Sói Vương Bất Bại

Chương 240: Chương 240: Thu hoạch không tồi, viên thuốc nhỏ màu đen




“Không biết”

Ông cụ mày kiếm nói rằng: “Tiêu Kình Tùng không nói cho tôi biết.”

“Nhưng mà.”

“Theo tôi đoán, chắc là một trong hai người thái tử Đế Hạo và lục hoàng tử Đế Khâm.”

Con ngươi Tiêu Nhất Thiên hơi co lại.

Hỏi: “Ông đoán lý do là cái gì?”

Ông cụ mày kiếm không chút do dự đáp lại nói: “Năm năm trước, các vị hoàng tử tranh vị thế cục chưa ổn, đều đang âm thầm mượn hơi các đại gia tộc thủ đô, trong lúc đó cậu và tiểu thư nhà họ Lâm Lâm Thanh Uyển đám hỏi, đó là kết quả tranh đấu hoàng quyền”

“Nhà họ Lâm đầu phục Lục hoàng tử Đế Khâm, hiển nhiên là Đế Khâm muốn thử mượn hơi nhà họ Tiêu.”

“Mà thái tử Đế Hạo. Tuyệt đối sẽ không mắt mở mà nhìn hai nhà các người tiến tới với nhau, từ đó cản trở chuyện thế lực của Đế Khâm trở nên lớn mạnh hơn, cũng hợp tình hợp lý...”

Tiêu Nhất Thiên và Lâm Thanh Uyển là đính hôn chính trị, chuyện

này, trong lòng Tiêu Nhất Thiên đã biết rõ!

Lúc đó, ông nội Tiêu Kình Tùng cũng gật đầu đồng ý. “Đế Hạo!”

Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên tràn đầy lạnh lẽo, hừ nói: “Nếu như theo ông nói, thái tử Đế Hạo là có khả năng lớn nhất?”

“Không sai.”

Ông cụ Mày kiếm nói rằng: “Tôi hoài nghi, lão thái thái nhà họ Tiêu và thái tử Đế Hạo sớm có cấu kết, Để Hạo trợ giúp lão thái thái diệt trừ Tiêu Kình Tùng, nằm đại quyền của Tiêu thị trong tay. Còn Lão thái thái mưu hại một nhà ba người các người, để kết thúc hoàn toàn đính hôn giữa hai nhà Tiêu, Lâm.”

Ngẫm nghĩ kĩ, dường như chuyện này rất có lý.

Lúc đó Tiêu Kình Tùng nắm quyền uy Tiêu thị trong tay, cho dù có diệt trừ ông ấy, nếu như lão thái thái cũng đồng ý đám hỏi, đám hỏi vẫn sẽ tiếp tục như cũ, kết quả lại là, lão thái thái sắp xếp, làm Tiêu Nhất Thiên mang tội danh giết người hiếp yếu đưa vào ngục giam đệ tứ của thành phố Hải Phòng!

Tiêu Thanh Sơn biến mất, Đỗ Thanh Trúc chết thảm! Kể từ đó, còn có thể lấy gì mà đám hỏi???

Từ kết quả như vậy mà xét, đúng là thái tử Đế Hạo và lão thái thái

nhà họ Tiêu trở thành người được lợi lớn nhất! Mà người được lợi lớn nhất lại chính là độc thủ phía sau màn!

“Nhưng mà...”

Nên hỏi trên cơ bản tất cả đều đã hỏi, Tiêu Nhất Thiên đang muốn để Lang Đồng giải trừ đồng thuật thôi miên cho ông cụ mày kiếm, thì ông cụ mày kiểm đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện, còn nói thêm: “Lúc đó thể cục thủ đô rắc rối phức tạp, thế lực khắp nơi trong tôi có anh, trong anh có tôi, đều mang ý xấu, lòng người khó dò, cũng không thể loại trừ chuyện Tiêu Kình Tùng và nhà họ Lâm có thể âm thầm sinh ra sự mâu thuẫn với Lục hoàng tử Đế Khâm, có khả năng trở mặt

thành thù.”

