Sói

Chương 4: Chương 4: Chap 4




Thời tiết tuyệt đẹp, đúng là một ngày thích hợp để giặt khăn trải giường!

Thừa dịp Khuyết Lập Đông đi ra ngoài, phạm vi dọn dẹp của Đề Oa tiến tới phòng ngủ.

Cô gần như đã miễn dịch với phần lớn đồ linh tinh, chồng sách báo hỗn độn, ngay cả số lượng lớn dao súng cũng không dọa được cô nữa, cũng đều bị phân loại rồi đóng gói, toàn bộ nhét xuống dưới chân cầu thang.

Cũng may là nhà cửa tuy hỗn loạn, nhưng Khuyết Lập Đông vẫn có thể “gần bùn mà không hôi mùi bùn”, không hề để cho chút bẩn dính trên người, cho nên tình trạng phòng tắm coi như cũng tạm ổn, chỉ cần cọ rửa một chút thôi là được.

Buổi trưa ánh nắng gay gắt, khăn trải giường phơi ở trong sân, chỉ mấy tiếng đã khô ráo mềm mại, cô không nhịn được vùi khuôn mặt nhỏ vào lớp vải, khoái trá hít sâu, ngửi mùi vị ấm áp đặc biệt của ánh mặt trời.

Vẫn là khăn trải giường được giặt sạch mới có cảm giác thoải mái nhất, người đàn ông hung bạo kia, lại không để tâm tới đồ đạc đắt tiền như vậy, thật sự là quá lãng phí! Khăn trải giường tơ lụa màu đen, mềm mại như vậy, da thịt ma sát vào có cảm giác tinh tế, lại còn mát lạnh. Nằm trên một vật như vậy, giống như là sẽ phát sinh ra chuyện sa đọa, phiến tình, khó tưởng tượng nhất…

Trong đầu Đề Oa đột nhiên hiện lên, hình ảnh Khuyết Lập Đông thân thể trần truồng, da thịt ngăm đen, rắn chắc khí lực, nằm trên cái khăn trải giường tơ lụa này, đôi mắt đen sáng quắc khóa chặt cô…

Hô, thời tiết sao tự nhiên nóng vậy? Sao cô lại đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô rang?

“Aiz, Đinh Đề Oa, mày thực là mất mặt, lại còn ảo tưởng tới cảnh chủ nhà trần truồng!” Cô nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, nhìn theo tấm khăn trải giường tơ lụa bay phất phới theo gió, cố gắng trục xuất hình ảnh quá mức sinh động này ra khỏi đầu.

Để trừng phạt bản thân cứ miên man suy nghĩ, cô quyết định đi dọn dẹp phòng bếp!

* * *

Khi Khuyết Lập Đông bước vào nhà, chỉ thấy một người mặc bộ đồ bảo hộ sinh hóa, đeo bao tay chống phân huỷ, cứ như là cảnh người ngoài hành tinh đổ bộ xuống Roswell đang ngồi xổm trong phòng bếp cố gắng chà sàn.

“Cô gái, em đang làm cái gì thế?” Anh nhíu đôi mày rậm, đứng ở cửa phòng bếp không dám đi vào.

Đề Oa đang chiến đấu hăng hái với vết bẩn, ngẩng đầu thở dốc.

“Khuyết tiên sinh, anh không nhìn thấy sao? Tôi đang chà sàn bếp cho anh!” Cô lãnh đạm trả lời.

Những vết bẩn đáng sợ như thế, có thể thích ứng được hoàn cảnh sống như vậy, hẳn là phải có thần kinh thép, bao tử cường tráng, cũng không ngờ anh có thể nhẫn nại sống ở đây lâu như vậy. Cô lại đổ chai thuốc tẩy xuống, dùng hết toàn lực chà rồi lại chà, lâu rồi mới được nhìn thấy, gạch men trong phòng bếp hóa ra vốn là màu bạc hà xanh nhạt.

Chút bọt bong bóng dính lên trên giày anh, ánh mắt hiện lên vẻ không hờn giận. “Cởi bộ quần áo quái quỷ kia ra, tránh bị cảm nắng.”

Đề phòng bị cảm nắng chỉ là một cái cớ, nguyên nhân quan trọng nhất, thật ra là bộ đồ này cản trở tầm mắt của anh, khiến cho anh không được nhìn thấy khuôn mặt nhỏ thanh lệ kia.

