Rào cản cuối cùng đã được dỡ bỏ.
Cuối cùng, trùm của hầm ngục đã được tự do di chuyển, và nó đi ra ngoài cánh cổng
Vị thủ lĩnh, tù trưởng Grogtar.
Toàn bộ cơ thể hắn bị bao phủ bởi những hình xăm đen, và thật khó để tìm thấy phần da lành lặn nguyên vẹn
Hình xăm của Orc là những biểu tượng của sự chiến thắng
Mỗi hình xăm là bằng chứng cho mỗi kẻ thù đã trút hơi thở cuối cùng bởi chính tay hắn sau vô vàn trận chiến
“Grogtar!”
“Grogtar!”
Những con Orc đang đợi hắn trước cổng cúi xuống và hô vang tên hắn ta.
Trái lại.
Ánh mắt của Grogtar quay thẳng về phía trần nhà.
‘…’
Phía trên thật ồn ào
Đã được một thời gian kể từ khi nhóm trinh sát dẫn đầu các chiến binh để chiếm lấy lâu đài nơi con người sinh sống.
‘Nhưng tại sao trận chiến vẫn chưa kết thúc?’
Thủ lĩnh bầy orc tức giận nhìn chằm chằm vào lũ thuộc hạ và một con trong số đó nhanh chóng trả lời trong khi toát mồ hôi hột
“Các chiến bình High Orc đang giúp đỡ con người”
“Lũ High Orc?”
Các chiến binh High Orc rất mạnh.
Các chiến binh Orc thông thường hoàn toàn không phải đối thủ của chúng
Đã đến lúc hắn phải ra tay
“Số lượng bao nhiêu”
“Ba, thưa tù trưởng”
Mặc dù vậy, hàng chục chiến binh Orc vĩ đại không thể đánh bại chỉ ba con High Orc
“Một lũ thảm hại…”
Khuôn mặt Grogtar nhăn nheo.
Giật mình vì sự giận dữ của tộc trưởng, lũ Orc run rẩy.
Chẳng mấy chốc, những chiến binh bị tụt lại phía sau vì họ không thể bắt kịp tốc độ của Grogtar lần lượt bước ra khỏi cánh cổng. Năm trong số đó đang thở hổn hển.
Grogtar xác nhận rằng tất cả vệ sĩ của mình đã rời khỏi cổng, và gật đầu với các trinh sát Orc:
“Dẫn đường đi”
Các trinh sát cúi đầu và đi về phía trước. Thủ lĩnh và các vệ sĩ đi theo sau.
Đôi mắt của Granger lóe lên giận giữ
“Lũ tự phụ khốn kiếp”
Đã đến lúc trả đũa đám High Orc, những kẻ dám cả gan làm gián đoạn cuộc săn lùng của các chiến binh Orc
—
Park Jong-soo, người bị bỏ lại một mình với lũ kiến đang tỏ vẻ buồn chán, chết lặng
“Đại ca…”
“Ở yên đó. Hãy để tôi suy nghĩ.”
Kei Eek-!
Kik kik!
Kaah!
Anh nhìn vào hơn hai mươi quái vật triệu hồi một cách vô vọng và thực sự muốn bỏ cuộc
Hơn thế nữa…
Con kiến đó, con kiến có cánh và lớn hơn những con kiến khác
‘Nó chính là con kiến quái vật đã đập những thợ săn hạng S ra bã phải không?’
và phiên bản ít phê cần hơn
‘Có phải nó là con kiến quái vật đã chơi đùa với những thợ săn hạng S không?’
Anh vẫn đang run rẩy trước sức mạnh ma thuật đáng sợ của nó.
“Chỉ cần tưởng tượng nó hướng sự thù địch về phía chúng ta…’
Anh ta nghĩ rằng những Thợ săn hạng S đã chiến đấu với những con kiến quái vật ở đảo Jeju thật tuyệt vời.
‘Không, đợi một lát…’
Đôi mắt anh ánh lên sự nghi ngờ.
‘Vậy thì danh tính của thợ săn Sung Jinwoo, người hiện đang triệu tập con kiến quái vật này như một thuộc hạ là gì?’
‘Chính thợ săn Sung Jinwoo đa hạ gục gã này một mình sao?’
Khi anh nghĩ vậy, trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn.
‘Không, mình nghĩ xa quá rồi’
Park Jong-soo lắc đầu để rũ bỏ trí tưởng tượng của mình.
Vấn đề lúc này hông phải là liệu họ có chiến đấu cùng với những con quái vật đó không, thợ săn Sung Jinwoo mạnh đến mức nào, hay danh tính của anh ta là gì.
