Sói Vương Bất Bại

Chương 33: Chương 33: Xa cách năm năm, lần đầu tiên nắm tay




Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên không lớn nhưng lại như sấm bên tai.

“Cậu nói gì?”

Vương Tuyết Mai còn đang đắc ý cười nhạt thì lập tức cứng người lại, trong lòng run rẩy không ngừng, bà ta còn tưởng lỗ tai mình nghe nhầm: “Cậu lặp lại một lần nữa đi.”

Còn nói nữa sao?

Nói cái quái gì chứ, càng nói càng mất mặt thêm thôi!

“Me!”

Tôn Thanh Thảo đỏ mắt, khóe mắt rưng rưng, tiếng gọi này mang theo một chút khó chịu và nghẹn ngào. Cô ấy xông đến không nói lời nào lôi Vương Tuyết Mai từ bên trong xe Bentley ra ngoài, sau đó lên tiếng giải thích: “Anh ấy nói không sai đâu, quần áo kia là anh ấy mua cho Tử Lam, xe cũng là do anh ấy mua cho Tử Lam. Thiếu Huy đi gấp nên chưa kịp mua đồ cho con...”

Ầm ầm!

Vương Tuyết Mai vừa mới xuống xe, nghe cô ấy nói như vậy thì đôi chân

đều mềm nhũn, trực tiếp ngồi xổm dưới đất.

Cả gương mặt đều tối sầm xuống.

Hơn ba tỷ tiền mua quần áo, hơn hai mươi tỷ mua xe sang...

Trời ơi!

Chàng trai có dáng người khôi ngô, tướng mạo xấu xí, thậm chí trang phục mặc trên người cũng có chút mộc mạc này thật sự là người bị giam

trong tù năm năm sao? Thật sự vừa mới được thả ra sao?

Thật sự là một tên tội phạm cưỡng hiếp sao?

Tiện tay đã có thể tiêu xài gần hai mươi lăm tỷ, loại khí phách này, tiền bạc này đã có thể bỏ rơi Trần Thiếu Huy mười con phố đấy.

Trong nháy mắt, cả tinh thần Vương Tuyết Mai đều sụp đổ,

“Cảm ơn đã phối hợp.”

Tiêu Nhất Thiên cười nhạt, ôm Tô An Nhiên đi tới rồi đóng lại cửa xe chỗ ngồi bên cạnh tài xế. Sau đó, anh móc chìa khóa xe ra, khóa cửa xe lại.

Chỉ là một bà dì bên cạnh nhà mà thôi, anh thật sự không muốn làm ra vẻ trước mặt Vương Tuyết Mai.

Nhưng mà cũng không còn cách nào khác.

Nếu như anh không đứng ra thì Vương Tuyết Mai càng hống hách hơn nữa, cứ giống như một con chó điên vậy, cắn anh không buông. Ở trước mặt anh mà dám ra vẻ như thế, đúng lá tự tìm đường chết mà!

Đang lúc xoay người rời đi, đột nhiên Tô An Nhiên trong ngực anh lại lên tiếng hỏi: “Chú đi, tội phạm cưỡng hiếp là gì thế?”

Ánh mắt Tiêu Nhất Thiên khẽ giật giật.

“Tại sao lại hỏi như vậy?”

Anh hỏi ngược lại.

Tô An Nhiên đưa tay chỉ về hướng Vương Tuyết Mai rồi nói: “Vừa rồi lúc chú và mẹ chưa đến đây thì bà Mai có nói rằng chú là một tên tội phạm cưỡng hiếp. Còn nói rằng muốn tìm cho mẹ một người đàn ông khác tốt hơn chú gấp trăm ngàn lần.”

Giọng điệu non nớt mang theo chút nghi ngờ ngây thơ.

Cũng không phải cô bé cố ý muốn tố cáo anh.

Tô An Nhiên thật sự không hiểu, vì thế đã thuận miệng hỏi.

“Vậy sao?”

Tiêu Nhất Thiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Tuyết Mai. Ánh mắt vốn đang dịu dàng của anh lập tức trở nên u ám, một luồng khí lạnh tản ra bao phủ Vương Tuyết Mai và Tôn Thanh Thảo trong nháy mắt.

Ầm ầm!