Đề Oa nhún nhún vai, chỉ cởi cái mũ bảo hộ sinh hóa ra. Lao động trong thời gian dài, đầu cô đầy mồ hôi, sợi tóc bết dính trên da thịt đỏ hồng.

“Đừng lo lắng, tôi không sợ nóng.” Cô nói, lại cúi đầu chà mạnh.

Bả vai rộng lớn của Khuyết Lập Đông dựa trên cửa, cơ hồ trám đầy khoảng không. Anh nhìn quanh số lượng lớn chai chai lọ lọ trong bếp, cùng với một đống trang bị chuyên nghiệp trên người cô.

“Mấy thứ này từ đâu mà có?”

“Toàn bộ đều là Tiểu Tịch giúp tôi mua đến.” Miệng cô tuy đáp trả, nhưng cũng không liếc nhìn anh một cái, cái đầu nhỏ vẫn cúi gằm xuống, bàn tay nhỏ bé chà rồi chà, cố gắng chà.

Vì mới đến đây, Đề Oa cũng không rõ biết chỗ nào có bán đồ dùng vệ sinh, chỉ có thể ghi một danh sách, nhờ Tiểu Tịch giúp đi mua đồ, ai mà ngờ rằng Khuyết đại tiểu thư thần thông quảng đại, toàn bộ thăng cấp hết đồ dùng trong danh sách.

Như là, bao tay vệ sinh phòng bếp cái biến thành bao tay phòng độc chuyên dụng chống phân huỷ, tạp dề thì biến thành đồ bảo hộ sinh hóa, thuốc tẩy vệ sinh thì đủ loại rực rỡ muôn màu, nhiều đến khoảng mười bình. Cô vốn là định cự tuyệt, nhưng mà nghĩ tới cảnh tượng phòng bếp của anh đầy dầu mỡ đáng sợ, cũng không thể không thừa nhận những thứ đó quả thực cần thiết.

Nói trở lại, những chai thuốc tẩy này cũng không biết từ đâu ra, trên lớp vỏ không có nhãn hiệu, không có giá tiền, chỉ đánh số, nhưng lại hữu hiệu thần kỳ.

(Tiu Ú: hí hí… bé Tịch nhà mình là nhà nghiên cứu mà :”>)

Càng khó hiểu chính là, Tiểu Tịch còn nói tất cả những thứ này toàn bộ đều miễn phí, chỉ đưa cho cô một bảng câu hỏi, nhờ cô viết lại những gì tâm đắc nhất khi sử dụng.

“A, đúng rồi, Khuyết tiên sinh, tôi muốn tìm thời gian xuống núi một chuyến.” Cô thuận miệng nói.

Từ cửa bếp truyền đến một câu trả lời đơn giản mà đầy đủ: “Không được.”

Không được á, cô có nghe lầm không? Cô tới đây làm quản gia, chứ đâu phải đến đây ngồi tù. Trước khi đi nói cho anh một tiếng, chỉ là vì lễ phép mà thôi, nếu cô cứ muốn xuống núi thì anh có thể làm gì được, đem nhốt cô lại chắc?

Không biết vì sao, Đề Oa đột nhiên nhớ tới, chuyện mà anh từng dặn đi dặn lại, về căn phòng bí ẩn mà cô tuyệt đối không thể mở cửa…

Cô hít sâu một hơi, không được suy nghĩ lung tung nữa, nhẫn nại giải thích với Khuyết Lập Đông.

“Trước mắt, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh toàn bộ đều đã hỏng, tôi phải xuống núi mua đồ ăn mới mới được. Tôi nhớ rõ, trong khu dân cư không có siêu thị, đúng không?” Trên thực tế, khu dân cư này ngay cả cửa hàng tạp hóa cũng không có.

Anh mày nhíu mặt nhăn, hai tay khoanh lại trước ngực.

“Ghi ra danh sách, tôi có thể mua về.”

“Khuyết tiên sinh.” Đề Oa thở dài một hơi, dùng khẩu khí như cô bảo mẫu dạy dỗ mấy đứa trẻ, tận lực không tổn thương đến lòng tự tôn của anh, hỏi: “Xin hỏi, anh có thể nhận ra thịt bò có mới hay không sao?”

Yên lặng.

“Anh có biết hiện tại thời tiết này, hoa quả thế nào mới là ngọt không?”

Yên lặng càng lâu.