‘Chúng ta hãy … từ bỏ cuộc đột kích.’
‘Nhưng mình nên giải thích gì với các phóng viên đang đứng ngoài cổng chờ kết quả của cuộc đột kích?’
‘Thợ săn Sung Jinwoo đột nhiên rời khỏi cuộc đột kích, và chúng tôi không thể tiếp tục’
Hay là …
‘Chúng tôi phải từ bỏ cuộc đột kích vì chúng tôi quá sợ những đồng minh mới mà thợ săn Sung Jinwoo đã triệu hồi?’
‘Thật xấu hổ làm sao…’
Dù bất cứ cách nào, hay vì bất cứ lí do nào, chạy trốn khỏi trận chiến luôn luôn là một nỗi nhục, và họ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ
Park Jong-soo nghiến răng.
‘Được rồi, làm thôi’
‘Những quái vật triệu hồi đó rất đáng sợ, thực sự đáng sợ! Nhưng suy cho cùng, chẳng phải bọn chúng chỉ là thuộc hạ của thợ săn Sung Jinwoo thôi sao?’
Nghĩ về điều đó làm đầu óc anh thư thái hơn
‘Chúng chỉ là triệu hồi của một thợ săn, có chuyện gì to tát đâu chứ?’
Khi Park Jong-soo tự tin nhìn xung quanh, đôi mắt anh chạm vào 『Ber』
‘Ôi…’
Park Jong-soo mất hết tự tin ngay lập tức và nói với giọng run run:
“Đi … đi nào”
Anh đột nhiên nói với giọng kính cẩn
Tuy nhiên, 『Ber』 không hề phản ứng với lời nói của Park Jong-soo
Anh ta chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm.
Park Jong-soo nói chuyện lịch sự hơn nữa vì anh nghĩ giọng mình giống như ra lệnh hơn là thỉnh cầu:
“Anh đã sẵn … sẵn sàng khởi hành rồi chứ?” (Ahhh, không nghĩ được câu nào hài hài cho tình huống này)
Vẫn vậy, 『Ber』 không có dấu hiệu chuyển động nào cả.
Khi họ cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau, tinh thần của Park dần dần suy sụp do ánh mắt đầy uy áp đó đang dán chặt vào anh
Sau đó, Jung Yoon-tae đến từ phía sau.
“Đại ca, anh có muốn tiếp tục cuộc đột kích không?”
Park Jong-soo, người đang trong tình thế nhạy cảm, ngay lập tức trở nên giận dữ vì sự hối thúc của hội phó
“Đợi một chút!”
Hoặc chỉ cần nói với họ rằng quyết định cuối cùng của lãnh đạo là kết thúc cuộc đột kích. Suýt nữa anh đã nói thế, nhưng anh đã kịp thời ngăn mình lại
Park Jong-soo, người đang nhìn Jung Yoon-tae, quay lại với 『Ber』
Khụ
Miệng anh ngày càng khô hơn.
Park Jong-soo muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử này.
Rồi bất ngờ.
‘Nó không di chuyển bởi vì nó không hiểu những gì mình đang nói phải không nhỉ?’
Park Jong-soo nghĩ rằng anh ta đã đạt được một kết luận thỏa mãn và bật cười
Rồi anh chỉ vào bên trong ngục tối.
“Phía trước, đi”
Vào lúc đó
Vụt
Con kiến quái vật biến mất trong nháy mắt cùng với tiếng súng giảm thanh
‘Huh?’
‘Nó biến đâu rồi?’
Trước khi Park thậm chí có thể nhìn xung quanh với đôi mắt khó hiểu, 『Ber』 trở lại.
Tạch
Ber đưa thứ gì đó trong tay ra trước mặt Park Jong-soo.
‘Hả, cái gì vậy?’
Khi anh nhìn kỹ hơn, đó là đầu của một con ma thú.
Đó là đầu của Death Knight, một trong những chiến binh undeath mạnh nhất, đang lủng lẳng trong tay con kiến quái vật.
“Ôi Chúa tôi”
Park Jong-soo sững sờ và ngồi bệt xuống đất.
Đội tấn công cũng tập trung trong sự ngạc nhiên bên cạnh Park Jong-soo
Trong khi nhìn những thợ săn tụ tập với nhau, Ber ném đầu tên Death Knight xuống đất và hét vào lũ kiến.
“Kiee Eek”
Sau đó, đội quân kiến bắt đầu diễu hành theo thứ tự hoàn hảo.