“Vậy nên tôi nghĩ, thái tử Đế Hạo và Lục hoàng tử Đế Khâm, đều có hiềm nghi.

Nghe vậy, khóe miệng Tiêu Nhất Thiên không kìm được mà co giật liên hồi, có loại cảm giác xúc động muốn tát chết ông cụ mày kiếm này!

Con mẹ ông!

Có biết xấu hổ hay không?

Người ban đầu chỉ ngón tay hướng thái tử Đế Hạo là ông, ông đây suýt chút nữa là tin rồi, con mẹ nó kết cục ông lại quay ngoắt thay đổi một trăm tám mươi độ, lại đem đối tượng hoài nghi chuyển tới trên

đầu Lục hoàng tử Đế Khâm???

Hai người đều có hiềm nghi!

Mẹ nó!

Nói hồi lâu, chẳng phải là như không nói gì???

Thật không hổ là một cáo già!

Cho dù là đang dưới tình trạng bị đồng thuật thôi miên, vẫn có thể đưa ra loại đáp án ba phải

Tiêu Nhất Thiên quay đầu liếc mắt nhìn Lang Đồng, lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ với đồng thuật Lang Đồng, trong lòng nói, cô xác định lão già này bị đồng thuật của cô thành công thôi miên rồi sao?

Lang Đồng nhún vai, vẻ mặt vẻ mặt vô tội, lúng túng nói: “Lão đại, người này có bản tính là như vậy.”

“Thói quen để mọi việc đều thuận lợi”

“Người tìm sinh tồn trong kẽ hở lâu dài, trong xương tủy rồi sẽ có một loại cảnh giác thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Tính cách của từng người đều không giống nhau.

Sự cẩn thận và cảnh giác trở thành một loại tập quán, sâu tận xương tủy, đừng nói là đến lúc thôi miên, cho dù thực sự để ông ta bị vây giấc ngủ trong, vào lúc nói mớ, cũng không dám thuận miệng nói lung tung!

Ông cụ mày kiếm đó là loại người này!

Nhưng mà!

Với sự thu hoạch của ngày hôm nay, Tiêu Nhất Thiên đã vô cùng hài lòng rồi. Chí ít xác định hai chuyện: Khả năng cha anh Tiêu Thanh Sơn còn sống là vô cùng lớn, mà cái chết của ông nội Tiêu Kình Tùng, quả thật có chút kỳ lạ!

Nếu như không phải là đang lợi dụng đồng thuật thôi miên, lấy tính cách thận trọng từ lời nói đến việc làm của ông cụ mày kiếm. Sợ rằng ngay cả mấy lời vừa nãy kia cũng sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng!

Sau đó, Lang Đồng giải trừ đồng thuật khống chế cho ông cụ mày kiếm.

Phịch một tiếng!

Nhất thời, ông cụ mày kiếm cả người như quả cầu da xì hơi, ngồi

phịch ở trên ghế sa lon.

Qua năm phút đồng hồ, mới chậm rãi mở mắt.

“Tiêu tiên sinh. Tôi...”

Lúc này mặt mày ông cụ mày kiếm thả lỏng, vẻ mặt tiều tụy, vẻ mặt lộ vẻ uể oải, liếc nhìn Lang Đồng, lại nhìn mắt Tiêu Nhất Thiên, trong đầu trống rồng, như một lão hòa thượng, hoàn toàn không nghĩ ra điều gì.

Vừa...

Chuyện gì xảy ra?

Tôi là ai?

Tôi đang ở đâu?

Mẹ nó!

Đau đầu!

Người bị đồng thuật thôi miên khống chế, đối với quá trình thôi miên, không hề có bất kỳ trí nhớ gì.

“Tốt!”

“Tốt!”

Tiêu Nhất Thiên lạnh lùng trừng mắt ông cụ mày kiếm, hừ nói:

“Ông rất tuyệt!”

“Để tôi có cảm giác xúc động muốn bóp chết ông!”

