Mặc dù lũ bọ liên tục cắn xé lớp phòng thủ của anh ta, nhưng Hwang Dongseok vẫn bình tĩnh chờ đợi cơ hội tới. Anh ta muốn chắc chắn rằng lũ bọ vẫn nhắm vào anh ta để các đồng đội có thể phản công.
“Có lẽ họ chuẩn bị xong rồi!”
Bây giờ mới bắt đầu một cuộc đi săn thực sự. Lũ bọ sẽ hiểu được danh hiệu Thợ săn không phải vô cớ mà có.
Hwang Dongseok ra lệnh,
“Đánh!”
Nghe được hiệu lệnh của anh ta, toàn bộ hỏa lực của tổ đội rớt như mưa xuống đầu lũ bọ, nào là mũi tên, nào là phép thuật.
screech-!
screeeeeech-!
Tiếng rên la của lũ bọ vang khắp hang động. Vì đã ký bản hợp đồng nên Jinwoo chỉ có thể đứng nhìn từ phía sau. Quan sát kỹ lưỡng, cậu tự tưởng tượng rằng nếu là mình thì mình sẽ đánh như thế nào.
Nhìn bực thiệt chứ….
Cậu phải vận dụng khối óc của mình để kìm hãm đôi chân đang muốn xông tới. Lũ bọ để lộ rất nhiều sơ hở; nhưng thật không may, chả có ông Hunter nào nhìn ra được sơ hở đó. Jinwoo bị bản hợp đồng buộc phải đứng phía sau quan sát, không được làm gì. Điều đó khiến cậu rất bực bội.
Nhưng tính ra, team của Hwang Dongseok cũng không phải nhận bất cứ hậu quả nào nặng nề cả. Có vẻ như khuôn mặt bình tĩnh và tự tin của Hwang Dongseok trước khi vào Dungeon là có lý do.
“Jinseok, hướng 11 giờ!”
“Hyung, còn bên phải kìa!”
“Joontae, Sukmin, Gyuhwan! Qua cánh phải!”
“Rõ!”
“Cheoljin, cổ tay cậu bị thương rồi. Ra đằng sau băng bó đi!”
“Tôi còn chịu được!”
“Cậu nghĩ rằng cái Dungeon này chỉ có nhiêu đây thôi sao? Chúng ta không biết được là còn bao nhiêu trận chiến ở phía trước nữa, đừng bung hết sức ngay từ đầu! Đây là lệnh!”
“Rõ, tôi hiểu rồi!”
Trải qua nhiều trận chiến cùng nhau, ngay cả cách nói chuyện của họ cũng có thể thấy kinh nghiệm chất chồng trong đó. So sánh với mấy cái đội hình hỗn loạn của Hiệp hội Hunter, thì họ khác hoàn toàn.
- “Kể cả thằng nhóc đó cũng đang làm tốt đấy chứ”
Jinwoo nhìn sang Yoo Jinho. Cậu nhóc đưa khiên che chắn ngay khi có con bọ lao tới, sau đó vung kiếm. Thanh kiếm đắt tiền lướt ngang qua đầu con bọ, tách đầu và thân con bọ ra làm 2 mảnh riêng biệt. Tính ra, so với hạng D của cậu nhóc, thì nó đang làm rất tốt.
- “Hừm, mấy trang bị tốt đúng là có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về kinh nghiệm lẫn sức mạnh nhỉ”
Đó là lý do tại sao các Hunter phải luôn tìm những trang bị thật tốt.
Bắt gặp ánh mắt của cậu, Yoo Jinho giơ ngón cái lên.
“…”
Không thể tránh được cái ánh mắt ngời sáng hy vọng của thằng nhóc, Jinwoo đành phải giơ ngón cái lại với nó. Và thằng nhóc Yoo Jinho phấn khích ra mặt.
screeee-
Tuy rằng, cuộc chiến đã gần kết thúc, và các thành viên trong tổ đội vẫn còn dọn dẹp mấy con bọ còn sót lại, nhưng Hwang Dongseok đã truyền lệnh,
“Thu thập tất cả lõi ma thuật! Rồi bắt đầu chia cho 9 phần“.
“Rõ“.
“Đây là phần yêu thích nhất của tao“.
“Haha! Tao cũng vậy“.
Trong khi những đồng đội đang thu thập chiến lợi phẩm trong hạnh phúc, Hwang Dongseok tiến thẳng về phía Jinwoo.
