng mắt lên, lửa giận ngút trời, hoàng
loạn cùng sợ hãi.
Tay chợt run lên, điện thoại suýt chút nữa thì rơi xuống dưới đất.
“Ông Chí Công, sao thế?”
Tống Kiên Phong đứng dậy theo, vừa nhìn thấy phản ứng của Tô Chí Công thì biết ngay không phải là chuyện tốt lành gì. Thế nhưng, không đợi Tô Chí Công đáp lời, lại một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên.
Lần này, là điện thoại của Tống Kiên Phong.
Tống Kiên Phong lập tức nghe máy: “Có chuyện gì thế?”
“Cục trưởng Phong.”
Bên trong điện thoại cũng truyền đến một giọng nói gấp gáp của đàn ông: “Lúc nãy liên tiếp nhận được mười tám cuộc điện thoại báo án của nhân viên tập đoàn Tô Doãn, nói là Triệu Đức Phúc của tập đoàn Triệu Kiến, Lý Kim Trường của công ty kỹ thuật Lý Long, Vương Bảo Đức của vật liệu xây dựng Thịnh Phát, ba người họ cùng nhau mang theo khoảng một trăm năm mươi tên bảo vệ, đang đập phá gây chuyện ở tập đoàn Tô Doãn. Tình tiết vụ án vô cùng hệ trọng, tình hình cực kì nguy cấp...”
“Tập đoàn Tô Doãn?”
Tim Tống Kiên Phong vang lên từng tiếng thình thịch, thầm kêu lên không hay rồi. Lần này, không cần phải đợi Tô Chí Công mở miệng, ông ta cũng biết được là đã xảy ra chuyện gì.