Nói xong, xoay người liền đi. Trái tim ông cu mày kiếm mạnh mẽ run rẩy bị ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên và lời nói lạnh nhạt của anh doa sợ đến noi da đầu tê dai, vội hói: “Tiêu tiên sinh, không phải ngài có điều muốn hỏi tôi sao?”

“Tôi nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tan!”

Trong lòng ông cụ này kiếm đang cảm thấy rất oan uống!

Cậu vẫn chưa có hỏi mà!

Tôi cũng còn chưa nói!

Sao lại đột nhiên muốn bóp chết tôi?

Ai có thể nói cho tôi biết. Tôi đã làm sai điều gì???

“Đã hói xong.”

Tiêu Nhất Thiên cũng không quay đầu lại nói rằng: “Khôi phục ám

kinh, xuống đây đi.”

Trong lòng của ông cụ mày kiếm hơi hoảng hốt, trong nháy mắt mặt tái đi, vẻ mặt mông lung kèm theo vẻ kinh hãi, rất thích hợp với lời bài hát: Tiểu bảng hữu, ngươi có đúng hay không có rất nhiều dấu chấm hỏi (bài hát của Chung Lập Soái)?

Ông trời ơi, ông vừa hỏi cái gì thế?

Tôi mới vừa nói cái gì rồi?

Những thứ không biết. mới là đáng sợ nhất!

Tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ông cụ mày kiếm run lập cập đứng lên, trong lòng như đang nổi trống, khẩn trương bồn chồn. Ông ta lặng lẽ khôi phục ám kình trong cơ thể mình, vừa đi theo Tiêu Nhất Thiên và Lang Đồng đi xuống lầu.

Phòng khách lầu một!

Chín người còn lại ở chỗ này chờ sắp tới một tiếng đồng hồ, chân đều đã tê rần, nghe được tiếng bước chân truyền đến, mọi người lập tức ngẩng đầu, hướng về phía cầu thang nhìn sang.

Chỉ thấy Tiêu Nhất Thiên đi ở phía trước, vẻ mặt lạnh lùng.

Mà ông cụ mày kiếm như một học sinh tiểu học đã làm sai

chuyện, cúi gắm đầu. Theo ở phía sau, hơn nữa vẻ mặt uể oải, bước đi nhẹ tênh, dáng vẻ lung lay tựa như nếu có gió thổi qua, sẽ lảo đảo ngã ra.

“Ông nội!”

Mặt mày Lý Tứ Tường kinh hoàng, bị dọa đến nỗi hồn sắp lìa khỏi xác, lập tức xông lên, đỡ lấy ông cụ mày kiếm, vẻ mặt lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Ông nội, tình huống thế nào?”

“Ông không sao chú?”

Ông cụ mày kiếm khoát tay áo, yếu ớt không có sức nói rằng: “Câm miệng, đừng hỏi nhiều”

Trong lòng thì lại thầm mắng: Hỏi cái rắm, tôi với cậu cũng biết như nhau thôi!

Bao gồm cả năm ám cảnh viên mãn cường giả mà Đế Nghiêu để lại ở bên trong, ánh mắt mọi người, tất cả đều tập trung ở trên người Tiêu Nhất Thiên, hành động kế tiếp của Tiêu Nhất Thiên, trực tiếp quyết định số mạng của đám người ông cụ mày kiếm!

Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên lạnh lùng nhìn quét một vòng, một câu cũng không nói.

Mà là đưa ánh mắt ra hiệu cho Lang Hồn.

Lang Hồn ngầm hiểu, sờ tay vào ngực, móc ra một cái bình nhỏ như nằm tay của đứa con nít, mở nắp bình, đổ ra mười viên thuốc màu đen nhỏ, sau đó một người một viên, phân phát cho đám người của ông cụ mày kiếm.

Mười người hai mặt nhìn nhau, lại cúi đầu nhìn viên thuốc nhỏ màu đen trong tay, gia chủ nhà họ Tổng Tổng Trạch Dạ không kìm được mở miệng hỏi: “Tiêu tiên sinh, đây là...”

“Độc dược!”

Tiêu Nhất Thiên vậy mà vô cùng thẳng thắn, nói ra câu nói kinh người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.