“Anh có biết loại thịt thế nào dùng để hầm, loại thịt thế nào dùng để nướng, loại thịt thế nào dùng để làm nhân bánh bao không?”

Lúc này, anh cuối cùng cũng mở miệng, chỉ là, tuôn ra khỏi miệng là một tiếng mắng chửi thô lỗ.

Đề Oa vờ như không nghe thấy.

Sự thật đã rõ ràng, nếu như anh muốn sống thoải mái, nhất định phải ngoan ngoãn nhượng bộ.

“Cho nên, nhân tiện, nhờ anh tìm hộ một cái xe cho tôi mượn.” Cô mang theo nụ cười trên mặt, thật cao hứng khi thấy anh bị dồn đến mức nói không ra lời. Muốn một người đàn ông kiêu ngạo như vậy nhận thua, cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu!

Khuyết Lập Đông cũng không để bị đánh bại.

“Chừng nào thì em muốn xuống núi?” Anh hỏi.

“Sao?”

“Tôi đi với em.”

Đôi mắt sáng trong veo như thủy tinh, suýt chút nữa rớt ra ngoài.

Tính cách cường ngạnh như người đàn ông này, thật sự là làm cho cô được mở rộng tầm mắt. Nhưng mà, như vậy thì, rốt cuộc là ai đang làm việc cho ai? Cô làm quản gia của anh, anh lại đảm đương làm tài xế của cô?

Cô thở dài một hơi, chủ động đầu hàng, chắp tay dâng ngai vàng cho anh.

“Tùy ý anh vậy! Chỉ là tôi cũng nói trước, vài tuần sau tôi có việc riêng cần xuống núi, khi đó sẽ không cần phiền tới anh.” Cô chỉ thiếu không nói rõ vấn đề, vì cũng không muốn anh xen vào việc của cô.

“Chuyện riêng gì?” Da mặt anh dày như tường đồng vách sắt, khăng khăng truy hỏi sự việc kỹ càng.

Cô trả lời không chút bận tâm: “Không có gì, chỉ là tôi đã đồng ý ra tòa làm chứng.”

“Như vậy, tôi lại càng không thể không đi với em.”

“Không được! Anh xem lần này tôi ra tòa, là chuyện rất quan trọng, thật sự nguy hiểm đó!” Đề Oa dùng sức lắc đầu.

Trong khoảng thời gian này phát sinh không ít chuyện “ngoài ý muốn”, cho dù cô có hơi ngốc một chút, nhưng cũng nhìn ra trong đó có chuyện kỳ quái, việc cô đáp ứng ra tòa, đã làm cho cô trở thành cái đinh trong mắt người khác. Nhưng đây là vấn đề cá nhân của cô, nếu vì vậy mà liên lụy tới chủ nhà, tôn nghiêm quản gia chuyên nghiệp của cô còn biết để ở đâu?

Anh chậm rãi nghiêng người về phía trước, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy khóa chặt ánh mắt cô.

“Cô bé, đừng lo lắng, tôi không sợ nguy hiểm.” Thanh âm ôn nhu đến mức làm người ta nổi cả da gà, giống như một cơn gió xuân, lướt qua từng tấc da tấc thịt của cô.

Trong giọng nói trầm thấp, có một chút gì đó, làm cho cô không thể nhúc nhích, tim đột nhiên đập nhanh, hô hấp đột nhiên ngưng lại.

Khi Khuyết Lập Đông dùng ánh mắt thế này nhìn cô, đầu óc cô chỉ còn lại hai chữ trống rỗng!

“Mười phút nữa dọn bữa tối.” Khóe miệng anh nhếch lên, nhìn khuôn mặt nhỏ ngây ngốc kia, để lại một câu ra lệnh rồi xoay người rời đi.

“Cái gì? Bữa tối? À, bữa tối là bánh kẹp rau sà lách và thịt gà hun khói, còn có canh dưa…” Cô vội vàng báo cáo, một mảnh vải bỗng bay đến trùm lên mặt, che khuất tầm mắt, toàn bộ thế giới thoáng chốc thành một mảnh tối đen.

Ơ, cái gì đây?

Từ một góc tối khác, truyền đến thanh âm cực kỳ cực kỳ không hờn không giận của anh.

“Cái này mà là bữa tối sao? Đừng cho tôi ăn ba cái thứ rau dưa đó, rau sẽ giắt vào kẽ răng, cô gái, tôi muốn ăn thịt!” Không ăn thịt, làm sao có thể lực?