‘…’
Ber nhìn Park Jong-soo một lúc, rồi từ từ quay lại và đi theo lũ kiến.
Chẳng mấy chốc các thợ săn đã nhận ra tình trạng của Park Jong-soo.
“Đại ca”
“Anh ổn chứ, Sếp?”
“Anh có sao không?”
Park Jong-soo trả lời với khuôn mặt trống rỗng.
“À, ờ. Tôi ổn”
Cơ thể anh ổn
Nhưng không hiểu sao, trái tim anh đau nhói. Anh cảm thấy như mình đang bị con quái vật triệu hồi đó trêu chọc.
‘Mình không nghĩ đó là sự thật, nhưng …’
Một triệu hồi không thể nào thông minh như vậy được
Dù sao đi nữa, anh ta không thể tìm mọi cách ở đây và từ bỏ cuộc đột kích với sự sỉ nhục.
Park Jong-soo đứng dậy.
“Chúng ta cũng đi thôi”
Khuôn mặt các thợ săn đã cứng lại.
“Hả?”
“Hãy đi theo đám quái đó”
“Làm sao mà chúng ta có thể đột kích cùng với quái vật được chứ? Tôi không làm được đâu”
“Tôi cũng thế”
Park Jong-soo thở dài khó chịu.
‘Mình có cần phải giải thích mọi thứ không?’
Anh nhặt đầu của Death Knight đã bị con quái vật quăng đi.
“Ôi!”
“Đó là đầu của Death Knight”
“Death Knight?”
Những thợ săn kỳ cựu có kinh nghiệm đã nhận ra mũ giáp của Death Knight
“Mọi người đều biết kích thước của đá mana rơi từ quái vật cấp trùm rồi chứ?”
Ực
Các thợ săn nuốt nước bọt
“Chúng ta chỉ việc đi theo họ và nhặt chúng thôi”
Sau đó, khuôn mặt nhăn nhó đầy phàn nàn của các thợ săn bắt đầu sáng lên
Đây là phản ứng mà anh mong đợi.
Park Jong-soo kết thúc bài phát biểu của mình bằng một câu hỏi.
“Ai muốn ra khỏi đây?”
Các thợ săn di chuyển trong một đội hình thậm chí còn hoàn hảo hơn cả lũ kiến
Những người thợ săn đã đi trước Park Jong-soo quay lại và hét lên
“Anh đang làm gì đấy? Sếp? Sao cứ đứng như trời trồng thế? Định ở lại đấy à?”
“Nhanh lên sếp. Anh đang bị tụt lại phía sau đấy”
“Ở một mình đáng sợ lắm đấy”
Park Jong-soo cười.
“Hah,… lũ quỷ sứ này!”
Cuộc đột kích của các Hiệp sĩ, bị tạm dừng một lúc, đã tiếp tục.
—
Jin-woo nhìn xuống.
Con người, đường xá, ô tô, tòa nhà, sông, cây, núi, núi, núi, núi. Hình ảnh thay đổi liên tục.
‘Nhanh thật’
Tốc độ không giới hạn của Kaisel đơn giản là đáng sợ.
Một người bình thường sẽ không thể chịu được áp lực của gió, nhưng Jin-Woo là một thợ săn hạng S.
Nhưng
Chưa đủ
Jinwoo đang rất vội
Các tín hiệu của người lính vẫn tiếp tục, nhưng chúng ngày càng yếu đi.
Hơn nữa
‘Cửa sổ trạng thái.’
[MP: 8,619 / 8,770]
Mana bắt đầu giảm một lúc trước.
Điều này là bất thường.
Điều đó có nghĩa là những người lính Bóng tối High Orc đang bị phá hủy và tái sinh.
‘Một kẻ thù ở cấp độ có thể tiêu diệt những người lính bóng tối đang nhắm vào Jin-ah’
Thịch
Khuôn mặt của Jin-woo cứng lại.
Ngay cả khi em gái anh không hề bị thương, anh sẽ không bao giờ để kẻ thù đó sống.
Em gái anh còn quá trẻ
‘Nhanh hơn nữa’
Screeech
Kaiser gầm lên theo lệnh của Jin-woo và tăng tốc độ của nó.
—
Các chiến binh High Orc rất mạnh mẽ
Nhưng họ không phải đối thủ của thủ lĩnh của tộc Orc, Grogtar.
Grogtar bỏ lại những người bảo vệ của mình phía sau và đứng một mình.