“Uây cậu nhóc! Ta phải cám ơn cậu vì điều đó“.
“Hả O.O!?”
“Cậu là người đã hét lên cảnh báo đúng không? Mà làm sao cậu biết rằng lũ bọ ở trên đầu thế?”
“À… cảm giác, cảm giác thôi ấy mà“.
Jinwoo đưa ra lời giải thích gượng gạo. Mà cậu chẳng thể nào nói “tại tui nâng điểm giác quan lên khá cao rồi nên cảm nhận được tụi nó ở trên đầu”, chẳng lẽ nói thế…
“Thật sao? Haha, cảm giác tốt đấy chứ, cậu có mang theo may mắn trong người hả. Nói chứ nếu chúng ta phát hiện trễ một chút thì có lẽ… phù- …”
Đột nhiên, một trong các Hunter đang thu thập chiến lợi phẩm tiến về phía Hwang Dongseok.
“Đại ca, em nghĩ anh phải coi cái này“.
Đám đàn em của anh ta đang đứng xung quanh cái gì đó. Hwang Dongseok tiến thẳng về phía đó,
“Chuyện gì?”
“Có cái gì đó lạ lắm đại ca à“.
Các Hunter nhường chỗ cho Hwang Dongseok. Anh ta ngồi xuống và nhìn vào chỗ đàn em mình đang chỉ. Chả có gì đặc biệt từ cái nhìn đầu tiên; chỉ là con bọ chết.
“Có gì lạ đâu?”
Một trong số đàn em của anh ta chỉ vào mấy cái chân của con bọ. Mấy cái chân bị cái gì đó xé nát tùm lum.
“Vết thương đó, tụi em nghĩ là không phải tụi em gây ra“.
“…”
Hwang Dongseok nghiêng đầu băn khoăn. Sau khi nhìn kỹ hơn, anh ta kết luận,
“Có vẻ như… nó bị cắn bởi cái gì đó“.
“Anh cũng nghĩ vậy đúng không? Con này không phải là con duy nhất đâu. Anh nhìn kìa, con kia, con đó, con xa xa kia nữa, còn có con kia cái cánh nó bị xé toạc ra nữa. Em nghĩ chúng nó đã bị thế này trước khi đến đây tấn công chúng ta“.
Hwang Dongseok như chợt nhận ra điều gì đó. Mặc dù số lượng của lũ bọ rất đông, nhưng dường như trận chiến diễn ra nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán.
“Có khi nào… chúng đánh nhau trước khi đến đây không?”
Khoảnh khắc đó, cực kì ngắn, nhưng Jinwoo cảm thấy cả 8 Hunter đang dồn ánh mắt về phía cậu. Khi họ thấy cậu đang nhìn, cả 8 người nhanh chóng quay lại. Khi thấy điều đó, Jinwoo dường như chắc chắn hơn về những điều cậu đã dự tính.
“Đúng như mình nghĩ…”
Trực giác của cậu đã đúng. Họ làm việc nhóm rất tốt, đó là dấu hiệu cho thấy họ đã chiến đấu cùng nhau rất lâu. Nhưng cậu vẫn thắc mắc vì sao họ đã trải qua nhiều trận chiến như vậy mà không có Healer? Cho dù họ có giỏi đến đâu đi nữa, thì cũng chẳng có ai hoàn hảo để không mắc lỗi được. Ngay cả lúc nãy, nếu không nhờ Jinwoo cảnh báo, thì đội hình đã bị phá tan bởi cuộc tấn công bất ngờ của lũ bọ rồi.
Từng mảnh ghép được ghép lại trong đầu Jinwoo, và cậu nở một nụ cười.
“Mình có thể sử dụng chúng...”
Miễn là chúng làm đúng như những gì mình mong đợi.
Hwang Dongseok nhếch môi cười nhẹ rồi đứng dậy, nói lớn:
“Rồi, rồi. Đi thôi nào. Có vẻ như chúng ta chẳng còn lý do gì để ở đây nữa“.
Có vẻ như người đàn ông to lớn và đầy lông này nói thật to không phải vì những đàn em của anh ta không nghe; vì tính ra, họ đang đứng kế bên anh ta mà.
Trong lúc đó, Yoo Jinho đến gần Jinwoo với nụ cười rộng tới mang tai.