“Ăn kiêng sẽ có ảnh hưởng tốt đối với sức khỏe.” Cô đáp lại, tiện tay kéo mảnh vải trên đầu xuống, thế giới lại khôi phục ánh sáng, nhìn lại mới thấy cái cà vạt buổi trưa cô tự tay thắt cho anh, bây giời một lần nữa trở lại trong tay cô.

Aiz, xem ra, công việc của cô lại phải tăng thêm rồi. Cô cần phải dạy anh, cởi quần áo phải treo vào vị trí nào mới được.

Chỉ là, đôi mắt trong veo vừa mới chuyển sang phòng khách, liền nhìn thấy kia cái áo vest vừa mới mặc có vài tiếng đã bị ném ra ngoài, rơi đầy trên mặt đất như những mảnh vải rách. Sau đó, áo sơmi, thắt lưng, kẹp áo, quần dài tất cả cũng bay ra theo, nằm rải rác theo bước anh đi, một đường tới phòng ngủ.

“Khuyết… tiên… sinh!”

Tiếng thét chói tai cao vút, thoáng chốc vang vọng đến tầng mây.

Đề Oa nắm chặt đầu ngón tay, miếng bọt biển trong tay đang dùng để chà sàn, nay phải đứng ra chịu trận, phát ra một tiếng “phụt” thảm thiết, một lượng lớn xà phòng tẩy văng ra ngoài.

Cô tức giận đến mức lông tơ toàn thân đều sắp dựng thẳng!

Cho dù là quần áo mới mua mặc vào sẽ không thoải mái, nhưng mà anh cũng không cần phải vội vàng biểu diễn màn mãnh nam thoát y như vậy chứ, trước mặt cô mà cứ trơ mặt cởi hết ra như thế, làm như bộ quần áo này biết cắn người vậy?

Hơn nữa, cho dù anh yêu thích tự nhiên, thích trần truồng ở nhà, nhưng mà lúc này, trong nhà còn có cô nữa mà! Cô vẫn còn là con gái chưa cưới chồng, cứ kéo dài như vậy, lỡ như cô nghiện… ách, không không không, lỡ như hư mắt cô, thì làm sao bây giờ?

Hai chân anh bắt chéo, trên mặt ba phần khó chịu, bảy phân không kiên nhẫn, vẫn ghi hận trong lòng chuyện bữa tối cô chỉ cho anh ăn một cái bánh kẹp.

Cô liên tục hít sâu, sau một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Phiền anh, mặc quần áo vào.”

“Tôi có mặc quần áo.” Anh thản nhiên nói.

Lại “phụt” một tiếng, trên miếng bọt biển càng phun ra nhiều nước xà phòng, thanh âm của cô lại cất cao thêm vài nấc.

“Khuyết tiên sinh, cái đó chỉ có thể gọi là quần lót, không thể xem như quần áo. Anh như vậy đối với tôi mà nói, không khác gì quấy rối, mời anh nhặt hết quần áo lên, trở về phòng thay bộ đồ thích hợp.”

Anh hừ một tiếng, xem yêu cầu của cô như gió thoảng bên tai, quay đầu bước đi, không thèm đáp lại lời dọa dẫm của cô.

“Nếu anh không chịu phối hợp, tôi sẽ đình công không nấu thức ăn nữa, sau này đành phải mời anh tiếp tục ăn trứng cuộn của A Chính.” Cô không chịu buông tha, ở phía sau lưng anh giương cao giọng nói.

Anh dừng lại, chậm rãi quay đầu, tức giận nheo mắt.

“Em dám uy hiếp tôi?”

“Anh từng đồng ý, quy tắc trò chơi tự tôi quy định.” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ, dưới cái nhìn chằm chằm của anh vẫn kiên trì không chịu nhượng bộ.

Sau một lúc lâu, Khuyết Lập Đông tuôn ra một tràng mắng chửi, đầu hàng nhặt lên đống quần áo đắt tiền đầy đất, xoay lại tặng cho cô một ánh mắt hung tợn, rồi tâm không cam lòng không nguyện bước vào phòng ngủ.

Đôi môi đỏ hồng của Đề Oa nhếch lên, bày ra một nụ cười đắc ý, thỏa mãn.

Hắc hắc, thật tốt quá, cô thắng một ván nhỏ rồi!