Hắn ta dễ dàng tránh được các cuộc tấn công, sau đó lấy ra một lưỡi kiếm từ phía sau lưng
“Thật đáng xấu hổ”
Lớp học chứa đầy xác của Orc.
Ít nhất là 50
Năm mươi chiến binh Orc đã bị đánh bại bởi ba con High Orc
“Giải trí cho ta nào, các chiến binh High Orc”
Thanh kiếm được cầm trong tay vị thủ lĩnh giận dữ trông thật tàn bạo
Lưỡi kiếm của Grogtar bắt đầu chém những con High Orc thành từng mảnh.
“Ah”
“Kkyaah”
Tiếng thét không phát ra từ những con Orc cao, mà từ miệng của lũ trẻ trốn đằng sau chúng.
Sự tận hưởng của Grogtar bị phá hủy
‘Lũ sinh vật ồn ào’
Chúng là người tiếp theo.
Grogtar cắt đứt cánh tay của một con High Orc, rồi xoay người lại, đánh vào cổ một con khác
“Kruek”
Chỉ sau đó, lũ Orc, những kẻ đã bị High Orcs đẩy ra khỏi lớp học, mới vui mừng.
“Grogtar!”
“Grogtar!”
sau đó
Mắt Grogtar giật giật.
‘Con High Orc ngã xuống đang biến thành khói đen và trở về dạng ban đầu?’
Điều tương tự cũng đúng với nhiều vết cắt.
“Kiak”
Grogtar tức giận gầm lên.
Hắn ta đã chặt hạ và giết chết lũ High Orc nhiều lần, nhưng chúng sống lại và hồi phục như chưa có gì xảy ra
‘Không khó để giết chúng một trăm lần hay một ngàn lần.’
Nhưng không có kết thúc cho điều đó.
Ngay cả lúc này, giọng nói trong đầu vẫn liên tục lặp lại mệnh lệnh giết người.
Thật mệt mỏi.
Giọng nói vang lên, và đầu hắn đau nhức.
Tuy nhiên, không thể bỏ qua những con High Orc và giết chết con người.
‘Ta phải kết thúc chúng’
Grogtar quay lại.
Nếu chúng là những người lính làm bằng phép thuật, thì phải có ai đó kiểm soát chúng ở đâu đó
Grogtar, kẻ đã phải đối mặt với một số phép thuật trong nhiều trận chiến trong quá khứ, cũng nhận thức rõ về cách kết thúc câu thần chú bẩn thỉu này.
‘Cô ta!’
‘Con người giống cái đang nín thở, trốn xa phía sau lũ High Orc’
Cô có một mối liên hệ nhẹ với những con High Orc này.
Đôi mắt của Grogtar lấp lánh.
‘Là ngươi?’
Ánh mắt giết người của hắn ta đã thay đổi mục tiêu.
Khoảnh khắc Grogtar nhìn chằm chằm vào cô, cơ thể Jin-ah run lên
Rõ ràng người phụ nữ biết điều gì đó.
Theo trực giác của mình, Grootar quay lại và chỉ vào Jin-ah
“Giết cô ta!”
Trước khi lời nói của hắn kết thúc.
Các lính canh đang theo dõi cuộc chiến từ phía sau, theo lệnh của Grogtar, đã lao ra.
Sau đó, những con High Orc đã phớt lờ Grogtar trước mặt chúng và cố gắng tuyệt vọng để chặn lũ lính canh lại
‘Như mong đợi.’
Dự đoán của hắn đã chính xác.
Grogtar đứng trước Jin-ah, lợi dụng sự phân tâm của High Orc
“Chính là ngươi”
Grogtar nắm lấy cổ Jin-ahh bằng bàn tay đang rảnh của mình và nâng cô ấy lên.
“Ah…”
Người phụ nữ bị bóp nghẹt không thể hét lên.
Grogtar nghiêng đầu.
Một chiếc cổ mảnh khảnh có thể chộp lấy chỉ bằng một lực nhỏ tác dụng lên các ngón tay của hắn
‘Có phải con người này thực sự hoàn thành kỹ thuật cao để tạo ra các chiến binh bất tử?’
Chỉ có một cách để kiểm tra.
‘Mọi thứ sẽ sáng tỏ khi cô ta chết’
Khoảnh khắc Grogtar cố gắng bẻ cổ cô gái bằng cách dồn lực vào cánh tay
Kiaaak!
Hắn nghe thấy tiếng gầm của một con wyvern?
————————
Chương sau:
Jinwoo: “Mày dám đánh em gái tao, tao xé xác mày ra”
Trans: Trần Lâm
Edit: Chưa có!