“Anh, anh thấy chứ? Anh thấy em phải không? Em chỉ vútttt, và bùmmmm một cái là mấy con quái vật…”
Cậu nhóc vừa nói vừa vung kiếm diễn tả.
Jinwoo hỏi:
“Thanh kiếm và tấm khiên của cậu đắt lắm, đúng không?”
“Hả? À, vâng. Cha của em đã cố gắng chu cấp cho em những thứ xịn nhất vì đây là lần đầu tiên em tham gia một cuộc Đột kích“.
“Vậy thì hãy thật cẩn thận nhé“.
Jinwoo vỗ lưng Yoo Jinho, rồi sải bước theo những Hunter phía trước.
“Hả O.O!?”
Với vẻ mặt đầy sự bối rối, Yoo Jinho cũng nhanh chóng đi theo.
________________________________________
Cả tổ đội đi sâu hơn vào Dungeon nhưng không gặp một con quái vật nào cả. Là một Dungeon khá kì lạ khi chỉ có một đường thẳng, nên sẽ không thể nào nói là đi lạc được.
“Có khi nào đi lạc không nhỉ?”
“Bậy, không thể nào“.
“Sao kì vậy ta…”
“Ít nhất phải có Boss chứ, đúng không?”
“Thế mày có thấy Cánh cổng nào mở ra mà không có Boss ở trong đó không?”
Các Hunter nói những ý kiến khác nhau, khi họ vẫn đi trong một cái Dungeon rộng như hang Sơn Đòong như lại chẳng có gì cả.
“Dừng lại“.
Hwang Dongseok dừng tổ đội lại. Việc dừng lại đột ngột làm cho những người đi sau đập mặt vào người đi trước. Ông Hunter đi sau Hwang Dongseok vừa xoa cái mũi vừa hỏi:
“Ay da, chuyện gì vậy anh?”
“Gyuhwan, thắp sáng chỗ này lên“.
Jo Gyuhwan đưa quả cầu lửa từ đằng sau đến chỗ mà Hwang Dongseok chỉ.
“Cái đ*t…”
“Tất cả đều là…”
Tất cả các Hunter đều bàng hoàng.
Cánh, chân, cơ thể, thậm chí là đầu của mấy con bọ vứt bừa bãi trên mặt đấp. Xác chết của những con bọ ở khắp mọi nơi, và càng nhiều hơn khi tiến vào sâu bên trong. Ở cuối đường hầm:
“Phòng của con Boss“.
Có người thốt lên. Hwang Dongseok gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy! Tất cả! Lên hàng“.
Họ rút vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng, nhưng trên khuôn mặt vẫn đầy sự lo lắng. Cả tổ đội thận trọng tiến tới phòng Boss, với Hwang Dongseok đi tiên phong. Đột nhiên, Hunter vừa nãy đụng vào Hwang Dongseok kêu lên:
“C… cái đ* má!”
Tạo ra tiếng ồn là hành động cấm kỵ trong Dungeon; nó có thể thu hút sự chú ý của những con quái vật khó nhằn trong khi có thể né tránh đối đầu với chúng. Nhưng ở đây, chẳng có ai quở trách Hunter kia cả, vì…
“Whoa-“
“Trời-”
“Cả chỗ này…”
“Trúng mánh con mợ nó rồi!”
Tất cả đều thốt lên với sự mừng rỡ.
“Bình tĩnh“.
Khi Jo Gyuhwan đưa quả cầu lửa lên cao, những gì mà các Hunter phát hiện trở nên rõ ràng hơn. Một lượng lớn những viên như ngọc dính ở trên tường.
“Là tinh thể mana!”
“Toàn bộ bức tường dính đầy tinh thể mana!”
Mắt của các Hunter còn lấp lánh hơn mấy viên tinh thể kia nữa.
Tinh thể mana!
Đó là một trong những báu vật có thể tìm thấy trong các Dungeon. Mặc dù chúng chứa ít sức mạnh ma thuật hơn lõi ma thuật của các quái vật, có nghĩa là giá trị ít hơn lõi ma thuật, nhưng chúng thường được tìm thấy với số lượng lớn. Khai thác nó sẽ mang lại một nguồn thu nhập ấn tượng cho các Hunter. Và giờ đây, họ kiếm được một bức tường dính đầy tinh thể mana.
