Đàn bà ngu ngốc!
Trần Thiếu Huy đứng bên cạnh, nhìn Tôn Thanh Thảo nói Tiêu Nhất Thiên là tên ngu ngốc mà anh ta lại cảm thấy Tôn Thanh Thảo và Tiêu Nhất Thiên ngu ngốc như nhau. Biết rõ Phạm Nhất Minh sẽ trả thù thì điều là quan trọng nhất bây giờ là phủi sạch mọi quan hệ với Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam, miễn sau này bị họa đổ lên đầu.
Tôn Thanh Thảo thì hay rồi, chạy ngay đến bảo vệ Tô Tử Lam?
Thế này không phải là ngu ngốc thì còn là gì nữa?
Trần Thiếu Huy nhìn Phạm Nhất Minh ở ngoài cửa hàng một cái, anh ta nằm đó nhúc nhích chừng hai ba phút, còn không đứng lên được, có thể thấy sức mạnh của cú đá vừa rồi của Tiêu Nhất Thiên không hề nhỏ.
“Đúng là ác con mẹ nó độc.”
Trần Thiếu Huy thầm hét lên trong lòng, Phạm Nhất Minh là hội trưởng hiệp hội võ đạo thành phố, tố chất cơ thể và nền tảng võ đạo vượt trội hơn người bình thường rất nhiều, Tiêu Nhất Thiên có thể đá một đá làm anh ta bị thương nặng, điều này chứng tỏ rằng nhất định sức lực của Tiêu Nhất Thiên không hề kém anh ta.
Trần Thiếu Huy nhìn Tiêu Nhất Thiên lần nữa, giữa hai hàng lông mày hiện ra vẻ nghiêm túc và kiêng dè. Tâm thái miệt thị và chế giễu lúc nãy hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
“Anh Minh, anh sao rồi? Hu hu...”
Người phụ nữ trẻ tuổi ngồi xổm xuống bên cạnh Phạm Nhất Minh, khóc sướt mướt một phen, cố gắng lắm mới đỡ Phạm Nhất Minh dậy được. Phạm
Nhất Minh đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, sát khí nồng đậm hiện lên trong mắt, nhìn Tiêu Nhất Thiên như một con sói ác, lạnh lùng nói: “Ông đây đã coi thường mày, mày chờ đó, nếu hôm nay mày có thể sống sót ra khỏi trung tâm %3D thương mại này thì ông đây sẽ mang họ của mày.”
Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra gọi người.
Tiêu Nhất Thiên lười để ý đến anh ta, anh hỏi nhân viên bán hàng: “Tôi bao hết quần áo trong cửa hàng của cô, tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Ba, hơn ba tỷ...”
Nhân viên bán hàng vốn coi thường Tiêu Nhất Thiên bây giờ làm gì còn vẻ kiêu căng như lúc nãy? Cô ta cầm hóa đơn bán hàng và máy tính bấm lạch cạch hồi lâu mới trả lời anh, giọng nói run rẩy, thầm nghĩ: “Chằng lẽ người ăn mặc rách rưới này lại là cậu ấm nhà giàu đang giả vờ sao? Nếu không sao anh ta lại dám đánh Phạm Nhất Minh? Lần này lời to rồi.”
Nếu Tiêu Nhất Thiên có thể mua hết quần áo trong cửa hàng, nhân viên bán hàng có thể được trích phần trăm tầm một trăm bảy mươi lăm triệu, bằng tiền lương trong vòng nửa năm của cô ta.
“Cô, cô qua đây một chút.”
Nhưng đang lúc nhân viên bán hàng đó vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ thì bỗng nhiên Tiêu Nhất Thiên đưa tay ra chỉ một nhân viên bán hàng khác đang đứng đối diện.
“Tôi sao?”
Nhân viên bán hàng đó sửng sốt.
Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: “Chính là cô, phiền cô quẹt thẻ cho tôi, bao nhiêu phần trăm được trích đều tính hết cho cô.” %3D
Nói xong, anh lấy một tấm thẻ màu đen ra.