* * *

Những ngày bình an vô sự, cũng kéo dài được một khoảng thời gian.

Dưới đôi tay khéo léo của Đề Oa, căn nhà lớn vốn hỗn loạn, lần đầu tiên duy trì được nửa tháng sạch sẽ. Ngay cả thảm cỏ khô héo, dưới sự chăm sóc cẩn thận của cô, cũng trở thành một thảm cỏ xanh tươi.

Cô chẳng những làm hết công việc hoàn mỹ không hề sứt mẻ, lại còn vừa đấm vừa xoa, kiên trì muốn anh phải phối hợp, nào là không cho anh không mặc quần áo, không cho anh mang giày vào nhà, không cho anh ném giấy rác khắp nơi, không cho anh làm hỗn loạn chồng sách báo và tư liệu mà cô vất vả lắm mới vả phân loại được…

Tuy rằng, cô gái nhỏ này có một đống “không cho”, cả ngày theo sau lưng anh nhắc nhở càm ràm, nhưng chỉ cần anh hơi lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, cô liền dùng đồ ăn để uy hiếp, buộc anh đi vào khuôn khổ.

Những việc này Khuyết Lập Đông đều có thể chịu đựng được, nhưng mà khi anh về đến nhà, bụng đói kêu vang, lại phát hiện trong nhà không có một bóng người, trong bếp thoảng qua mùi hương mê hoặc, nhưng lại không tìm được chút đồ ăn nào, khuôn mặt tuấn tú lập tức suy sụp.

Phía trên cửa tủ lạnh, có một tờ giấy dùng đá nam châm đính lên.

Anh tùy tay giật xuống, nhăn mặt nhíu mày, vội đọc những dòng chữ xinh xắn phía trên…

Khuyết tiên sinh, tôi đưa thịt bò xào đến quán cà phê, mới anh đến nơi này dùng cơm, cám ơn.

Chết tiệt! Cô dám đem thịt bò xào cho người khác ăn, trong khi chủ nhà là anh đây còn chưa được hưởng thụ!

Anh ném tờ giấy, bước nhanh ra khỏi phòng bếp, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa nhà, chạy về phía quán cà phê, vội vã muốn cướp lại món thịt bò xào thuộc về anh.

Trong quán cà phê, một bầu hoà không khí hòa thuận vui vẻ, mỗi khuôn mặt đều lộ vẻ tươi cười thỏa mãn, vui sướng hưởng thụ món ngon trước mắt.

Mà Đề Oa đội cái mũ trùm đầu nhỏ màu hồng, tạp dề chuyên dụng của A Chính, mặc ở trên người cô, xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Cô bưng một khay thịt bò xào, đi qua đi lại trong quán, múc đầy dĩa cho từng người đang há mồm chờ.

“Đề Oa, cho chị thêm một chút đi.” Một cô gái xinh đẹp phong tình vạn chủng, bưng ly rượu lên, tao nhã uống một ngụm rượu đỏ.

“Tôi nhớ rõ, lúc trước không phải là chị từng la hét nói muốn giảm béo sao?” A Chính cười trêu chọc.

Cô gái vuốt ve ly rượu, ánh mắt bắn đến không phải mị hoặc, mà là khinh thường. “Đừng có nói lời làm mất vui.”

Đề Oa mỉm cười, đang định gắp thịt bò sang, bên tai lại đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét.

“Dừng tay!”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa tự động chậm rãi mở ra, thân ảnh cao lớn của Khuyết Lập Đông xuất hiện trước mắt mọi người. Sắc mặt anh tệ vô cùng, vừa nhìn thấy bộ dạng hung ác kia, cũng đã biết anh đang muốn đòi đồ ăn, đói đến mức khó chịu, nếu không mau chóng cho anh ăn, chỉ sợ sẽ há mồm cắn người.

“Đó là của tôi!” Anh bước vào trong quán, lớn tiếng tuyên bố.

Đề Oa đang cầm đũa, ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, không biết Khuyết Lập Đông đang chỉ vào món thịt bò, hay là chỉ vào cô.

Không biết vì sao, ánh mắt anh nhìn thẳng cô, làm cho cô trong nháy mắt tim đập loạn lên…

“Ách, Khuyết tiên sinh, hoan nghênh đã trở về.” Cô bày ra một nụ cười có chút căng thẳng, đặt khay sang một bên, lấy ra một bộ chén dĩa mới tinh, dọn ra một chỗ ngồi đặc biệt cho anh.