“Theo tính toán của tôi…”
Một trong các Hunter nhanh chóng tính toán, bắt đầu đếm số lượng tinh thể.
“Nếu chúng ta có thể đưa hết ra ngoài, thì nó sẽ rơi vào khoảng 1 tỷ won. Rồi chia cho 9, thì mỗi người có thể mang về hơn 100 triệu won“.
Một nụ cười tươi như hoa hướng dương mùa hạ xuất hiện trên gương mặt của các Hunter. Đột nhiên, Yoo Jinho huých cùi chỏ vào người Jinwoo:
“Anh, đưa em mượn bản hợp đồng của anh cái“.
“Bản hợp đồng? Chi vậy?”
“Cứ đưa cho em đi mà, em khá là giỏi trong mấy khoản thương lượng đó“.
Jinwoo nhún vai rồi đưa hợp đồng cho cậu nhóc.
Yoo Jinho cầm và tiếng thẳng tới chỗ Hwang Dongseok.
“Xin lỗi đội trưởng, tôi có vài điều muốn nói“.
Cậu nhóc đưa hợp đồng cho mọi người đều có thể thấy.
“Đội trưởng, đây là bản hợp đồng của anh Jinwoo. Như anh cũng đã biết, không có bất kỳ điều gì ở đây nói là anh Jinwoo không được chia tinh thể mana, chỉ nhắc tới việc là những vật phẩm rơi từ quái vật như lõi ma thuật mà thôi“.
Mọi người đều hiểu điều mà Yoo Jinho muốn nói tới là gì. Đó là luật bất thành văn trong Dungeon về việc thu thập được những kho báu và cổ vật thì sẽ được chia đều cho tất cả các thành viên trong tổ đội Đột kích. Điều này khác hoàn toàn với lõi ma thuật chỉ dành cho những người tham gia trận chiến với quái vật. Như vậy, các tinh thể mana nên được chia thành 10 phần, chứ không phải 9.
Khuôn mặt của các Hunter lập tức thay đổi, nhưng Hwang Dongseok tiến tới trước bọn họ với một nụ cười.
“Tất nhiên là sẽ chia đều cho tất cả mọi người rồi. Tôi biết điều này mà. Nhưng mà có thứ chúng ta nên quan tâm trước“.
Hwang Dongseok chỉ về phía trước. Yoo Jinho giật mình; cậu nhóc nghĩ anh ta đang chỉ vào mình. Nhưng quay lại, cậu nhóc thấy một con nhện khổng lồ đang nằm trên đống tơ từ phía xa.
“Whoa…!”
Yoo Jinho hoảng hốt đi lui lại sau khi phát hiện ra con nhện. May thay, con nhện không di chuyển, hình như là nó đang ngủ. Đống xác bọ chất đầy 2 bên nhắc nhở các Hunter rằng ở đây có thứ quan trọng hơn đống tinh thể mana kia.
“Đó là con Boss“.
“Nó là con đã ăn hết lũ bọ này sao?”
“Con điên này tổ chức tiệc hả.”
Hwang Dongseok tập trung tất cả Hunter, kể cả Jinwoo và Yoo Jinho.
“Như tất cả đều đã biết, nếu con Boss chết thì Cánh cổng sẽ bắt đầu đóng lại. Nên là bây giờ chúng ta sẽ đào đống tinh thể này ra và chuyển ra ngoài, trước khi đấm cho con nhện này không trượt phát lào, được chứ?”
Tất cả đều gật đầu tán thành.
Hwang Dongseok quay sang hỏi ông Hunter có quả đầu hói thời thượng:
“Cheoljin, cậu chuẩn bị dụng cụ nhé?”
Lee Cheoljin lắc đầu.
“Có dụng cụ đâu mà chuẩn bị, đại ca. Ai mà biết được chúng ta sẽ tìm được tinh thể mana ở Dungeon hạng C đâu cơ chứ. Em để hết dụng cụ ngoài xe rồi“.
“Cái lụ đạn thằng ngu này. Không phải tao đã nói mày luôn luôn phải chuẩn bị mọi thứ sao?”
“Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Lee Cheoljin cúi đầu với một nụ cười đểu cáng.
Hwang Dongseok gãi đầu rồi nói:
“Haiz, thiệt tình thằng ngu này. 2 cậu có thể ở đây một lúc để chúng tôi đi lấy dụng cụ được không?”