“Cái này...”
Nhân viên bán hàng đó ngây ngần tầm mười giây mới phản ứng kịp, cô ta tức khắc kích động đến mức không lời nào có thể diễn tả được, giống như là có một cái bánh to đùng rơi từ trên trời xuống, rơi trúng ngay đầu mình vậy,
cô ta vội vã chạy tới, nhận lấy tấm thẻ màu đen của Tiêu Nhất Thiên rất cung
kính, gật đầu nói: “Xin anh chờ chút ạ.”
Trích phần trăm một trăm bảy mươi lăm triệu đó!
“Tử Lam, cậu chắc chắn tên này vừa được ra khỏi tù chứ?”
Nhìn dáng vẻ đã tính trước mọi việc của Tiêu Nhất Thiên, Tôn Thanh Thảo hơi hoảng hốt. Cô ấy không khỏi nhỏ giọng hỏi Tô Tử Lam: “Anh ta có thể trả được số tiền hơn ba tỷ thật không đó? Cậu nhìn tấm thẻ của anh ta đi, màu đen thùi lùi, trên đó toàn là tiếng Anh. Mình chưa từng thấy thẻ kiểu này bao giờ, chẳng lẽ là anh ta lấy một tấm thẻ thành viên siêu thị ra làm bộ làm tịch để qua mắt người khác hả?”
%3D
Tô Tử Lam nhíu mày. Vấn đề Tôn Thanh Thảo nói ra cô không trả lời được câu nào vì cô hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Tiêu Nhất Thiên cả.
“Thiếu Huy, anh đã từng nhìn thấy bao giờ chưa?”
Tôn Thanh Thảo quay đầu nhìn về phía Trần Thiếu Huy.
“Chưa từng nhìn thấy.”
Trần Thiếu Huy lắc đầu, anh ta thân là cậu ấm nhà giàu nên có thẻ của tất cả các ngân hàng, nhưng quả thật anh ta chưa từng thấy tấm thẻ màu đen Tiêu Nhất Thiên lấy ra.
Anh ta cũng nghĩ Tiêu Nhất Thiên đang làm màu.
Loảng xoảng!
Đang lúc mọi người nhìn chằm chằm tấm tấm thẻ màu đen kia, tò mò liệu đó có phải là thẻ ngân hàng không, liệu có thể quẹt được hay không thì bỗng nhiên một tiếng loảng xoảng vang lên ở đằng sau. Mọi người quay đầu nhìn lại, Phạm Nhất Minh đang đứng ở cửa tiệm,
người như bị hóa đá. Cứng đờ đứng đó, tay phải vẫn đang ở tư thế cầm điện
thoại áp lên tai, nhưng điện thoại lại tuột khỏi tay anh ta, rơi xuống sàn nhà.
Trên khuôn mặt lúc nào cũng hung ác hiện lên vẻ khiếp sợ không thôi.
(Sói Vương Bất Bại)
Ừng ực...
Phạm Nhất Minh nuốt nước miếng một cái, nói với độ lớn chỉ mình mới nghe thấy được: “Tại sao lại như vậy? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tại sao thẻ đen do ngân hàng Thế Giới phát hành với số lượng có hạn lại có thể xuất hiện từ tay thằng nhóc này chứ?”
Thẻ đen hoàng đế.
Tấm tấm thẻ màu đen trông kỳ lạ mà Tôn Thanh Thảo chưa từng thấy, Tô Tử Lam chưa từng thấy, Trần Thiếu Huy cũng chưa thấy bao giờ lại là tấm thẻ mà Phạm Nhất Minh con trai của nhà giàu số một Hải Phòng Phạm Đức Thành đã từng thấy.
Nhưng trước đây anh ta chỉ nhìn thấy ảnh chụp, đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy thẻ thật.
Bởi vì tấm thẻ đen hoàng đế này rất hiểm.
Loại thẻ đó do ngân hàng Thế Giới phát hành với số lượng có hạn, hạn mức ba nghìn năm trăm tỷ, không tính lãi suất. Hơn nữa giá trị của nó không thể dùng tiền để đo.