Tôn Thanh Thảo vừa mới đỡ Vương Tuyết Mai đứng lên đã nghe thấy lời nói của Tô An Nhiên, bọn họ ngước mắt đón nhận ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên. Ngay lập tức, sắc mặt hai mẹ con nhanh chóng thay đổi, trái tim run rẩy kịch liệt, cơ thể giống như mất đi khống chế mà cùng nhau ngã ngồi xuống đất.

Như rơi vào hầm bằng vậy!

Vô cùng lạnh lẽo.

Thật khó có thể hình dung được cái lạnh kia, nhiệt độ xung quanh giống như lập tức giảm xuống mười mấy độ. Vừa mới ấm áp đã trở nên lạnh lẽo ngay tức khắc, hơn nữa phảng phất như có một đôi tay vô hình đang giữ chặt cơ thể hai mẹ con bọn họ, dùng hết sức để ấn bọn họ xuống mặt đất.

Loại cảm giác đó rất kỳ quái, cũng rất kinh khủng.

“Miệng các người rất thối tha đấy.”

Tiêu Nhất Thiên cúi đầu xuống nhìn hai mẹ con, bàn tay trái ôm lấy Tô An Nhiên, tay phải chậm rãi giơ lên, hừ lạnh nói: “Đáng đánh!”

Trước nay anh không đánh phụ nữ, thế nhưng mọi chuyện đều có mức

độ.

Trước kia, Tôn Thanh Thảo dùng mọi cách để giễu cợt anh, tỏ vẻ khinh thường ghét bỏ. Tuy nhiên, anh thấy Tôn Thanh Thảo và Tô Tử Lam tình như chị em, một lòng lo nghĩ cho Tô Tử Lam nên mới nhường nhịn.

Thế nhưng Vương Tuyết Mai lại càng quá đáng hơn Tôn Thanh Thảo.

Thừa dịp anh không có ở đây mà đứng sau lưng khua môi múa mép, nói móc Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường thì thôi đi. Bây giờ Tô An Nhiên chỉ mới bốn tuổi, còn là một đứa trẻ ngây thơ mà lại nói anh là tội phạm cưỡng hiếp trước mặt Tô An Nhiên, còn dám nói sẽ kiếm đàn ông cho Tô Tử Lam nữa

Quá đáng xấu hổ, quá đáng hận, quá đáng chết!

“Tôi, tôi tôi tôi...”

Vương Tuyết Mai lặng lẽ nuốt nước bọt, trên trán và sau lưng đều mồ hôi nhễ nhại. Nếu như bình thường, bà ta nhất định sẽ làm ầm lên: “Nếu cậu là một tên tội phạm cưỡng hiếp thì thế nào? Chẳng lẽ cậu không phải sao? Bà đây nói sai rồi sao? Kiếm đàn ông cho Tô Tử Lam là bởi vì tôi thấy con bé quá đáng thương!”

Thế nhưng bây giờ, bà ta không dám ầm ĩ như vậy nữa.

Dường như đầu lưỡi đều bị dính keo, đừng nói la hét lớn tiếng, ngay cả lời nói bình thường cũng không thể thốt ra khỏi miệng được.

“Thôi bỏ đi.”

Tiêu Nhất Thiên vừa nâng tay phải lên, đang muốn đánh thật mạnh xuống gương mặt khiếp đảm của bà ta thì đột nhiên âm thanh của Tô Tử Lam lại vang lên từ phía sau. Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên, một bàn tay dịu dàng bắt lấy cánh tay phải của Tiêu Nhất Thiên.

“Dì Mai nhanh mồm nhanh miệng thôi, thật ra cũng không phải người xấu

đâu.”

Tô Tử Lam khuyên nhủ: “Trước kia khi nhà chúng ta gặp phải khó khăn, đều nhớ có dì Vương và Thanh Thảo đến giúp đỡ. Bây giờ chỉ là mấy câu nói thôi mà, không cần so đo làm gì...”

Nếu như cái tát này giáng xuống thì từ nay về sau, Tô Tử Lam và Tôn Thanh Thảo làm sao chơi chung được nữa đây?

Hai gia đình lại ở chung một khu nhà, làm sao gặp mặt nữa đây?