Anh cũng không hề cảm kích, hai chân đóng đinh ở chỗ cũ, nói thế nào anh cũng không chịu đi tới bàn phía trước mà ngồi.

“Ách ách, có người đến cướp đồ ăn.” A Chính nhỏ giọng nói, dùng hai tay ôm lấy cái bàn, bảo vệ món thịt bò xào còn sót lại.

Cô gái xinh đẹp mỉm cười, ánh mắt mê hoặc bắn tới một nam một nữ còn đang đứng. “Không, cái mà Sói muốn cướp, chỉ sợ là người.”

Khuyết Lập Đông thản nhiên liếc bọn họ một cái, rồi lập tức quay đầu, vươn tay ra với Đề Oa.

“Đi về.”

Cô chớp chớp mắt, còn chưa hiểu ra chuyện gì. “Sao vậy?”

“Bởi vì em là quản gia của tôi.”

“Rồi sao?”

“Em là của tôi, thịt bò xào kia cũng là của tôi.” Cái quan trọng hơn là, cô không hề keo kiệt chút nào, tặng cho mỗi người nụ cười ngọt, điều này làm cho anh cực kỳ không thoải mái trong lòng!

Đề Oa chán nản.

“Ích kỷ.” Cô thốt ra.

Đôi mắt đen nheo lại, bởi vì lời lên án này, lập tức tóe lửa tức giận.

“Ách, không, tôi là nói, ách, Khuyết tiên sinh đại nhân đại lượng, sẽ không ích kỷ với mọi người như vậy mà?” Cô nhanh chóng sửa miệng, vẻ mặt vô tội nhìn anh, khắc chế cảm giác chột dạ.

Bà lão mắt thấy không khí không tốt, lập tức chống cây gậy đầu rồng bước tới hoà giải. “Lại đây lại đây, đứng ở chỗ này mãi làm gì? Còn không mau lại đây ngồi xuống, nha đầu Đề Oa chừa lại vị trí kia cho cháu đó, phần thịt bò đặc biệt đặt trên lò bếp cũng đã đợi cả buổi rồi, làm cho mọi người thèm cực kỳ.” Vừa nói xong, bà lão còn nháy mắt với Đề Oa.

Cô lập tức hiểu ý, huỳnh huỵch chạy vào phòng bếp, dùng khăn ẩm bưng nồi thịt hầm dành cho hai người ăn, đem đến trước khuôn mặt tuấn tú đang tối sầm.

Món ngon mùi thơm mê người trước mắt, làm cho tâm tình của Khuyết Lập Đông tốt lên một ít. Ít nhất cũng chứng minh, cô gái nhỏ này không phải là đối xử bình đẳng, anh vẫn được đối xử tương đối đặc biệt.

“Sao em không ở trong nhà, lại chạy tới nơi này nấu cơm?” Anh vẻ mặt cổ quái chất vấn, trong lòng vẫn còn có chút không thoải mái.

Từ trước tới giờ anh không chia sẻ cái gì với người khác.

Nay, anh lại càng không muốn chia sẻ cô với bất kỳ ai. Bất luận là nụ cười ngọt của cô, hay là tài nghệ nấu nướng, tất cả anh đều muốn độc chiếm…

Đề Oa cong môi cười, như là đang trấn an đứa bé cố tình gây sự, vỗ nhẹ bờ vai của anh, một lần nữa kéo anh ngồi xuống.

“A Chính cũng nói, nguyên liệu nấu ăn trong quán tùy tôi dùng sao cũng được, muốn lấy bao nhiêu không thành vấn đề, cái này có thể giúp anh tiết kiệm không ít chi phí ăn uống mà.” Dù sao thì một ngày ba bữa cô cũng phải xuống bếp, nấu đồ ăn cho một người, với nấu đồ ăn cho hai mươi người, kỳ thật cũng không khác nhau bao nhiêu.

Mắt thấy anh trai không có động tĩnh, Tiểu Tịch nghiêng người đến bên cạnh bàn, vụng trộm vươn đũa, muốn “nhúng chàm” nồi thịt hầm.

Đây chính là món ăn đặc biệt Đề Oa làm cho anh hai nha! Tiểu Tịch vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, nhịn không được suy đoán, thịt bò này có phải ngon hơn hay không.