Tấm thẻ đó tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Nói không khoa trương chút nào thì phàm là người có tấm thẻ đen chí tôn này có thể khiến xe lửa tạm dừng, khiến máy bay hạ cánh, thậm chí là làm cảng tạm ngưng hoạt động tạm thời lúc cần thiết.
Mà những người sở hữu thẻ đen hoàng đế, không ai không là nhân vật lớn siêu cấp có những đóng góp nổi bật cho nền kinh tế toàn cầu. Trước kia Phạm Đức Thành cũng từng thử xin nhưng chỉ nhận được câu
trả lời là: Không đủ tư cách xin cấp.
Đường đường là nhà giàu số một Hải Phòng, tài sản gần ba mươi lăm ngàn tỷ mà còn không đủ tư cách xin cấp thì có thể tưởng tượng được yêu cầu cao như thế nào. Chính vì biết có được thẻ này khó khăn đến thế nào nên Phạm Nhất Minh mới khiếp sợ như vậy.
Anh ta không dám tin vào hai mắt của mình.
(Sói Vương Bất Bại)
“Thằng nhóc...”
“Nhân vật lớn siêu cấp???”
Phạm Nhất Minh cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng nữa, nên điện thoại rơi trên mặt đất anh ta cũng không cúi xuống nhặt, trong đầu anh ta bây giờ chỉ có một ý nghĩ: “Tấm thẻ đó là thật hay giả? Là của Tiêu Nhất Thiên hay là Tiêu Nhất Thiên trộm được hay nhặt được hay cướp được?”
Lúc này, nhân viên bán hàng đó đưa máy POS ra trước mặt Tiêu Nhất Thiên, nói: “Mời anh nhập mật khẩu.”
Mật khẩu:
Tất cả mọi người không nhìn Phạm Nhất Minh nữa mà tập trung vào cái thẻ đen hoàng đế.
Có người nghi ngờ, có người chờ mong, cũng có người lo lắng. Ngoại trừ người phụ nữ trẻ tuổi kia.
Cô ta nghĩ cho dù tấm thẻ màu đen mà Tiêu Nhất Thiên lấy ra là thứ gì, trong thẻ có tiền hay không thì với cô ta, cho dù Tiêu Nhất Thiên có tiền thật, có thể bao hết quần áo trong cửa hàng thì thế nào?
Nhìn khắp cái Hải Phòng này, so về độ giàu có thì có ai hơn được nhà họ Phạm, hơn được Phạm Nhất Minh?
“Anh Minh, anh sao vậy?”
Người phụ nữ trẻ tuổi cúi xuống nhặt điện thoại của Phạm Nhất Minh lên đưa cho anh ta, cô ta nhìn màn hình điện thoại di động, cuộc gọi vẫn đang được kết nối, cô ta bèn thúc giục: “Anh Minh, anh mau gọi người qua đây đánh chết cái tên không biết sống chết đó...”
Chát!
Cô ta còn chưa nói hết Phạm Nhất Minh đã tát cô ta một cái.
Mặt cô ta nóng rát.
“Anh Minh, anh... sao anh lại đánh em?”
Người phụ nữ trẻ tuổi ôm mặt, bất thình lình bị đánh, cô ta trợn to hai
mắt, không dám tin nhìn Phạm Nhất Minh: “Anh mà không gọi người tới là bọn họ trả tiền xong sẽ trốn luôn đó.”
“Trốn con mẹ nhà cô! Cút đi!”
Lại thêm một cái tát giáng xuống mặt người phụ nữ trẻ tuổi, làm phụ nữ trẻ tuổi ngã ra sàn nhà, Phạm Nhất Minh tức giận nói: “Đừng có chắn tầm nhìn của ông đây.”
Phạm Nhất Minh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tiêu Nhất Thiên, anh ta không dám thờ mạnh cái nào, trái tim đập vừa nhanh vừa mạnh như bị điên.