Vì thế, Tô Tử Lam phải đứng ra khuyên ngăn.

Đối với Vương Tuyết Mai, cô cũng không hề có hảo cảm nhưng cô không

muốn quan hệ giữa người với người căng lên như dây đàn vậy. Tôn Thanh Thảo cũng nói: “Nếu như trước đây mẹ tôi có nói những lời mạo phạm anh thì tôi thay mặt mẹ, cũng như chính bản thân nói xin lỗi anh.

Trước đây chúng tôi không hiểu gì về anh cả nên cứ chủ quan cho rằng anh không phải là người tốt, không xứng với Tử Lam”

“Anh yên tâm đi, nếu như anh đối xử với Tử Lam tốt như vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không khuyên Tử Lam chia tay với anh nữa đâu, càng không giới thiệu người đàn ông khác cho cậu ấy.”

Tôn Thanh Thảo nói thật lòng.

Cô ấy rất hối hận, hối hận rằng trước kia bản thân đã quá hấp tấp, có mắt không tròng, lần đầu tiên gặp mặt đã đắc tội với một người giàu có ẩn hình như Tiêu Nhất Thiên. Sớm biết Tiêu Nhất Thiên có tiền như vậy thì cô ấy nịnh hót còn không kịp.

Lúc này, Tiêu Nhất Thiên mới thu ánh mắt lại.

“Anh nghe em.”

Sau khi đối mắt với Tô Tử Lam, cảm nhận được nhiệt độ trên người cô, ánh mắt lạnh băng của Tiêu Nhất Thiên mới dần dần trở nên dịu dàng lại.

Cách năm năm, đây là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên nắm tay Tô Tử Lam.

Rất ấm, cũng rất mềm.

Gương mặt xinh đẹp của Tô Tử Lam ửng đỏ, trái tim đập rộn lên. Cô ý thức được có gì đó không đúng nên muốn rút tay mình về, thế nhưng làm sao Tiêu Nhất Thiên lại để cô đạt được ý nguyện chứ? Anh trở tay một cái, đổi bị động thành chủ động, tay trái ôm lấy Tô An Nhiên, tay phải nắm tay Tô Tử Lam, xoay người rời đi.

“Đi, chúng ta về nhà thôi.”

Tiêu Nhất Thiên đưa mắt nhìn Tô Tử Lam, tựa như đang muốn nói: Em là vợ anh, nắm tay em là quyền lợi của anh!

Rất bá đạo.

Gương mặt Tô Tử Lam càng đỏ hơn, thậm chí cô đã cảm thấy mặt mình

đã hơi nóng lên.

Thế nhưng cô cũng không giãy giụa nữa mà để mặc Tiêu Nhất Thiên nắm tay mình, sóng vai với anh. Không biết tại sao, trải qua nửa ngày sống chung

ngắn ngủi, đi cùng với Tiêu Nhất Thiên lại khiến cho cô có một loại cảm giác an toàn khó hiểu.

Dường như cho dù gặp phải vấn đề phiền phức gì, có Tiêu Nhất Thiên ở đây thì đều có thể ngăn trước mặt cô, thay cô giải quyết tất cả. Loại cảm giác được người khác bảo vệ như thế này và cảm giác bị chèn ép khinh thường trong năm năm qua vô cùng khác biệt.

Dưới ánh chiều tà, bóng dáng một nhà ba người đi sát bên nhau, kéo dài

rất dài.

Hình ảnh đầy ấm áp và ngọt ngào.

Thế nhưng cảnh tượng này rơi vào mắt Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường lại không hài hòa như vậy. Hai người họ nhìn nhau, cũng thấy được sự lo lắng nồng đậm trong mắt đối phương.

“Đứa nhỏ Tử Lam này, chẳng lẽ đã động lòng với cậu ta rồi sao?”

Liễu Như Phương thầm than một tiếng không ổn, vẻ mặt đau khổ nói: “Không được, một lát nữa tôi nhất định phải tìm cậu ta hỏi rõ mới được. Rõ ràng cậu ta có tiền như vậy, thế nhưng lại đến ở rể nhà chúng ta, rốt cuộc có mưu đồ gì chứ?”

Nói xong, bà ấy đẩy Tô Thanh Cường đuổi theo ba người họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.