Đôi đũa từng chút từng chút vươn tới, mắt thấy sắp đụng tới miếng thịt bò lớn nhất…

Ngay giây phút quan trọng cuối cùng, Khuyết Lập Đông vươn tay gõ một cái, chợt nghe “cạch” một tiếng, đôi đũa gây rối của Tiểu Tịch, bị anh đập như đập muỗi.

“Đau!” Tiểu Tịch kêu thảm thiết một tiếng, bàn tay nhỏ bé lập tức đỏ lên một mảng, đôi đũa cũng rớt xuống đất.

Khuôn mặt nhỏ ai oán ngẩng lên, phát hiện ra anh trai đang cúi đầu, trợn mắt nhìn mình.

“Ô ô, người ta thấy anh hai cũng không ăn, cho nên mới muốn thay anh chiếu cố nó thôi mà!” Tiểu Tịch đầy nước mắt, lết lết bò về chỗ cũ.

Hừ, có quản gia thì rất hay sao, cô cũng sẽ đi thuê quản gia đến!

(Tiu Ú: yeah :”> chị cứ đi thuê Chiến ca ca về đi :”>)

Cũng có khối người thèm nhõ dãi món thịt bò của anh, trong một góc lại phát ra thanh âm. “Có lẽ, Sói cũng không đói mà!”

“A, vậy sao?” Đề Oa tin là thật, bưng nồi thịt bò lên. “Anh thật sự không ăn à? Vậy được rồi, tôi cho người khác ăn. Ai muốn ăn?” Cô xoay người hỏi.

Một ánh mắt hoang dã, lập tức quét một vòng trong quán, bởi vì ánh mắt cảnh cáo đó, không khí hoà thuận vui vẻ thoải mái lập tức biến mất dạng, vẻ yên tĩnh ép người ta thở không nổi.

Khác hẳn tình hình cạnh tranh nhiệt liệt lúc trước, mọi người nhìn thấy sau lưng Đề Oa lộ ra sắc mặt Khuyết Lập Đông, lập tức từ bỏ món ăn ngon, những người đang muốn giành ăn lập tức lắc lắc tay, còn xuất chiêu Lăng Ba Vi Bộ nhanh chóng né tránh, cố gắng giữ khoảng cách với Đề Oa hai mét.

Trong không khí trầm mặc đó, Khuyết Lập Đông đứng dậy, bày ra bộ mặt lãnh khốc giành lại nồi thịt bò trong tay Đề Oa.

Đề Oa lộ ra nụ cười, đứng bên cạnh chỗ anh ngồi không hề rời đi, khi nhìn anh đưa đồ ăn vào miệng, đôi mắt đen láy tỏa sáng.

“Ăn có ngon không?” Khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, tiến đến trước mắt anh, khăng khăng hỏi rõ ràng để thỏa mãn lòng kiêu hãnh của cô.

Khuyết Lập Đông thoáng gật đầu, sau đó liền vùi đầu vào ăn ngấu nghiến, dùng hành động thành thực nhất để ca ngợi cô.

“Từ từ mà ăn, không ai dám giành với anh đâu.” Cô cười đến mức đôi mắt cong lại như trăng khuyết, tâm tình cực kỳ khoái trá.

“Tôi đi lấy thêm cơm cho anh.” Cô chủ động nói, đứng dậy đi vào phòng bếp, cô biết với sức ăn của anh, nồi thịt bò này chỉ sợ rằng không đủ no.

Còn chưa đi đến quầy bar, cánh cửa tự động một lần nữa mở ra, một người đàn ông Đề Oa chưa từng gặp đang đứng ở trước cửa, ngũ quan bình thường không đặc biệt, vẻ mặt tuy cười nhưng trong lòng không cười, đôi mắt đảo một vòng trong quán, nhanh chóng tìm ra Đề Oa, lập tức đứng yên bất động.

Bên trong quán đột nhiên lâm vào không khí yên tĩnh quái dị.

Người đàn ông đến gần vài bước, nụ cười thâm sâu.

“Đinh Đề Oa?” Hắn hỏi, bàn tay bỏ vào trong túi.

“Là tôi.” Vẻ mặt cô hoang mang, xác định bản thân không quen biết đối phương.

“Tốt lắm.”

Người nọ hài lòng gật đầu, đột nhiên rút bàn tay, từ trong túi rút ra một con dao nhỏ vô cùng sắc bén, đâm thẳng tới ngực Đề Oa…

Hết chương 4.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.